Chương trước
Chương sau
Hồn Lực của Tru Vô Dạ hết sức tự nhiên tiến vào trong đầu nhi tử của mình, cố gắng làm suy yếu linh hồn hết sức có thể để không làm đau hắn, đồng thời cũng giảm đi di chứng sau này khi đã thực hiện dò xét linh hồn.
Nhưng vừa mới tiến vào bên trong, Linh Hồn của Tru Vô Dạ liền gặp phải cảnh tượng cả đời không thể nào quên được.
Chỉ thấy một vị tuyệt sắc giai nhân đang lạnh lùng nhìn lấy hắn, trong tay nàng đã cầm sẳn một cái Hồn Đỉnh trong suốt ẩn hiện hai đóa Ôn Hồn Liên và Bạch Hồn Liên đang bạo phát sức mạnh, hung hăng hướng về tia linh hồn của hắn nện vào.
PHỐC!
Như ngũ lôi oanh đỉnh, Tru Vô Dạ chỉ cảm thấy vong hồn đại mạo, đau đớn như điên khiến mồ hôi lạnh trên trán hắn ứa ra, sắc mặt đại biến.
Nhận thức được Tru Vô Dụng chắc chắn là kẻ giả mạo con trai mình, nhưng không có thời gian bày tỏ sự phẫn nộ, hắn vội vàng muốn đem tia linh hồn từ trong đầu Lạc Nam rút ra nhanh nhất có thể.
Dò xét linh hồn của người khác, đây là hành vi thực hiện chỉ khi nào đối phương không có chút ý niệm phản kháng nào hoặc khi thực lực đôi bên chênh lệch quá lớn.
Bằng không một khi tự tiện dò xét linh hồn của những Hồn Tu cường đại sẽ rất dễ bị phản kháng dẫn đến phản phệ ngược lại, lúc đó kẻ chuốc lấy đau khổ chắc chắn là người ra tay dò xét.
Trường hợp này của Tru Vô Dạ chính là như vậy, nhận thức được mình bị phản phệ nghiêm trọng, hắn muốn đem tia linh hồn rút ra, sau đó đem kẻ dám giả mạo nhi tử của mình nghiền thành muôn mảnh.
ONG ONG ONG ONG ONG…
Đáng tiếc mọi thứ chỉ là mong muốn của hắn, có âm thanh ngâm tụng thần thánh và trang nghiêm đến từ bốn phương tám hướng vang vọng mà lên.
“Luyện Hồn!” Lạc Nam trong lòng cười lạnh một tiếng, kích hoạt Bất Hủ Kinh Văn khảm nạm bên trong linh hồn, ra sức luyện hóa tia linh hồn của Tru Vô Dạ.
Trước đây mỗi khi thi triển Đoạt Hồn, mục tiêu bị Lạc Nam nhắm đến thông thường là những kẻ đã bị đánh nát thể xác, chỉ còn lại linh hồn muốn chạy trốn.
Nhưng hiện tại khi Tru Vô Dạ dám đem một tia linh hồn tiến vào cơ thể Lạc Nam, hắn liền triển khai Luyện Hồn…mượn Bất Hủ Kinh Văn luyện hóa trực tiếp tia linh hồn này của Tru Vô Dạ.
Đứng trước sự bá đạo của Cấm Kỵ, tia linh hồn của Tru Vô Dạ không khác nào một con kiến hôi yếu ớt, bị Lạc Nam tiêu hủy hoàn toàn.
PHỐC!
Một ngụm máu tươi cuồng phún, thân thể tưởng chừng uy nghiêm không gì tả nổi của Tru Vô Dạ điên cuồng lảo đảo, sắc mặt trắng bệch không chút huyết sắc, linh hồn trọng thương làm hắn đau đến ôm đầu rống lên:
“AAAAAAAAAAAA”
Thiên Ma Đế Lực bùng nổ quét ngang chiến trường, chấn đến một đám Đế Tử, Đế Nữ thực lực yếu kém thổ huyết bay ngược.
“Lớn mật!”
Tru Vô Tà nộ hống một tiếng, là người đầu tiên lấy lại phản ứng.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, từ lúc Tru Vô Dạ dò xét linh hồn của “Tru Vô Dụng” đến lúc trọng thương ôm đầu chỉ xảy ra trong một hơi thở.
