Chương trước
Chương sau
Trong một khách điếm giữa bình nguyên...

“Tham kiến Lạc Thánh Tử.”

Hai thân ảnh hướng Lạc Nam đang ngồi bên trên hành lễ.

Chỉ thấy bọn hắn là một già một trẻ, lão già thân khoác hắc bào, hai mắt sắc bén, tuổi già nhưng thân không già, vẫn cực kỳ tráng kiện, sống lưng thẳng tắp.

So với đó, tên thanh niên dáng vẻ lại có chút hèn mọn, thân mình gầy như cây tre, làn da sậm đen trông cực kỳ thiếu sức sống.

Đây là hai con hàng quản lý Yêu Hành Khách Điếm, sản nghiệp của Tu La Giáo tại Yêu Vực...

Lão già tên gọi Hắc Ưng, có tu vi Yêu Thánh Đế Viên Mãn, là một vị Huyết Tu La, là quản sự của Yêu Hành Khách Điếm.

Thanh niên tên gọi Lý Mãng, tu vi Yêu Thánh Đế Hậu Kỳ, là một vị Kim Tu La, ở Yêu Hành Khách Điếm có vai trò tiểu nhị.

Lý Mãng từng tham gia Tu La Thánh Chiến, tận mắt trông thấy chiến lực nghịch thiên của Lạc Nam nên vừa sợ vừa phục, không dám có chút ngỗ nghịch.

“Bà chủ của các ngươi đâu?” Lạc Nam vuốt cằm hỏi.

Theo như thông tin từ Tu La Thánh Lệnh, ở Yêu Hành Khách Điếm vẫn còn một vị Tu La Sứ Giả, cũng là một vị Huyết Tu La, có vai trò là bà chủ của khách điếm này.

“Bẩm Thánh Tử, nàng hiện đã gả vào Long Tộc.” Hắc Ưng chắp tay kính cẩn đáp:

“Lần trước sau khi tiếp nhận nhiệm vụ nằm vùng tại Long Tộc mà giáo chủ giao phó, bà chủ đã quyết định tự thân gả cho một tên thiên kiêu ở Long Tộc, nhờ đó thành công nằm vùng.”

“Chỉ bất quá Long Tộc hiện tại cực kỳ sâm nghiêm, gần như phong bế toàn tộc nhằm cách ly với bên ngoài, bà chủ khó lòng trở về khách điếm diện kiến Thánh Tử.”

Lạc Nam ánh mắt loé lên, lúc này mới nhớ đến mình từng sử dụng Tu La Chủ Lệnh của Huyết Yêu Cơ ban xuống hàng loạt nhiệm vụ nằm vùng ở các thế lực thù địch, mà Chân Long Hoàng Tộc cũng nằm trong số đó.

Không ngờ bà chủ của Yêu Hành Khách Điếm lại hy sinh lớn như vậy, chấp nhận gả vào Long Tộc chỉ để nằm vùng.

Chẳng trách tin tức tộc trưởng Chân Long Hoàng Tộc muốn lột xác Chí Tôn Pháp Tướng được báo về nhanh chóng như thế, Lạc Nam nhận được tin sớm hơn bất cứ thế lực nào khác trong thiên hạ.

“Có cách nào để bổn Thánh Tử liên lạc với nàng không?” Lạc Nam vuốt cằm hỏi.

Tu La Thánh Lệnh của hắn không có nhiều quyền hạn bằng Tu La Chủ Lệnh, không thể liên lạc với những Tu La Sứ Giả không thuộc dưới trướng của mình.

“Biện pháp là có, mời Thánh Tử theo chúng ta.”

Hắc Ưng dẫn Lạc Nam đến một gian mật thất dưới lòng đất tương đối bí mật, Lý Mãng nghiêm nghị canh gác ở bên trên, không để bất kỳ kẻ nào đến gần.

Lạc Nam đảo mắt nhìn mật thất này, bên trong hoàn toàn trống rỗng, chỉ có một con khôi lỗi làm bằng gỗ đang ngồi ung dung trên chiếc ghế cũ kỹ ở giữa trung tâm.

