Chương trước
Chương sau
“Vị hôn phu của ta?”

Lôi Giai Nghi toàn thân chấn động, theo sau đó một đôi mắt to tròn sáng ngời lên như ánh sao, nhấc váy muốn chạy.

“Đứng lại!” Phạm Thanh Thuyên hừ một tiếng.

Lôi Giai Nghi toàn thân thoáng cái cứng đờ.

“Tiểu tử đó đến Thất Thập Tông chúng ta làm cái gì?” Thất Lung Thánh Đế biểu thị bất mãn.

Các vị trưởng lão khác cũng là đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng toàn bộ ánh mắt tập trung về phía một nam tử trung niên diện mạo thô kệch.

Đây cũng là Lôi Kiêu, phụ thân của Lôi Giai Nghi, là một vị Khí Trận Đế nên được Thất Thập Tông bổ nhiệm làm Bát Trưởng Lão, dưới sự hỗ trợ của Thất Thập Tông cũng đã tu đến Thánh Đế Viên Mãn.

Đại trưởng lão nhíu mày, nhìn Lôi Kiêu trầm giọng hỏi:

“Không phải nói Lôi Gia đã đến Lạc Gia từ hôn rồi hay sao? Hiện tại tiểu tử kia vì sao còn bám lấy?”

“Cái này...” Lôi Kiêu nhất thời á khẩu, trong lòng âm thầm cười khổ không thôi, hắn cũng không nghĩ đến con rể kia của mình lại có thể lặn lội tìm đến tận Thất Thập Tông, xem ra thời gian qua cũng có không ít tiến bộ, kiến thức cũng mở mang hơn.

Bất quá trước mặt một quái vật khổng lồ như Thất Thập Tông thì cũng rất khó...

“Đại trưởng lão, hôn sự của ta vì sao ta lại không biết chuyện từ hôn?” Lôi Giai Nghi biểu lộ bất mãn, thần sắc thoáng cái trở nên lạnh lùng, không còn vẻ nhu nhuận trước đó.

“Thiếu Chí Tôn à, ngươi nên hiểu sứ mệnh đã chọn ngươi gánh vác toàn bộ Thất Thập Tông phát triển mà không phải đâm đầu vào nữ nhi tình trường.” Đại Trưởng Lão ôn tồn khuyên bảo nói:

“Huống hồ dù ngươi thật sự có ý trung nhân cũng phải nên vì lợi ích của Thất Thập Tông mà cân nhắc.”

Hiển nhiên đại đa số người ở Thất Thập Tông còn cho rằng Lạc Nam chỉ là một tên tiểu tử xuất thân Thánh Đế Gia Tộc, hơn nữa khi còn trẻ mang tiếng phế vật quần là áo lụa, phá gia chi tử.

Đối với quái vật khổng lồ như Thất Thập Tông mà nói, một kẻ như vậy chỉ là lâu la tiểu tốt không đáng chú ý đến, nếu không phải vì quan hệ của Lôi Gia Nghi và hắn, có lẽ Thất Thập Tông còn chẳng biết Lạc Gia ở Càn Quân Đế Quốc là đồ vật gì.

Cũng phải thôi, Lạc Nam bắt đầu vang danh từ khi đặt chân đến Kiếm Châu, sau hàng loạt đại sự kiện phát sinh, ngoài những người thân thiết hiểu rõ mọi chuyện bên cạnh, trong thiên hạ chẳng ai có thể liên tưởng vị Nam Thiên Đại Hộ Pháp và Đông Hoa Cung Chủ kia sẽ là tên Lạc Gia thiếu chủ phế vật ở Càn Quân Đế Quốc năm nào.

“Hừ, đợi ta trở thành Tông Chủ, việc đầu tiên làm chính là gả cho hắn.” Lôi Giai Nghi chống nạnh tuyên bố:

“Đến lúc đó các ngươi kẻ nào không phục thì lên chiến!”

