Chương trước
Chương sau
“Chiến giáp không tệ, tuyệt sắc mỹ nhân, bổn Yêu Thần muốn hết...”

Theo giọng điệu phách lối cuồng ngạo không gì sánh được vang vọng thương khung.

Một cổ uy áp nặng nề phủ xuống...

“Hự...”

Lạc Nam chỉ cảm thấy toàn thân như gặp trọng kích, một chân vô thức muốn khuỵ xuống, ngay cả Thần Chiến Giáp đang khoác trên thân cũng trở nên ảm đạm vô quang, cả cơ thể như gánh vác một vũ trụ đè ép...

Uy áp của Thần Đạo Cảnh, hơn nữa còn là chân thân giáng lâm.

Lách cách...

Phật Cốt run lẩy bẩy như có dấu hiệu sụp đổ, gân xanh cộm lên đầy mặt, sống lưng đầm đìa mồ hôi, máu tươi rỉ ra theo từng lỗ chân lông.

“Thật kinh khủng...” Trong lòng hắn trào dâng sóng to gió lớn.

Hắn từng tiếp xúc qua Thần Đạo Cảnh như Phá Đạo Bát Lão, từng đối mặt với hư ảnh của Bắc Đẩu Đạo Chủ...

Nhưng Phá Đạo Bát Lão không có ý nhắm vào hắn, hư ảnh Bắc Đẩu Thần Chủ cũng chỉ thể hiện ra được một phần nhỏ uy nghiêm.

Hôm nay trực tiếp bị Thần Đạo Cảnh nhắm vào, hắn mới biết chênh lệch lớn đến mức nào...thật sự là không phải chênh lệch giữa trời và đất có thể so sánh.

Lạc Nam từng nghĩ nếu mình đụng phải Thần Đạo Cảnh, chắc hẳn sẽ có thời gian thi triển Nhất Kích Cổ Thần để kéo dài thời gian.

Hắn đã sai, hiện tại ở trước cổ uy thế kinh thiên động địa này, hắn ngay cả nhấc một đầu ngón tay cũng không làm nổi, làm sao thi triển được thủ đoạn chiến đấu? Làm sao điều động Nhất Kích Cổ Thần?

Liếc mắt nhìn sang, mấy nữ nhân đều không hề bị ảnh hưởng, rõ ràng tên Yêu Thần Đạo này là cố ý nhắm vào hắn.

“Quỳ xuống cho bổn Thần!”

Một từ hừ uy nghiêm giáng thẳng xuống toàn thân Lạc Nam, uy áp cuồn cuộn như sóng thần muốn bức hắn quỳ xuống.

Không gian bên cạnh hắn sụp đổ, hai đầu gối bạo liệt...

Nhưng hắn vẫn cắn chặt răng, Vạn Cổ Bất Hủ Thân kích hoạt, một vạn hành tinh từ Hoá Vũ Bá Thần Thể rít gào, cố gắng chống cự không để bản thân mình bị khuất phục.

“Muốn để ta quỳ? Giới Linh của Nguyên Giới cũng không thể, nào chỉ bằng vào ngươi?”

Lạc Nam ngửa đầu gào thét: “Tôn nghiêm của Bá Chủ là bất khả xâm phạm!”

Bá Đỉnh ong ong chấn động, Bá Đạo Quy Tắc bùng phát.

Uy áp kia như biến mất, Lạc Nam ngạo nghễ mà đứng, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt như sao nhìn thủng thương khung.

Tóc dài của hắn cuồng vũ, Thần Chiến Giáp một lần nữa bừng sáng kim quang...

Chân Mật cùng Khương Lê loé lên dị sắc trong mắt...

Các nàng mặc dù không bị ép phải quỳ gối...nhưng khoảnh khắc vừa rồi cũng bị uy áp phong toả đứng im tại chỗ không thể động đậy, vậy mà Lạc Nam bị cố tình nhắm vào vẫn có thể ươn ngạnh chống lại, đứng lên trước sức chèn ép của Thần Đạo Cảnh.

Một Đại Đạo Cảnh có thể làm đến mức này trước mặt Thần Đạo Cảnh là điều không tưởng, so với việc vượt cấp chiến đấu, lấy ít địch nhiều càng vô lý hơn.