Hắc Ưng tiến đến gần, miệng niệm một loại khẩu quyết kỳ lạ, dùng tay cốc mạnh vào đầu con Khôi Lỗi liên tục ba phát.

Cộc cộc cộc...

“Lão già khốn kiếp, lần sau ra tay nhẹ một chút, đau chết lão nương.” Con Khôi Lỗi vô tri vô giác bỗng nhiên có được linh tính, nó trợn hai mắt lên quát lớn.

Hắc Ưng mặt không đổi sắc, nghiêm túc nói: “Bà chủ, có Lạc Thánh Tử đến tìm ngươi a.”

“Hửm?” Khôi Lỗi lúc này mới phát hiện ra Lạc Nam đứng ở một bên, nhất thời hứng thú cười nói:

“Thì ra là Lạc Thánh Tử a, đúng là rồng đến nhà tôm...”

Lạc Nam nhếch miệng, vuốt cằm suy đoán: “Xem ra nàng chính là vị Tu La Sứ Giả điều khiển Khôi Lỗi gây khó khăn cho ta trong Tu La Thánh Chiến.”

“Khanh khách...” Khôi lỗi phát ra tiếng cười khúc khích:

“Lạc Thánh Tử quá đề cao ta, so với chút thủ đoạn nhỏ của tiểu nữ, màng giả chết kinh điển của Thánh Tử ngài mới là khoáng cổ tuyệt kim a.”

Hiển nhiên vẫn còn bất mãn việc Lạc Nam giả chết đánh lừa toàn trường.

Lạc Nam nhún nhún vai, cũng không rảnh nói nhảm, đi thẳng vào chính đề:

“Ta muốn lẻn vào Long Tộc, nàng có biện pháp nào không?”

“Sao có thể chứ? Lạc Thánh Tử muốn lẻn vào mưu hại nhà chồng của tiểu nữ, tiểu nữ làm sao đáp ứng ngươi được?” Khôi lỗi thở dài một hơi:

“Thứ lỗi Thánh Tử tìm người khác đi.”

Nghe ra giọng điệu u oán của nàng, Lạc Nam thầm nghĩ có lẽ nữ nhân này vẫn còn chưa tan oán khí sau khi bị mình và Thuỷ Triều Tịch đoạt mất ngôi vị Thánh Tử và Thánh Nữ.

Cũng đúng mà thôi, bởi vì ngoài hắn và Thuỷ Triều Tịch ra, vị Khôi Lỗi Sư bí ẩn này chính là người có tiềm lực nhất giành chiến thắng trong Tu La Thánh Chiến.

“Giúp ta sẽ có trọng thưởng, một vật phẩm trong Tụ Bảo Tinh tuỳ ý nàng lựa chọn.” Lạc Nam đưa ra cái giá.

“Oa, hào phóng quá...như vậy thì tiểu nữ cung kính không bằng tuân mệnh.” Khôi lỗi vui sướng cười rộ lên:

“Vào đêm ba mươi cuối tháng 12 này, hẹn Thánh Tử tại hồ Bán Nguyệt.”

Lời vừa dứt, khôi lỗi đã im bặt mà dừng, trở về trạng thái vô tri vô giác ngồi trên ghế.

Ánh mắt Lạc Nam loé lên, thủ đoạn cách xa vạn dặm nhập ý thức vào Khôi Lỗi này thật đáng kinh ngạc, ngay cả Thành Bích sở hữu Nhân Khôi Liên Huyền Thể cũng chưa từng làm được.

Bởi vì dù là Nhân Khôi Liên Huyền Thể cũng chỉ giúp Thành Bình luyện chế những Khôi Lỗi vượt qua tu vi của bản thân, đồng thời không bị giới hạn số lượng Khôi Lỗi mà thôi...

Rõ ràng bà chủ của Yêu Hành Khách Điếm có thiên phú hoặc một thể chất đặc thù nào đó liên quan đến Khôi Lỗi.

“Lạc Thánh Tử thông cảm, tính cách của nàng luôn là như thế, vô tư hồn nhiên, không sợ trời không sợ đất.” Hắc Ưng bất đắc dĩ nói:

“Bởi vì nàng chính là đồ đệ của Tam Trưởng Lão nên có chút vô pháp vô thiên.”