“Hồ nháo!” Phạm Thanh Thuyên chau mày, mở miệng giáo huấn:

“Muốn đợi đến ngày đó, ít nhất hiện tại không được phân tâm vào bất cứ vấn đề nào khác ngoài tu luyện và chiến đấu, kinh nghiệm lăn lộn giang hồ của ngươi còn rất non, dù có trở thành tông chủ cũng cần các vị trưởng lão phò tá, bằng không một người có thể quán xuyến hết sự vụ của cả tông môn sao?”

“Các vị trưởng bối có lòng ta xin nhận.” Lôi Giai Nghi thanh âm vẫn kiên định như cũ:

“Nhưng đó là vị hôn phu do ta lựa chọn, từ khi còn rất nhỏ hắn đã sẳn sàng dùng mạng của mình để thay ta đón nhận nguy hiểm, tầm quan trọng của hắn trong cuộc đời ta chẳng cần bàn cãi.”

“Hắn sẽ chỉ làm vướng chân ngươi, rồi ngươi sẽ nhận ra các ngươi thuộc về hai thế giới hoàn toàn khác biệt.” Nhị Trưởng Lão là một ông lão vuốt râu ra vẻ từng trải.

“Vị hôn phu của ta rất ưu tú, các ngươi không được xem thường hắn.” Lôi Giai Nghi phồng má quát lên.

“Thôi được rồi.” Đại trưởng lão thản nhiên phất tay:

“Nếu hắn có thể tiến được vào cung điện này, chúng ta sẽ cân nhắc, còn nếu ngay cả việc đơn giản như thế cũng không làm được, ngươi cũng đừng trách các vị trưởng bối kiếm trảm tơ tình.”

Các vị trưởng lão đồng loạt đưa mắt nhìn Tông Chủ chờ đợi ý kiến, Phạm Thanh Thuyên nhẹ gật đầu tán thành.

“Haha, để các đệ tử cho hắn biết khó mà lui đi.” Thất Lung Thánh Đế cười mỉm.

Lôi Giai Nghi giậm chân thở phì phò:

“Để xem ai sẽ xấu mặt.”

...

“Vĩnh Hằng Thiên Đảo, danh bất hư truyền...”

Lạc Nam đánh giá hòn đảo trôi nổi trước mặt mình, chỉ thấy địa hình trùng điệp, sâm lâm vô tận, hoang mạc bạt ngàn, sơn phong cao vút, đại hải rít gào, núi lửa phẫn nộ...

Những hoàn cảnh này đều chứa đựng nguồn Nguyên Khí tự nhiên khổng lồ và tinh khiết, có tác động rất lớn đến sự phát triển của Thiên Địa Dị Vật, thúc đẩy sự thăng tiến sức mạnh và hoá thành nhân hình của chúng.

Thậm chí hắn cảm giác không ít Thiên Địa Dị Vật trong các đại đỉnh có hứng thú muốn lao ra.

Lạc Nam khai báo thân phận là vị hôn phu của Thiếu Chí Tôn liền tạo nên oanh động vô cùng to lớn.

Lúc này đã có không ít đệ tử của Thất Thập Tông bắt đầu kéo đến vây xem hắn như xem vật thể lạ, đồng thời bắt đầu nghị luận.

“Diện mạo cực kỳ bất phàm, không biết thực lực thế nào đây...” Một số nữ đệ tử hai mắt toả sáng đánh giá hắn, chỉ cảm thấy Lạc Nam thân thể cân xứng cao thẳng, hình thể và khuôn mặt đều không chê vào đâu được làm nhịp tim các nàng thoáng cái rung động.

“Haha, các vị sư muội quá ngây thơ, ở thế giới này thực lực vi tôn, dung mạo chỉ là thứ yếu.” Không ít nam đệ tử ra vẻ xem thường.

“Hừ, chẳng may người ta vừa có thực lực, vừa có tướng mạo thì sao?” Các nữ đệ tử không phục phản bác.

