Chương trước
Chương sau
Ở giữa tinh không vô tận, nơi chỉ có các ánh sao đang ngự trị, từng dãy ngân hà lướt qua, năm con Kim Cương Long Cốt khí phách ngang tàn đạp bước, kéo theo Cung Điện nguy nga tráng lệ…cảnh tượng tưởng chừng chỉ có trong cổ tích.
Điều đáng nói hơn, phía trên tầng thượng của Cung Điện lộng lẫy đó, có một đôi nam nữ đang yêu nhau.
Chỉ thấy nam anh tuấn tiêu sái, gương mặt góc cạnh cùng đôi mắt tà dị, thân thể cao thẳng đầy rắn rỏi, tạo một sức hút lạ kỳ cho người khác giới.
Mà người nữ lại như tiên tử bước ra từ trong tranh, dung nhan đoan trang đài các kết hợp với khí chất ôn nhu cơ trí, dáng người lã lướt đẫy đà, một đôi chân dài miên mang như tô điểm cho bờ mông vểnh cao của nàng, vòng eo như rắn nước không xương, đôi gò bông đào nở nang ép sát vào lồng ngực nam nhân.
Lạc Nam một tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn, một tay khác nhẹ nhàng vuốt mái tóc mượt mà như thác nước có màu hạt dẻ, miệng lại mân mê hai cánh môi đỏ thẳm của Địa Ngọc Huyền một cách thưởng thức.
Môi hai người âu yếm lấy nhau, hơi thở nóng rực của Lạc Nam hòa lẫn cùng hương thơm dịu mát trong miệng Địa Ngọc Huyền khiến hai người càng thêm nhiệt tình, cũng cảm thấy bấy nhiêu đó là chưa đủ.
Đầu lưỡi Lạc Nam nhanh chóng duỗi ra, nhẹ nhàng đảo quanh khóe môi của Địa Ngọc Huyền, tách qua hàm răng trắng ngọc tinh xảo, bắt lấy chiếc lưỡi đinh hương hồng hào của nàng.
“Ưm…” Địa Ngọc Huyền run lên thân thể, trái tim đập nhanh và mạnh đến mức người bên ngoài có thể nghe thấy, đầu lưỡi có chút rụt rè hiến dâng, để nam nhân tận tình nhấm nháp.
Lạc Nam quấn chặt lấy nó, đem hương tân ngọc dịch trong môi nàng toàn bộ mút lấy, động tác cánh tay càng thêm gan dạ.
Vòng tay ôm lấy eo thon chẳng biết từ bao giờ đã trượt xuống dưới thêm chút, mạnh bạo đặt lên một bên bờ mông đàn hồi của mỹ nhân, một tay khác vốn dĩ đang vuốt tóc nàng lại luồng về phía trước, tập kích vào bên trong áo yếm của giai nhân nắm lấy bầu sữa tròn lẳn căn tràn nhựa sống.
Hai tay cùng lúc nhẹ nhàng xoa nắn…
“Tiểu Nam…thiếp…”
Địa Ngọc Huyền xấu hổ rên một tiếng, chưa kịp hết lời đã tiếp tục bị hắn bắt lấy miệng thơm, nước miếng nóng hổi của nam nhân truyền sang cho nàng…
Địa Ngọc Huyền như gặp phải chất kích thích, ngoan ngoãn nuốt xuống, toàn thân mềm nhũn, chiếc lưỡi thơm ngọt cam chịu để hắn chiếm đoạt.
Làn da của nàng ngày càng đỏ thẳm, hô hấp trở nên dồn dập lên…bởi vì chẳng biết từ bao giờ, một thanh hung khí cắn rắn như thép của Lạc Nam đã đội lên, chạm vào bụng dưới của nàng.
Lạc Nam hai tay khám phá khắp cơ thể mỹ nhân, từ mông đến bắp đùi thon thả trơn trượt cho đến đôi chân dài miên mang, hắn đều vuốt ve thỏa thích…chỉ bất quá là cách một lớp y phục.
Cảm thấy tư thế đứng không quá thoải mái, ý niệm vừa động…một chiếc giường nệm trắng muốt đã xuất hiện trên tầng thượng Cung Điện.
Lạc Nam tách khỏi đôi môi bị gặm nhắm đến mức sưng đỏ của nàng, cúi xuống bế lấy Địa Ngọc Huyền theo kiểu công chúa, ôm nàng đè lên giường nệm.
“Tiểu Nam…nơi này, thiếp ngại…chúng ta vào trong được không?”