“Thì ra là vậy...” Lạc Nam nở nụ cười, Tu La Tam Trưởng Lão là một lão đầu tử có tu vi Thất Cảnh Chí Tôn, ngày thường biểu lộ nghiêm túc và cứng ngắt, không ngờ cũng dạy ra được nữ đồ đệ thú vị như vậy.

“Hồ Bán Nguyệt ở nơi nào?” Hắn mở miệng hỏi, không quên nơi ước hẹn của nữ nhân kia.

“Hồ Bán Nguyệt là một danh lam thắng cảnh nổi danh ở Yêu Vực, vào đêm ba mươi mỗi tháng 12 hằng năm sẽ có cảnh tượng bách yêu cùng nhau so tài, triển lộ ra phong thái xuất chúng nhất của bản thân, tụ tập vô số nam thanh nữ tú ở Yêu Vực.” Hắc Ưng lựa lời hồi đáp:

“Nói dễ nghe là như thế, còn nói thực tế một chút thì đó là địa điểm để các Yêu Tộc trẻ tuổi tìm kiếm bạn tình, tuyển chọn phối ngẫu thích hợp để giao phối.”

“Phốc!” Lạc Nam xém chút phun ra:

“Còn có chuyện như thế à?”

“Thánh Tử có điều không biết, đại đa số Yêu Tộc đều có tính dâm khá cao, hơn nữa việc giao phối nhằm sinh ra hậu đại ưu tú là nghĩa vụ và phận sự thiêng liêng của mỗi cá thể...” Hắc Ưng nghiêm mặt nói rằng:

“Dù sao thì phần lớn Yêu Tộc xem trọng vấn đề duy trì giống nòi, huyết mạch còn hơn cả nhân loại.”

Lạc Nam nhẹ gật đầu tán thành lời này của Hắc Ưng.

Lấy vị dụ như Cửu Huân Dao ngày trước, Cửu Đầu Xà Tộc của nàng vì muốn duy trì nòi giống mà từ thời tổ tiên đã có tập tính sẽ lên cơn động tình, hơn nữa còn rất dễ thụ thai vào thời điểm động tình đó, từ lúc cùng với hắn sinh ra Tiểu Thiên Ý thì tập tính đó mới bị mất đi.

Lại như mấy thê tử Yêu Tộc khác, mỗi người khi ở trên giường đều bạo dạng và nồng nhiệt vượt xa các thê tử nhân loại...

Như Bạch Tố Mai, Hồ Khinh Vũ, Côn Minh Nguyệt, U Cơ, Phượng Nghi...đổi lại là nam nhân bình thường chắc chắn sẽ không trụ nổi với các nàng.

“Hôm nay đã là cuối tháng mười một.” Lạc Nam nói:

“Ta phải lập tức lên đường!”

...

Trong sự đưa tiễn của Hắc Ưng, Lạc Nam và Lý Mãng cùng nhau rời khỏi Yêu Hành Khách Điếm.

Hắn vẫn trong bộ dạng Man Ngưu thô kệch oai vệ, Lý Mãng lại như một nô tài đi theo phía sau.

“Ngươi đi theo làm gì? Ta có thể một mình hành tẩu.” Lạc Nam ngờ vực nhìn Lý Mãng hỏi.

“Hắc hắc...” Lý Mãng có chút ngượng ngùng cười:

“Thuộc hạ cũng muốn tìm bạn lữ a.”

Lạc Nam khoé môi giật giật, bất quá con hàng này cũng là Yêu Thánh Đế Hậu Kỳ, tu vi như vậy thừa sức tìm cho mình một người tình không tệ, cũng không có gì khó hiểu.

“Bản thể của ngươi là gì thế?” Hắn hỏi.

“Bẩm công tử.” Lý Mãng khôn khéo thay đổi cách xưng hô tránh người khác chú ý, thành thật đáp:

“Thuộc hạ là một con Hạc.”

Lạc Nam ánh mắt nhất thời trở nên cổ quái, nhìn kỹ con hàng này từ trên xuống dưới một lần.

Ngoài việc gầy ốm như chân hạc ra, không có bất cứ điểm nào phù hợp với loại chim đậm nét tiên khí kia nha.

