Chương trước
Chương sau
“Tham kiến Thiếu Chủ!”
Nhìn thấy thân ảnh Lạc Nam từ xa đi đến, tứ đại cung nữ Kiếp Thiền các nàng vội vàng dịu dàng nghênh tiếp.
Lạc Nam ôn hòa nhìn lấy các nàng, trong đầu vô thức hiện lên một màn thê thảm.
Kiếp cuối cùng ấy, hắn giết vào Côn Lôn Đế Thiên, lấy tư thái ngạo mạn không kiêng nể đồ sát.
Nữ Hoàng toàn lực ngăn cản cũng không phải là đối thủ, nàng bị bức ép sử dụng Kim Khẩu Ngọc Ngôn đến mức hóa thành một lão bà gần đất xa trời, đáng tiếc quy tắc của vũ trụ vẫn không thể tác động lên cơ thể của một vị Thánh Giả.
Như thường lệ, Lạc Nam ưa thích hút cạn máu kẻ thù, Nữ Hoàng trở thành mục tiêu trong mắt hắn.
Trước tình cảnh nguy cấp, Tứ Đại Cung Nữ đã liều mạng tự bạo ngăn cản hắn, nhằm tạo cơ hội cho Nữ Hoàng tự vẫn, bảo trì một tia tôn nghiêm cuối cùng, không bị kẻ thù hút thành thây khô.
Sự trung thành và tận tâm của bốn người các nàng đối với Côn Lôn Đế Thiên và Nữ Hoàng là không thể hoài nghi dù chỉ một chút.
“Thiếu Chủ sao thế?”
Thấy Lạc Nam đứng ngẩn người, Kiếp Nhược tiến lên kéo lấy tay hắn, đôi mắt đẹp tràn ngập quan tâm hỏi.
Lạc Nam giật mình, phát hiện tứ nữ đang lo lắng nhìn lấy mình, trong lòng ấm áp.
Hắn khẽ cười: “Không có gì, chỉ là đột nhiên nhớ đến lần này đi xa trở về, có chút quà tặng cho các nàng!”
“Quà cho bọn thiếp?” Dung nhan tuyệt mỹ của các nàng sáng ngời, khóe môi vô thức cong lên vui vẻ.
Chỉ cần là thứ mà nam nhân này đưa cho, dù chỉ là một bông cỏ dại, chúng nữ cũng sẽ vô cùng trân quý.
Trong sự chờ mong của tứ đại cung nữ, Lạc Nam nhẹ nhàng phất tay…
Hào quang lộng lẫy làm chói cả mắt, bốn kiện vật phẩm cùng lúc xuất hiện, bay lượn đầy ưu nhã giữa thiên không, hạ xuống trước mặt tứ nữ.
“Cái này…”
Tứ nữ kinh ngạc đến ngây người, bàn tay nhỏ nhắn che lấy môi đỏ, từng đôi mắt đẹp lấp lánh lệ quang…
Chỉ thấy trước mặt các nàng là bốn đôi cánh lớn tinh xảo như cánh thiên thần, từng sợi lông vũ có màu bạch ngân rủ xuống đầy mị hoặc, phản chiếu ánh mặt trời như những tấm gương trong suốt, tinh khiết không nhiễm bụi trần…
Chỉ riêng vẻ bề ngoài, các nàng đã bị bốn đôi cánh này chinh phục, nữ nhân ai mà không thích những vật tinh xảo, xinh đẹp?
“Chúng nó gọi là Tứ Tiên Bạch Vũ, mỗi một đôi cánh đều là Đế Cấp Cực Phẩm Pháp Bảo, khi cả bốn liên kết cùng nhau sẽ mang lại chiến lực và hiệu quả không thua gì Đế Binh!” Lạc Nam mỉm cười nói:
“Ta nhìn thấy chúng nó rất thích hợp với các nàng!”
Trước đó ở Thiên Địa Hội, Lạc Nam vì muốn báo đáp việc Mộng Gia tìm kiếm cho mình các nguyên liệu chữa trị Linh Giới Châu nên đã liên tục làm mới Cửa Hàng May Mắn, tìm mua các vật phẩm có giá trị cao giao cho Mộng Thải Vân.
