Chương trước
Chương sau
“Có trò hay để nhìn!”
Chứng kiến Hồng Hài và Lôi Chấn Tử vậy mà từ bỏ chiến đấu, gia nhập vào vây công nhóm người Lạc Nam, một đám cường giả sắc mặt trở nên hứng thú…
“Haha, biểu hiện quá mức nổi trội cũng không phải là chuyện tốt, gây nên tình cảnh toàn trường công địch!” Hàng Ma Đại Đế vuốt râu nói, theo cách nhìn của hắn, nếu không phải Lạc Nam và hai nữ biểu hiện xuất chúng khiến Hồng Hài và Lôi Chấn Tử kiêng kỵ, cũng sẽ không có chuyện phát sinh.
“Hừ, giải quyết xong ba người bọn hắn, Lôi Chấn Tử lại đem Hồng Hài của ngươi đá xuống!” Phục Tiên Ma Đế hướng Hàng Ma Đại Đế cười nhạt.
“Mỏi mắt chờ mong!” Hàng Ma Đại Đế biểu lộ bình tĩnh, đối với lời của Phục Tiên Ma Đế không để trong lòng.
“Nãi nãi, ngươi nói xem Lạc công tử mấy người có thể đối kháng không?” Thải Quỳnh Dao nhìn Đại Trưởng Lão lo lắng hỏi.
Nếu được chọn, nàng đương nhiên muốn Lạc Nam cùng hai nữ được tiến vào Vạn Yêu Trì, đến lúc đó quan hệ của đôi bên lại rút ngắn thêm một chút, nói không chừng hắn sẽ cân nhắc bán pho tượng kia cho nàng.
Mặc dù Thải Quỳnh Dao vẫn không biết pho tượng kia có công dụng gì, nhưng sư phụ của nàng cực kỳ xem trọng nó.
Thải Quỳnh Dao từ nhỏ đến lớn là được sư phụ nuôi nấng, ngay cả tên của nàng cũng là do sư phụ đặt, hai người vừa như sư đồ vừa như mẫu nữ, vì lẽ đó nàng vạn phần mong muốn có thể giúp sư phụ thu được pho tượng.
Đại Trưởng Lão nghe qua lo lắng trong lời nói của Thải Quỳnh Dao, nhất thời trở nên tò mò hỏi:
“Tiểu nữ oa, chẳng lẽ ngươi có hứng thú với Lạc Nam? Nói đi cũng phải nói lại, nhiều năm như vậy lần đầu ngươi mời nam nhân về Vạn Yêu Thánh Địa đấy…”
“Nào có!” Thải Quỳnh Dao nhẹ gắt một tiếng, gấp gáp giải thích nói.
“Ồ, ra vậy…” Đại Trưởng Lão gật đầu, thản nhiên nói: “Lạc Nam ẩn giấu rất sâu, trừ phi chính tay dò xét mới biết hắn còn bao nhiêu thủ đoạn, ta cũng không đoán được kết quả!”
“Bất quá nếu hắn có bại cũng không quan trọng, chỉ cần đem vật cần bán cho Thánh Chủ, chúng ta có thể cho hắn tiến vào Vạn Yêu Trì một lần!”
“Sợ rằng không dễ như vậy!” Thải Quỳnh Dao cười khổ, nàng đã mua với giá gấp mấy lần nhưng Lạc Nam không chịu bán đấy, hiển nhiên hắn giữ lại có dụng ý riêng.
“Lạc Nam người này thiên phú kiệt xuất, ngày sau chỉ cần không chết non chắc chắn trở thành một phương cường giả, lại thêm giao tặng Huyết Mạch, cũng xem như xứng với Quỳnh Dao bảo bối của chúng ta!” Nhị Trưởng Lão ngồi ở một bên chen miệng nói.
“Gia gia ngươi đừng nói bậy!” Thải Quỳnh Dao thở phì phò: “Cẩn thận sư phụ nghe được lại đánh ngươi!”
“Hừ, ngươi đừng có giống hai vị Thánh Chủ cả đời độc thân, mấy lão già chúng ta cũng muốn bế tiểu hài nhi đấy!” Tam trưởng lão cũng chen miệng vào, một mặt giáo huấn.
“Mấy người các ngươi có thể đi vào chính sự hay không?” Thải Quỳnh Dao bộ ngực phập phồng lên xuống.
“Chúng ta là đang nói chính sự!” Đại Trưởng Lão nghiêm mặt nói ra:
“Chúng ta là vài cá thế còn sót lại, nếu ngoài ý muốn vẫn lạc chẳng lẽ toàn bộ tuyệt chủng luôn sao? sản xuất em bé chính là nhiệm vụ cao cả mở rộng tộc quần, để truyền thừa vĩnh thế lưu lại!”
