Chương trước
Chương sau
Ba ngày chớp mắt là qua…
Trong khoảng thời gian này, Lạc Nam cũng chẳng làm gì khác ngoài việc cưỡi trên lưng Tinh Không Long Mã, mang theo Tiểu Tiểu dạo chơi Phượng Hoàng Tộc.
Mà chuyện Lạc Nam đại náo Băng Phượng Giới cũng đã sớm lan tràn với tốc độ chóng mặt bên trong Phượng Hoàng Đế Thiên, vô số người của Tộc Phượng Hoàng dùng ánh mắt như nhìn ma quỷ xem lấy hắn.
Đám Đế Tử ngày thường cao ngạo mắt cao hơn đầu của Phượng Hoàng Tộc toàn bộ đồng loạt tuyên bố bế quan, gia tăng chiến lực.
Hiển nhiên bọn hắn đã bị Lạc Nam kích thích không nhẹ, hiểu đạo lý thiên ngoại hữu thiên nên muốn cố gắng nhiều hơn…không vì thất bại nhất thời mà nãn lòng thoái chí, xem như không làm mất danh tiếng Thần Thú.
Điểm Danh Vọng của Lạc Nam cũng nhờ vậy mà nước lên thuyền lên, chỉ trong vòng ba ngày đã kiếm hơn 500 tỷ…bù lại phần nào số lượng liên tiếp tiêu hao gần đây khi sử dụng Thiên Cơ Bảng.
Đi dạo chán chê, Lạc Nam lại mang theo Tiểu Tiểu đến Ngô Đồng Thụ tham quan.
Thông thường, Ngô Đồng Thụ được canh giữ cực kỳ nghiêm mật, chỉ có nhân vật trưởng lão trở lên mới được phép đến gần, người ngoài như Lạc Nam là chắc chắn không được.
Bất quá vì Phượng Nghi Nữ Đế đã có lệnh cho hắn tùy ý, nên Lạc Nam và Tiểu Tiểu vô cùng thoải mái mà đứng dưới gốc cây ngắm nhìn.
Nhìn lấy Thần Thụ xếp hạng chót bên trong Thất Đại Thần Thụ, Lạc Nam không có biểu tình quá lớn trên khuôn mặt.
Nếu là người khác, có lẽ sẽ cực kỳ động tâm trước mặt Ngô Đồng Thụ, nhất là đối với Hỏa Hệ Tu Sĩ.
Bất quá, Lạc Nam tự thân có Bất Tử Thụ, lại từng tiếp xúc qua Tre Cổ Việt, có được nhánh tre biến dị quý giá nhất của Tre Cổ Việt.
Nguyên liệu luyện chế Pháp Bảo mà hắn sử dụng qua so với Ngô Đồng Thụ chỉ hơn chứ không kém, nên cũng chỉ mang theo tâm tình thưởng thức Ngô Đồng Thụ mà thôi, hoàn toàn không có tia tham niệm nào.
“Rất nhiều năm rồi, lần đầu tiên có người bình tĩnh như vậy khi nhìn vào a…”
Bỗng nhiên, một thanh âm tràn đầy phong vận pha lẫn ngoài ý muốn truyền vào tai Lạc Nam.
Lạc Nam giật nảy mình, lập tức làm ra phản ứng, hướng Ngô Đồng Thụ chắp tay nói:
“Gặp qua Ngô Đồng tiền bối…”
Hiển nhiên giống như Tre Cổ Việt, Ngô Đồng Thụ đã có được linh tính của riêng mình, vừa mới truyền âm cho hắn.
Ngô Đồng Thụ nhìn lấy Lạc Nam, nhẹ giọng cảm thán:
“Bất kể là nhân vật nào, chỉ cần sở hữu Hỏa Hệ Thuộc Tính đều từng động tham niệm đối với ta, bọn hắn muốn một chiếc lá, bọn hắn muốn một nhánh cây, thậm chí bọn hắn muốn mượn cảnh quan xung quanh ta để luyện Vũ Kỹ, Công Pháp…hay lĩnh ngộ các loại Thần Thông Hỏa Hệ!”