Tứ Tiên Bạch Vũ cũng là những vật phẩm xuất hiện trong lúc hắn mua hàng.
Nhớ lại Tứ Đại Cung Nữ theo mình đã lâu mà vẫn chưa có quà gì ra hồn tặng các nàng, nên Lạc Nam đã giữ lại Tứ Tiên Bạch Vũ thay vì giao cho Mộng Thải Vân.
Hiện tại nhìn thấy biểu hiện trên mặt các nàng, hắn liền biết quyết định của mình là sáng suốt.
“Thiếu Chủ, những thứ này quá mức quý trọng, bọn thiếp…” Kiếp Nhược tính cách có chút rụt rè, lập tức hoảng hốt nói.
Một kiện Đế Cấp Cực Phẩm Pháp Bảo, hơn nữa sau khi kết hợp còn có uy lực sánh ngang Đế Binh, nàng có nằm mơ cũng không dám nghĩ.
“Suỵt…” Lạc Nam đặt ngón tay lên môi của nàng, nghiêm mặt nói:
“Pháp Bảo càng quý giá càng xứng đáng với các nàng, không có gì là không dám nhận…”
“Nhưng mà…bọn thiếp có tài đức gì để sở hữu chúng nó?” Kiếp Tâm tính cách lạnh lùng cũng không nhịn được cắn cắn môi.
“Các nàng xinh đẹp như tiên, thiên phú xuất chúng, cả đời vì Côn Lôn cống hiến, là thiên chi kiêu nữ trong mắt ta, sao lại không có tài đức?” Lạc Nam ra vẻ bất mãn hừ một tiếng:
“Nên nhớ rằng Côn Lôn của chúng ta đang ngày một phát triển, tương lai sẽ ngạo thị vũ trụ này, một vài kiện Pháp Bảo đã đem các nàng hù dọa đến như vậy rồi sao?”
Tứ Đại Cung Nữ giật mình, vô thức gật gật đầu, gò má đỏ lên vì xấu hổ.
Đúng nha, Côn Lôn Giới hiện tại có đến ba vị Nữ Thiên Đế, Thiếu Chủ càng là tuyệt đỉnh thiên tài, ngày sau chắc chắn cũng là cường giả đỉnh cấp.
Chưa kể còn có đồng minh là Làng Nhất Thế, Tuế Nguyệt Cung bá đạo.
Côn Lôn Đế Thiên rồi sẽ sánh vai cùng những thế lực cự đầu mạnh nhất vũ trụ, thậm chí vượt qua.
Chỉ bốn kiện Pháp Bảo Đế Cấp Cực Phẩm đã đem các nàng hù dọa rồi, làm sao xứng đáng làm thiếp thân thị nữ của Nữ Hoàng? Làm sao xứng đáng hầu hạ Thiếu Chủ?
Nghĩ đến đây, Kiếp Thiền tính cách ôn nhu diệu ngoan sinh lòng can đảm, hai tay bắt lấy một trong bốn kiện Tiên Bạch Vũ, yêu thích không rời, nhoẻn miệng cười ngọt ngào:
“Đa tạ thiếu chủ!”
“Tốt lắm!” Lạc Nam tán thưởng nhìn Kiếp Thiền, khích lệ cúi đầu hôn một ngụm lên gò má mịn nàng của nàng.
Kiếp Thiên toàn thân lâng lâng, ngơ ngác nhìn lấy nam nhân.
“Đáng ghét!”
Ba nữ còn lại trợn tròn mắt, vội vàng tiếp nhận Tiên Bạch Vũ.
Đáng tiếc Lạc Nam bĩu môi đáp: “Phần thưởng chỉ có một, sau này ai nhanh tay hơn nhận quà của ta trước sẽ được hôn!”
Ba nữ nghe vậy đấm ngực giậm chân, nghiến răng nghiến lợi nhìn lấy Kiếp Thiền, thầm trách bản thân không biết tranh thủ.
Kiếp Thiền sinh lòng đắc ý, ném ánh mắt đầy khiêu khích nhìn lại các tỷ muội.
“Được rồi!” Lạc Nam cười cười, chỉ tay vào Tứ Tiên Bạch Vũ lên tiếng:
“Bốn kiện liên hợp mới có tên là Tứ Tiên Bạch Vũ, các nàng mỗi người sở hữu chỉ một, nên đặt tên cho từng kiện!”
