Chương trước
Chương sau
Trong lòng Long Quân Sư dâng lên sóng to gió lớn, kinh sợ không gì tả nổi, so với trước đó chứng kiến Long Khuynh Thành hóa thân Nghịch Long còn khiếp sợ hơn.
Vì sao lại như thế?
Bởi vì Long Quân Sư đã nhìn ra, nếu xét về mặt tu vi, cảnh giới của Nghịch Long vừa hiện ra còn kém hơn cả Long Khuynh Thành.
Nhưng bất kể là Uy Thế, Long Vực, Nghịch Long Lực…đều mạnh hơn Long Khuynh Thành quá nhiều, đủ lấy sức một mình nghiền ép gần 20 vị Long Đế.
Điều này chứng minh, huyết mạch Nghịch Long của kẻ này so với Long Khuynh Thành còn kinh khủng hơn, thậm chí vô pháp để so sánh.
“Làm sao lại như vậy? thế gian sao lại có Nghịch Long hùng mạnh như vậy!”
Trong mắt Long Quân Sư hiện lên vô vàn sát cơ.
Bởi vì hắn biết, nếu mình không thể nhân lúc kẻ này tu vi yếu kém đem hắn diệt sát, một khi để hắn trưởng thành, mức độ nguy hiểm so với Nghịch Long Đế năm đó lại càng kinh khủng hơn.
Nghĩ đến đây, Long Quân Sư hướng về phía Long Tán và các vị Giám Ngục quát lớn:
“Tất cả liên thủ giữ chặt Long Chiến, để kẻ này lại cho ta!”
Hắn biết đám giám ngục khó lòng kháng cự trước Long Uy khủng bố của Nghịch Long nên muốn tự mình ra tay.
Với độ thông minh của Long Quân Sư, hắn thừa hiểu mục đích sau cùng của Nghịch Long và Long Khuynh Thành lúc này là muốn cứu Long Chiến.
Nếu Long Chiến được cứu thoát, như vậy Nghịch Long cùng Long Khuynh Thành sẽ trốn vào Pháp Bảo tẩu thoát.
Cho nên bằng mọi giá, Long Tán đám người phải giữ chặt được Long Chiến để kéo dài thời gian, Long Quân Sư muốn lợi dụng tu vi Thiên Đế của mình giết chết Nghịch Long chỉ mới là Đại Đế trước mặt.
“Mau trốn! đừng để ý đến lão phu…”
Long Chiến cất giọng già nua suy yếu, hiển nhiên bằng vào kinh nghiệm của một nhân vật trải qua vô số tang thương, hắn đã nhận ra ý đồ của Long Quân Sư rồi.
“Hừ, lão già câm miệng, nếu bọn hắn chạy thoát, chúng ta sẽ đem ngươi lột da rút gân, đem tro cốt của ngươi rải ở những nơi dơ bẩn nhất thế giới, người người dẫm đạp!”
Một vị Giám Ngục nện vào đầu Long Chiến đến bất tỉnh, tàn nhẫn uy hiếp.
“Long Quân Sư cứ yên tâm, bọn ta sẽ liều mạng không để chúng cứu Long Chiến!” Đám Giám Ngục kiên quyết nói.
“Tốt, bổn Quân Sư đã truyền tin cho Tộc Trưởng, tin chắc hắn sẽ trở về rất nhanh thôi!”
Long Quân Sư cười gằn, thân ảnh hóa thành khói đen biến mất tại chỗ.
ẦM ẦM ẦM ẦM…
Không gian kịch chấn, khi thân ảnh của Long Quân Sư xuất hiện, Cửu Tầng Sát Vực đã bao trùm quanh thân, chống lại Long Vực từ phía Lạc Nam.
Lạc Nam sắc mặt nghiêm nghị, trong tình cảnh này vì không muốn bại lộ thân phận, rất nhiều con bài và thủ đoạn chiến đấu của hắn sẽ phải ẩn giấu.
Vì lẽ đó, Lạc Nam chỉ có thể vận dụng Nghịch Long Lực và Long Văn, điều động Long Vực, Chiến Vực cùng Sát Vực tung ra một chưởng:
“Đồ Long Thập Bát Chưởng – Đồ Long Chưởng!”
NGAO!