Địa Ngọc Huyền ánh mắt ngập nước mê ly, nàng nhìn thấy xung quang là biển sao lấp lánh, vô tận tinh không…trong lòng xấu hổ muốn chết.
“Ngoan…” Lạc Nam cúi đầu hôn lên vầng trán như trăng của nàng, nhìn quang cảnh xung quanh cười tà thủ thỉ:
“Lần đầu của chúng ta làm ở giữa hư không, có Ngũ Long Đế Cung kéo lấy di chuyển, sẽ là một kỷ niệm khó quên và ấn tượng nhất đối với cả ta và nàng…”
Địa Ngọc Huyền nghe hắn nói mà nhịp tim đập lên thình thịch.
Xác thật, xung quanh là biển sao mênh mông, dãy ngân hà vĩ ngạn, ái ân trên Đế Cấp Pháp Bảo khang trang cao quý.
Quả thật là viễn cảnh trong mơ của vô số nữ nhân, sợ rằng đời này dù mất trí cũng không thể nào quên được.
Quá mức lãng mạn…
Bản thân cũng khá bạo dạn, Địa Ngọc Huyền hai tay vòng lấy cổ hắn gật đầu, trong trẻo thủ thỉ:
“Thiếp tùy chàng, bất quá phải chắc chắn không có kẻ nào nhìn thấy…”
Hiển nhiên Địa Ngọc Huyền sợ hai người đang ân ái thì có tu sĩ vô tình đi ngang qua, nghĩ đến việc thân thể của mình bị nam nhân khác nhìn thấy, trong lòng vô cùng kinh tởm.
“Yên tâm…bảo bối của ta chỉ có ta được phép nhìn!” Lạc Nam mỉm cười, hắn làm sao có thể để thân thể nữ nhân mình cho kẻ khác xem chứ? Dù là vô tình cũng không được.
Nghĩ đến đây, Lạc Nam ra hiệu Ngũ Long Đế Cung tỏa ra khí thế mạnh mẽ lan tỏa ra bốn phương tám hưởng, chỉ cần có kẻ đến gần hắn sẽ lập tức cảm ứng được.
Không tiếp tục chần chờ, một lần nữa hắn đã đè ép lên thân thể ôn nhuận của mỹ nhân…
Địa Ngọc Huyền cũng yên tâm, thân thể thả lỏng, hai mắt khép hờ mặt hắn muốn làm gì thì làm.
Lạc Nam lại đặt lên đôi môi anh đào một nụ hôn thật sâu, sau đó mới nhẹ nhàng tách ra, đầu lưỡi liếm láp xuống cái cổ ngọc ngà của nàng, mân mê vành tai, mút nhẹ xương quai xanh tinh xảo.
Mỗi khi môi và lưỡi hắn lướt đến đâu, làn da của Địa Ngọc Huyền đỏ hồng đến đấy, miệng phát ra những tiếng rên nhè nhẹ.
Bàn tay Lạc Nam từ nãy đến giờ vẫn chưa thôi nắm lấy một bên bầu sữa của nàng, hắn xoa xoa một chút rồi nói:
“Y phục vướng víu quá, ta giúp nàng cởi chúng nhé!”
Địa Ngọc Huyền hít sâu một hơi bẽn lẽn gật đầu, nhịp tim đập mạnh hồi hộp.
Nào ngờ Dị Hỏa bùng lên, toàn bộ thân thể trần truồng của nàng đã bại lộ ra ngoài không khí.
“A” Địa Ngọc Huyền kinh hô một tiếng, hai tay theo bản năng che lấy hai nơi nhạy cảm.
Nàng tưởng rằng Lạc Nam sẽ từ từ cởi ra, nào ngờ hắn lại càng trực tiếp như vậy khiến nàng xấu hổ nhắm tịt cả mắt lại.
Bởi vì ngoài trừ y phục của Địa Ngọc Huyền hóa thành hư vô, thì Lạc Nam cũng đang trần như nhộng, côn thịt hùng dũng ngửa đầu lên bầu trời.
Ánh mắt của Lạc Nam trở nên nóng rực, trầm thấp nói:
“Cho ta xem nào, nàng đẹp quá…”
Hắn nhẹ nắm lấy cánh tay đang che ngang hai bầu ngực căn tròn của nàng kéo ra…
“Ồ…” Lạc Nam kinh ngạc ồ một tiếng.