“Hay Thiếu Chủ đặt tên đi!” Kiếp Tâm đề nghị.
Mấy tỷ muội tán thành gật đầu, cảm thấy ý kiến này rất tốt.
“Đơn giản, cứ lấy tên của các nàng đặt cho chúng nó!” Lạc Nam lười động não đáp:
“Tâm Tiên Bạch Vũ, Thiền Tiên Bạch Vũ, Linh Tiên Bạch Vũ và Nhược Tiên Bạch Vũ!”
“Đơn giản như vậy?” Tứ Đại Cung Nữ u oán trề môi, nghĩ thầm Thiếu Chủ sao lại có thể tùy tiện như thế?
Lạc Nam thấy các nàng bất mãn, bèn dẻo miệng nói:
“Bởi vì tên của các nàng rất đẹp nên ta mới đặt cho chúng nó, chỉ có Pháp Bảo tinh xảo và tinh khiết như thế mới xứng với tên các nàng!”
Bốn nữ nhoẻn miệng cười ngọt ngào, lòng ngọt ngào như nếm mật, bị công phu miệng lưỡi của hắn đưa lên mây xanh.
Để lại tứ đại Cung Nữ đầy mặt vui sướng, Lạc Nam đẩy cửa đại môn, tiến vào tẩm cung của Nữ Hoàng.

“Gặp qua Sư Phụ…”
Lạc Nam chắp tay hành lễ, bất quá khi ngước mắt nhìn lên, hắn lập tức trợn mắt há hốc mồm.
Bởi vì đây là Tẩm Cung để nghỉ ngơi mà không phải Đại Điện nghị sự, Nữ Hoàng tùy ý lười biếng nằm trên giường ngọc, trên thân chỉ khoác một lớp lụa mỏng hoàng kim nhàn nhạt, lộ ra cảnh tượng kỳ bí hút hồn bên trong.
Tóc dài xõa tung trên giường, thân thể nằm nghiêng, dung nhan tuyệt đại phong hoa, sắc sảo và cao quý…
Cái yếm kim sa không thể giấu nổi bộ ngực bạo mãn căn tràn đang phập phồng theo từng nhịp thở của nàng, ở giữa hai gò bông đảo là cái khe rãnh chật chội o ép đến mức như muốn nổ tung.
Vòng eo con kiến tinh xảo như ẩn như hiện, lỗ rốn nhỏ xinh chỉ to bằng đầu ngón út.
Đường cong hoàn mỹ trượt dài xuống bờ mông kiêu ngạo vểnh cao tạo thành một vòng cung trí mạng.
Đùi đẹp thẳng tắp khép chặt, tiểu nộ khố cũng đồng chất liệu với cái yếm kim sa, vừa đủ để giấu đi tam giác thần thánh.
Đôi chân dài của nàng khiến Lạc Nam nhìn không chớp mắt, mỗi một tấc da thịt đều trơn nhãn oánh nhuận đến mức chẳng tìm ra lỗ chân lông, gót chân như ngó sen, ngón chân như chạm ngọc.
Lạc Nam vốn tưởng Địa Ngọc Huyền và Côn Minh Nguyệt là hai nữ nhân có chân dài nhất mà mình từng chứng kiến.
Nhưng hôm nay gặp gỡ đôi chân của Nữ Hoàng sư phụ, hắn phát hiện kiến thức của mình vẫn còn nông cạn lắm.
Chân của nàng so với hai nữ kia còn dài hơn một chút…
Ngày thường Nữ Hoàng hay mặc Kim Sắc Đế Bào rộng thùng thình, đã giấu đi những điểm mê hoặc trí mạng trên thân thể nàng.
Hôm nay được diện kiến nàng chỉ mặc đồ ngủ, Lạc Nam như lạc vào thế giới khác.
Từ đầu đến chân, nàng không có chỗ nào không đẹp, không có chỗ nào không hoàn mỹ.
Dường như thừa hay thiếu thêm một tí da thịt cũng sẽ khinh nhờn sự hoàn mỹ của nàng.
Tạo hóa quá mức ưu ái nàng, quá mức sủng nịnh nàng…nên mới có thể tạo ra một kiệt tác như vậy.