“Vừa có dung mạo vừa có thực lực? Hắn đâu phải sư huynh của chúng ta?” Các nam đệ tử vẫn cười nhạo bĩu môi:

“Huống hồ nghe nói Thiếu Chí Tôn đến từ một tiểu đế quốc nho nhỏ, vị hôn phu của nàng ở tại nơi đó sẽ lợi hại đến mức nào chứ?”

Một tiếng quát trầm thấp vang lên:

“Tất cả tránh ra, tam đại sư huynh đến!”

Toàn trường thoáng cái tĩnh lặng, theo sau đó nhao nhao dạt sang hai bên.

Ở giữa trung tâm, ba tên nam tử thần thái phi dương, ngũ quan tuấn lãng, khí chất bất phàm ung dung đạp không mà đến.

“Đại sư huynh, nhị sư huynh, tam sư huynh...”

Các nữ đệ tử sùng bái hét to, hiển nhiên ba nam tử này có danh vọng rất cao ở Thất Thập Tông.

Cũng đúng mà thôi, ba người bọn họ đều là thiên chi kiêu tử, trước khi Lôi Giai Nghi đến chính là ba đệ tử có thiên phú xuất chúng nhất, tất cả đều có tu vi Thánh Đế, đồng thời mỗi người đều tu luyện Thất Thập Chân Công đến tầng thứ cao, sở hữu nhiều loại Thiên Địa Dị Vật.

Nhìn thấy Lạc Nam đứng ở nơi đó, cả ba đều không để ý đến những đệ tử xung quanh, chỉ nhàn nhạt nhìn hắn, trong đó một tên mặc áo vàng thong dong nói:

“Trở về đi thôi, đây không phải địa phương ngươi nên đến.”

“Tại sao đây không phải nơi ta nên đến?” Lạc Nam kinh ngạc, ánh mắt nhìn tên mặt áo vàng này như nhìn người có bệnh.

“Đây không phải thế giới ngươi có thể bước vào.” Lại là một tên mặc áo trắng lên tiếng.

Lạc Nam âm thầm buồn cười, không ngờ lại có một ngày kịch bản kiểu này lại rơi xuống đầu mình.

Nhân vật chính bị xem thường và cái kết à?

Nếu đổi lại là trước đây, có lẽ hắn không ngại vả mặt mấy tên tiểu tử này một trận, bất quá hiện tại vị thế hoàn toàn khác biệt, tâm cảnh cũng khác biệt, nể mặt Thập Khánh Huyên và tiểu béo ú, hắn không đến Thất Thập Tông gây sự.

Tổ sư của Thất Thập Tông là nữ nhân của hắn, vậy mấy tên tiểu tử này có khác nào cháu chắt của hắn đâu?

Bản thân mình đường đường là một lão tổ tông, chẳng lẽ đi chấp nhặt với mấy tên cháu chắt?

Lạc Nam ung dung tiến về phía trước.

“Đứng lại!”

Tam đại sư huynh nhất thời nhướn mày, muốn bước đến ngăn chặn.

Nhưng ngay sau đó, bọn hắn biến sắc phát hiện cơ thể của mình bị định trụ tại chỗ không thể động đậy dù chỉ một đầu ngón tay.

Ba người vẫn chưa tin tưởng, cố gắng phát động Thất Thập Chân Công điều khiển các loại Thiên Địa Dị Vật bùng phát để chiến đấu.

Bất quá lúc này toàn bộ Thiên Địa Dị Vật trong cơ thể của bọn hắn đang run rẩy lẩy bẩy vì sợ hãi, ngay cả nhút nhít cũng không dám, làm sao có thể nghe lệnh chủ nhân mà xuất chiến?

“Gặp quỷ rồi? Là vị tiền bối nào âm thầm hỗ trợ hắn?” Ba tên sư huynh mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cho rằng Lạc Nam có cao nhân phù trợ.