“Thậm chí bởi vì tồn tại của ta, Kim Ô và Hỏa Kỳ Lân hai đại Thần Thú Tộc nhiều lần ngấp nghé Phượng Hoàng Tộc…”
“Nhưng ngươi không hề có bất kỳ ham muốn nào, mặc dù ta có thể cảm nhận được trên thân ngươi có Hỏa Thuộc Tính tinh khiết và nồng đậm!”
Lạc Nam nghe vậy trong lòng thầm nghĩ, không phải ta không có lòng tham, mà vì ngươi còn chưa đủ để gợi lên lòng tham của ta.
Ngoài mặt lại mỉm cười, khiêm tốn nói: “Thiên hạ vạn vật, thứ gì vốn thuộc về mình thì sẽ vĩnh viễn là của mình, thứ nào không phải hà cớ chi cưỡng cầu?”
“Ngô Đồng Thụ thuộc Phượng Hoàng Tộc, là thần vật của Hỏa Phượng…tiểu tử chỉ là một vị khách qua đường, vì hiếu kỳ nên dừng chân quan sát mà thôi, sao phải động lòng tham?”
“Hahaha…” Ngô Đồng Thụ hài lòng cười, cành lá rung động lắc lư khiến vô số Hỏa Phượng Hoàng kinh hãi.
“Tuổi tác còn trẻ đã có được tâm tính như vậy, thật sự khó được…ngươi rất đặc biệt!” Ngô Đồng Thụ nói.
Vô số năm, dù đích thân Kim Ô Tộc Trưởng, Hỏa Kỳ Lân Tộc Trương…hay thậm chí là Phượng Nghi Nữ Đế khi nói chuyện với nó cũng không thể tâm vô tạp niệm như Lạc Nam.
Sống lâu thành tinh, Ngô Đồng Thụ thật sự cảm nhận được Lạc Nam không hề tham lam bất cứ thứ gì từ trên người nó mà không phải là đang diễn kịch để thu hút sự chú ý của nó.
Phải biết rằng, mỗi một vật trên cây Ngô Đồng nếu truyền ra bên ngoài, chắc chắn sẽ bị vô số người tranh đoạt đến vỡ đầu, không tiếc bỏ ra một cái giá lớn để đánh đổi.
Ngô Đồng Thụ đã quá quen với điều này, nay gặp phải Lạc Nam tâm vô tạp niệm, thật sự có ấn tượng tốt đối với hắn.
Nghĩ đến đây, nó tuyên bố nói:
“Xem như ngươi có tiền đồ, tương lai chắc chắn bất phàm, bổn Thần Thụ không ngại ban thưởng xem như kết thiện duyên!”
Lần này không che giấu âm thanh, lời Ngô Đồng Thụ bị toàn bộ tộc nhân Phượng Hoàng Tộc nghe được.
Cả đám nhao nhao kinh hãi, sau đó đồng loạt dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn xem Lạc Nam.
Địa vị của Ngô Đồng Thụ ở Phượng Hoàng Tộc không cần phải nói, có thể so sánh với Tổ Tiên.
Bởi vì để phát triển lớn mạnh và có địa vị như ngày hôm nay, công lao của Ngô Đồng Thụ đối với Phượng Hoàng mà nói là ân đức sinh thành cũng không quá đáng.
Rất nhiều tộc nhân Phượng Hoàng Tộc từng muốn nói một lời với Ngô Đồng Thụ mà không được, vậy mà Lạc Nam còn được đích thân Ngô Đồng Thụ tuyên bố ban thưởng?
Đây chính là vinh quang to lớn, đủ để bất kỳ tộc nhân Phượng Hoàng nào vì đó mà kiêu ngạo.
Lạc Nam ngây ngẩn cả người, sắc mặt mộng bức, hiển nhiên không ngờ đến chỗ tốt tự nhiên rơi xuống đầu mình.
Mà Tiểu Tiểu ở bên cạnh đã sớm sùng bái muốn chết, hai mắt lóe sáng ánh sao nhìn lấy sư phụ mình.
Không hổ là sư phụ, tùy tiện đi xem Thần Thụ cũng nhận được ban thưởng.
“Nếu tiền bối đã có lòng, tiểu tử cung kính không bằng tuân mệnh!” Lạc Nam chắp tay, trong lòng có chút chờ mong.