“Thương Lan của ta nếu thành thục thêm một chút, có lẽ sẽ đuổi kịp sư phụ!” Lạc Nam ở trong lòng thầm nghĩ.
“Nhìn đủ chưa tiểu tử thúi?”
Tiếng hừ lạnh của Nữ Hoàng kéo Lạc Nam về với thực tại.
Chỉ thấy Đế Lực lóe lên, Hóa Lực Y Công vận chuyển, Kim Sắc Đế Bào bao phủ thân thể nàng trong ánh mắt đầy tiếc nuối của Lạc Nam.
“Ánh mắt của ngươi không đúng!” Nữ Hoàng uy nghiêm nói.
Nếu là trước đây, Lạc Nam sẽ bị vẻ mặt này của nàng làm cho e ngại.
Nhưng hiện tại tâm tính của hắn thay đổi, một kiếp hắn từng là Long Nghịch quân lâm thiên hạ, thân phận và địa vị viễn siêu Nữ Hoàng.
Chưa kể Nghịch Long vốn là tồn tại bá đạo và ngông nghênh, Lạc Nam sau khi luyện hóa toàn bộ Huyết Mạch cũng ảnh hưởng phần nào đến tâm cảnh.
Nghĩ đến đây, hắn bước đến gần nàng, hai mắt sáng quắc nói:
“Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu vốn là chuyện bình thường trong vũ trụ, nếu như ánh mắt của ta có thể thanh tịnh như nước, điều đó chứng tỏ nhan sắc của sư phụ quá đỗi quá đỗi tầm thường, tin rằng người cũng không mong muốn điều đó!”
“Miệng lưỡi trơn tru, nhưng trẫm không phải bốn nha đầu dễ lừa gạt bên ngoài kia!” Nữ Hoàng hừ lạnh một tiếng.
Hiển nhiên việc Lạc Nam ở bên ngoài tẩm cung của nàng trêu hoa ghẹo nguyệt không thể giấu được.
Lạc Nam càng tiến đến sát bên giường, mùi hương nồng nàn khó cưỡng như mật đào chín mộng truyền vào trong mũi, hắn trầm thấp nói:
“Nàng vẫn là nữ nhân…”
Nữ Hoàng đứng lên đối diện với hắn, nàng cao không kém gì Lạc Nam, hai mắt nhìn thẳng, ngạo nghễ đáp:
“Trẫm là sư phụ ngươi!”
“Tam Nương cũng từng là sư phụ ta!” Lạc Nam mỉm cười ung dung nhìn thẳng hai mắt nàng.
Hắn biết, ở trước mặt nữ nhân cường thế và bá đạo như Nữ Hoàng, mình không thể tỏ ra lép vế được.
Bằng không dù nàng có hảo cảm với mình, nhưng chắc chắn quan hệ sư đồ của hai người vẫn tiếp tục kéo dài, không thể tiến thêm.
“Trẫm không phải Tam Nương, nha đầu đó còn quá non!” Nữ Hoàng vẫn giữ thái độ cường thế:
“Cứ tưởng tâm cảnh của ngươi thay đổi, trở nên càng trầm ổn hơn, nào ngờ lòng háo sắc tăng mạnh, ngay cả Trẫm cũng dám để ý!”
“Sư phụ sai rồi…” Lạc Nam lắc đầu, thái độ kiên quyết, giọng điệu có chút ưu thương:
“Có những thứ đã từng đánh mất mới trải qua đau đớn tột cùng!”
“Ông trời cho ta cơ hội được sống, cơ hội được bù đắp những gì đã mất, bằng mọi giá ta phải trân trọng từng giây từng phút!”
Nữ Hoàng sững sờ…
Nàng nhìn vào mái tóc bạc trắng như sương của hắn, nàng chứng kiến vẻ đau đớn và day dứt trong mắt hắn, nàng chứng kiến sự quyết tâm của hắn.
“Chẳng lẽ…hắn từng lạc mất ta…” Tâm cảnh phẳng lặng của nàng lần đầu xuất hiện một tia gợn sóng.
Sở hữu Vô Thượng Tiên Ma Nhãn, thân là Nữ Thiên Đế…Nữ Hoàng đương nhiên đủ khả năng nhận ra Lạc Nam có đóng kịch hay không.
