Chương trước
Chương sau
Một ngày này, toàn bộ Hi Vũ Thành náo nhiệt đến cực điểm…
Từng kiến trúc cao chọc trời giăng đèn kết hoa, bầu không khí tươi mới ùa về, vô số tu sĩ từ khắp lãnh thổ Đế Thiên Côn Lôn kéo nhau về thành, như nghênh đón cuộc sống mới.
Trước sự nỗ lực không ngừng nghĩ và số lượng tài sản khổng lồ mà Kiếm Gia và Thanh Gia bỏ ra, Côn Lôn Giới tổn thất nặng nề sau đại chiến đã được khôi phục.
Đây cũng là lúc, sự kiện bị trì hoãn hơn một tháng qua phải tiến hành.
Thiếu Chủ quy vị…
Hi Vũ Thành đại môn mở rộng đón vào không giới hạn số lượng tân khách từ các nơi tiến về, tòa đại thành gần như rộng lớn vô tận này cũng có ngày đầy ắp, biển người mênh mông, nhìn không thấy cuối.
Côn Lôn Hoàng Cung phá không bay lên, ngự trị bên trên chín tầng mây, biển người vây quanh trên trời dưới đất, cảnh tượng không khác nào thần tích.
Tứ đại Địa Đế dẫn đầu cường giả và thành viên nồng cốt của gia tộc tiến về tham dự…
Đương nhiên, Đế Thiên Côn Lôn không chỉ có bốn Địa Đế Cấp Thế Lực phụ thuộc, mà dưới trướng còn có 8 cái Đại Đế Cấp Thế Lực, 16 Đế Giả cấp thế lực đến từ khắp các giới lớn nhỏ phụ thuộc kéo về, quy tụ gần như toàn bộ đỉnh cấp chiến lực.
Lần đại loạn trước là chiến trường chính của Địa Đế, Nữ Hoàng biết rẳng Đại Đế và Đế Giả khó thể nào trợ giúp hay xoay chuyển chiến cuộc, vì thế cũng không hạ lệnh cầu viện bọn hắn.
Tuy nhiên, mỗi một Đế Cấp Thế Lực đều là lực lượng nồng cốt của Côn Lôn Giới, khi hàng năm đều khai thác và tìm tòi cung cấp số lượng lớn tài nguyên, để vận hành bộ máy Côn Lôn Giới vận hành một cách ổn định.
Lấy tứ đại Địa Đế cầm đầu, 8 vị Đại Đế cùng 16 vị Đế Giả theo sát phía sau, tập trung tại Côn Lôn Hoàng Cung.
Bọn hắn phân thành hai hàng đứng ngay ngắn rõ ràng…
Vây quanh bên ngoài là biển người mênh mông, tầng tầng lớp lớp cổ khí tức hiển hiện.
Mặc dù đông đảo, nhưng biển người lại im lặng đến lạ kỳ một cách có quy luật, ngay cả tiếng thở mạnh cũng chẳng có.
Tất cả đều trang nghiêm, thành kính chờ đợi thời khắc quan trọng.
“Nữ Hoàng giá đáo!”
Theo tiếng xướng ca ngâm nga vang vọng Côn Lôn, Bát Tinh Chiến Xa đạp phá tinh không, do tứ đại cung nữ điều khiển mang theo khí thế quân lâm thiên hạ, bá đạo mà đến.
RỐNG…GÀO…GẦM…RỪ…
Bát đại Yêu Đế Tinh Không Thú ngửa đầu lên trời gầm rống, khí thế như hồng, uốn lượn vòng quanh Hi Vũ Thành một vòng…
Kim Sắc Đế Bào tung bay, đầu mang phượng quan, đương đại đệ nhất Hoàng hai tay nhẹ chắp, ngạo nghễ ngẩng đầu bên trên Bát Tinh Chiến Xa, dõi mắt nhìn thiên hạ.
“”Nữ Hoàng vạn tuế…vạn vạn tuế!”
Tiếng quát đồng loạt của vô số tu sĩ như biển cả gầm vang, thiên lôi hàng thế, chấn động một vùng tinh không vô tận.