Hư ảnh Nghịch Long đỏ thẳm như máu bá đạo rít gào, trước uy lực của một chưởng này, Thất Tầng Sát Vực của Lạc Nam tăng lên đến tận Cửu Tầng, khí thế áp đảo so với Long Quân Sư.
“Hừ…thì ra lần trước Tộc Trưởng bị ngươi hư trương thanh thế lừa gạt, với tu vi của ngươi, dù thi triển Đồ Long Chưởng cũng không thể nào đối thủ của hắn!” Long Quân Sư oán hận nói.
Lần trước ở Vạn Yêu Thánh Địa, Lạc Nam đứng phía sau Thời Không Môn, lại kích hoạt Thiên Đế Biến khiến Long Ngạo Thiên bị qua mặt, cho rằng hắn là Thiên Long Đế nên không dám ngạnh kháng mà lựa chọn trốn chạy.
Hiện tại giao đấu trực diện, Long Quân Sư đã tinh ý nhận ra điều này, âm thầm tiếc hận Long Ngạo Thiên nhát gan.
Nếu khi đó Long Ngạo Thiên có can đảm đối kháng chính diện, e rằng hiện tại kết cục đã khác.
“Bổn Quân Sư sẽ không phạm phải sai lầm như tộc trưởng!” Long Quân Sư cười gằn.
Sức mạnh trong đan điền của hắn vận chuyển, một cổ khí thế khủng bố tuyệt luân từ cơ thể hắn nổ ra.
Đây là loại lực lượng màu đen kịch, bá đạo và âm trầm, ẩn chứa thanh âm của vạn ma đang gào thét, vậy mà không chút nào e ngại Nghịch Long Lực của Lạc Nam.
“Tổ Ấn!”
Lực lượng cuồng bạo ngưng tụ thành một Đại Ấn khổng lồ, hung hăng va đập cùng Đồ Long Chưởng.
OÀNH!
Kinh thiên động địa, hư ảnh Nghịch Long bị Tổ Ấn của Long Quân Sư ngăn chặn.
Hai loại Vũ Kỹ điên cuồng ma sát, triệt hạ lấy nhau.
Chứng kiến tình cảnh này, sắc mặt Lạc Nam đột biến, vô thức thốt lên: “Lực lượng này…sao giống Tổ Ma Lực đến thế?”
Hắn nhận ra loại Ma Lực mà Long Quân Sư đang điều động chính là Ma Lực chí cao, so với Thiên Ma Đế Lực thông thường mạnh hơn gấp mấy lần.
Quan trọng hơn, Lạc Nam từng nhìn thấy Lãnh Nguyệt Tâm thi triển loại Ma Lực có nét tương đồng như thế này sau khi đúc thành Thủy Tổ Thánh Ma Thể.
Mặc dù Tổ Ma Lực của Long Quân Sư không thể nào sánh bằng Tổ Ma Lực của Lãnh Nguyệt Tâm, nhưng với tu vi và Cửu Tầng Sát Vực bá đạo của hắn, đã đủ tạo thành uy hiếp đối với Lạc Nam rồi.
“Ngươi vậy mà nhận biết được Tổ Ma Lực?” Thanh âm của Long Quân Sư tràn ngập khó tin, sau đó sát khí lại kéo căng đến đỉnh điểm:
“Nếu là như thế, càng không thể để ngươi sóng sót được!”
Long Quân Sư phất tay, một thanh Ma Trượng đen kịch chậm rãi xuất hiện trước mặt.
Hắn cầm lấy Ma Trượng, một con Mắt ghê rợn trên đỉnh Ma Trượng hướng về Lạc Nam mở ra.
“Tổ Ma Hồn Trượng – Khai Nhãn!”
Long Quân Sư gầm lên một tiếng.
VÙ VÙ VÙ…
Trong khoảnh khắc, một luồng Hồn Lực khủng bố từ con mắt bên trên Ma Trượng nện thẳng về phía Lạc Nam.
Với loại công kích Linh Hồn này, dù là Thiên Hồn Đế cũng sẽ hấp hối nếu trúng phải.
“Long Hồn Hộ Thể!”
Lạc Nam nghiêm nghị quát lên, không dám có chút xem thường.
NGAO!