Tất cả cảm xúc của hắn, tất cả sự day dứt trong lòng hắn đều là thật.
Nàng thừa hiểu chuyện hắn trở về quá khứ mình không thể tìm hiểu để tránh bị nhân quả liên lụy, nhưng đây cũng là lần đầu tiên nàng thật sự muốn biết những gì hắn đã trải qua.
Cảm giác mâu thuẫn khiến trong lòng nàng ngứa ngáy.
Nữ Hoàng nào đâu biết rằng, hắn chẳng những đánh mất nàng, mà hắn còn là tên sát nhân ép nàng vào cõi chết.
Trải qua sự thống khổ đó, Lạc Nam càng thêm quyết tâm trân trọng từng nữ nhân bên cạnh mình, sống đúng với cảm xúc của mình, không thể để những rào cản vô hình không đáng có ngăn cản.
Hắn cảm phục nàng như một Nữ Hoàng, hắn tôn kính nàng như một Sư Phụ, hắn ưa thích nàng như một nữ nhân…hắn cần nàng như một phần không thể thiếu…
Ở kiếp cuối cùng, khoảnh khắc phục hồi tâm trí sau khi hóa thân ác ma đồ sát cả Côn Lôn, cơn đau như địa ngục tra tấn trong lòng và sự giằng xé linh hồn và tâm trí khiến hắn có thể xác định tình cảm của mình đối với nàng một cách chân thật nhất.
Cho nên dù hiện tại có rất nhiều đại sự chờ hắn, hắn vẫn muốn bày tỏ, cho thấy thái độ của mình đối với nàng.
Đáng tiếc, đó là tất cả những gì Lạc Nam phải gánh vác, Nữ Hoàng lại chưa từng trải qua.
Nàng vẫn chưa sẳn sàng để nghênh đón một mối quan hệ đột phá giữa mình và hắn, nàng muốn tìm hiểu nhiều hơn, muốn từng bước từng bước một nếm trải cảm giác sa vào lưới tình.
Lạc Nam thừa hiểu điều này, vậy nên hắn không cưỡng ép nàng phải làm ra lựa chọn hay chấp nhận mình với tư cách một nam nhân nhanh chóng đến như vậy.
Vậy nên, hắn cười nói:
“Lần này đến gặp sư phụ, mục đích chính là báo cáo đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao!”
Nữ Hoàng giật mình, gò má vô thức hiện lên hai tia đỏ ửng.
Nàng đương nhiên nhớ cái gọi là nhiệm vụ trong miệng hắn.
Khi biết tên tiểu đồ đệ này của nàng mạo hiểm chạy đến Bạo Loạn Luân Hồi Vực thập tử vô sinh, vì để tạo động lực cho hắn nên nàng mới đặt ra nhiệm vụ, yêu cầu hắn bằng mọi giá phải sống sót trở về.
Lúc này hắn thành công sóng sót, hơn nữa thực lực còn đại tăng, quả thật là hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.
Nhớ đến phần thưởng mà hắn mong muốn khi đó, nàng ra vẻ lơ đễnh:
“Ngươi muốn phần thưởng gì?”
“Một nụ hôn!” Lạc Nam can đảm lặp lại lời từng nói.
Nào ngờ Nữ Hoàng biểu hiện khác với tưởng tượng của Lạc Nam, nàng phất óng tay áo, ung dung gật đầu:
“Trẫm là người đứng đầu một thế giới, nhất ngôn cửu đỉnh, đương nhiên sẽ không nuốt lời!”
“Vậy ta tới nhận!” Lạc Nam hưng phấn nhảy dựng lên, nhắm ngay đôi môi thơm ngào ngạt của nàng lao vọt đến.
Nào ngờ tốc độ của Nữ Hoàng so với hắn còn nhanh hơn.
Vèo một cái, nàng đã như chuồn chuồn lướt nước, đặt nhẹ bờ môi yêu kiều như cánh hoa lên trán hắn rồi tách ra lập tức, dịch chuyển sang chỗ khác làm Lạc Nam té nhào, điềm nhiên nói:
“Phần thưởng đã trao xong!”
Lạc Nam sắc mặt mộng bức!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.