Chỉ thấy chúng nó nẩy nở vượt qua dự kiến, săn chắc đàn hồi, trắng nõn nà trơn bóng, hai hạt anh đào hồng phấn tô điểm ở đỉnh cao, quần tròn xung quanh cũng dễ thương vô cùng, không có chỗ nào không đẹp.
Nhưng khiến Lạc Nam bất ngờ chính là bên trên gò ngực trái của nàng, hay nói đúng hơn là ngay tại vị trí trái tim có xăm một vài chữ nhỏ hết sức quyến rũ…
“Hồ Ngọc Hoa?” Lạc Nam lẩm bẩm ba chữ được xăm này, nhìn Địa Ngọc Huyền ôn nhu hỏi:
“Người này chắc hẳn có ý nghĩa rất lớn đối với nàng?”
“Là tên mẫu thân của thiếp…” Địa Ngọc Huyền ôn nhu mở mắt nhìn hắn nói:
“Thiếp muốn mẫu thân luôn tồn tại trong tim mình nên đã tự ý xăm lên đó, cũng để người xem qua rể quý của chính mình!”
Lạc Nam trong lòng thương yêu càng đậm.
Địa Ngọc Huyền mất đi mẫu thân từ nhỏ, là Địa Mạnh Hùng gà trống nuôi con đem nàng nuôi lớn.
Theo lời của các trưởng lão Địa Tiên Môn, sự cơ trí và thông tuệ của Địa Ngọc Huyền là được thừa hưởng từ mẹ, phụ thân Địa Mạnh Hùng chất phát phóng khoáng không giống tính cách của nàng.
“Nhạc mẫu đại nhân yên tâm, đời này tiểu tế sẽ yêu thương Ngọc Huyền, không để nàng chịu bất kỳ ủy khuất nào!”
Lạc Nam nhìn tên của nhạc mẫu nói một câu, cúi thấp đầu…đem một bên bầu sữa của Địa Ngọc Huyền ngậm vào trong miệng.
“Ưm…tiểu Nam của thiếp, yêu chàng chết mất…”
Địa Ngọc Huyền động tình mấp máy môi, cảm giác đầu nhũ hoa của mình bị hắn đùa nghịch trong miệng, nàng vừa tê dại vừa lúng túng vì không biết làm sao, chỉ có thể ôm lấy nam nhân như muốn hòa tan hắn vào lòng mình.
Bởi vì lần đầu cùng nam nhân ái ân, Địa Ngọc Huyền không hề có kinh nghiệm.
Lạc Nam cũng không để nữ nhân của mình lúng túng, hắn mỉm cười nắm lấy một tay của nàng kéo xuống, đặt nó lên côn thịt khủng bố của mình.
Địa Ngọc Huyền hơi giật mình, hít sâu một hơi cuối cùng cũng có can đảm nắm lấy thân côn, trong lòng nàng khó tin suy nghĩ:
“Của chàng ấy lớn quá, thật sự có thể tiến vào nơi đó của mình sao?”
“Nàng vuốt ve, chăm sóc nó đi!” Lạc Nam bắt đầu hướng dẫn, đem bàn tay của nàng cầm lấy thân côn xốc nhè nhẹ, vuốt ve mân mê.
Đây không phải việc gì khó, Địa Ngọc Huyền nhanh chóng làm quen, cũng dần dần cảm thấy ưa thích.
Các ngón tay của nàng lướt khắp thân côn thịt, thỉnh thoảng còn đùa nghịch đầu nấm đỏ hồng của nó, càng xoa càng thích, nắn bớp cũng hơi mạnh tay lên.
Lạc Nam làm sao cam lòng yếu kém?
Một tay của hắn cũng tìm đến chốn đào nguyên màu mỡ giữ thân chân nàng, vượt qua đám lông tơ mềm màu hạt dẻ được cắt tỉa khéo lóe, tìm đến đôi môi hồng phấn nằm dọc kia niết xuống.
“A…Chàng giết thiếp mất!” Địa Ngọc Huyền hừ lên một tiếng, hai đùi kẹp chặt lấy, không cho tay Lạc Nam tiếp tục làm ra hành động xấu hổ.
Lạc Nam nghịch ngợm cắn chặt đầu ti của nàng một chút, thơm ngát ngọt lịm…lúc này mới trêu tức nhìn Địa Ngọc Huyền:
“Nàng nghịch của ta được, ta vì sao không thể nghịch của nàng?”
Nói xong hắn còn cố ý nẩy nẩy côn thịt trong tay Địa Ngọc Huyền.