Hư ảnh Nghịch Long Hồn từ thể nội phá không bay ra, giương nanh múa vuốt bảo hộ cho hắn.
RĂNG RẮC…
Nào ngờ sau lượt va chạm, tuy Nghịch Long Hồn thành công ngăn cản công kích của Long Quân Sư, nhưng linh hồn của nó cũng bạo liệt thành không khí.
“Chống cự vô ích, Tổ Ma Hồn Trượng của bổn Quân Sư chính là Đế Binh!” Long Quân Sư kiêu ngạo cười.
Một tay ngưng tụ Ma Lực, một tay cầm Tổ Ma Hồn Trượng tiếp tục nện xuống.
Hai loại công kích, một loại muốn phá hủy cơ thể của Lạc Nam, một loại muốn diệt sát linh hồn hắn.
Khí thế của Đế Binh bá đạo vô cùng, từng lượt oanh tạc đến đủ trọng thương Thiên Hồn Đế.
Bên trong đan điền của Lạc Nam, Hồn Đỉnh dưới sự điều động của Hồn Nguyệt Ánh ương ngạnh chống đỡ, Ôn Hồn Liên cùng Diệt Hồn Liên hoạt động hết công sức, tạo thành màn chắn, ngăn cản Tổ Ma Hồn Trượng có thể trực tiếp đánh vào linh hồn của Lạc Nam.
“Hồn Đỉnh hiện tại chưa thể đối kháng Đế Binh quá lâu, chàng mau nghĩ cách!” Hồn Nguyệt Ánh nghiêm túc nhắc nhở.
Lạc Nam cảm thấy bất đắc dĩ.
Nếu là tình huống bình thường, chỉ cần hắn lấy ra Binh Nhân Tộc, Tổ Ma Hồn Trượng chắc chắn xin quỳ, nào còn dám hống hách?
Nhưng Lạc Hồng Kiếm đại diện cho thân phận Lạc Nam, Xích Tà Kích và Lạc Thần Cung lại đại diện cho Văn Lang.
Bất kỳ thân phận nào, Lạc Nam cũng không thể công khai mình là Nghịch Long được.
Nghĩ đến đây, hắn sinh ra ý định rút lui…
Thân phận của Long Quân Sư vượt quá tưởng tượng của hắn, thậm chí khiến hắn không lường trước được.
Kẻ này vậy mà có thể thi triển ra lực lượng có nét tương đồng với Tổ Ma Lực của Ma Tổ trong truyền thuyết.
Điều đó chứng minh, Long Quân Sư rất có thể là người của chủng tộc hùng mạnh thần bí lánh đời đã lâu – Thủy Tổ Ma Tộc.
Nếu suy xét sâu xa hơn, quan hệ giữa Long Ngạo Thiên và Thủy Tổ Ma Tộc không hề đơn giản, thậm chí có khả năng Thủy Tổ Ma Tộc mới là hắc thủ sau màn chống lưng cho Long Ngạo Thiên phản bội Nghịch Long Đế.
Chủng tộc này tưởng như thật sự lánh đời và không xen vào các cuộc tranh đấu, thực chất lại đang che giấu người đời, thao túng tất cả.
Nghĩ đến thôi cũng thấy rùng mình.
Thông tin này thậm chí còn không hề xuất hiện bên trong Luân Hồi khi Lạc Nam trải nghiệm qua kiếp Long Nghịch.
Có thể do những hành động của hắn khi làm Long Nghịch đã khiến dòng thời gian và nhiều sự kiện xảy ra bị thay đổi ít nhiều so với thực tại, vì thế Thủy Tổ Ma Tộc mới không xuất thủ.
Bất quá dù là trường hợp nào, thì việc Long Quân Sư là người Thủy Tổ Ma Tộc cũng nằm ngoài dự kiến của Lạc Nam.
Đối mặt với một kẻ thù mà mình chưa có bất kỳ thông tin gì, Lạc Nam không muốn liều lĩnh dây dưa nữa.
“Khuynh Thành, nàng vào trong đi!” Hắn trầm giọng nói.
Long Khuynh Thành biết tình huống khẩn cấp, ngoan ngoãn nghe theo lời Lạc Nam, thông qua một khối Lệnh Bài truyền tống vào Cung Đình Thụ.