Toàn bộ tu sĩ đang có mặt, từ thấp đến cao…một chân quỳ xuống, cung nghênh Nữ Hoàng.
Hiển nhiên, sau trận đại chiến vừa rồi, danh vọng của Nữ Hoàng đã đạt đến một độ cao mới.
Ngay cả tứ đại Địa Đế từ trước đến nay chỉ hành lễ khi thấy nàng lúc này cũng hòa cùng dòng người, mang theo Thanh Gia, Kiếm Gia, Vô Gia và Minh Gia các loại cường giả quỳ một chân xuống đất.
Nếu là trước đây, bọn hắn trong lòng không phục…sẽ không nguyện ý quỳ bái Nữ Hoàng.
Nhưng hiện tại đã biết dù mình đột phá Thiên Đế cũng không phải là đối thủ, cả đám triệt để tâm phục khẩu phục, lần quỳ này trực tiếp chứng minh điều đó.
Dù sao thì quy tắc bất biến của vũ trụ từ trước đến giờ…luôn là cường giả vi tôn.
Nữ Hoàng là cường giả, thắng được sự tôn trọng và công nhận của bọn hắn.
Minh Đế và Vô Đế còn cam tâm tình nguyện quỳ, đừng nói đến những kẻ đang bị khống chế linh hồn bổn nguyên như Kiếm Đế và Thanh Đế.
Nữ Hoàng trong lòng sôi trào, ánh mắt đảo quanh toàn bộ Côn Lôn Đế Thiên, như thấu thị càn khôn, giọng nói nhu hòa không mất quyền uy lan truyền mọi ngõ ngách:
“Tất cả bình thân…”
“Đội ơn Nữ Hoàng, vạn tuế…vạn vạn tuế…” Đế Thiên Côn Lôn rung chuyển, đồng thanh đứng bật dậy.
Nữ Hoàng uy nghiêm trở về Đế Tọa, cũng không ngồi xuống, trái lại từng câu từng chữ, xuyên tạc trực tiếp vào tận tiềm thức, linh hồn của mỗi người:
“Vị trí Thiếu Chủ Côn Lôn bỏ trống 8000 năm là một thiếu sót của bản thân trẫm!”
“Nhưng không sao! thà chất chứ không vội!”
“Ngày nay rốt cuộc đã đến, trẫm đã đích thân chọn ra người đủ tư cách trở thành thân truyền, đảm nhiệm Thiếu Chủ, đại diện cho khuôn mặt Đế Thiên Côn Lôn chúng ta hành tẩu vũ trụ, càn quét Thiếu Đế Chi Chiến!”
“Các khanh nói cho trẫm! các ngươi có phục không?”
“Phục! tâm phục khẩu phục, Nữ Hoàng vạn tuế…vạn vạn tuế!” Tứ Đại Địa Đế cầm đầu bước ra khỏi hàng, kính cẩn khom lưng, giọng điệu dứt khoát không chút do dự.
“Phục! tâm phục khẩu phục, Nữ Hoàng vạn tuế…Thiếu Chủ vạn tuế!” Toàn bộ Côn Lôn Đế Thiên triệt để sôi trào, người người đồng thanh gầm thét.
Nếu là trước đây, có lẽ sẽ có người đối với một nhân vật đến từ bên ngoài trở thành thiếu chủ cảm thấy không phục, dù người đó có đạt thành tích tốt nhất thế nào tại cuộc thi tuyển chọn Thiếu Chủ cũng vậy.
Nhưng mà, sau khi toàn bộ mọi chuyện diễn ra lần trước lan truyền, công khai thiên hạ, không ai còn dám không phục, cũng không đủ tư cách không phục.
Những chuyện mà Lạc Nam làm từ khi đặt chân đến Đế Thiên Côn Lôn, bất kể chuyện gì, bất kể từng cái sự kiện đều thừa tư cách ghi danh sử sách, để vạn chúng kính ngưỡng.
Triệu Thiên Kiếp hủy oan bia, khí phách tuyên bố Đương Đại Đệ Nhất Hoàng, dẹp bỏ ô danh, Giới Linh công nhận, Côn Lôn Bia vẫn còn sừng sững phía trước Hoàng Cung.