Hắn âm thầm suy đoán, chắc Ngô Đồng Thụ sẽ tặng mình một nguyên liệu Luyện Pháp Pháp Bảo, có thể là lá cây, có thể là nhánh cây…
Nếu cao thâm hơn, có lẽ sẽ là lý giải về Hỏa Hệ, từ đó lĩnh ngộ Thần Thông, Vũ Kỹ nào đó.
Mặc dù có thể mình không dùng đến những thứ này, nhưng thê tử ở nhà cần a.
Diễm Hồng Liên, Diễm Nguyệt Kỳ, Băng Phỉ Phỉ, Tiêu Thanh Tuyền, Đan Mộng Cơ, Đan Diễm Cơ…chúng nữ sở hữu Hỏa Hệ Linh Căn không hề ít nha.
Đem về tặng cho các nàng cũng tốt.
“Tốt tốt tốt, trẻ ngoan dễ dạy…” Lạc Nam đồng ý nhận quà khiến Ngô Đồng Thụ càng thêm vui mừng, nó mở miệng nói:
“Vậy sắp xếp thời gian thích hợp, ngươi cùng Tiểu Huyền đứa bé kia thành hôn đi!”
“Phốc!”
Lạc Nam phun ra một ngụm, xém chút bị sặc chết.
“Cái này…cái này…cái này…” Toàn bộ Phượng Hoàng Tộc hai mặt nhìn nhau, sắc mặt mộng bức tập thể.
Hiển nhiên bọn hắn cũng giống như Lạc Nam, không hiểu ban thưởng của Ngô Đồng Thụ và muốn hắn thành hôn với Đế Nữ nhà mình có liên quan gì nhau.
“Thế nào?” Nhìn thấy sắc mặt Lạc Nam sựng lại, Ngô Đồ Thụ bất mãn nói:
“Tiểu Huyền nha đầu kia dung nhan đỉnh tiêm, lại là hậu nhân có thiên phú tốt nhất Phượng Hoàng Tộc, ngươi còn chê à?”
Lạc Nam trong lòng bất đắc dĩ, đành phải lựa lời nói: “Phượng Cửu Huyền Đế Nữ là nữ thần trong mộng của các nam nhân, tiểu tử sao dám chê, nhưng những chuyện như thế này không phải nên hỏi ý của nàng trước hay sao?”
“Có gì phải hỏi? lão bà ta nhìn ngươi vừa mắt, Tiểu Huyền chắc chắn cũng sẽ vừa mắt!” Ngô Đồng Thụ đương nhiên nói:
“Chưa kể Tiểu Huyền là một tay ta nuôi lớn, ăn ngủ tu luyện đều ở dưới gốc cây, ta xem như mẫu thân thứ hai của nàng, làm sao dám trái ý?”
Lạc Nam bó tay rồi, thầm nghĩ Phượng Cửu Huyền vì sao lại có một trưởng bối ly kỳ như vậy?
“Nhưng nàng không phải là một món hàng để người tùy ý mang ra tặng cho người khác như vậy, nếu để Cửu Huyền biết được chắc chắn sẽ rất buồn!” Hắn nghiêm mặt nói.
“Như vậy phải không?” Ngô Đồng Thụ nghe vậy lâm vào suy tư.
Nó đánh giá Lạc Nam dung mạo anh tuấn đường hoàng, thiên phú không tệ, phẩm tính cũng là nhất lưu…
Phượng Cửu Huyền là Thần Thú, mà Thần Thú cũng là động vật…quy luật sinh tồn con cái ưu tiên giống đực lý tưởng để làm bạn tình là lẽ đương nhiên nên mới muốn tác hợp đôi trẻ.
Không thấy năm đó Phượng Nghi vì không tìm được bạn tình hoàn mỹ nên đã tự sinh con hay sao? vất vả trong đó hiếm người biết được.
Nay nó tìm được bạn tình cho Phượng Cửu Huyền, cảm thấy việc làm của mình rất có ý nghĩa.
Nào ngờ lời của Lạc Nam khiến nó cảm thấy do dự.
Nó thật tâm xem Phượng Cửu Huyền là tiểu bối của mình, nếu để Tiểu Huyền không vui, nó cũng không muốn a.