Dưới Thần Đạo Cảnh, mọi sinh linh đều là sâu kiến...

Nhưng con sâu cái kiến này lại dám nghịch thần, sẳn sàng đối diện với thần minh.

“RỐNG!”

Thấy Lạc Nam không khuất phục trước uy áp của mình, tiếng gầm thịnh nộ xé rách trời cao, khiến bầu trời nứt ra một cái khe lớn.

Từ bên trong đó, một tên nam tử hiện thân.

Hắc bào có tử sắc viền quanh, bên ngoài khoác áo như lông vũ đen tuyền, diện mục yêu dị, ngũ quan tuấn lãng, khí khái bất phàm, thân thể cao ngất, trong mắt chứa đựng vô vàn tự mãn như toàn bộ vũ trụ phải phủ phục dưới chân của hắn.

Không thể không nói, khí khái của một Thần Đạo Cảnh vẫn là một cái gì đó khác biệt.

Kẻ này không giống những Yêu Tu linh trí thấp ở Tứ Đạo Cổ Lâm...ngược lại chính là cường giả cao cao tại thượng, có thể chấp chưởng thiên địa trong lòng bàn tay.

“Hừ!”

Thần Đạo Quy Tắc bá đạo hàng lâm, nam tử lạnh lùng hừ một tiếng, bàn tay nhẹ phất.

GÁY!

Một tiếng gáy kiệt ngạo bất tuần vang lên, sau lưng nam tử hiện ra hư ảnh một sinh vật khổng lồ...

Đó là một tôn cự điểu có bộ lông vũ đen tuyền bí hiểm, hai mắt lăng lệ, móng vuốt như bạch đao sáng chói, toàn thân toả ra Ma Thần Lực hừng hực khiến bóng tối che phủ bầu trời, hắc ám bao trùm vạn dặm...toát ra một cổ khí thế uy nghi, cao quý.

Mà khi hư ảnh này xuất hiện, vô vàn yêu thú ở khắp các nơi trong Tứ Đạo Cổ Lâm đều run cầm cập quỳ rạp xuống đất, không dám ngóc đầu như sợ xúc phạm uy nghi.

“Đó là Ma Thần Hắc Điểu...” Chân Mật trịnh trọng nói:

“Một loại thượng cổ hung thú tương truyền đã tuyệt tích từ lâu, Hắc Ma Thần Lực của nó có thể nhấn chìm vạn vật vào bóng tối...”

“Ta cũng từng từ cổ tịch của Đạo Hành Điện xem được ghi chép về loại hung thú này, chiến lực của hắn sợ rằng còn vượt qua cả Thần Thú Biến Dị trong cùng cấp.” Khương Lê cũng hít sâu một hơi.

Hai nữ đưa mắt nhìn nhau, dự định sử dụng đến ác chủ bài mà trưởng bối ban cho để tự vệ.

Bởi lẽ bằng vào tự thân thực lực chống lại một hung thú tu vi ở đỉnh đầu của chuỗi thức ăn như vậy là điều bất khả thi.

Nhưng mà lúc này, Bích Tiêu lại nhẹ nâng bàn tay, chiếc nhẫn đeo trên ngón tay của nàng loé sáng.

Từ bên trong nhẫn, một cái ngọc thủ như tập hợp hết tất cả sự tinh xảo của thế gian chậm rãi duỗi ra.

Ngọc thủ này tinh tế, tỉ mỉ như xảo đoạt thiên công, dường như được thiên địa ưu ái khắc thành, mềm mại thon dài, trắng trong như tuyết khiến nữ nhân đều phải ghen tị, mà nam nhân chỉ ước được cầm lấy nó dù chỉ một lần dù cho có chết cũng sẽ mãn nguyện.

Ngọc thủ động tác uyển chuyển và chậm rãi...dần dần hoá lớn hướng về bầu trời.

Những nơi ngọc thủ đi qua, Hắc Ma Thần Lực đều bị xua tan, bình minh chiếu rọi.

“Cái gì?” Đồng tử trong mắt Ma Thần Hắc Điểu co rút lại.