“Hứ, là chàng kêu thiếp làm chứ bộ?” Địa Ngọc Huyền làm nũng trề môi, còn bỏ tay ra khỏi côn thịt của hắn ra vẻ không cần.
“Hắc hắc!” Lạc Nam cười xấu xa: “Nhưng nàng là của ta mà, thân thể cũng là của ta…ta muốn chơi thì chơi chứ?”
Đùa nghịch một phen, khẩn trương trong lòng Địa Ngọc Huyền cũng biến mất…Lạc Nam nhân cơ hội cúi thấp đầu, tách ra hai bắp đùi đang kẹp chặt của nàng, nhìn vào nơi thầm kín đó.
“Của nàng đẹp quá Tiểu Huyền ơi…”
Chỉ thấy cô bé của nàng màu mỡ đầy nước nhờn trong suốt, thuần một màu hồng đỏ mê người, hai mép môi khéo léo khép kín, hạt lê như hồng bảo thạch tô điểm bên trên, nhúm cỏ tơ màu hạt dẻ tô điểm khiến chốn thiên thai càng thêm đặc biệt.
Lạc Nam kề môi vào hôn lên đôi môi dọc đó, đầu lưỡi nhẹ nhàng tiến ra quét sạch một khe chất ngọt.
“Á, chàng làm cái gì…” Địa Ngọc Huyền nhắm tịt mắt lại, một cơn sướng pha kèm tê ngứa chạy dọc lên đỉnh đầu khiến nàng xém hôn mê bất tỉnh.
Lạc Nam nhìn kỹ, ngón tay tách nhẹ hai mép môi sang hai bên, chứng kiến từng ngõ ngách màu hồng phấn ở bên trong mời gọi, thủy triều tuôn ra như suối.
Đầu lưỡi hắn tách ra hai mép tiến vào, tận tình thưởng thức hương vị trinh nữ của nàng.
Mùi vị nồng đậm đặc hữu của nữ nhân quá mức mỹ diệu, không bỏ sót bất kỳ ngóc ngách nào…
“Đừng…thiếp xin chàng đó, chết mất…” Địa Ngọc Huyền hai tay che mặt, thân thể yêu kiều run lên bần bật theo mỗi động tác của chiếc lưỡi ma quái.
Đầu óc nàng như lơ lửng trên mây, thân thể giống có nhiều con kiến đang bò vậy.
Lạc Nam không ngờ Địa Ngọc Huyền mẫn cảm đến như vậy, chỉ mới một chút mà hắn đã không thể nuốt hết ngọc dịch từ hạ thể nàng rồi.
“Sướng không nàng?” Lạc Nam liếm mép hỏi.
“Sướng…nhưng mà thiếp ngứa quá!” Địa Ngọc Huyền thở hổn hển, hai bầu sữa chập trùng lên xuống.
“Để ta gãi ngứa cho nàng!” Lạc Nam hơi thở nặng nhọc, hắn cũng sắp không nhịn nổi rồi.
Cầm lấy đôi chân dài của Địa Ngọc Huyền tách sang hai bên, u cốc đó lại hơi mở ra mời gọi, côn thịt của Lạc Nam thành thạo tìm đến vị trí trung tâm, đầu quy chen vào nơi chật chội, nằm im tại nơi đó.
“Yêu thiếp đi chàng, thiếp yêu chàng lắm…” Địa Ngọc Huyền ánh mắt mang theo vẻ chờ mong.
“Nàng yêu ta từ khi nào?” Lạc Nam hạ thấp người hôn hít má nàng hỏi.
Địa Ngọc Huyền ánh mắt mê ly, nàng cố gắng suy nghĩ nhưng không có câu trả lời…
Chẳng biết từ bao giờ, hình bóng của nam nhân này đã đi vào tâm trí của nàng không sao thoát đi được, trước đây nàng có hảo cảm với hắn, tò mò về hắn, nhưng theo thời gian dần trôi…tình cảm ngày càng lớn, mỗi hành động của hắn, mỗi trận chiến của hắn, cách đối nhân xử thế của hắn thật sự khiến nàng mê say.
Với thực lực của hắn đã là thần đối với Địa Tiên Môn, lẽ ra phải dùng một tư thái cao cao tại thượng của kẻ bề trên nhìn xuống mới đúng.
Nhưng mà…hắn lại khiêm nhường lễ độ, thành tâm chân thành tôn trọng với phụ thân của nàng, với mỗi một vị trưởng bối của nàng.