Lấy tuổi tác chỉ dưới 1000 dùng thực lực tuyệt đối nghiền ép thế hệ cùng thời.
Cho đến cuối cùng càng là ngăn cơn sóng dữ, góp vai trò quan trọng bảo đảm Côn Lôn Giới, trợ Nữ Hoàng hàng phục phản đồ, trấn áp Dị Độc.
Có thể nói, mỗi một đại sự mà Lạc Nam làm đều đủ xếp vào truyền thuyết Côn Lôn.
Dù là tu sĩ đến từ Kiếm Giới và Thanh Giới, sau khi biết tất cả mọi chuyện là do Dạ Đế điên cuồng thúc đẩy, vì muốn trả thù Nữ Hoàng mà cấu kết Dị Độc, bất chấp sinh mạng và sống còn của toàn bộ Côn Lôn Giới cũng phẫn nộ không thôi, trong lòng vô cùng căm phẫn.
Nhất là khi phía sau đại chiến, các Nữ Cấm Vệ cung cấp bằng chứng đanh thép về việc Dạ Đế lấy tư cách Kiếm Phi Vân, vận dụng lực lượng của Thanh Gia và Kiếm Gia, ở bên ngoài bí mật kinh doanh các thế lực đen tối, nuôi dưỡng sát thủ, kiếm tiền bằng thân xác nữ nhân, mục đích là để sưu tầm độc vật, giải thoát Dị Độc ra khỏi phong ấn.
Ở Tiên Ma Vực, Thanh Nguyệt Nương vì tham lam tài sản khổng lồ trên người Lạc Nam nên mới quyết tâm ám sát hắn, để cướp đoạt cung cấp gia tài cho Dạ Đế thu mua các loại Độc Vật…
Thiếu chủ của Thanh Gia là Thanh Huy lòng muôn dạ thú, mua danh chuộc tiếng, Thanh Nguyệt Nương âm thầm đứng sau thúc đẩy bao che…
Từng bí mật bại lộ ra ngoài ánh sáng, Lưu Ảnh Ngọc lưu trữ rõ ràng quá trình Nữ Cấm Vệ điều tra, thu thập chứng cứ…
Đừng nói là những người khác, cho dù là tu sĩ đến từ Kiếm giới và Thanh giới sau khi biết những chuyện này cũng cảm thấy đả kích trầm trọng, không dám tin tưởng, đồng thời đối với Nữ Hoàng tràn ngập hổ thẹn.
Hơn nữa đến phút cuối cùng, Nữ Hoàng cao thượng bỏ qua lỗi lầm, vẫn tha mạng cho Thanh Đế và Kiếm Đế, khiến tất cả bọn hắn đồng loạt cảm động.
Nữ Hoàng vì lợi ích toàn cục của Côn Lôn Giới mà cho những kẻ phản mình một cơ hội.
Từ cổ chí kim, hiếm có bậc Đế Hoàng nào lòng dạ mênh mông như vậy.
Nể Nữ Hoàng…nhưng không quên phục Lạc Nam.
Bởi vì trong một thời gian ngắn hắn xuất hiện, Đế Thiên Côn Lôn mới trở nên hoàn thiện như vậy.
Đối với hắn trở thành Thiếu Chủ, mừng còn không kịp…
Mặc dù toàn bộ trên dưới Đế Thiên Côn Lôn vẫn còn mang trong lòng một thắc mắc duy nhất, đó là vì sao tám ngàn năm trước Côn Lôn Lão Nhân phải viết lên năm chữ Tối Độc Phụ Nhân Tâm.
Bất quá là thành viên của Đế Thiên Giới chẳng có ai là người ngu, bọn hắn hiểu bên trong chắc chắn có ẩn tình nào đó, Nữ Hoàng chưa muốn công bố, cũng ăn ý không nhắc đến.
“Truyền Thiếu Chủ vào điện!” Nữ Hoàng nghiêm nghị nói.
“Cho truyền Thiếu Chủ!” Tứ đại Cung Nữ đồng thanh hô vang.
ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM…
Tiếng hét vừa dứt, hư không chính thức nổ tung.