Hắn cảm giác được một cổ uy hiếp trầm trọng bao phủ toàn thân, hắn theo bản năng của yêu tộc muốn đào tẩu, nhưng kỳ lạ ở chỗ tốc độ của ngọc thủ kia nhìn thì rất chậm, lại thoáng cái đã bao trùm trên đỉnh đầu hắn, che thiên phủ địa.

“Cút!”

Ngọc thủ ban phát một cú tát.

PHỐC!

Đường đường Ma Thần Hắc Điểu, còn chưa kịp phản ứng đã như diều đứt dây bị tát bay, hoá thành một ánh sao nhỏ biến mất dạng giữa bầu trời.

“Cái này...” Chân Mật cùng Khương Lê rùng mình.

Ma Thần Hắc Điểu tu vi Thần Đạo Cảnh cứ như thế bị hư ảnh của một bàn tay quất bay? Các nàng không nhìn lầm chứ?

Chỉ là hư ảnh bàn tay đã khủng bố đến mức tát bay Thần Đạo Cảnh, thử hỏi nếu như chân thân chủ nhân của bàn tay hàng lâm sẽ là thực lực khủng bố đến mức độ nào?

Ít nhất các nàng không cho rằng trưởng bối của mình có thể bằng vào hư ảnh dễ dàng đánh bay một Thần Đạo Cảnh như Ma Thần Hắc Điểu.

“Tại sao không đập chết nó?” Lạc Nam lại không vui nói.

Hắn biết vừa rồi là thủ đoạn công kích của sư bá, nhưng nếu như có thể đem cái tên kiêu căng như Ma Thần Hắc Điểu đập chết thì càng tốt.

Đến lúc đó Huyết Dị Yêu Hoàng lại có máu để hấp thụ, mà hắn cũng có một bộ thi thể của Yêu Thần Đạo làm thịt ăn, rèn luyện Thể Tu hoặc làm nguyên liệu luyện chế Pháp Bảo, Đạo Binh các loại a.

“Ngươi nghĩ giết một Thần Đạo Cảnh dễ dàng?” Bích Tiêu trừng mắt nhìn hắn:

“Vừa rồi chỉ là đòn phủ đầu nhằm đem nó doạ sợ mà thôi, một đòn công kích của đại tỷ dù lợi hại đến đâu cũng không thể bóp chết Thần Đạo Cảnh trong nháy mắt được.”

Lạc Nam thầm nghĩ cũng đúng, nếu Thần Đạo Cảnh hung thú dễ dàng bị đập chết thì cũng quá mức hạ thấp Thần Đạo Cảnh.

Bất quá điều này không thể phủ nhận sư bá vẫn là một tồn tại khác biệt mà hiện tại hắn chỉ có thể ngưỡng vọng.

“Thì ra ngọc thủ vừa rồi là do Đại Đương Gia thi triển...” Hai nữ nhân nghe Bích Tiêu nói mà nhìn nhau hít một ngụm lãnh khí.

Chẳng trách có thể sáng lập nên Phá Đạo Hội chống lại gần như toàn bộ Đạo Vực và Đạo Quốc...các nàng xem như được mở mang tầm mắt.

“Xem ra nơi này gần địa bàn của tên Ma Thần Hắc Điểu kia, chúng ta mau rời đi.” Lạc Nam đề nghị.

Vừa rồi có lẽ là cảm ứng được động tĩnh khi hắn thu phục

Mấy nữ nhân gật đầu tán thành, Bích Tiêu cũng trở về Phá Đạo Lệnh.

...

Hơn một năm thấm thoát trôi qua...

Mặc dù đã biết trong Tứ Đạo Cổ Lâm có tồn tại như tên Ma Thần Hắc Điểu, nhưng xuyên suốt quảng thời gian này Lạc Nam và hai nữ nhân cũng không bắt gặp thêm bất cứ tên Yêu Thần Đạo nào.

Hiển nhiên Yêu Thần Đạo không phải là rau cải trắng, không phải cứ muốn gặp là gặp được, dù là ở Tứ Đạo Cổ Lâm cũng giống như vậy.

