Chương trước
Chương sau
Tại một sơn cóc vắng vẻ của Côn Lôn Giới, Kim Sắc Đế Bào tung bay, thân ảnh phong hoa tuyệt đại của Côn Lôn Nữ Hoàng hàng lâm mà đến, từ đầu đến cuối đều không để lại bất kỳ khí tức nào…
Bước qua tầng sương mù huyền ảo, Nữ Hoàng chứng kiến lão nhân thân mặc áo bào trắng đang nhàn nhã cắt tỉa một gốc Hoàng Mai cổ thụ, xung quanh là cỏ hoa tươi mát và một ít động vật nhỏ đang nhảy nhót vui đùa.
Cảnh tượng yên bình mộc mạc…
“Đến rồi…” Cảm nhận được Nữ Hoàng tiếp cận, lão nhân cũng không quay mặt nhìn lại, chăm chút tập trung vào cắt tỉa lá cây, thuận miệng nói.
“Sư phụ…” Nữ Hoàng trong trẻo gọi một tiếng, lời nói không có uy nghiêm thường thấy, trái lại lộ ra một chút dịu dàng thân thiết.
Tại toàn bộ Côn Lôn Giới, người có thể được Nữ Hoàng xưng một tiếng sư phụ còn ai khác ngoài Côn Lôn Lão Nhân, Tiên Đế đầu tiên của Côn Lôn Giới, người đã nuôi dưỡng nàng từ khi còn tấm bé.
Ở Côn Lôn Giới, Côn Lôn Lão Nhân không thể nghi ngờ là số ít người có danh vọng cao tuyệt, được vạn linh kính nể.
Hắn dẫn đầu đột phá Tiên Đế, trợ giúp Côn Lôn Giới đặt chân vào hàng ngũ Đại Tiên Giới, nhiều lần cửu tử nhất sinh đẩy lùi ngoại địch, còn chính tay bồi dưỡng nên hai vị Địa Đế uy danh lẫy lừng một thời, trong đó Hi Đế còn thành công trở thành Thiên Đế, nhất thống Côn Lôn.
Tại Côn Lôn Giới, Côn Lôn Lão Nhân còn có một cách xưng hô khác: Đế Sư!
Bất quá lánh đời đã lâu, từ tám ngàn năm trước để lại năm chữ “Tối Độc Phụ Nhân Tâm!” trên Côn Lôn Bia, mãi đến ngày nay chưa từng có người ngoài nhìn thấy hắn.
“Mặc dù đã phục dụng một cánh Cửu Diệp Liên Hoa, nhưng tuổi thọ vẫn còn tổn thất hơn mười hai vạn năm, phản phệ mà Kim Khẩu Ngọc Ngôn để lại quả thật ngoài vi sư dự kiến!” Côn Lôn Lão Nhân giọng điệu thương lão trầm đục nói ra, ẩn chứa một tia thương xót.
“Cửu Diệp Liên Hoa?” Côn Lôn Nữ Hoàng toàn thân chấn động.
Lời của Côn Lôn Lão Nhân quả thật nằm ngoài dự kiến của nàng.
Thân là một vị Thiên Đế, Nữ Hoàng đương nhiên biết Cửu Diệp Liên Hoa là đồ vật gì.
Trong thiên địa, những thứ được xưng là kỳ trân không hề có nhiều…
Kỳ trân có thể hiểu nôm na là trân phẩm thần kỳ, mỗi một thứ đều là vật phẩm tiêu hao, có công năng thần kỳ cải biến vận mệnh…
Hơn thế nữa, Cửu Diệp Liên Hoa còn là Đế Cấp Cực Phẩm Kỳ Trân, là thứ mà năm đó ngay cả toàn bộ lực lượng dưới trướng Nghịch Long Đế cũng không tìm được.
Trước đó mặc dù nàng biết Lạc Nam cho mình ăn vật phẩm bất phàm, nhưng không ngờ là thứ có giá trị khủng bố đến như vậy.
Trong lúc nhất thời, Nữ Hoàng trong lòng xuất hiện một tia cảm động.
“Lạc Nam là kẻ có thể nhìn thấu dụng tâm lương khổ của ngươi, đồng thời con đường hắn đi từng giống với con đường ngươi đi ở thời điểm hiện tại, thậm chí hắn còn thành công!” Côn Lôn Lão Nhân vuốt râu nói.
Nữ Hoàng âm thầm kinh ngạc: “Chẳng lẽ hắn ngoài thân phận trưởng làng Nhất Thế, còn từng đi Đế Hoàng chi đạo?”
“Hắn không đi Đế Hoàng Chi Đạo, nhưng lại siêu việt Đế Hoàng Chi Đạo!” Côn Lôn Lão Nhân gằn từng chữ:
“Bá Chủ Chi Đạo!”