Tất cả cao tầng của Tru Tiên Điện vẫn còn giật mình, chưa kịp nhận thức được tình hình.
Chỉ có Phó Điện Chủ Tru Vô Tà nhìn thấy đại ca đau đớn liền làm ra hành động.
KENG!
Uy thế của Đế Binh quét ngang chiến trường, trong tay Tru Vô Tà xuất hiện một thanh Trường Thương dài tầm bốn mét, Ma Khí ngập trời, ngửa đầu gào thét:
“Thời Không Thương Pháp!”
Nhất thương đâm ra, thời gian và không gian như ngưng đọng, Sát Vực, Thương Vực cùng Chiến Vực nghiền nát thương khung.
Tru Vô Tà mãnh liệt ra tay, một thương đâm ra chính là toàn lực, nhắm thẳng đầu của Lạc Nam.
Đối mặt với thế công như vậy, Thiên Nhi đang núp sau lưng hắn toàn thân mềm nhũn, chênh lệch thực lực to lớn khiến nàng ngay cả ý chí chiến đấu cũng không có, đôi mắt đẹp tràn ngập rung động nhìn đầu thương trí mạng xuyên phá ngày càng gần.
Trái ngược với Thiên Nhi lo sợ, Lạc Nam nhếch miệng cười quỷ dị.
Chỉ thấy hắn đột nhiên nâng lên hai tay, cầm lấy một tên thanh niên hấp hối chắn ở trước mặt.
Ánh mắt Tru Vô Tà co rút lại, vội vàng thu hồi thế công khủng bố của mình, không dám hành động lỗ mảng.
Nhưng công ra thì dễ, thu lại không dễ chút nào.
Nhất là khi hắn đã vận dụng gần như toàn lực để đâm ra một kích, lúc này lại cưỡng ép thu hồi thế công, thân thể liền bị chính lực lượng của mình phản chấn ngược lại.
PHỐC!
Phun ra một ngụm máu, Tru Vô Tà liên tục lùi bước chân.
“Vô liêm sĩ!” Hắn phẫn hận rít gào, hai mắt như muốn ăn tươi nuốt sống Lạc Nam.
Bởi vì hắn đã nhận ra, thanh niên mà Lạc Nam dùng làm bia đỡ đạn chính là con của đại ca hắn, cháu trai của hắn – Tru Vô Dụng.
Lạc Nam nhìn thấy Tru Vô Tà không dám giết Tru Vô Dụng, hài hước cười cười:
“Mặc dù tên ngươi là Vô Dụng nhưng lúc này ngươi lại khá hữu dụng!”
“Lớn mật!”
“Tặc tử phương nào!”
“Mau thả Thiếu Chủ!”
“Ngươi chắc chắn là dư nghiệt Tiên Ma Cung!”
Rốt cuộc đám Nguyên Lão, Trưởng Lão đã lấy lại tinh thần.
Cả đám căm tức bao vây lấy Lạc Nam và Thiên Nhi vào trung tâm, nếu ánh mắt có thể giết người, có lẽ Lạc Nam đã bị giết trăm ngàn lần rồi.
“Haha, đều là gương mặt thân quen…” Lạc Nam mỉm cười đảo mắt nhìn toàn trường một vòng.
Tru Vô Dạ, Tru Vô Tà, Đại Nguyên Lão Tứ Hồn Lão Nhân, Tam Nguyên Lão Tù Diệm, Lục Nguyên Lão Hùng Lẫm, Thất Nguyên Lão Âm Liệt.
Ngoài ra mấy tên Nguyên Lão còn lại Lạc Nam chưa tiếp xúc, bất quá dựa vào ký ức của Chấn Hào và Tru Vô Dụng nên cũng nhận diện được.
À…Tù Diệm hiện tại phải là Nhị Nguyên Lão mới đúng.
Bởi vì sau khi Nhị Nguyên Lão là Độc Tôn chết đi, Tru Tiên Điện đã bổ nhiệm Tù Diệm thành Nhị Nguyên Lão, thứ tự Nguyên Lão cũng đã đôn lên, người vừa được ngồi vào vị trí Nguyên Lão thay chỗ Độc Tôn mất đi là một Thiên Ma Đế hoàn toàn mới.
