Chương trước
Chương sau
Nghe Lạc Nam nói vậy, bốn vị hoa khôi tuyệt sắc đưa mặt nhìn nhau, bản tính của nữ nhân khiến các nàng có chút rụt rè trước mặt vị Thiếu Chủ yêu nghiệt.
Bất quá vẫn có người lấy can đảm đứng dậy mở lời.
Chỉ thấy đây là một mỹ nhân tuổi chừng 25, 26…dung nhan khác với nữ tử có vẻ đẹp thuần nét Á Đông, nàng có những đặc điểm mà chỉ con lai mới sở hữu, mái tóc trắng trong suốt búi lên để lộ gáy ngọc mê người, sống mũi cực kỳ cao thẳng, bờ môi mộng đỏ hơi dày quyến rũ, mắt to tròn như bồ câu, giữa trán tô điểm một hình xăm nhỏ màu đen như con mắt, dàn da trắng nõn non mềm gần như trong suốt, phối hợp với thân thể màu mỡ, ngực nở mông cong, tràn đầy nét đẹp của nữ nhân dị tộc…
Xét về thể hình, mỹ nhân này là giống với U Cơ nhất, bởi vì U Cơ là Ma Thú - Hắc Ma Thánh Báo.
“Thiếp là đệ tam hoa khôi – Thanh Mịch, lần đầu ra mắt Thiếu Chủ!” Mỹ nhân nhìn Lạc Nam, bờ môi hơi dày phun ra hương thơm nồng nàn, dù cách một khoảng không ngắn nhưng vẫn khiến hắn cả người dễ chịu.
Nhưng Lạc Nam lại từ trong những làn hương thơm này nhận ra Thanh Mịch có vận dụng một chút độc tố vô hại, loại độc tố này chỉ gia tăng sức quyến rũ của nữ nhân trong mắt người khác giới, hoàn toàn không có tác dụng phụ.
Hơn nữa nếu là người bình thường, tuyệt đối khó lòng phát hiện lượng độc cực nhỏ này, bất quá Lạc Nam sở hữu Độc Đỉnh nên cực kỳ nhạy cảm với độc, thủ đoạn nhỏ của Thanh Mịch không qua được mắt hắn.
Lạc Nam cũng không tức giận, Thanh Mịch là nữ nhân…nàng muốn tạo thiện cảm và ấn tượng tốt với Thiếu Chủ của mình cũng là chuyện bình thường.
“Nàng có sở trường gì? Có thể triển khai cho ta xem thử hay không?” Hắn ôn tồn hỏi.
Bởi vì Lạc Nam muốn bồi dưỡng Thất Đại Hoa Khôi, cho nên hắn cần biết rõ thế mạnh của các nàng để khai thác.
Mà khi nghe yêu cầu của Lạc Nam, Thanh Mịch lại có chút bối rối, đôi mắt xinh đẹp trong veo hiển hiện một tia lo lắng, dường như rất sợ hắn sẽ ghét bỏ mình.
Thấy tình cảnh này, U Cơ yêu kiều cười khích lệ: “Khanh khách, Thanh Mịch đừng sợ…đừng quên ngay cả ta là Hắc Ma Thánh Báo cũng rơi vào tay phu quân, chàng không để ý bản thể của muội đâu!”
Lạc Nam nghe vậy càng thêm tò mò, hắn đã sớm nhận ra Thanh Mịch không phải nhân loại thuần túy, nhưng chẳng lẽ bản thể của nàng có gì đặc biệt?
Thanh Mịch cắn chặt cánh môi yêu diễm, cuối cùng vẫn muốn biểu hiện trước mặt Thiếu Chủ một lần.
Chỉ thấy nàng duỗi ra một bàn tay.
XOẸT!
Năm đầu ngón tay có thứ gì đó mang theo sát cơ xuất động với vận tốc kinh người, xuyên qua cả không gian nhắm ngay Lạc Nam bắn đến.
Lạc Nam ánh mắt lấp lóe, Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn mở ra, chuẩn xác vung tay chụp lấy thứ vừa công kích chính mình.
“Tơ?”