Lạc Nam nhìn biểu hiện của Ngô Đồng Thụ, lập tức biết nó dù đã có được linh trí nhưng còn chưa hiểu được những suy nghĩ phức tạp như người trưởng thành.
Hắn bèn nói thêm: “Huống hồ ta lại là người phong lưu đa tình, thê tử đã có rất nhiều, không phải đối tượng hoàn mỹ thích hợp với Phượng Cửu Huyền Đế Nữ!”
Nào ngờ Ngô Đồng Thụ vừa có chút dao động, một tiếng hừ lạnh khác đã vang lên:
“Thế nào? ngươi chướng mắt nữ nhi nhà ta?”
Lạc Nam giật mình, vội vàng nhìn lên, chỉ thấy Phượng Nghi Nữ Đế đang đoan trang cao quý hạ người bay xuống.
Phượng Nghi Nữ Đế biểu lộ rất tức giận, mặc dù nàng cũng không muốn ép buộc vấn đề tình cảm riêng tư của nữ nhi, nhưng khi nhìn thấy một tên nam nhân ba lần bốn lượt tìm cách phân trần để từ chối kết hôn cùng nữ nhi của mình lại là một chuyện hoàn toàn khác.
Nữ nhi của ta có gì không tốt? thua kém những nữ nhân của ngươi sao?
Một đám Phượng Hoàng Tộc Nhân ánh mắt cũng trở nên bất thiện, quát mắng:
“Đúng vậy, Cửu Huyền Đế Nữ là nữ thần, ngươi lại không muốn kết hôn với nàng, xem thường Hỏa Phượng Tộc chúng ta sao?”
Lạc Nam nhứt cả trứng, cái đầu to lên, thầm nghĩ đám Phượng Hoàng các ngươi suy nghĩ logic một chút được hay không?
Hắn kiên nhẫn lớn tiếng nói: “Các vị đừng hiểu lầm, ta không hề xem nhẹ nàng, trái lại là đang tôn trọng nàng…”
“Nếu ta có thể may mắn lọt vào mắt xanh của Cửu Huyền, chính là phúc phận to lớn, vui mừng còn không kịp!”
“Hừ, nói vậy còn nghe được…”
Sắc mặt đám Phượng Hoàng Tộc lúc này mới hòa hoãn trở lại.
Nam nhân này nói không tệ, chỉ có Phượng Cửu Huyền Đế Nữ được quyền lựa chọn hắn có xứng với nàng hay không mà thôi.
“Được rồi, lão bà ta sẽ hỏi ý Tiểu Huyền nha đầu, nếu như nàng đồng ý, hai ngươi có thể kết hôn…” Ngô Đồng Thụ tán thành nói một câu, sau đó lâm vào yên tĩnh.
Thấy bầu không khí có phần hạ nhiệt, Lạc Nam vội vàng đánh trống lãng:
“Đúng rồi, thời hạn 3 ngày đã đến…”
“Yên tâm, bổn Tộc Trưởng đương nhiên giữ lời!” Phượng Nghi Nữ Đế phất nhẹ óng tay áo:
“Ta sẽ mang Tiểu Tiểu về Côn Lôn, cam đoan truyền thụ tất cả tâm đắt cho nàng!”
Tiểu Tiểu nghe vậy chẳng những không mừng, sắc mặt còn rầu rỉ.
Nàng biết mình lại sắp phải xa sư phụ.
“Nha đầu ngoan, không phải muốn mạnh hơn để chiến đấu cùng sư phụ sao?” Lạc Nam nhận ra Tiểu Tiểu u sầu, vuốt ve đầu nàng an ủi.
Tiểu Tiểu nghe xong quả nhiên lấy lại ý chí, kiên định nói:
“Sư phụ yên tâm, ta nhất định sẽ học hành thật tốt, không để người thất vọng!”
Để được sánh vai chiến đấu cùng sư phụ, chút xa cách có là gì chứ? nàng chịu đựng được.
Phượng Nghi Nữ Đế nhìn thấy một màn này, âm thầm gật đầu.
Nhìn thấy biểu hiện của Tiểu Tiểu, xem ra việc dạy dỗ sẽ không tốn quá nhiều thời gian.