Lạc Nam thỉnh thoảng lại thông qua sự giám sát của đám Xích Nha Hắc Ám gặp được vài thân ảnh sát thủ của Yểm Ma Điện hành tẩu, có tiến vào, có rời khỏi...khiến hắn càng khẳng định được địa bàn của bọn hắn nằm ở Tứ Đạo Cổ Lâm.

Ngôi vị Yểm Thiếu là thứ hắn bắt buộc phải có được.

“Thật sự xuyên qua rồi...”

Nhìn thấy chân trời mênh mông rộng lớn trước mặt, Chân Mật và Khương Lê cứ như vừa trải qua một giấc mộng dài...

Hiểm địa nổi danh như Tứ Đạo Cổ Lâm từng khiến vô số thiên kiêu tuấn kiệt, thiên chi kiêu nữ ngã xuống khi muốn chinh phục đã thật sự bị các nàng xuyên qua.

Bất quá nghĩ lại xuyên suốt hành trình, sự yêu nghiệt của Lạc Nam và sự bí hiểm của Bích Tiêu gần như giải quyết tất cả phiền toái...hai nàng cũng không góp quá nhiều sức lực.

“Hy vọng chân trời mênh mông phía trước là Đạo Quốc, nếu đi lạc sang Đạo Vực hay Đạo Hải thì phiền toái.” Chân Mật lè lưỡi nói.

Khương Lê nhún nhún vai, một đường băng thẳng theo phía sau Lạc Nam, cũng không biết hắn có đi đúng phương hướng hay không.

“Yên tâm, ta không hồ đồ đến mức đi lạc.” Lạc Nam trừng mắt nhìn.

Hắn dùng Thiên Cơ Lâu dò xét, xác định phương hướng cụ thể của Đạo Quốc nên mới dám xông vào Tứ Đạo Cổ Lâm, đâu phải tuỳ tiện đi lung tung?

“Được rồi, sắp tới ngươi sẽ là tuỳ tùng của ta.” Chân Mật ngạo nghễ tuyên bố.

Lạc Nam nhún nhún vai, Bất Hủ Kinh Văn hình thành những vết xăm kỳ dị trên khuôn mặt, che lắp đi diện mạo.

Hơn nữa hắn còn kích hoạt Thiên Đế Biến trạng thái Thiên Hạ Vô Song, đem mái tóc biến thành một màu hoàng kim cao quý.

Trong thoáng chốc đã thay đổi toàn bộ khí chất...

“Lấy tên ngươi là Chân Lạc!” Chân Mật nói rằng.

“Không tệ.” Lạc Nam gật gù vuốt cằm.

Ba người cởi bỏ Phá Đạo Áo Choàng, hiên ngang bước khỏi phạm vi Tứ Đạo Cổ Lâm.

Bất quá lúc này lại có một nhóm người khác từ bên ngoài tiến vào, đều là nam thanh nữ tú, ăn mặc quý giá...gồm 3 nam 3 nữ.

“Chúng ta phải rèn luyện cho thật tốt để còn thể hiện ở Long Phượng Võ Hội, đây là cơ hội mang về vinh quang cho Thần Quốc.” Một nam tử đi đầu nhìn năm người còn lại nghiêm nghị nói.

Bất quá hắn phát hiện đồng bọn của mình không quan tâm đến lời nói của mình, ngược lại đang ngơ ngác nhìn về phía sau.

Nam tử vô thức cũng quay đầu lại nhìn, nhất thời cả người chấn động, trong mắt loé lên dị sắc...

Bởi vì dung mạo của Chân Mật và Khương Lê thật sự quá mức kinh diễm, dù là ở Đao Quốc với nhiều công chúa nổi danh sắc nước hương trời cũng không sánh bằng hai nàng.

Chân Mật quyến rũ nóng bỏng, Khương Lê đoan trang cao quý, mỗi người mỗi vẻ khiến bất kỳ nam tử nào cũng dễ dàng bị thu hút.

Nam tử vội vàng tiến lên, chắp tay giới thiệu nói:

“Tại hạ tên Trần Thanh, là Thái Tử của Tam Sương Thần Quốc, phía sau là các hoàng đệ và hoàng muội...hân hạnh quen biết hai vị mỹ nhân.”