NGAO!
Từ bên trong đó, năm con Kim Cương Long Cốt ngửa đầu gầm thét, lôi kéo lấy Cung Điện nguy nga tráng lệ, ầm vang mà đến.
Trong khoảnh khắc, vô số đạo ánh mắt hiện lên vẻ hoảng hốt, kinh dị, hâm mộ, khâm phục…
Ngũ Long Đế Cung cao quý vô song, bên trên đỉnh cung điện…Lạc Nam một thân bạch ngân áo bào phủ lên cơ thể, dáng người cao ngất, tóc dài tung bay không trói buộc, diện mạo như khắc gọt từng đường nét rõ ràng, lại có đôi mắt tà dị và khóe môi đơn bạc mỉm cười nhàn nhạt.
Không biết bao nhiêu thiếu nữ mới lớn, thục phụ phu nhân trong mắt hiện lên vẻ si ngốc.
Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, nhưng mỹ nhân làm sao lại không yêu anh hùng?
Lạc Nam tỏa sáng như tân tinh giữa bầu trời đêm, đứng tại Ngũ Long Đế Cung phong quang vô hạn, chỉ cần được theo nam nhân như vậy, dù chỉ làm một tiểu thị nữ các nàng cũng cam lòng.
Nghĩ đến đây, không biết bao nhiêu đôi mắt hình viên đạn liếc xéo về thân ảnh vẫn luôn ngoan ngoãn đứng sau lưng Lạc Nam.
Độc Cô Ngạo Tuyết tay cầm Trúc Kiếm, Kiếm Y bồng bềnh, dung nhan trong trẻo thanh lãnh, vẻ đẹp đặc biệt không thể mô phỏng…đối với quá nhiều nữ nhân ghen ghét chính mình, nàng không thèm để ý, cũng chẳng hề bận tâm.
Độc Cô Ngạo Tuyết chỉ cần biết rằng, mình chiếm một vị trí đặc biệt trong lòng Lạc Nam là đủ.
Ngũ Long Đế Cung đáp xuống bên cạnh Bát Tinh Chiến Xa.
Chỉ riêng hai kiện xa giá đã đủ sức ngạo nghễ toàn trường, càng đừng nói chủ nhân của chúng nó.
Lạc Nam phất lấy óng tay áo, long hành hổ bước bước xuống Đế Cung, tiến đến trước mặt Côn Lôn Nữ Hoàng, chắp tay hành lễ:
“Đồ nhi bái kiến sư phụ!”
“Tốt lắm!” Nữ Hoàng bước đến trước mặt hắn, cười khẽ một tiếng.
“Chúng thần…tham kiến Thiếu Chủ!”
Văn võ bá quan đoàn người cúi đầu khom lưng.
“Tham kiến Thiếu Chủ!” Hi Vũ Thành bùng nổ thanh âm như sấm động cửu thiên.
Lạc Nam xoay người, hướng tất cả Tiên Đế đang có mặt, hướng bốn phương tám hướng chắp tay, nghiêm nghị nói:
“Lạc Nam rất vinh dự gặp qua chư vị, gặp qua Côn Lôn Giới!”
“Tiến hành nghi thức!” Nữ Hoàng cao quý nói.
“Tiến hành nghi thức, Thiếu Chủ ra mắt Côn Lôn!” Tứ đại Cung Nữ phân ra bốn phía, cùng nhau khom người:
“Mời Đế Sư chủ trì!”
“Mời Đế Sư chủ trì!”
Lời vừa nói ra, toàn trường chấn động…
Đế Sư? Chẳng lẽ là…
Giữa thiên địa, thân ảnh một lão già y sam mộc mạc xuất hiện, diện mạo ôn hòa, sắc mặt hiền từ, khóe môi mỉm cười nhàn nhạt.
“Côn Lôn Lão Nhân?!”
Toàn bộ Côn Lôn Giới lại một lần nữa sôi trào.
Côn Lôn Lão Nhân xuất hiện với thái độ như vậy, điều này chứng tỏ chuyện năm đó chắc chắn có bí ẩn nào đó.