“Muốn chạy? ngươi là Nghịch Long sao lại hèn nhát như vậy? tốt nhất là làm chuột đi” Long Quân Sư mở miệng khích tướng, thái độ xem thường.
Hắn biết đám Nghịch Long thường cực kỳ kiêu ngạo, biện pháp khích tướng có lẽ sẽ mang đến hiệu quả kinh người, khiến Nghịch Long bỏ đi ý định chạy trốn và ở lại liều mạng.
Đáng tiếc, Long Quân Sư đã xem nhẹ Lạc Nam.
Hắn trải qua Luân Hồi Vạn Kiếp, mưu hèn kế bẩn kiểu gì mà chưa từng thấy qua?
Lười để ý đến lời nói khiêu khích của Long Quân Sư, Lạc Nam âm thầm dùng ý niệm hạ lệnh cho Châu Nhi điều khiển Linh Giới Châu che đậy khí tức, vượt khỏi Long Ngục.
Chỉ cần Linh Giới Châu ra ngoài, Lạc Nam có thể thông qua một khối Lệnh Bài truyền tống vào Cung Đình Thụ bên trong nó.
Cơ chế hoạt động của Lệnh Bài cực kỳ đơn giản, chúng nữ có thể sử dụng thì tại sao hắn lại không thể?
Chẳng qua từ trước đến nay Linh Giới Châu và Cung Đình Thụ vẫn luôn là vật bất ly thân của Lạc Nam nên hắn chưa có dịp sử dụng công năng này mà thôi.
Long Quân Sư không thể đoán được điều này, vì lẽ đó chẳng hề hay biết Linh Giới Châu đã thuận lợi trốn đi, hắn vẫn tiếp tục công kích Lạc Nam từng chiêu trí mạng.
“Ta không làm gì được ngươi nhưng ngươi cũng chẳng thể làm gì ta!” Lạc Nam thản nhiên né tránh, nhìn Long Quân Sư xem thường nói.
“Khốn nạn, ngươi có phải nam nhân hay không? Trốn đông trốn tây như đàn bà mặc váy!” Long Quân Sư phẫn nộ quát.
Đáng tiếc, thủ đoạn khích tướng của hắn vô dụng.
Lạc Nam không thèm để ý đến con hàng này, đưa mắt nhìn lấy Long Chiến đang thê thảm, giọng điệu có chút áy náy:
“Đại Trưởng Lão, lần sau ta sẽ quay về cứu ngươi!”
Nói xong, muốn kích hoạt Lệnh Bài trở về Cung Đình Thụ, an toàn đào tẩu.
“Nghịch Long các hạ! Làm ơn cứu Đại Trưởng Lão giúp ta, hắn sắp không sống được lâu nữa!”
Đúng lúc này, khuôn mặt Long Tán hiện lên vẻ điên cuồng, ngửa đầu gầm thét.
Hắc Hồn đen kịch bùng phát, Long Tán vung ra hai tay, cặp Hắc Long Hồn Trảo khổng lồ quét ngang…
PHỐC…PHỐC…PHỐC…PHỐC…
17 vị Giám Ngục khác thực lực yếu hơn Long Tán, lại không lường trước được Long Tán sẽ phản bội trong thời khắc này, cả đám bị Hắc Long Hồn Trảo vồ trúng, linh hồn đau đớn, không ngừng thổ huyết.
“Long Tán, ngươi muốn chết!” Long Quân Sư thấy cảnh này vừa sợ vừa giận, như lệ quỷ rít gào:
“Ngươi không sợ Tộc Trưởng diệt hết đám hậu nhân của Hắc Long Tộc sao?”
“Long Ngạo Thiên không xứng làm tộc trưởng, Long Tán ta nguyện hy sinh toàn bộ Hắc Long Tộc để cứu mạng Đại Trưởng Lão!” Long Tán tê tâm liệt phế quát:
“Nhân vật đức cao vọng trọng như hắn, người từng hết mình vì Long Tộc như hắn không thể chết ở đây được!”
Lời của Long Tán như một thanh đại chùy hung hăng vỗ vào trái tim của Long Chiến, hắn lão lệ tung hoành, thân rồng già nua không biết từ đâu lấy ra sức mạnh, ngửa đầu rống lên…
NGAO!