Hắn giật mình phát hiện đây là năm sợi tơ mỏng manh sắt lẹm trong suốt…
Ngay sau đó, Lạc Nam cảm giác tay của mình có chút tê dại, thì ra trong những sợi tơ ẩn chứa độc tố có thể khiến các tế bào da thịt tê liệt, làm đình trệ tốc độ vận hành của lực lượng.
Nảy sinh hứng thú, Lạc Nam nhìn Thanh Mịch ôn nhu nói: “Cho ta xem bản thể của nàng!”
Thanh Mịch nghe vậy có thêm động lực, nàng gật mạnh đầu…thân thể bắt đầu phát sáng.
Nhưng chỉ là nửa thân dưới…
Rất nhanh, đập vào mắt của Lạc Nam là một vị bán nhân yêu tuyệt sắc.
Từ bụng dưới bằng phẳng trơn mịn trở lên vẫn là dáng vẻ xinh đẹp của mỹ nữ như hoa như ngọc, nhưng đôi chân của nàng đã hoàn toàn biến hóa.
Đó là phần thân của một con nhện khổng lồ, không có lông lá hay màu sắc khó coi như tưởng tượng, ngược lại từng cái chân, từng đường nét đều cực kỳ tinh tế tỉ mỹ, trong suốt lấp lánh như pha lê, bên trong lại ẩn chứa độc tố trí mạng có thể độc chết cả Đế cấp cường giả.
Thấy Lạc Nam thẩn thờ nhìn lấy mình, Thanh Mịch trong lòng ảm đạm:
“Chẳng lẽ diện mạo kỳ dị của ta khiến Thiếu Chủ chán ghét?”
Nàng vẫn luôn không được tự tin với hình dạng bản thể của chính mình, nửa người nửa nhện khiến nàng cảm thấy mình vô pháp sánh bằng những chủng tộc nổi danh về mỹ sắc thuần túy như Tinh Linh giống Thủy Nguyệt và Kính Hoa.
“Đẹp quá…”
Bất quá ngay khi Thanh Mịch tự ti mặc cảm, Lạc Nam lại là vội vàng chạy đến bên cạnh nàng, hai mắt sáng rực nhìn ngắm từng đường nét ở phía thân dưới của nàng.
Chứng kiến những chiếc chân cứng rắn trong suốt như gương, Lạc Nam mong đợi nhìn Thanh Mịch hỏi: “Ta có thể chạm thử vào chúng chứ?”
Thanh Mịch toàn thân run lên, một cảm giác vui sướng nói không nên lời lan tỏa trong nội tâm, nàng gật mạnh đầu đồng ý.
Lạc Nam hưng phấn bừng bừng, chậm rãi đặt tay lên một chiếc chân nhện, chỉ cảm thấy mát lạnh trơn bóng, lại loáng thoáng có hương thơm dễ chịu, thoải mái vô cùng.
“Ưm…”
Thanh Mịch lần đầu tiên bị nam nhân sờ chân, hơn nữa bản thể nửa thú lại khiến nàng cực kỳ nhạy cảm, không nhịn được rên lên thành tiếng, sắc mặt đỏ thẳm.
Mấy vị mỹ nhân thấy cảnh này che miệng mỉm cười, ban đầu các nàng cũng lo lắng Lạc Nam sẽ không thích bản thể của Thanh Mịch, cũng may điều đó không diễn ra, ngược lại hắn còn có hứng thú vô cùng lớn.
“Thiếu Chủ quả nhiên là người đặc biệt!” Trong đầu các nàng cùng lúc xuất hiện suy nghĩ.
“Sắc lang, lần đầu gặp mặt đã sờ chân nữ nhân nhà lành!” U Cơ gắt giọng nhắc nhở.
Lạc Nam giật mình, lúc này mới lưu luyến thu hồi bàn tay, áy náy nhìn Thanh Mịch: “Xin lỗi nàng, ta hơi đường đột!”
“Thiếu chủ…ngươi không ghét hình dáng của ta sao?” Hạ thân của Thanh Mịch bò lên trần nhà, nửa người trên tuyệt sắc mỹ nhân nhìn xuống.