Thấy kẻ địch bị đám người mình bao vây mà vẫn còn thản nhiên cười nói, Tù Diệm cảm thấy như bị sỉ nhục, trầm giọng lên tiếng:
“Ngươi rốt cuộc là kẻ nào?”
Bởi vì Lạc Nam vẫn còn sử dụng bộ mặt của Tru Vô Dụng, đám người vô pháp phán đoán được thân phận của hắn.
Bất quá liên tưởng đến Văn Lang vừa mới hy sinh để tạo cơ hội cho đối phương đánh cắp Dược Viên, Tru Tiên Điện dám khẳng định kẻ này là người của Tiên Ma Cung.
Có thủ đoạn quỷ dị khó lường, lại khiến Văn Lang cam nguyện hy sinh…
“Ngươi là Tiên Ma Công Chúa?” Tru Vô Tà chất vấn hỏi.
Nếu không phải trong tay đối phương vẫn còn cầm con tin là Tru Vô Dụng, bọn hắn đã sớm lao lên tiêu diệt, cần gì uổng phí miệng lưỡi?
“Khụ khụ…”
Mà lúc này, Tru Vô Dạ cũng vừa nốc một viên Đế Hồn Đan để ổn định thương thế, tuy bị luyện hóa một tia Linh Hồn khiến thực lực của hắn không sánh bằng thời kỳ toàn thịnh, nhưng cũng là cường giả cao cấp hàng đầu, ánh mắt bình tĩnh đến đáng sợ nhìn lấy Lạc Nam.
Trong ánh mắt không tưởng tượng nổi của tất cả mọi người, Tru Vô Dạ đột ngột nâng tay lên chụp về phía trước.
RĂNG RẮC…
Tiếng xương cốt và máu thịt bị bóp nát, một vùng Không Gian siết chặt theo ý niệm của Tru Vô Dạ.
“Hự…”
Tru Vô Dụng nằm trong tay Lạc Nam rên lên một tiếng cuối cùng trước khi bị chính phụ thân của mình bóp chết.
Ánh mắt Lạc Nam co rút lại nhìn lấy bãi thịt nhão máu me đầm đìa phía trước mình.
“Đủ tàn nhẫn…” Trong lòng hắn trở nên lạnh lẽo.
Không ai nghĩ đến Tru Vô Dạ sẽ đột nhiên xuất thủ tàn nhẫn như thế với nhi tử của mình.
Ngay cả Lạc Nam cũng không lường trước được.
Vốn hắn định dùng Tru Vô Dụng làm con tin để uy hiếp Tru Tiên Điện, nào ngờ kế hoạch bị chính Tru Vô Dạ phá hủy rồi.
“Điện chủ…” Đám cao tầng trong lòng run lên, ánh mắt vừa kính sợ vừa bội phục.
“Hừ, vì đại sự không câu nệ tiểu tiết!” Tru Vô Dạ nở nụ cười tàn khốc:
“Dụng nhi trên trời có linh chắc chắn cũng không muốn kẻ thù dùng hắn để uy hiếp chúng ta, hắn chết rất đáng giá!”
“Tốt!” Tru Vô Tà ngửa đầu cười lớn: “Để đại thúc báo thù cho ngươi!”
Tiếng cười chưa dứt, Đế Binh trong tay đã ngân vang, một lần nữa huy động Thương Pháp, tác động đến Thời Gian, đem tốc độ xuất thương nhanh lên vô số lần, hóa thành tầng tầng lớp lớp tàn ảnh công kích đến Lạc Nam.
Lạc Nam không dám xem thường, với khả năng thao túng Thời Gian của nhân vật như Tru Vô Tà, dù là Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn cũng khó thể theo kịp tốc độ xuất thủ của hắn.
Cũng may Lạc Nam còn sở hữu Dò Thám Tương Lai, hắn kích hoạt môn Thần Thông này, liên tục nhìn trước được quỷ tích xuất thương của Tru Vô Tà, dễ dàng thi triển thân pháp tránh né.
Lo lắng dư ba chiến đấu làm tổn hại đến Thiên Nhi, Lạc Nam dứt khoác thu nàng vào Ngũ Sắc Giới vừa mới trở về.