“Chuyện gì thế? Các vị sư huynh hôm nay bị đau bụng à?”

Những đệ tử xung quanh không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy cước bộ của Lạc Nam không nhanh cũng không chậm, như đang đi dạo ở hậu viện sau nhà, bỏ lại ba tên đại sư huynh ở phía sau mà bọn hắn lại không cử động.

“Mau ngăn cản hắn.” Đại sư huynh cao giọng quát lên, trước đó hắn đã nhận được mệnh lệnh của nhị trưởng lão truyền âm, yêu cầu bọn hắn phải khiến Lạc Nam biết khó mà lui, kết quả bọn hắn chẳng thể hiện được gì, chẳng phải sẽ bị trưởng lão trách tội?

Các đệ tử của Thất Thập Tông nghe vậy nhao nhao điều động thuộc tính trong cơ thể.

Lạc Nam nhìn cảnh này mà âm thầm gật gù, cũng không phải tất cả đệ tử của Thất Thập Tông đều sở hữu Thiên Địa Dị Vật, ngược lại các đệ tử thực lực còn yếu thì lại sử dụng một loại Nguỵ Thuộc Tính, mô phỏng theo lực lượng của Thiên Địa Dị Vật chứ không cường đại bằng, bất quá vẫn mạnh hơn thuộc tính bình thường.

Mỗi tông môn đều có nội tình và cách phát triển riêng biệt, như Đông Hoa Cung chủ tu Nguyên Văn, Thất Thập Tông lại đề cao các loại thuộc tính, nhưng sau tất cả...truyền thừa của mỗi thế lực đều bắt nguồn từ một nhân vật kinh tài tuyệt diễm.

Đông Hoa Cung từ Đông Hoa Chí Tôn, Thất Thập Tông từ Vĩnh Hằng Chí Tôn.

Mắt thấy các đệ tử đã sắp xuất chiêu, hắn nhẹ động ý niệm

ONG!

Bên trong đan điền, các tôn đại đỉnh dung hợp thành Bá Đỉnh, cất tiếng ngân vang một tiếng.

Lập tức, toàn bộ Nguỵ Thuộc Tính và Thiên Địa Dị Vật của hàng vạn đệ tử như gặp phải trọng kích, hung hăng bắn ngược trở về cơ thể.

PHỐC!

Bọn hắn gặp phải phản chấn, cả đám điên cuồng thổ huyết ngã nhào ra đất, sắc mặt hãi nhiên nhìn theo bóng lưng tên nam tử kia vẫn ung dung bước về phía trước.

Lạc Nam âm thầm chép miệng, ta không cố tình đả thương đám cháu chắt các ngươi, bất quá Bá Đỉnh hình như hù doạ hơi quá một chút.

Cái này cũng không thể trách chất lượng đệ tử của Thất Thập Tông yếu, chỉ là bọn hắn xui xẻo gặp phải khắc tinh mà thôi.

ẦM.

Mặt bàn trước mặt các vị trưởng lão nổ tung, thần thức của bọn hắn nhìn thấy tất cả mọi thứ vừa rồi, bất khả tư nghị lên tiếng:

“Làm sao có thể? Rốt cuộc là cái quái quỷ gì đang xảy ra thế?”

“Khả năng cao là có một lão quái vật cấp Chí Tôn ẩn giấu trong cơ thể hắn, chính người này đã ra tay.” Nhị trưởng lão hừ một tiếng:

“Thì ra là có cao nhân hộ thân, chẳng trách dám tìm đến Thất Thập Tông.”

Lôi Kiêu âm thầm vui mừng, không nghĩ đến cơ duyên của tiểu tử thúi kia lớn như vậy, lần này hôn sự giữa hai nhà xem như có thể hoàn thành rồi.

“Nói bậy, đó là bản lĩnh của tướng công ca ca.” Lôi Giai Nghi tự hào nói.