“Bá Chủ?” Nữ Hoàng đồng tử co rụt lại, môi đỏ thì thào.
“Không sai…” Côn Lôn Lão Nhân cảm khái: “Mặc dù chỉ là Bá Chủ của một vùng hạ giới, nhưng khi đó hắn cũng chỉ là một tiểu tu sĩ chưa đạt Độ Kiếp mà thôi…”
Nữ Hoàng im lặng, chẳng trách hắn có thể trong thời gian ngắn ngũi nhận ra những điều nàng muốn làm để phát triển Côn Lôn Giới, còn nhìn thấu những thiếu sót bên trong đó của nàng.
“Hắn được Giới Linh lựa chọn là người có thể đồng hành cùng ngươi, trợ giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện!” Côn Lôn Lão Nhân hết sức nghiêm túc nói.
Nữ Hoàng nghe vậy trong lòng có chút vui sướng, nàng đã chờ đợi một người như vậy tám ngàn năm rồi…
Nghĩ đến tuổi tác của Lạc Nam, nghĩ đến thành tựu và những thủ đoạn tầng tầng lớp lớp của hắn, ánh mắt nàng lóe sáng hỏi:
“Hắn là Thiên Đạo Chi Tử sao?”
Vừa nói xong, Nữ Hoàng lại cảm thấy chưa đủ, nàng lắc đầu nói: “Không…có lẽ hắn còn hơn cả Thiên Đạo Chi Tử, là Khí Vận Chi Tử?”
Nữ Hoàng cho rằng Thiên Đạo Chi Tử của một mảnh hạ giới còn chưa thể lợi hại được như Lạc Nam, ít nhất hắn cũng phải là Khí Vận Chi Tử.
Hơn thế nữa, Giới Linh và sư phụ từng thống nhất rằng sẽ tuyển chọn người cùng chí hướng, có thể vừa nhìn thấu dụng tâm lương khổ của nàng đối với Côn Lôn Giới, vừa phải có được đại khí vận gia thân, mới đủ sức cùng nàng chèo chống vô số giông bão sắp tới.
Lạc Nam khủng bố như thế, chắc chắn là Khí Vận Chi Tử.
Côn Lôn Lão Nhân nghe phán đoán của Nữ Hoàng, sắc mặt trở nên phức tạp…ánh mắt biến ảo thất thường.
Nhìn ra cảm xúc kỳ lạ của sư phụ, Nữ Hoàng hơi chau mày…chẳng lẽ phán đoán của nàng sai rồi?
“Hắn không phải Thiên Đạo Chi Tử…cũng không phải Khí Vận Chi Tử!” Quả nhiên, Côn Lôn Lão Nhân lắc đầu, dùng một giọng điệu cực kỳ phức tạp nói ra:
“Thậm chí…Giới Linh và vi sư đều không thể nhìn thấu khí vận của hắn…”
“Cái gì?” Côn Lôn Nữ Hoàng thốt lên thất thanh.
Có thể khiến một người với tâm cảnh bất biến như nàng biểu hiện như vậy, đủ thấy lời của Côn Lôn Lao Nhân mang đến kinh dị thế nào đối với nàng.
“Một mảnh hỗn loạn đến cực điểm, khí vận của hắn như một lỗ đen vô tận, nằm ngoài tầm kiểm soát của vũ trụ này!” Côn Lôn Lão Nhân ngữ xuất kinh thiên:
“Vô số năm qua, hắn là trường hợp đầu tiên mà vi sư chứng kiến kỳ dị như vậy…”
Nữ Hoàng sắc mặt ngưng trọng, biểu hiện cực kỳ đặc sắc.
Hơn ai hết, nàng biết rõ bản lĩnh của sư phụ mình.
Lời đồn bên ngoài, vì vấn đề thiên phú hạn chế nên Côn Lôn Lão Nhân tu vi cả đời chỉ dừng bước ở Đại Đế mà không thể nào tiến thêm một bước.
Nhưng chỉ có Nữ Hoàng là người trong cuộc biết rằng, sở dĩ sư phụ của nàng tu vi dừng bước ở Đại Đế, không phải là vì thiên phú của hắn hạn chế.
Nguyên nhân thật sự…chính là Thiên Đạo phản phệ, thậm chí nghiêm trọng hơn chính là quy tắc vũ trụ phản phệ.
Thăm dò Thiên Cơ, thám thính khí vận của người khác…đây là hành vi trái nghịch với quy tắc của tự nhiên, đi ngược lại cách vận hành của vũ trụ, mỗi một lần thi triển sẽ bị phản phệ nặng nề.