Tại chiến đấu quy mô cấp bậc này, Thiên Nhi khó lòng giúp sức.
Thấy cảnh tượng này, Tru Vô Dạ nghiêm nghị nói:
“Kẻ này sở hữu Ngũ Hành Tiểu Thế Giới, nhất định không thể để hắn tiến vào bên trong bỏ trốn!”
“Điện Chủ yên tâm, hiện tại toàn bộ Tru Tiên Điện đã có ba tầng Trận Pháp phong tỏa, không một tia hở, dù là Ngũ Hành Tiểu Thế Giới cũng không thể thoát ra!” Tù Diệm tự tin bẩm báo.
“Làm tốt lắm!” Tru Vô Dạ gật đầu, hướng Dược Trưởng Lão chỉ huy:
“Các ngươi ở nơi này cũng vô dụng, mau đi trị liệu cho Ma Nhãn, làm mọi cách cũng phải khôi phục đôi mắt của nàng!”
“Tuân mệnh!” Dược Trưởng Lão cung kính lĩnh mệnh, mang theo một đám Đan Đế vội vàng chạy đi.
Tuy mắt của Ma Nhãn bị Chú Thuật phá hủy, nhưng bọn hắn tự tin chỉ cần cho bọn hắn thời gian, bọn hắn sẽ trị liệu được cho nàng.
Chú Thuật cũng không phải vạn năng, chỉ cần chấp nhận bỏ ra cái giá lớn chống lại Chú Thuật, trị liệu cho Ma Nhãn không phải là không được.
Lạc Nam ánh mắt lấp lóe, đã hiểu ý đồ của Tru Vô Dạ.
Hiện tại Tru Tiên Điện đã triệt để cô lập với thế giới bên ngoài, dù hắn có tiến vào Tiểu Thế Giới tạm thời lẫn trốn, nhưng Tiểu Thế Giới cũng không thể rời khỏi Tru Tiên Điện được, trái lại phải tìm một chỗ nào đó ẩn nấp.
Mà một khi Ma Nhãn phục hồi, nàng ta có thể dùng Nhãn Thuật quét khắp ngõ ngách bên trong Tru Tiên Điện, kiểu gì cũng sẽ tìm ra Tiểu Thế Giới đang ẩn nấp…
Thậm chí càng kéo dài, Tru Tiên Điện càng có thêm thời gian để nghĩ cách bắt giữ hắn, huy động lực lượng đang rải rác ở Ma Giới trở về cấu thành thiên la địa võng.
Khi đó sợ rằng Lạc Nam dù mọc cánh cũng khó thoát.

Trong một gian thạch thất, Ma Nhãn hai mắt mù lòa ngồi xếp bằng, cố gắng liệu thương, cầm máu vẫn không ngừng chảy ra trên đôi mắt.
Mặc dù đã mù lòa, nhưng lúc này nàng vẫn đang miệt mài suy nghĩ lý do vì sao vẫn có kẻ thù thành công tiến vào Tru Tiên Điện dưới sự cẩn thận canh gác của mình.
Ma Nhãn không ngừng đưa ra suy luận, không ngừng nghĩ đến những người từng ra vào Tru Tiên Điện trong thời gian qua, cố gắng hồi tưởng lại từng chi tiếc nhỏ nhất.
Nàng vẫn luôn tự hào và kiêu ngạo vể khả năng của mình, mức độ quan trọng của đôi mắt nàng là thứ ngay cả Điện Chủ cũng phải ưu ái.
Vậy mà lần này kẻ thù thản nhiên tiến vào bên trong làm ra náo động lớn đến như vậy, điều này chẳng khác nào sỉ nhục đối với nàng.
Hơn nữa kẻ thù thậm chí còn chấp nhận hy sinh để thi triển Chú Thuật làm nàng mù lòa, chứng tỏ ở trong suy nghĩ của kẻ thù…nàng cũng là nhân vật có khả năng uy hiếp đến hắn.