Tuy rằng không chủ động khoe khoang, nhưng nàng từng được chia sẽ ký ức của Lạc Nam, biết các thủ đoạn khủng bố của hắn, ở trước mặt hắn chơi Thiên Địa Dị Vật đúng là tự làm trò mèo, đó là lý do nàng vẫn luôn tự tin các đệ tử không thể làm khó được hắn, chỉ là không ngờ hắn biểu hiện kinh khủng vượt qua dự đoán mà thôi.

Mà trong lúc các vị trưởng lão còn đoán già đoán non, Lạc Nam đã bước đến cung điện nơi bọn hắn đang nghị sự.

Thật ra đây là lần đầu tiên Lạc Nam đến Thất Thập Tông nên cũng không rành đường, bất quá các thuộc tính trong Bá Đỉnh của hắn đều như phát cuồng khi cảm ứng được Vĩnh Hằng Cổ Thể, vì thế hắn chỉ cần đi theo phương hướng của chúng nó chỉ định là được, kiểu gì cũng sẽ gặp được tiểu béo ú.

“Lão ngũ, ngươi đi ra ngăn cản hắn, ép tên cường giả trong cơ thể hắn hiện thân.” Nhị trưởng lão hướng Ngũ Trưởng Lão phân phó.

“Hảo!” Ngũ Trưởng Lão gật đầu, hắn cũng muốn xem thử vị cường giả đang trợ giúp Lạc Nam là thần thánh phương nào.

Thi triển thân pháp, Ngũ Trưởng Lão thân ảnh biến mất tại chỗ.

Hiện thân bên ngoài đại điện, Ngũ Trưởng Lão quát to:

“Tiểu tử dừng lại!”

Lạc Nam đưa mắt nhìn, phát hiện đây là một lão già thân thể tráng kiện, ngoài việc sở hữu các thuộc tính cường đại còn là một vị Thể Thánh Đế.

“Ngươi là ai?” Hắn hỏi rằng.

“Lão phu là Ngũ Trưởng Lão của Thất Thập Tông.” Ngũ trưởng lão trầm giọng nói rằng:

“Ngươi có cao nhân hộ thân, mau gọi hắn ra gặp mặt.”

“Cao nhân?” Lạc Nam nghe vậy liền đoán được chuyện gì đang xảy ra, hắn cười hỏi:

“Cao nhân bên cạnh ta có rất nhiều, ngươi muốn gặp vị nào?

Muốn gặp tổ sư của các ngươi thì miễn, ta không rảnh để các ngươi liều mạng cứu nàng.

“Xuất khẩu cuồng ngôn.” Ngũ Trưởng Lão chân mày dựng thẳng:

“Để lão phu đem hắn bức ra!”

Thanh âm vừa dứt, hắn liền điều động mười loại Thiên Địa Dị Vật và một loại Vĩnh Hằng Thuộc Tính dung hợp thành Chưởng Ấn, chuẩn bị xuất thủ.

Lạc Nam ánh mắt lấp loé.

Định Hồn mở ra.

Trong khoảnh khắc, thân thể của Ngũ Trưởng Lão thoáng chốc cứng đờ, trước uy năng của Chí Bảo, hắn chỉ có thể bất lực.

Lạc Nam tốc biến ra phía sau vung chân đạp hắn.

“Hự...” Ngũ Trưởng Lão rên rỉ, liền như con chuột lăn xuống bậc thang, toàn thân chật vật.

Mắt thấy Lạc Nam sắp vượt qua mình, ông ta một lần nữa thi triển thân pháp lao đến ngăn chặn hắn.

Chỉ bất quá lại một tình huống y hệt như vừa rồi diễn ra, Ngũ Trưởng Lão toàn thân bất động, trơ mắt nhìn Lạc Nam tốc biến bỏ mình lại phía sau.

“Đáng giận.” Ngũ trưởng lão thổ huyết vì biệt khuất, căm tức đến cùng cực.