“Vậy sao các ngươi không tự sản xuất?” Thải Quỳnh Dao phì một tiếng, sắc mặt đỏ bừng.
“Haizz, đó cũng là sai lầm tuổi trẻ của chúng ta, Quỳnh Dao ngươi không được bắt chước!” Một đám lão già cảm thán, một mặt tiếc hận không thôi.
“Phi!” Thải Quỳnh Dao trong lòng hừ một tiếng, mặt đỏ hơn cả đào chín.
Dù tính cách ngày thường thanh lãnh như nàng cũng bị mấy lão già này hồ ngôn loạn ngữ làm cho xấu hổ không thôi, nhịp tim đập thình thịch.

Trong lúc đám người đàm luận, Hồng Hài cùng Lôi Chấn Tử đã gia nhập chiến cuộc.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng khóa chặt khí tức vào thân Lạc Nam.
Bọn hắn nhìn ra, Lạc Nam mới là người chủ đạo trong ba nữ.
Chỉ cần Lạc Nam bị đánh bại, hai nữ kia sẽ bị đả kích không nhỏ, từ đó thua cuộc là cái chắc.
Nghĩ đến đây, Hồng Hài trong tay xuất hiện một thanh Hỏa Thương thiêu đốt Hỏa Kiếp hừng hực, cửu tầng Thương Ý bùng phát mà ra:
“Hỏa Kiếp Liệt Ma Thương!”
Lao lên từng bậc thang với tốc độ như tinh vẫn, Hồng Hài hung hăng lao đến, thương pháp ngập trời, hung hăng nện xuống Lạc Nam.
Lôi Chấn Tử không cam lòng yếu thế, hắn giữ một khoảng cách không xa, Lôi Phủ và Lôi Chùy trong tay điên cuồng va chạm và ma sát, một cột Cửu Sắc Lôi Kiếp khủng bố thành hình, mang theo thế công bá đạo nện đến Lạc Nam.
Cửu Đầu Sư Tử phối hợp vào trong đó, chín cái đầu liên tục ngưng tụ Ma Pháo trong miệng, xuyên phá hư không mà bắn.
Hồng Hài cận chiến, Lôi Chấn Tử cùng Cửu Đầu Sư Tử cận chiến…
Hiển nhiên, bọn hắn muốn trên toàn phương diện tiêu hao Lạc Nam, nghiền ép lấy hắn.
Đối với công kích từ xa của Lôi Chấn Tử và Sư Trường Cửu, Lạc Nam làm như không thấy.
Ngược lại nhìn Hỏa Kiếp Liệt Ma Thương đâm đến, Lạc Nam ánh mắt ngưng tụ, Lạc Hồng Kiếm trong tay thét gào, Kiếm Vực triệt để nghiền ép Cửu Tầng Thương Ý của Hồng Hài.
Lôi Hỏa trên thân bùng nổ, điên cuồng đối kháng với Hỏa Kiếp, không gian xung quanh hai người bị hòa tan thành từng vùng tăm tối màu đen kịch.
Lập Ngục Trảm, Hộ Ngục Trảm, Bạo Ngục Trảm liên tiếp được Lạc Nam chém ra.
Lạc Hồng Kiếm hưng phấn ngân vang, mang theo ngập trời phá hoại.
Liệt Ma Thương phản kháng kịch liệt, Hồng Hài cũng liên tục đánh ra tầng tầng lớp lớp thương ảnh, ngăn trở thế công của Lạc Nam.
Lạc Nam mở ra Bạch Nguyệt Đoạt Hồn Nhãn, quan sát nhất cử nhất động của Hồng Hài mới có thể lấy tu vi Đại Vương cận chiến với Tiên Tôn trong điều kiện quá nhiều con bài bị hạn chế.
Chưa hết, Hồn Kỹ lúc này cũng được âm thầm đánh ra.
“Tạc Hồn!”
“Định Hồn – Siêu Hồn!”
Chỉ bất quá, trên cổ Hồng Hài vậy mà có đeo một sợi dây chuyền, mỗi khi Hồn Kỹ của Lạc Nam đến gần, sợi dây chuyền lại tỏa ra một lớp màn chắn mạnh mẽ, ngăn cản Linh Hồn công kích của hắn.
Hiển nhiên sợi dây chuyền là một kiện Hồn Bảo đẳng cấp cực cao, ngay cả Hồn Vương như Lạc Nam cũng rất khó thẩm thấu.
“Không hổ là Đế Tử Săn Ma Điện, giàu chảy mỡ!” Lạc Nam âm thầm suy nghĩ.