“Thấy chưa? Nơi này chính là Đạo Quốc.” Lạc Nam nói với hai nữ nhân.

Lúc này đám người mới chú ý đến sự tồn tại của hắn, nhìn thấy kẻ này có mái tóc vàng rực, mặt lại phủ đầy hình xăm như người quái dị, khí tức lại chỉ là Đại Đạo Cảnh liền vô thức xem thường.

“Các vị tiến vào Tứ Đạo Cổ Lâm làm gì?” Chân Mật hỏi.

“Haha, bổn Thái Tử muốn mang các đệ đệ và muội muội lịch luyện, gia tăng thực lực trước thềm Long Phượng Võ Hội.” Trần Thanh ngạo nghễ nói, dường như việc vào Tứ Đạo Cổ Lâm rèn luyện là một sự tình đáng giá để kiêu ngạo.

Bất quá mấy người bọn hắn cũng chỉ có ý định ở khu vực ngoại vi lịch luyện mà thôi, làm sao dám vào sâu bên trong.

“Rất tốt, ta là Chân Mật của Chân Võ Thần Cung...vừa từ Đạo Địa đến!” Chân Mật ung dung gật đầu.

“Từ Đạo Địa đến? băng qua Tứ Đạo Cổ Lâm?” Đám người Tam Sương Thần Quốc hoài nghi mình nghe lầm, dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc xem lấy Lạc Nam và hai nữ.

Nếu là hai vị nữ Thiên Đạo tự mình băng qua Tứ Đạo Cổ Lâm, tuy rằng khó tin nhưng vẫn chấp nhận được nếu may mắn...

Nhưng các ngươi mang theo một “gánh nặng” tu vi Đại Đạo...chuyện hoang đường như vậy cũng dám nói?

Ba người cũng không thèm để ý, ung dung bước qua đoàn người Tam Sương Thần Quốc.

“Chậm đã.” Trần Thanh đuổi theo nói:

“Các vị xem ra thật không phải người ở Đạo Quốc, Tam Sương Thần Quốc nổi tiếng hiếu khách, không biết có thể chiêu đãi một phen?”

“Ngươi không mang theo người đi lịch luyện nữa à?” Khương Lê cười nhạt.

Nụ cười của nàng khiến Trần Thanh ngẩn ngơ, lập tức nói:

“Lịch luyện không quan trọng bằng đón tiếp giai nhân nha.”

“Đáng tiếc mục tiêu của chúng ta là Loạn Đạo Thần Quốc.” Khương Lê nhàn nhạt đáp.

Thân pháp triển khai, lập tức biến mất tại chỗ.

Trần Thanh đang muốn tiếp tục đuổi theo, lại phát hiện tốc độ của mình căn bản là không đuổi kịp.

“Làm sao có thể?”

Càng hoang đường chính là, ngay cả tên Đại Đạo Cảnh kia tốc độ cũng khủng bố dị thường, vượt qua cả hắn.

“Lần này Long Phượng Võ Hội xem ra toàn ngoạ hổ tàng long, thật không thể xem thường a...” Trần Thanh lẩm bẩm nói.

“Ta nhớ ra rồi, Chân Võ Thần Cung chính là một trong tứ đại thế lực ở Đạo Địa.” Một vị nữ nhân giật mình lên tiếng:

“Chẳng lẽ bọn hắn thật sự từ Đạo Địa xông tới?”

Lời vừa nói ra, đám người liền trở nên trầm tư...

...

Đời người có lúc thăng trầm, dạo này công việc và cuộc sống gặp nhiều khó khăn áp lực nên thường mất tâm trạng viết chap, ae thông cảm.

Hy vọng sớm ổn định trở lại...

Chúc cả nhà chiều vui vẻ &LT3

///

Ai có lòng ủng hộ e thì đây ạ:

-Techcombank số TK: 8822261998 - NGUYEN PHUOC HAU

- Agribank số TK: 1809205083252 - (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU

- Momo và viettelpay: 0942973261

- Paypal: [email protected]

E chân thành cảm ơn &LT3

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.