Thiên Đình…
“Khởi bẩm bệ hạ, kẻ mà người căn dặn chúng ta lưu ý tin tức nay đã có…”
Bên trong Thiên Đế Cung, một giọng điệu âm u vang vọng mà lên, chỉ có duy nhất Thiên Đế là có thể nghe thấy.
“Nói!” Thiên Đế uống cạn chén rượu, lãnh đạm nói.
“Sau khi Thiếu Đế Chi Chiến kết thúc, hắn ở Cổ Việt Tộc một thời gian để tiếp nhận phần thưởng, chúng ta không dám đến gần thám thính động tĩnh, ngay cả việc hắn làm sao trở về cũng không biết!” Thanh âm thần bí tiếp tục nói:
“Sau khi trở về, hầu hết thời gian hắn chỉ qua lại giữa Làng Nhất Thế và Côn Lôn Giới, chưa từng ra ngoài!”
“Nhưng gần đây, mật thám phát hiện hắn đến gần địa bàn của Phượng Hoàng Tộc!”
“Sau khi hy sinh một tổ đội trinh sát vào tay tổ chức tình báo của Phượng Hoàng Tộc, chúng ta rốt cuộc biết được hắn đại náo Băng Phượng Giới một trận, sau đó còn lên đường đến Hỏa Phượng Giới…”
Nghe đến đây, Thiên Đế nhíu chặt chân mày, thầm nghĩ kẻ kia rốt cuộc muốn làm gì? Tại sao còn gây sự với Phượng Hoàng Tộc?
“Còn gì nữa không?” Thiên Đế cau mày hỏi tiếp.
“Hắn ở Hỏa Phượng Tộc, nô tài không dám đến gần, bởi nếu sơ suất rất dễ tạo nên mâu thuẫn giữa Phượng Hoàng Tộc và Thiên Đình!” Thanh âm đáp.
“Được rồi, lui đi…” Thiên Đế khoác khoác tay.
Thanh âm im bặt mà dừng, hiển nhiên người thần bí đã rời khỏi Đế Cung.
Thiên Đế ngồi một mình suy tư, bàn tay gõ từng nhịp chậm rãi…
Như đã nói, bất kỳ thế lực lớn nào cũng đều có tổ chức tình báo cơ mật của riêng mình, Thiên Đình cũng không ngoại lệ.
Sau khi Thiếu Đế Chi Chiến kết thúc, những người biết được quá trình cuộc thi này diễn ra đều đang dồn lực chú ý đến cái tên Lạc Nam.
Một kẻ sở hữu “Đế Binh”, một kẻ sở hữu Siêu Việt Đế Cấp Vũ Kỹ…
Chỉ riêng hai thứ này, đã đủ khiến vô số lão quái vật động lòng, chưa kể những con bài hùng mạnh khác mà Lạc Nam sở hữu.
Thiên Đế đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Thiên Đình đến nay vẫn chưa có được Đế Binh chân chính, Siêu Việt Đế Cấp Vũ Kỹ càng là cao xa khó vời.
Nếu như có thể, hắn không ngại đoạt về trong tay, gia tăng nội tình và chiến lực của mình.
“Nếu ngươi trốn ở Côn Lôn và Tiên Ma Vực, có lẽ ta sẽ cân nhắc thời điểm ra tay…” Thiên Đế lẩm bẩm như tự nhủ:
“Nhưng ngươi lại chủ động rời khỏi địa bàn, nếu bỏ lỡ thời cơ này…sợ rằng khó tìm trở lại!”
Nghĩ đến đây, Thiên Đế hai mắt bỗng nhiên híp lại, ngồi trong Đế Cung, cao giọng tuyên bố:
“Từ ngày mai, Trẫm sẽ bế quan một thời gian, trừ khi Thiên Đình gặp phải nguy cơ tồn vong, bằng không cấm liên hệ Trẫm!”
Thanh âm uy nghiêm như sấm hòa cùng Thiên Đế chi uy vang vọng cửu thiên thập địa.
Vô số sinh linh Thiên Đình nghe được Thánh Chỉ, nhao nhao cúi đầu, đồng loạt quỳ một chân xuống đất:

“Chúc Bệ Hạ bế quan thuận lợi, thực lực đại tăng!”
“Bệ Hạ Vạn Tuế…Vạn Vạn Tuế!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.