Liệt Ma Thương xẹt ngang khuôn mặt, Lạc Nam hít sâu một tiếng, vận dụng năng lực của Dị Thuộc Tính.
Hư ảnh Kim Ô Hư Hỏa phá thể mà ra, ở trên không trung gáy to một tiếng, móng vuốt và đôi cánh liên tục tập kích Hồng Hài, hỗ trợ chủ nhân.
Một luồng trọng lực tầng tầng nghiền ép lên cơ thể Hồng Hài đến từ Nham Tượng Trọng Viêm.
Xích Luyện Hỏa Xà như xiềng xích quấn quanh mà ra, trói lấy cánh tay Hồng Hài.
Mộc Chu Kết Dính từ dưới nền đất tập kích, khóa lấy đôi chân.
Biết Dị thuộc tính đơn lẻ không thể đối kháng Kiếp Hỏa quá lâu, Lạc Nam nhân cơ hội, Cuồng Thú Quyền rít gào trong tay, Lôi Hỏa gầm thét, hung hăng nện đến.
PHỐC!
Một quyền bá đạo nện thẳng vào bụng, Hồng Hài phun ra một bụng máu, phục phủ ngũ tạng như muốn bị xới tung.
“Ngươi muốn chết!” Hỏa Kiếp đã bùng nổ thiêu đốt khống chế trên cơ thể, Hồng Hài như phát điên gầm thét, dù trước đó chiến với Lôi Chấn Tử hắn cũng chưa thua thiệt như vậy.
Mọi thứ nói thì dài nhưng diễn ra cực nhanh, lúc này công kích của Lôi Chấn Tử và Sư Trường Cửu cũng điên cuồng đánh tới, đến từ hai phía trái phải Lạc Nam.
Hồng Hài thấy tình cảnh này cười lạnh một tiếng, một lần nữa lao đến cận chiến, muốn quấn lấy không để Lạc Nam né tránh công kích.
Hắn nào ngờ Lạc Nam đã sớm lường trước điều này, con mắt bên trái chậm rãi chuyển động, Cấm Kỵ Chi Nhãn kích hoạt cả hai tầng.
“Không Đạo Na Di!”
Hướng về bên phải, một hư không thông đạo xuất hiện, đem toàn bộ Lôi Kiếp của Lôi Chấn Tử đánh ra thu vào.
“Bẻ Cong Không Gian!”
Mà ở bên trái, không gian bất chợt bị bẻ cong, đem Ma Pháo do Cửu Đầu Sư Tử bắn ra lệch đi quỷ tích.
“Chuyện gì xảy ra?”
Đám người chưa kịp định thần, Không Đạo Na Di lối ra đã bất chợt xuất hiện sau lưng Cửu Đầu Sư Tử.
Cửu Sắc Lôi Kiếp từ trong đó oanh tạc trực diện, Cửu Đầu Sư nào đâu lường trước được điều này?
OÀNH!
Một vụ nổ kinh thiên động địa, cơ thể của nó bị công kích do Lôi Chấn Tử đánh đến điên cuồng oanh tạc, toàn thân cháy đen, miệng sùi bọt mép, ánh sáng chói lòa nhìn thấy cả khung xương bên trong.
Ở một bên khác, Ma Pháo bị bẻ cong không gian làm lệch quỷ tích, bắn thẳng về phía Đồ Thái đang bị Âu Dương Thương Lan tấn công.
“Không ổn!” Đồ Thái sắc mặt đại biến, vội vàng né sang một bên.
Nhân cơ hội đối thủ bận rộn, Âu Dương Thương Lan xuất sử Hồn Kỹ đánh cho Sâm Khương choáng váng, Loạn Tinh Thương trong tay mang theo Thương Vực bá đạo, đâm thẳng vào người Đồ Thái.
RĂNG RẮC…
Loạn Tinh Thương chính là Đế Cấp Thượng Phẩm Pháp Bảo, một thương đâm ra, Ma giáp trên người Đồ Thái dù là hàng Đế Cấp Hạ Phẩm cũng bị vỡ vụn, xuyên thấu mà qua.
“KHÔNG!” Đồ Tiên Môn Chủ muốn rách cả mí mắt, hắn không nghĩ đến Đế Cấp Pháp Bảo nhà mình ban cho nhi tử lại yếu ớt đến như vậy, trong lòng đau đến rỉ máu.
“Ta chịu thua!” Đồ Thái sắc mặt trắng bệch thì thào nói.
Âu Dương Thương Lan ánh mắt lấp lóe, nhìn sang một đám cường giả đang quan chiến, nàng biết ở trước mặt bọn hắn dù muốn giết Đồ Thái cũng không được.