Mà thứ Côn Lôn Lão Nhân tu luyện chính là Thiên Cơ Đạo, có thể thôi toán thiên cơ, thăm dò khí vận…
Cũng vì tu luyện đạo này, mà Côn Lôn Lão Nhân bị phản phệ tu vi dừng bước ở ngưỡng Đại Đế, cả đời khó thể tiến thêm.
Nhưng mà, Thiên Cơ Đạo của Côn Lôn Lão Nhân cực kỳ cao thâm khó lường, vô số năm qua hắn có thể nhìn thấu vận số của một thế lực, nhìn thấu mệnh cách của vô số người, nắm bắt mức độ khí vận của hắn.
Vậy mà giờ đây, Côn Lôn Lão Nhân kết hợp với Giới Linh cũng không thể nhìn thấu một tiểu bối như Lạc Nam, đưa ra kết luận kinh người như vậy.
Nữ Hoàng sao có thể không cảm thấy kinh dị?
“Có phải người đã sớm biết Kiếm Đế bọn hắn muốn phản bội? Thượng Cổ Dị Độc muốn phá phong?” Nữ Hoàng hít sâu một hơi hỏi.
Với khả năng thăm dò Thiên Cơ của sư phụ nàng, không có lý do nhìn không thấu những điều đó.
“Nhìn thấu…nhưng không ngăn cản, chẳng phải nó là cơ hội hay sao?” Côn Lôn Lão Nhân cười nhẹ.
Nữ Hoàng có điều suy nghĩ gật đầu, tán thành cách nói của sư phụ.
Thượng Cổ Dị Độc phá phong, Kiếm Đế và Thanh Đế phản bội…nhìn thì như một tràng tai nạn ngoài ý muốn, nhưng nó cũng là cơ hội để giải quyết triệt để Thượng Cổ Dị Độc, là cơ hội để giải quyết những kẻ muốn phản bội nàng, là cơ hội để gia tăng uy vọng của nàng…
Và cuối cùng, chẳng phải cũng là cơ hội để thử thách vị thiếu chủ kia hay sao?
“PHỐC!”
Đúng lúc này, Côn Lôn Lão Nhân bất chợt phun ra một bụng máu, thân thể khô gầy như củi mục muốn ngã.
“Sư Phụ!?” Nữ Hoàng hoảng hốt tiến lên đỡ lấy hắn.
Phát hiện dung mạo của Côn Lôn Lão Nhân càng trở nên trắng bệch, làn da càng thêm nhăn nheo, vài sợi tóc rơi xuống đất, khí tức suy yếu đến cực điểm.
“Sư phụ…chuyện gì xảy ra?” Nữ Hoàng lo lắng không thôi hỏi.
“Là cái giá mà vi sư muốn thăm dò khí vận của Lạc Nam…” Côn Lôn Lão Nhân giọng điệu khàn khàn:
“Nếu không phải có Giới Linh cứu viện, chỉ sợ Linh Hồn của ta đã băng liệt!”
“Nghiêm trọng như vậy?” Nữ Hoàng hít một ngụm khí lạnh.
Lạc Nam rốt cuộc ẩn chứa bí mật kinh khủng gì?
“Đáng giá…” Côn Lôn Lão Nhân mặc dù suy yếu, nhưng ánh mắt sáng quắc, khóe miệng hiện lên một tia tươi cười:
“Kẻ có thể nhìn thấu thì quá mức tầm thường…kẻ không thể nhìn thấu mới đáng giá đánh cược…”
“Vi sư và giới linh đánh cược…tuyển chọn Lạc Nam cho ngươi!”
“Đây là canh bạc lớn nhất đời ta, nếu như thất bại…chỉ sợ cái giá là Côn Lôn Giới tận diệt, Hi Vũ ngươi không trách vi sư chứ?”
Côn Lôn Nữ Hoàng lắc đầu, khóe môi đỏ thẳm như bảo thạch hiện lên một đường cong mê người:
“Vô oán vô hối!”
Từ đầu đến cuối, hai sư đồ đều ăn ý không hề nhắc đến sự sống và cái chết của Dạ Đế…dường như hắn chưa hề tồn tại.

Côn Lôn Hoàng Cung…
“Đây là…”
Ánh mắt Lạc Nam híp lại nhìn một gian thạch thất cổ lão nằm dưới đáy Cung Điện…
Bên trong đó, vô số khí tức thần bí lưu chuyển, các loại thuộc tính tầng tầng lớp lớp như ẩn như hiện, thần quang thu liễm nhưng không thể che giấu được sự uy nghiêm, tang tóc.
“Nơi này là bảo khố của Đế Thiên Côn Lôn, là nơi tích góp các loại công pháp, vũ kỹ, thể kỹ, thân pháp, pháp bảo…các loại tại Côn Lôn Giới!” Kiếp Linh nhoẻn miệng cười nói.