“Nàng đẹp như vậy sao ta lại ghét?” Lạc Nam nghi hoặc hỏi, trong lòng thầm nghĩ nàng không biết ta có một đám thê tử là yêu thú chân chính à? Nửa người nửa yêu như nàng có gì đáng sợ?
Đừng nói là thân nhện của nàng giống như tác phẩm thủy tinh đẹp đẽ, thậm chí dù là thân nhện thật sự ta cũng chẳng có gì e ngại.
Trước đây khi còn sống chung, hắn cũng rất thích sờ thân rắn của Bạch Tố Mai, sờ đuôi hồ ly của Hồ Khinh Vũ, sờ đuôi cá của Hải Linh Lung các nàng…
Vì thế khi nhìn thấy thân nhện của Thanh Mịch, hắn theo thói quen muốn sờ thử.
Thấy hắn biểu lộ chân thành không giống giả bộ, Thanh Mịch thở phào nhẹ nhõm, tất cả tự ti trong lòng quét sạch, thậm chí không thèm giải trừ bản thể, ở trước mặt Lạc Nam bộc lộ hết sở trường của mình.
“Thiếp là Nhân Diện Tri Chu, một bán yêu nhân mồ côi từ nhỏ, được chủ nhân giải cứu khi bị người xấu mang ra bán đấu giá nô lệ!” Dung nhan mỹ lệ của Thanh Mịch đầy vẻ biết ơn, nhoẻn miệng cười nói:
“Điểm mạnh của thiếp là khống chế tơ độc, ngoài ra tơ của thiếp cũng có thể đan thành y phục cao cấp!”
“Y phục của tất cả bọn thiếp là do Thanh Mịch phụ trách đó!” Kính Hoa phụ họa nói.
Lạc Nam nghe vậy tán thưởng: “Chẳng trách ta thấy y phục của các nàng cực kỳ xinh đẹp, hợp với từng người!”
Trong lòng thầm nghĩ: “Nói không chừng ta và Thanh Mịch có cùng nguồn góc xuất thân!”
Nếu hắn nhớ không lầm, Đế Thiên Tiên Ma Giới năm xưa cũng từng có không ít nhân yêu sinh tồn, Nhân Diện Tri Chu cũng là một chủng tộc hiếm hoi trong số đó, giống với Nhân Ngư Tộc.
Việc một phiến thế giới từng lớn nhất vũ trụ như Đế Thiên Tiên Ma Giới băng liệt đã dẫn đến quá nhiều chủng tộc mất tích, số lượng cá thể còn sót lại không nhiều.
Từ lúc xuất đạo đến nay, đây cũng là lần đầu Lạc Nam gặp phải Nhân Diện Tri Chu.
Khả năng điều khiển tơ và độc tố, nói không chừng sẽ làm nên chuyện…
“Được rồi, người kế tiếp!” Hắn vỗ vỗ tay nói.
“Đến lượt thiếp nha!” Một mỹ nhân nhí nhảy giơ tay, mỉm cười duyên dáng đứng dậy.
Chỉ thấy nàng này nhìn qua không thành thục yểu điệu như Thanh Mịch, vẻ ngoài chỉ như thiếu nữ mười chín đôi mươi, sở hữu vẻ đẹp thanh xuân tươi trẻ, ngũ quan tinh xảo, môi hồng răng trắng, mắt ngọc mày ngày, dáng người cao thẳng thon dài, mái tóc màu hồng cắt ngắn ngang vai bồng bềnh như mây thơ mộng.
“Thiếp là đệ lục Hoa Khôi – Duyên Duyên!” Mỹ nhân che miệng cười khẽ, ánh mắt ẩn hiện vẻ tinh nghịch:
“Thiếp từng từ xa nhìn trộm thiếu chủ lần trước khi ngươi theo chủ nhân trở về, chỉ bất quá thiếu chủ khi đó không rảnh để ý đến thiếp!”
“Thật đáng trách khi ta bỏ lỡ ngắm nhìn một mỹ nhân như nàng!” Lạc Nam ra vẻ tiếc hận.
Lần đầu xuất hiện ở Song Tu Lâu với tư cách của một thiếu chủ, Lạc Nam bị rất nhiều thành viên nhìn trộm, cho nên hắn cũng không rảnh chú ý đến từng người, vì lẽ đó quả thật chưa nhìn thấy Duyên Duyên.