Nghĩ đến đây, chân dài vươn ra, đem Đồ Thái đá xuống Đế Thiên Thê.
Đồ Tiên Môn Chủ nhanh tay chợp đến, Đồ Thái đã được bắt đến bên cạnh hắn.
Chỉ là lão già này vậy mà không thèm để ý an nguy của Đồ Thái, vội vàng lột xuống Ma Giáp trên người hắn, nhìn thấy chỉ nứt một cái khe, vẫn còn sửa chửa được thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Lúc này hắn mới cứu trị Đồ Thái.
“Quá mạnh, Tiên Vương có thể mạnh đến mức này!” Một đám cường giả ánh mắt ngưng trọng nhìn Lạc Nam.
“Thủ đoạn tầng tầng lớp lớp, chẳng lẽ hắn còn tinh thông Không Gian Hệ?” Hàng Ma Đại Đế nhíu chặt chân mày.
“Chắc chắn là vậy, Không Gian Thông Đạo và Bẻ Cong Không Gian, sợ rằng chỉ có Vũ Kỹ Không Gian Hệ mới làm được!” Phục Tiên Ma Đế sắc mặt dần trở nên nghiêm túc.
Lạc Nam là biến số quá lớn, lúc này ngay cả chính bà ta cũng không cho rằng Lôi Chấn Tử có thể đánh bại được hắn.
Đám cường giả còn lại sắc mặt cũng không dễ nhìn, Lạc Nam biểu hiện vượt quá dự đoán của bọn hắn, muốn trách hậu bối của mình cũng không trách được.
Bởi vì không phải hậu bối của bọn hắn yếu, mà là Lạc Nam quá vượt trội mà thôi.
Thông thường, lấy tu vi Tiên Tôn có thể thành công tu luyện và sử dụng Đế Kỹ đã được xem là thiên tài nổi bậc, đám hậu bối của bọn hắn chính là thuộc về dạng này.
Bởi vì những Tiên Tôn có thiên phú tầm thường, chỉ sợ cả đời cũng không luyện được Đế Kỹ.
Nhưng gặp phải Lạc Nam với tầng tầng lớp lớp thủ đoạn, nữ nhân tên Tiểu Lan kia mang theo Thương Vực với Đế Cấp Thượng Phẩm Thương Pháp, Mộng Chi Tiên lại càng khỏi phải nói, công kích mạnh mẽ, tu vi thì vượt trội.
Ba người liên thủ, hậu bối của bọn hắn thua không hề oan.
“Quái thai, tiểu tử này nếu là yêu thú ta sẽ lập tức tiến cử hắn cho Thánh Chủ thu làm đệ tử!” Nhị Trưởng Lão của Vạn Yêu Thánh Địa một mặt than thở nhìn lấy Lạc Nam.
Sở hữu năm loại Linh Căn, lúc này còn xuất ra Không Gian Hệ.
Bọn hắn không chú ý đến chuyển biến kỳ dị của con mắt trái của Lạc Nam, cho rằng hắn sở hữu Không Gian Linh Căn.
Nhưng có bị chú ý Lạc Nam cũng chẳng sợ, Cấm Kỵ Chi Nhãn chưa giải phong toàn bộ, lúc này nó như một kiện Pháp Bảo mà thôi.
Đám cường giả này còn chưa can đảm dám cướp pháp bảo của hắn trước Vạn Yêu Thánh Địa.
“Chẳng trách hắn mới chỉ là Tiên Vương, Thiên Phú nhiều như vậy muốn thăng cấp cần lượng tài nguyên không hề nhỏ!” Đại Trưởng Lão vuốt cằm đánh giá.
Thải Quỳnh Dao nắm tay nhỏ siết chặt, thân thể hưng phấn đến phát run.
“Thế nào? hối hận không lên?” Đại Trưởng Lão cười hỏi.
“Đúng vậy, nếu biết Lạc công tử khủng khiếp như thế, dù thế nào cũng phải lên chiến với hắn một trận!” Thải Quỳnh Dao ánh mắt ngập tràn chiến ý.
“Ngươi đánh không lại hắn!” Đúng lúc này, một thanh âm mờ ảo bỗng nhiên vang lên bên tai Thải Quỳnh Dao, chỉ có một mình nàng nghe được.
“Sư phụ?! Người xuất quan rồi?” Thải Quỳnh Dao kinh hỉ động ý niệm.
“Ừm!” Thanh âm trong veo gật đầu: “Mừng Thọ kết thúc, cùng đại trưởng lão mang theo Huyết Mạch đến gặp ta!”