Bằng không, nếu Côn Lôn Lão Nhân chán ghét Nữ Hoàng, với tính cách của hắn chắc chắn sẽ không ra mặt.
“Lão phu tham kiến Nữ Hoàng, tham kiến Thiếu Chủ!” Côn Lôn Lão Nhân hướng Côn Lôn Nữ Hoàng và Lạc Nam chắp tay.
Mặc dù hắn là trưởng bối, nhưng lễ nghi không thể làm trái…
Tại Đế Thiên Côn Lôn, Nữ Hoàng lớn nhất…Thiếu Chủ kề bên, không phải Đế Sư.
“Đế Sư không cần khách khí!” Nữ Hoàng nhu hòa nói.
“Tiểu tử tham kiến Đế Sư!” Lạc Nam cung kính chắp tay, trong lòng lại giật mình đánh giá Côn Lôn Lão Nhân.
Mặc dù khí sắc của ông ta rất tốt, nhưng Lạc Nam vẫn nhạy cảm phát giác được trên người Côn Lôn Lão Nhân bị các loại lực lượng vô hình nào đó ngăn cấm, phản phệ hết sức nghiêm trọng.
“Chúng ta gặp qua Đế Sư!” Tứ đại Địa Đế dẫn theo đám người kính cẩn chào hỏi.
Có thể nói, bọn hắn đạt được thành tựu ngày hôm nay toàn bộ là nhờ Côn Lôn Lão Nhân dẫn đầu đột phá Tiên Đế, giúp Côn Lôn Giới trở thành Đại Tiên Giới, tài nguyên và hoàn cảnh tu luyện từ đó cải tiến theo, mới có thế hệ ưu tú của bọn hắn sau này.
Sở dĩ, Côn Lôn Giới một lần xuất hiện bảy vị Địa Đế, nguyên nhân chính cũng là bọn hắn là thế hệ được thừa hưởng tất cả những gì tốt đẹp nhất của Côn Lôn Giới ngay sau khi nó trở thành Đại Tiên Giới.
Toàn bộ nhờ ơn Côn Lôn Lão Nhân.
Đáng tiếc, cũng chính vì lòng tham vô đáy, bọn hắn chẳng những không biết trân trọng, còn chia bè chia phái đấu đá lung tung, làm tổn thất vô số sinh mệnh và tài nguyên của Côn Lôn trong những năm tháng đó.
Côn Lôn Lão Nhân vì quá chán nãn nên mới lựa chọn lánh đời…
Những chuyện này chưa từng được công khai cụ thể, chỉ có những người nhạy cảm, có đầu óc, kiến thức hoặc đủ tư cách mới phán đoán và nhìn ra.
“Giờ lành đã đến…” Côn Lôn Lão Nhân vuốt râu…
Bước đến trung tâm quảng trường, hắn khép lại hai mắt…miệng niệm chú ngữ.
ẦM ẦM ẦM ẦM…
Côn Lôn chấn động, một hư ảnh khổng lồ bất chợt hiện ra giữa không trung, mang theo từng dãy thần quang lộng lẫy, ngân hà chảy xuôi như dạo quanh vũ trụ, xuất hiện trong tầm mắt của tất cả.
“Giới Linh!”
Toàn trường chấn động.
Giới Linh của Côn Lôn Giới vậy mà có hình dạng là một dòng sông giống như ngân hà, cao quý và lộng lẫy không thể tả hết.
Lạc Nam nhìn về phía Giới Linh, có cảm giác như nó cũng đang quan sát lấy mình, cảm giác khá kỳ quái…
Hắn có thể cam đoan, Giới Linh này đã có linh tính không hề thấp, chẳng qua nó lười nói chuyện hay trao đổi mà thôi.
Côn Lôn Lão Nhân thành kính ngâm tụng:
“Côn Lôn Lịch ngày 6 tháng 2 năm 8009, trước sự chứng kiến của toàn bộ Đế Thiên và sự giám sát của Giới Linh, Lạc Nam chính thức trở thành Thiếu Chủ Côn Lôn, đệ tử chân truyền của Nữ Hoàng, có tư cách kế thừa Hoàng Vị trong tình huống cần thiết…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.