“Nữ Hoàng hạ lệnh Thiếu Chủ có thể tùy ý lựa chọn, thậm chí luyện hết các loại công pháp cũng không thành vấn đề!” Kiếp Thiền ôn nhu nói ra.
Lạc Nam âm thầm gật đầu, trong lòng sinh ra một cảm giác khó tả.
Cảm giác này hắn chỉ có được hai lần trong đời trước đây, một lần chính là lúc bái Võ Tam Nương làm sư phụ, một lần khác là khi gia nhập Bồng Lai Tiên Đảo.
Đó là cảm giác có chỗ dựa, có thể tùy ý tuyển chọn và tu luyện những thứ quý giá, những thứ mà có thể khiến người bên ngoài đánh nhau vỡ đầu cũng chưa chắc có thể đạt được.
Mặc dù có được Hệ Thống, nhưng Lạc Nam cũng hứng thú muốn xem thử những thứ có trong bảo khố của một Thiên Đế cấp Thế Lực.
“Mời thiếu chủ và Tuyết phu nhân!” Tứ đại cung nữ hành lễ, làm động tác mời.
“Ta cũng được sao?” Độc Cô Ngạo Tuyết có chút bất ngờ.
Nàng theo lý là người ngoài, vậy mà được tiến vào một trong những nơi quan trọng nhất của Côn Lôn Giới?
“Nữ Hoàng đã nói, người của Thiếu Chủ chính là người của Côn Lôn Giới!” Tứ đại Cung Nữ trịnh trọng nói ra.
Lạc Nam hài lòng gật đầu, đối với vị sư phụ của mình lại thêm một phần tán thành.
Mang theo Độc Cô Ngạo Tuyết, hai người cùng tiến vào thạch thất.
Vừa tiến vào bên trong, đập vào mắt Lạc Nam là một thân ảnh già nua đang lười biếng mắc võng tre nằm ngủ trước cửa động.
Ánh mắt Lạc Nam co rụt lại:
“Địa Đế…”
Thân ảnh già nua đang nằm ngủ là một bà lão có dáng người nhỏ bé, mái tóc trơ trọi chỉ còn vài sợi, mặc dù khí tức đang thu liễm đến cực hạn, nhưng Lạc Nam vẫn đủ khả năng nhìn ra vị này là một Địa Đế hàng thật giá thật.
“Không ngờ Côn Lôn Giới vẫn còn cường giả…vì sao trong trận chiến vừa qua không xuất hiện?” Lạc Nam trong lòng nghi ngờ.
“Lão thân gặp qua thiếu chủ!” Bà lão mở mắt quét đến Lạc Nam, đứng dậy rời khỏi võng tre chắp tay hành lễ.
Hiển nhiên, những việc xảy ra bên ngoài không thoát khỏi tầm quan sát của bà.
“Lạc Nam ra mắt tiền bối!” Lạc Nam đáp lễ, tiến đến nâng đỡ bà.
“Vị này là Mục Từ bà bà, một vị trưởng bối của Nữ Hoàng!” Tứ đại cung nữ giới thiệu nói.
Lạc Nam giật mình, Nữ Hoàng vốn là trẻ mồ côi, chỉ có Côn Lôn Lão Nhân là sư phụ.
Mục Từ bà bà được xem là trưởng bối của Nữ Hoàng, như vậy có khả năng quan hệ giữa bà và Côn Lôn Lão Nhân không hề tầm thường.
“Với tư chất và thủ đoạn của thiếu chủ, số lượng vật phẩm bên trong mặc dù nhiều, nhưng để có thể lọt mắt chỉ sợ không quá một bàn tay!” Mục Từ bà bà chậm rãi nói.
“Mong bà bà chỉ giáo!” Lạc Nam chắp tay chân thành.
Thạch thất rất lớn, nếu phải tìm kiếm từng kiện vật phẩm sẽ tốn không ít thời gian.
Có người hướng dẫn, mọi thứ sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.
“Thiếu chủ theo lão thân!” Mục Từ bà bà vuốt cằm, sau đó thân thể nhỏ gầy dẫn đường đi trước.
Lạc Nam cùng Độc Cô Ngạo Tuyết chậm rãi theo sau.
Tứ đại cung nữ cũng không tiến vào, trái lại thuận thế rời khỏi thạch thất.
Từng đôi mắt đẹp liếc mắt nhìn nhau, Kiếp Tâm nghiêm túc nói ra:
“Nữ Hoàng phân phó, dốc toàn bộ lực lượng thu thập Thiên Địa Dị Vật!”
“Phân phó Nữ Cấm Vệ hành động!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.