BỰT…BỰT…BỰT…XOẸT…XOẸT…XOẸT…
Máu tươi cuồng phún, hàng ngàn sợi xiềng xích khổng lồ bị kéo căng, Đại Trưởng Lão Long Chiến cắn chặt răng rồng, dùng hết sức bình sinh của mình cử động thân thể già nua, lôi kéo khỏi sự đeo bám của đám xiềng xích sắt nhọn.
Máu tươi nhuộm đỏ bầu trời, âm thanh da thịt bị xiềng xích rút ra khỏi cơ thể nghe như xé lòng, đau đớn như tra tấn từ địa ngục nhưng Long Chiến lại không rên một tiếng, mắt rồng tràn đầy quyết tử chi ý.
Tâm ý của Long Tán, Long Chiến không thể cô phụ.
Hắn phải sống, phải sống để khôi phục bộ mặt uy nghiêm của Long Tộc.
“HAHAHAHA!”
Tình cảnh này khiến Lạc Nam ngửa đầu lên trời cười dài, tiếng cười ngập tràn sảng khoái và thỏa mãn:
“Đây mới là Long Tộc trong tâm ta, đây mới chính là những trụ cột mà ta muốn nhìn thấy ở Long Tộc, không phải đám phế vật vô dụng như Long Ngạo Hải hay Long Ngạo Thắng!”
“Long Tán, Long Chiến…ngày hôm nay các ngươi đều sẽ sống sót rời đi, đây là lời hứa!”
Nói xong, Lạc Nam phất tay…
ẦM ẦM ẦM ẦM…
Một kiện Pháp Bảo Không Gian như Lâu Đài hàng lâm mà xuống, đem cơ thể thương tật như thịt vụn của Long Chiến thu vào bên trong.
Thứ Lạc Nam không thiếu nhất hiện nay chính là Pháp Bảo.
Dù Linh Giới Châu đã rời khỏi Long Ngục, hắn vẫn có thể dùng Pháp Bảo khác để cứu người.
“Long Tán, ngươi cũng đi vào!” Lạc Nam lớn tiếng nói.
“Không được!” Long Tán lắc đầu từ chối: “Ta hổ thẹn với liệt tổ liệt tông của Hắc Long Tộc, ta đã đem đám nhỏ cuối cùng ra hy sinh, ta phải ở lại chiến cho đến chết!”
“Ngu xuẩn!” Lạc Nam mắng chửi:
“Không ai hiểu rõ Long Ngạo Thiên bằng ta, nếu ngươi còn sống và tạo thành uy hiếp đến hắn…đám nhỏ sẽ tiếp tục được giữ mạng để làm con tin, nếu ngươi liều mình chết rồi, số kiếp của bọn chúng đã tận!”
Nhịp tim Long Tán đập nhanh, sau đó không hề do dự lao vào Lâu Đài cùng Long Chiến.
Lạc Nam hài lòng ra hiệu cho Lâu Đài thu nhỏ lại, chui vào trong ngực mình.
“Ngươi rốt cuộc là kẻ nào?” Long Quân Sư khiếp sợ nhìn lấy Lạc Nam, bởi vì kẻ này hiểu rõ tính cách của Long Ngạo Thiên không kém gì hắn.
Với tính cách đặt lợi ích lên hàng đầu, Long Ngạo Thiên sẽ giữ mạng đám hậu bối của Hắc Long Tộc để tiếp tục sử dụng và làm con tin, mà không giết chúng chỉ để hả cơn tức giận.
Long Tán nhận biết Long Ngạo Thiên quá nhiều năm còn không nghĩ đến điều đó, chẳng ngờ một tên Nghịch Long vừa xuất thế lại nắm rõ trong lòng bàn tay.
Lạc Nam không thèm trả lời Long Quân Sư, chỉ nhàn nhạt mở miệng:
“Thủy Tổ Ma Tộc tốt nhất nên dừng lại, nếu dám xen vào quá sâu, ngay cả các ngươi ta cũng diệt!”
Tiếng nói vừa dứt, thân rồng của Lạc Nam biến mất tại chỗ.
Long Ngục khôi phục sự yên tĩnh vốn có, chỉ còn lại tiếng rống giận kinh hoàng của Long Quân Sư.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.