“Trưởng Lão…” Thiếp thân thị nữ của Ma Nhãn đi vào, đem tin tức mình vừa nghe ngóng được kể lại:
“Nghe nói kẻ xâm nhập là dư nghiệt của Tiên Ma Cung, người dùng Chú Thuật làm người bị mù chính là Văn Lang nổi danh trong thời gian gần đây, bọn chúng còn sở hữu Ngũ Hành Tiểu Thế Giới…”
“Ngũ Hành Tiểu Thế Giới…” Ma Nhãn nghe đến đây nở nụ cười lạnh:
“Chẳng trách cố gắng làm ta mù lòa! Sợ ta nhìn thấu Tiểu Thế Giới của bọn chúng!”
“Không sai!” Thiếp thân thị nữ gật đầu tán thành: “Bởi vì tầm quan trọng của đôi mắt người, Điện Chủ đã chỉ huy Dược Trưởng Lão và tất cả Đan Đế đến điều trị, tin tưởng rất nhanh sẽ tới!”
“Vậy ta yên tâm!” Ma Nhãn gật đầu nói, bất quá trong lòng vẫn không phục.
Dù đối phương có Ngũ Hành Tiểu Thế Giới thì sao? thời điểm đi ngang qua cổng vào, nàng cũng phải phát hiện mới đúng chứ?
Trừ phi đối phương đem Ngũ Hành Tiểu Thế Giới giấu ở một nơi mà nàng không hề lường đến.
Liên tưởng đến những vấn đề bất thường xảy ra trong thời gian gần đây, toàn thân Ma Nhãn bất chợt rung lên, dường như đã nghĩ đến điều gì…
“Ma Nhãn à, muội khỏe chưa?”
Đúng lúc này bên ngoài có âm thanh ôn nhu đầy quan tâm vang lên.
Thiếp thân thị nữ nghe giọng nói của nữ nhân quen thuộc, bèn đứng lên đi ra mở cửa, vui sướng chào hỏi:
“Gặp qua Nhị Trưởng Lão!”
“Không được! mau đóng cửa lại, kêu cứu đi!” Ma Nhãn biến sắc, vận dụng Ma Đế Lực ngửa đầu hét ầm lên:
“Kẻ thù tập kích!”
Nàng đã biết mình sở hở ở đâu rồi, nàng đã nghĩ ra kẻ thù giấu Ngũ Hành Tiểu Thế Giới ở đâu để qua mặt mình rồi.
Chính là vị trí Đan Điền.
Nơi đó tập trung tất cả Lực Lượng của một cường giả vô cùng dày đặc, chính những lực lượng đó đã che đi sự tồn tại của Ngũ Hành Tiểu Thế Giới trước sự quan sát của Ma Nhãn.
Nếu không cẩn thận và chăm chú, rất dễ bỏ qua…
Mà trong thời gian gần nhất, người nàng bỏ qua không dò xét đan điền chỉ có một.
“Khanh khách…khanh khách…khanh khách…”
Tiếng cười ma mị từ đôi môi đỏ thẳm của Ngọc La Yên vang vọng khắp thạch thất, đem âm thanh kêu cứu của Ma Nhãn chặn lại.
Thiếp thân thị nữ chỉ cảm thấy trong đầu nổ vang, triệt để mất đi ý thức.
Áo trắng nhẹ bay, Ngọc La Yên ung dung tiến vào mật thất, ánh mắt không có một chút cảm tình nhìn lấy nữ nhân ngồi trên giường, thản nhiên nói:
“Ma Nhãn à Ma Nhãn, ở trạng thái toàn thịnh muội không phải đối thủ của ta, hiện tại đã trọng thương mù lòa, kết cục đã định!”
Ma Nhãn sắc mặt trắng bệch, trong lòng thở dài một tiếng đầy cam chịu…
Đợi đến khi Dược Trưởng Lão đám người kéo tới, thạch thất nào còn bóng người?
Một cổ khí lạnh lan tràn khắp sống lưng…cả đám hoảng loạn nhìn nhau:
“Kẻ thù rốt cuộc có bao nhiêu người?”

Chúc cả nhà ngủ ngon &LT3
...
Ai có lòng ủng hộ e thì đây ạ :D
Số TK: 1809205083252
NGUYEN PHUOC HAU
Ngân hàng Agribank ạ. (Chi nhánh: Cờ Đỏ - Cần Thơ II)
Paypal: [email protected]
Momo: 0942973261
Viettelpay: 9704229212704295
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.