“Thiếu chủ cái miệng thật ngọt!” Duyên Duyên liếc xéo mắt.
Lạc Nam âm thầm cảm khái, cô nàng này có lẽ tuổi tác không hơn Dạ Ly bao nhiêu, tính cách năng động hoạt bát, rất đáng yêu.
“Được rồi, mau thể hiện một chút cho thiếu chủ xem đi!” Thủy Nguyệt ung dung lên tiếng.
Duyên Duyên lè lưỡi, tròng mắt đảo qua một tia thích thú.
Chỉ thấy nàng chạy đến bên người Thủy Nguyệt, muốn đặt tay lên vai nàng.
“Xú nha đầu, dám đùa giỡn ta?” Thủy Nguyệt hung hăng trừng mắt.
“Thiếu chủ, dì Nguyệt không chịu phối hợp nha!” Duyên Duyên ỷ có Lạc Nam làm chỗ dựa, lập tức hướng hắn mách lẻo.
Lạc Nam dở khóc dở cười, bất quá cũng hiếu kỳ không biết Duyên Duyên muốn đối với Thủy Nguyệt làm cái gì, bèn nói:
“Thủy Nguyệt nàng chịu khó một chút để Duyên Duyên chứng minh đi!”
“Thiếp biết rồi!” Thủy Nguyệt biểu lộ u oán, trong lòng thầm giận nha đầu Duyên Duyên dám ỷ có mặt Thiếu Chủ mà trêu đùa nàng, đợi ta tìm cơ hội đánh nát cái mông của ngươi.
Duyên Duyên cười hì hì, biểu lộ thích thú đặt tay lên vai Thủy Nguyệt.
Mà mấy mỹ nhân khác thấy cảnh này cũng vô cùng chờ mong.
Trong ánh mắt quan sát của Lạc Nam, chỉ thấy Duyên Duyên bùng nổ Ma Lực…
Theo sau đó, Ma Lực của nàng cuồn cuộn tiến vào cơ thể Thủy Nguyệt.
Cảnh tượng kỳ dị diễn ra…
Chỉ thấy Thủy Nguyệt lấy một tốc độ bằng mắt thường có thể nhìn thấy trở nên trẻ ra…
Từ mỹ phụ nhân ba mươi như mật đào chín mộng, thoáng cái đã trở nên trẻ trung năng động như thiếu nữ 20, khí chất thành thục trang nhã hoàn toàn thay đổi, có một loại nét đẹp hoàn toàn khác.
Mà trái ngược với đó, Duyên Duyên vốn là thiếu nữ lại nhanh chóng trưởng thành, trở thành một mỹ phụ ba mươi yểu điệu quyến rũ, mông ngực còn nở ra…
“Đây là…hoán đổi tuổi thọ?” Lạc Nam giọng điệu nghiêm nghị.
Chúng nữ đang trêu chọc đánh giá Thủy Nguyệt trẻ hóa, Duyên Duyên tuy trưởng thành bề ngoài nhưng tâm hồn còn hồn nhiên, bèn tự hào đáp:
“Có thể xem như là vậy, thiếp có thể thông qua Ma Lực, dùng chính tuổi thọ của mình để cung cấp cho người khác!”
“Thần kỳ ở chỗ, tuổi thọ mất đi của thiếp có thể tu luyện để phục hồi theo thời gian!”
“Hơn thế nữa, thiếp còn có thể thu trở về số tuổi thọ đã cho đi!”
Nói xong, Duyên Duyên đặt tay lên vai Thủy Nguyệt một lần nữa.
Trong ánh mắt thẹn thùng pha lẫn xấu hổ của Thủy Nguyệt, nàng nhanh chóng trở về vẻ đẹp ban đầu, mà Duyên Duyên cũng trẻ trung trở lại.
Lạc Nam thấy cảnh tượng này, trong lòng lập tức bừng tỉnh đại ngộ: “Chẳng trách…chẳng trách sư phụ trước đây liều lĩnh sử dụng Kim Khẩu Ngọc Ngôn mà không lo sợ bản thân xấu xí!”