Sau lần trở về này, Địa Ngọc Huyền đã thật sâu trầm luân…không giữ lại chút nào chủ động bày tỏ tình cảm với hắn.
“Thiếp không biết đã yêu chàng từ khi nào, thiếp chỉ biết bây giờ, sau này và mãi mãi…tình cảm của thiếp sẽ ngày một lớn hơn, chỉ thuộc về một mình chàng!” Địa Ngọc Huyền mím môi nói.
Lạc Nam hôn sâu lên môi nàng, quấn chặt lấy đầu lưỡi của mỹ nhân, truyền âm nói:
“Từ cái lúc đau lòng khi thấy nàng trọng thương sau khi đám Địa Tôn Giới công Đảo! ta biết mình có tình cảm với nàng!”
Địa Ngọc Huyền trong lòng như được nếm mật, điên cuồng hôn Lạc Nam, gấp gáp truyền âm:
“Vào đi chàng, vào trong thiếp…hòa hợp cùng thiếp!”
ÓT…
Theo một cú thúc hông toàn lực của Lạc Nam, côn thịt hung bạo xé tan màn mỏng, xuyên qua tầng tầng lớp lớp thịt mềm, chạm đến tận đỉnh hoa tâm.
“Hức…” Địa Ngọc Huyền nấc lên một tiếng, nước mắt nơi khóe mi cùng máu đào đỏ thẳm giữa hai chân cùng lúc chảy ra…
Hai người đã gắn kết cùng một chỗ, côn thịt to lớn như kỳ tích lắp đầy được đóa hoa hồng chật chội…
Cảm giác hàng loạt sự mỹ diệu vây quanh thân côn, Lạc Nam trầm giọng hỏi: “Đau không nàng?”
Hắn liếm láp nước mắt trên mặt Địa Ngọc Huyền một cách đầy thương tiếc.
“Không, thiếp hạnh phúc lắm…nhấp đi chàng, mặc kệ thiếp!” Địa Ngọc Huyền hơi thở có chút đứt quảng, nàng cảm giác được côn thịt giật giật, biết nó đang nín nhịn cực kỳ khó chịu.
Lạc Nam không vội, hắn hôn Địa Ngọc Huyền, mân mê bầu sữa của nàng, vuốt ve toàn thân nàng, vuốt ve đôi chân dài miên mang của nàng từ gót đến đùi, để cơn đau của Địa Ngọc Huyền lắng xuống.
Lát sau, nhìn thấy chân mày của nàng đã giãn ra, vùng hông mới bắt đầu nhấp một cách chậm rãi…
“Ưm…ưm…” Địa Ngọc Huyền thở hắt ra tận hưởng, đã có cơn sướng dần dần kéo đến…
“Bót quá bảo bối…” Lạc Nam cười nói.
“Là của chàng quá to!” Địa Ngọc Huyền trừng yêu hắn.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, khóe miệng treo nụ cười mãn nguyện.
BẠCH BẠCH BẠCH BẠCH BẠCH…
Lạc Nam gia tăng tốc độ, hạ thể hai người ma sát lấy nhau vang lên thanh âm mẫn cảm, Ngũ Long Đế Cung hiểu ý thả chậm tốc độ.
Lướt qua biển sao lấp lánh, lướt qua từng dãy ngân hà lộng lẫy, Địa Ngọc Huyền tiếng ư ử:
“Ưm…ưm…hức…”
Lạc Nam nhấp hết sức dữ dội, côn thịt thụt ra thụt vào lúc cạn lúc sâu, đem cơ thể Địa Ngọc Huyền trập trùng lên xuống, hai bầu sữa nẩy tưng tưng vô cùng thích mắt.
Thấy nàng xấu hổ cắn môi đè nén tiếng rên, Lạc Nam cười nói: “Cứ thoải mái đi nàng, ta kiểm soát hết rồi không ai nghe thấy đâu, ta thích nàng rên rỉ!”
Địa Ngọc Huyền nghe xong như được giải phóng gông cùm, hai mắt lim dim, môi đỏ mở to rên rỉ:
“Sướng chết thiếp, chơi chết thiếp đi chàng…Sướng…thiếp sướng, chàng tuyệt quá!”
Âm thanh nữ nhân rên rỉ vang vọng tinh không, tiếng thở dốc của nam nhân cũng ngày càng nặng nề.
Côn thịt lần đầu xâm nhập u cốc mới lạ, sự chật chội và cảm xúc mới mẽ đánh úp lên dây thần kinh khoái cảm của cả hai người.