“Vâng!” Thải Quỳnh Dao ngoan ngoãn gật đầu, mà âm thanh của sư phụ cũng theo đó biến mất.
Nàng thật sâu nhìn lấy Lạc Nam đang hăng hái chiến đấu, không ngờ sư phụ mình đánh giá cao hắn đến như vậy, cho rằng mình không phải đối thủ của hắn.
Bất quá đối với ánh mắt của sư phụ nàng vẫn là tâm phục khẩu phục, quả thật Thải Quỳnh Dao không nhận thấy mình có khả năng để chiến thắng.

“Khốn nạn, lại còn có cả Không Gian!” Hồng Hài sắc mặt trở nên khó coi.
Sư Trường Cửu trước đó ăn phải Hợp Linh Chưởng, lúc này bị Cửu Sắc Lôi Kiếp của Lôi Chấn Tử trực diện oanh tạc, đã sớm mệt mỏi nằm một đống.
Nếu không phải thân thể Ma Thú mạnh mẽ, hắn đã bị nghiền thành bột mịn rồi, không phải thụ thương đơn giản như vậy.
Bất quá nói đi thì phải nói lại, Cửu Đầu Sư Tử ở trong hàng ngũ Ma Thú cũng chỉ thuộc tầm trung, nếu là Cùng Kỳ thì lại là chuyện khác, chỉ sợ Lạc Nam có thắng nó cũng phải bị lột một lớp da.
PHỐC!
Lại một thanh âm phun máu khác, thì ra Đồ Thái bại trận, một mình Sâm Khương không thể chống nổi Âu Dương Thương Lan, lại bị nàng quét bay xuống rồi.
“Mộng Chi, ta tới giúp muội!” Âu Dương Thương Lan chiến ý bừng bừng, Loạn Tinh Thương trong tay như ngân hà chớp động, nhảy vọt đến bên cạnh Mộng Chi Tiên.
“Tốt!” Mộng Chi Tiên chấp chưởng Binh Phạt Quyết, hưng phấn nói.
“Làm sao chơi!” Ba người Hùng Đại Sơn chửi ầm lên, một mình Mộng Chi Tiên đã miễn cưỡng đánh ngang tay, lúc này Âu Dương Thương Lan gia nhập, bọn hắn sẽ khổ không thể tả.
“Hồng Hài, Lôi Chấn Tử…các ngươi không đánh bại được Lạc Nam thì chúng ta chịu thua đấy!” Xích Quân khóe miệng co giật nói, chiến ý gần như mất sạch, nào còn chút kiêu ngạo như ban đầu?
Đích thân chiến đấu, bọn hắn mới biết những gì mình làm trước đây quả thật như ếch ngồi đáy giếng, xấu hổ không thôi, mặt mũi nóng ran.
Hồng Hài với Lôi Chấn Tử sắc mặt âm trầm, cả hai vây lấy Lạc Nam nhưng chưa động thủ, bởi vì mấy trăm thanh Phi Kiếm đang uốn lượn xung quanh cơ thể hắn như đang bảo vệ.
Hộc hộc hộc hộc…
Lạc Nam giả vờ thở hổn hển, giả vờ cắn đầu lưỡi để có máu chảy ra khỏi miệng, giả vờ đổ mồ hôi như đang mệt mỏi, còn lấy ra một đống Tiên Đan khôi phục lực lượng bỏ vào trong miệng.
Hiển nhiên, vì không để đám cường giả nghi ngờ về lực lượng vô cùng vô tận đến từ Cấm Kỵ của mình, hắn phải ra vẻ suy yếu như vậy, ra vẻ lực lượng đã gần hao hết phải cần Tiên Đan bổ sung.
Điều này khiến Lạc Nam chỉ biết cười khổ, trận chiến này hắn không được đánh hết sức, vô cùng khó chịu.
So với trận đánh cùng Na Tra và Phù Đổng, trận này thật quá ngột ngạt, càng đừng nói đến trận với Hỏa Kỳ Lân.
Hết lần này tới lần khác vì để tiến vào Vạn Yêu Trì và không bốc lên nguy hiểm bại lộ các con bài, hắn chỉ có thể diễn kịch như vậy.
Nếu Hồng Hài và Lôi Chấn Tử biết suy nghĩ của Lạc Nam nhất định sẽ tức đến sùi bọt mép, bọn ta từ bao giờ bị khinh thị như vậy?
Mà lúc này, Kim Nhi ở trong lòng cũng đồng cảm nói:
“Công tử rất hiếm khi được đánh toàn lực, thế nên khó lòng lĩnh ngộ Chiến Vực!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.