Ban đầu nghe tên Lý Mãng, hắn còn tưởng rằng tiểu tử này là một con trăn hoặc mãng xà các loại.

Bất quá hắn cũng không chê bai ngoại hình của người khác làm gì, lập tức thu liễm mọi cảm xúc.

Thấy Lạc Nam chạy có phần cồng kềnh và vất vả, Lý Mãng chủ động nói:

“Thuộc hạ có thể làm toạ kỵ trong công tử.”

Lạc Nam vuốt vuốt cằm, thật ra hắn cũng có chút lười dùng hai chân chạy, bất quá bất kể là Tinh Không Long Mã hay Thiên Phạt Điểu Sư đều gắn liền với thân phận của hắn, rất dễ bị người phát hiện.

“Như vậy ổn không?” Lạc Nam hỏi.

“Có thể làm toạ kỵ cho công tử khoảng thời gian này chính là vinh hạnh của ta.” Lý Mãng nghiêm túc vỗ vỗ lồng ngực đáp.

“Được, vậy làm phiền ngươi.” Lạc Nam sảng khoái đồng ý.

LỆ!

Theo một tiếng gáy có chút âm trầm vọng lên, cơ thể nhân loại của Lý Mãng phát ra ánh sáng, sau đó thay hình đổi dạng.

Một con hạc lớn hiện thân giữa bầu trời, sải cánh dài hàng chục mét.

Điều đặc biệt là nó không có bộ lông màu trắng tinh khiết như những loài hạc khác, ngược lại đen kịch từ đầu đến chân, ngay cả bộ lông vũ trên thân cũng thuần một màu đen tuyền bí hiểm.

“Là Ma Hạc...” Lạc Nam vuốt vuốt cằm, cảm giác được Ma Lực cực kỳ nồng đậm từ thân thể Lý Mãng.

“Là Ma Phong Hạc thưa công tử.” Lý Mãng hồi đáp:

“Mời ngài lên!”

“Ta không khách khí.” Lạc Nam giậm chân nhảy lên lưng hạc.

LỆ!

Ma Phong Hạc ngửa đầu gáy một tiếng đầy tự hào, nó đang được chở trên lưng nhân vật đang tung hoành ngang dọc ở các đại châu, quyền lực ngập trời.

Không muốn để Lạc Nam thất vọng, một luồng Ma Phong cuồn cuộn như vòi rồng bao phủ, lấy tốc độ khủng khiếp lao vọt đi giữa bầu trời.

Lạc Nam âm thầm gật gù, tuy rằng không thể nào so sánh với Tinh Không Long Mã hay Thiên Phạt Điểu Sư, nhân tốc độ này ở trong hàng ngũ Thánh Đế cũng là hiếm thấy.

Bất quá trong Tu La Thánh Chiến có quá nhiều quái nhân, Lạc Nam khi đó cũng không quá chú ý đến biểu hiện của Lý Mãng.

Vừa bay lượn, Lý Mãng vừa mở miệng nói chuyện:

“Hồ Bán Nguyệt toạ lạc ở trung tâm Yêu Vực, nơi có rất nhiều chủng tộc Thần Thú và Ma Thú cường đại sinh tồn, đến gần đó phải hạ xuống đi bộ tránh bị bọn hắn xem là hành vi khiêu khích.”

Lạc Nam nhẹ gật đầu, bất quá khoé miệng sau đó liền cười lên:

“Hiện tại chúng ta cũng đã bị xem là đang khiêu khích!”

GÁY!

Một tiếng đại bằng trường khiếu thiên không, ở phía sau lưng có một đạo kim quang đang lấy tốc độ như tia chớp lao vọt đến.

“Dám bay trên bầu trời của Kim Ưng Tộc, các ngươi chán sống rồi!”

Đó là một con Đại Bằng có lông vũ vàng óng, sở hữu Kim Thuộc Tính cường đại, tu vi Yêu Thánh Đế Hậu Kỳ.

“Kim Ưng Tộc, một trong các tộc phụ thuộc Kim Xí Đại Bằng Tộc.” Lý Mãng ngưng trọng nói.

“Ngươi cứ an tâm mà bay, chuyện còn lại giao cho ta.” Lạc Nam thoải mái nói.