Trong lúc Lạc Nam nhấp, Địa Ngọc Huyền lên đỉnh liên tục vài lần, nước nôi ướt sũng cả giường nệm.
Chẳng biết bao lâu sau, Lạc Nam đã bế thóc nàng dậy rời khỏi giường, để Địa Ngọc Huyền hai tay chống vào lan can Cung Điện, hắn đứng phía sau vừa vòng tay phía trước nghịch bầu sữa, vừa dùng côn thịt thúc mạnh vào cô bé của nàng.
Ở tư thế này sau mỗi lần nhấp, vùng dưới của Lạc Nam đều chạm trực tiếp vào mông thịt của Địa Ngọc Huyền mềm mại co giãn như chăn bông, vô cùng thoải mái.
Ánh mắt hai người nhìn thẳng về phía trước, nơi năm con Kim Cương Cốt Long vẫn đang hành tẩu, xuyên qua tầng tầng không gian.
“Thiếp chịu hết nổi…thiếp lại sắp ra rồi Tiểu Nam…” Địa Ngọc Huyền hai chân thon dài như muốn mềm xuống, yêu kiều thở không thành tiếng.
Linh hồn nàng như đang lơ lửng trên chín tầng mây, triệt để được hắn đưa đến miền cực lạc.
Lạc Nam điều chỉnh tư thế để nàng quay lại tựa lưng vào vách lan can, hai người đối diện với nhau.
Hắn tách đôi chân thon dài của nàng kẹp vào hông mình, côn thịt từ phía trước một lần nữa xâm nhập.
“Hôn thiếp…” Địa Ngọc Huyền ôm chặt cổ Lạc Nam, tìm đến môi hắn.
Lạc Nam nhanh chóng vươn ra đầu lưỡi cho nàng ngậm lấy, côn thịt ra sức chạy nước rút.
BẠCH BẠCH BẠCH BẠCH BẠCH BẠCH…
“Á, thiếp ra đây chàng ơi!”
“Ta ra cùng với nàng!”
Theo hàng trăm cú nhấp mạnh mẽ cuối cùng, tiếng rên rỉ cao vút của nữ nhân và thanh âm khàn khàn đè nén của nam nhân vang lên đồng thanh.
Vô tận sinh mệnh của Lạc Nam bắn thẳng vào nơi tận cùng, hòa quyện cùng suối nguồn của Địa Ngọc Huyền.
Hai người ôm siết lấy nhau tận hưởng khoái cảm, ngã lưng xuống giường nệm…
Không biết qua bao lâu sau, Địa Ngọc Huyền hoảng hốt vì côn thịt vẫn còn cứng cáp trong cơ thể mình mà Lạc Nam cũng đang muốn đè nàng xuống nhấp.
“Tha cho thiếp…” Địa Ngọc Huyền gương mặt tuyệt mỹ mếu máu hết sức đáng yêu.
“Một lần nữa nha nàng!” Lạc Nam tham lam nói.
“Thiếp như vũng bùn rồi!” Địa Ngọc Huyền lắc đầu như trống bõi, ánh mắt bất chợt sáng lên:
“Chàng rút ra đi!”
Lạc Nam nghe lời nàng, lật đật rút ra mặc dù còn luyến tiếc.
Côn thịt mang theo dung dịch và màu đỏ hồng bạo lộ ngoài không khí.
U cốc của Địa Ngọc Huyền quả thật đã sưng đỏ tấy lên, hai mép môi vẫn còn chưa khép lại được.
Lạc Nam thương tiếc vuốt ve âu yếm lấy nó, Niết Bàn Linh Thủy chảy ra xoa diệu lấy.
“Ưm…đa tạ phu quân thương xót!” Địa Ngọc Huyền yêu kiều nói một câu, quỳ gối xuống giữa hai chân Lạc Nam.
“Tiểu Huyền…” Lạc Nam trong lòng rung lên.
“Chàng hôn của thiếp được, thiếp cũng hôn của chàng được mà…” Địa Ngọc Huyền ánh mắt lã lướt gợi tình, hé mở đôi môi anh đào đem thân côn cứng cáp còn ướt đẫm ngậm vào trong miệng.
Đầu lưỡi ướt át chăm sóc thân côn một cách chu đáo…
Giữa vô tận tinh không, bên trên Ngũ Long Đế Cung cao quý, một nam nhân khép hờ hai mắt, tận hưởng cuộc sống không thua đế hoàng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.