Hắn vẫn luôn thắc mắc một số chuyện nhưng chưa từng hỏi ra.
Vì sao trước đây khi Kiếm Gia, Thanh Gia phản bộ giải phóng Thượng Cổ Dị Độc, sư phụ Nữ Hoàng thà rằng chấp nhận tiêu hao tuổi thọ bằng việc thi triển Kim Khẩu Ngọc Ngôn cũng không triển lộ thực lực mạnh mẽ thật sự của mình.
Phải biết khi giao đấu với hắn, Nữ Hoàng đã sử dụng đến tận bảy tầng Chiến Vực và rất nhiều thủ đoạn khác.
Điều này chứng minh từ trước đến nay, nàng vẫn luôn ẩn giấu thực lực chân chính của mình trong mắt thế nhân.
Trong những sự kiện diễn ra trước đó, nếu nàng sử dụng thực lực chân thật…e rằng Kiếm Gia, Thanh Gia và Thượng Cổ Dị Độc đều bị một tay trấn áp, cần gì tiêu hao nhiều tuổi thọ để sử dụng Kim Khẩu Ngọc Ngôn?
Thử nghĩ nếu khi đó không có Lạc Nam hắn xuất hiện thì sao? ai sẽ cho nàng ăn Cửu Diệp Liên Hoa khôi phục tuổi thọ? ai sẽ giúp nàng thoát khỏi dung nhan lão hóa?
Nữ Hoàng không sợ già xấu sao? không sợ vĩnh viễn biến thành một bà lão sao?
Nàng thà đánh đổi bề ngoài phong hoa tuyệt đại của mình, trở nên già đi cũng muốn che giấu thực lực chân chính?
Tất cả mọi nghi hoặc của Lạc Nam đã có được lời giải khi chứng kiến khả năng thần kỳ của Duyên Duyên.
Thì ra mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của Nữ Hoàng, từ việc che giấu thực lực cho đến việc có cách khắc chế dung nhan già yếu.
Đặt trường hợp Lạc Nam hắn không tồn tại, thì sau mỗi lần thi triển Kim Khẩu Ngọc Ngôn dẫn đến già đi, Nữ Hoàng có thể đến Ma Giới để tìm Duyên Duyên, mượn năng lực thần kỳ của nàng để phục hồi tuổi thọ.
Cái giá phải trả duy nhất là Duyên Duyên sẽ trở nên già yếu thay thế cho Nữ Hoàng, sau đó tiêu hao rất nhiều thời gian và công sức để tu luyện cho trẻ lại.
Nhưng bởi vì sự xuất hiện của Lạc Nam, hắn tình nguyện cung cấp Bất Tử Dược Thủy và Cửu Diệp Liên Hoa cho Nữ Hoàng sử dụng, điều này vô tình khiến Duyên Duyên không phải vất vả trải nghiệm cảm giác già đi.
Mà Nữ Hoàng cũng rất vui lòng hưởng thụ đệ tử chăm sóc tận tâm, không thèm tiết lộ chuyện của Duyên Duyên cho hắn biết.
Thậm chí nếu suy xét sâu xa hơn, trong tất cả những sự kiện đã qua…Nữ Hoàng đều đang âm thầm thử lòng và khảo nghiệm bản lĩnh của Lạc Nam, xem thử hắn có đáng giá để nàng thu làm đồ đệ, có đáng để nàng tin tưởng tiết lộ mọi bí mật và phó thác trọng trách hay không.
Nàng cố ý không dùng đến chiến lực chân thật, cố ý tiêu hao thật nhiều tuổi thọ trước mặt hắn…
Kết quả, Lạc Nam không để nàng phải thất vọng, thậm chí là vượt mức hài lòng.
Nói tóm lại, mọi thứ Nữ Hoàng đều chủ động, tất cả những trận chiến trước đây tưởng chừng vô cùng hung hiểm nhưng thật ra đều nằm trong lòng bàn tay của nàng.
“Vị sư phụ này…” Lạc Nam trong lòng thán phục tâm kế như biển của Nữ Hoàng, lại hận đến nghiến răng:
“Lần sau phải cắn nàng sưng môi cho hả giận, dám qua mặt ta nhiều chuyện như vậy!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.