“Hắn có Chí Bảo, chính là con mắt của hắn.” Các vị cường giả kiến thức không tệ liền nhận ra tình hình:

“Chí Bảo đã giúp hắn vượt qua lão ngũ.”

Đại Trưởng Lão hừ một tiếng.

Trong khoảnh khắc, toàn bộ Vĩnh Hằng Thiên Đảo chấn động, một cổ áp bách vô hình bất chợt hàng lâm, sức mạnh của Chí Bảo cao cấp từ Vĩnh Hằng Thiên Đảo liền đàn áp Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn của Lạc Nam, vô hiệu hoá công năng của nó.

“Để ta ra tay!” Tam trưởng lão Thất Lung Thánh Đế thấy tình hình này liền phi thân ra ngoài, thanh lãnh lên tiếng:

“Thất Huyền Hoá Kiếm!”

Bảy loại thuộc tính ngưng tụ thành một thanh kiếm, Kiếm Thế phô thiên cái địa toả ra, trảm xuống trước mặt Lạc Nam, muốn dùng kiếm khí kinh khủng ngăn chặn hắn, cũng không có sát khí.

“Là nữ nhân này à...” Lạc Nam nhận ra Thất Lung Thánh Đế, nàng từng là người hộ tống tiểu béo ú đến Kiếm Châu, đôi bên còn va chạm ở bên ngoài Kiếm Đan Sơn Trang.

Bất quá khi đó Lạc Nam và mấy nàng Dạ Thanh Thu đều che giấu dung mạo, Thất Lung Thánh Đế cũng không nhận ra hắn.

Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn đã bị vô hiệu, Lạc Nam khẽ vuốt cằm, xem ra không thể hiện một chút thì đám người này lại cứ tiếp tục nhảy ra làm mất thời gian của mình.

Thấy Thất Lung Thánh Đế sử dụng thuộc tính ngưng tụ thành kiếm, hắn cũng không sử dụng đến Lạc Hồng Kiếm.

Bá Lực bùng nổ, tất cả hội tụ vào Tàn Kiếm Ma Hồn, một thanh Ma Kiếm âm trầm và đen kịch xuất hiện trong lòng bàn tay của Lạc Nam.

Mà ngay khi Bá Lực hiện ra, toàn bộ thuộc tính và lực lượng phạm vi vạn dặm Thất Thập Tông đều sinh ra khiếp hãi, âm thầm run sợ.

Ngay cả Thất Lung Thánh Đế trước mặt cũng không ngoại lệ.

Bỉ Ngạn Hoa nở rộ, 250 hành tinh xoay tròn.

“Hải Lộ Nhất Kiếm!” Lạc Nam lạnh lùng trảm xuống.

Thất Lung Thánh Đế biến sắc, theo bản năng vung kiếm đón đỡ.

OÀNH!

Thất Huyền Kiếm của nàng bị Bá Lực chấn nát thành hư vô.

Hải Lộ Nhất Kiếm quá mức kinh khủng, trực tiếp đánh cho Thất Lung Thánh Đế bắn ngược trở về, toàn thân run rẩy, hoảng hốt gầm thét:

“Thánh Hoàng? Không có chuyện đó!”

Hiển nhiên khi nhận ra kẻ vừa đánh bay mình chỉ là một Thánh Hoàng, Thất Lung Thánh Đế bị tổn thương tinh thần trầm trọng.

Lạc Nam nhún nhún vai, thân ảnh đã lướt qua nàng xuất hiện bên trong đại điện.

Đảo mắt nhìn qua một vòng, cuối cùng ánh mắt của hắn hướng về Lôi Kiêu chắp tay:

“Tham kiến Lôi thúc thúc!”

...

Chúc cả nhà tối vui vẻ &LT3

Ai có lòng ủng hộ e thì thông tin đây ạ:

- Số TK: 1809205083252 - Agribank (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU

- Momo và viettelpay: 0942973261

- Paypal: [email protected]

E chân thành cảm ơn

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.