Lý Mãng còn chưa kịp hiểu ra sao, thân ảnh của con Kim Ưng liền bị một bóng đen thần bí lao vọt lên tóm đầu.

Còn chưa kịp mở miệng gáy thêm câu nào, nó liền mất đi tung tích như chưa từng tồn tại.

Lý Mãng trong lòng hãi hùng, hắn đã không cảm giác được bất cứ khí tức sự sống nào nữa rồi.

Một con Kim Ưng tu vi Yêu Thánh Đế Hậu Kỳ, cũng thuộc hàng nổi bật tại Yêu Vực liền biến mất vô thanh vô tức như thế?

“Kẻ nào đụng đến nhi tử của bổn tôn?”

Lại có tiếng gáy phẫn nộ vang lên, một con Kim Ưng khác to lớn hơn gấp hàng chục lần như lưu tinh lao vọt đến, tu vi Nhất Cảnh Yêu Chí Tôn cuồn cuộn phóng thích, doạ cho hàng nghìn yêu thú cấp thấp bên dưới mặt đất run rẩy và sợ hãi.

Bất quá vẫn là kịch bản cũ lặp lại...

Một cái bóng đen như quỷ mị chẳng biết từ nơi nào trồi lên, mặc kệ Kim Ưng này là Chí Tôn hay Thánh Đế, trực tiếp nắm lấy cổ nó ấn xuống.

Sức mạnh áp đảo đến mức Kim Ưng còn chưa kịp làm ra bất cứ phản ứng nào.

Kim Ưng Chí Tôn chỉ kim dãy dụa hai lần giữa không trung, sau đó tiêu tán mất dạng như bóc hơi giữa không khí, kết cục chẳng khác nào nhi tử vừa rồi của hắn.

Lạc Nam khí định thần nhàn ngắm nhìn phong cảnh, mặc cho đám Vong Linh Vệ hoạt động trong bóng râm.

Chỉ có Lý Mãng là toàn thân đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.

Lạc Thánh Tử so với Huyết Thánh Nữ càng thêm kinh khủng, càng sâu không lường được a...

Suốt quảng đường bay lượn, Lý Mãng gây nên không ít Yêu Tộc phi hành chú ý.

Bất quá khi bọn nó vừa mới lộ ra địch ý, thế công ngưng tụ còn chưa kịp đánh ra liền đã vô thanh vô tức tiêu thất, không thể làm phiền đến tâm trạng thưởng thức phong cảnh của Lạc Nam.

Một đường hành tẩu, hơn chục Yêu Thánh Đế, bốn vị Yêu Chí Tôn tan biến, trở thành nguyên liệu nấu ăn cho các nàng Chiêu Quân, Đại Kiều, Tiểu Kiều.

Không thể không nói cảnh sắc Yêu Vực tốt hơn nhiều so với Tây Châu hay Kiếm Châu, bởi vì nơi này chưa bị kiến trúc hoá, phần lớn địa hình đều gắn liền với cảnh sắc thiên nhiên, giữ nguyên nét đẹp hoang sơ, nguyên thuỷ...

Mà lúc này Lạc Nam cũng đã loáng thoáng nghe được không ít Yêu Thú nghị luận về Thiên Cơ Lâu vừa xuất hiện ở Yêu Vực.

Đã có một vài Yêu Tộc cường giả đến Thiên Cơ Lâu giao dịch, từ đó đạt được tin tức mình cần, danh tiếng của Thiên Cơ Lâu ngày càng lan rộng.

Kiểm tra Điểm Danh Vọng, Lạc Nam phát hiện đã vơi đi 80 vạn cho các tin tức.

“Phải nhanh chóng bổ sung...”

Ánh mắt loé lên, tại Hồ Bán Nguyệt nói không chừng là cơ hội...

...

Chúc cả nhà cuối tuần vui vẻ &LT3

///

Ai có lòng ủng hộ em thì thông tin đây ạ:

-Techcombank số TK: 8822261998 - NGUYEN PHUOC HAU

- Agribank số TK: 1809205083252 - (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU

- Momo và viettelpay: 0942973261

- Paypal: [email protected]

E chân thành cảm ơn &LT3

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.