Chương trước
Chương sau
Dạ Ám Tinh…
“Gia chủ không xong rồi!”
Thương nghị xong xuôi, gia chủ Lưu gia Lưu Vũ định ở lại Ám Thiên Cung chờ tin tức ở Hải Vực Tinh được thám tử truyền về rồi tiếp tục hành động, thì một thanh âm hớt ha hớt hãi đã vang lên cực kỳ náo động.
Lưu Vũ giật mình, hắn nhận ra âm thanh này chính là của Tứ Trưởng Lão Lưu Gia – Lưu Loạn.
Lưu Loạn xông vào Ám Thiên Cung, bộ dạng cực kỳ gấp rút.
“Có gì chuyện xảy ra? Chẳng phải nói ngươi ở lại trông coi gia tộc hay sao?” Lưu Vũ sắc mặt không dễ nhìn nói.
Lần này đến Dạ Ảnh Tinh cùng mấy người Huyền Dạ Dũng thương nghị, chỉ có một mình Lưu Vũ xuất phát, căn dặn đám trưởng lão ở lại trấn thủ gia tộc.
Lúc này Tứ Trưởng Lão Lưu Loạn không nghe lời hắn chạy đến đây báo tin, nhất định là có chuyện phát sinh rồi.
“Trộm…Dạ Ảnh Tinh chúng ta có trộm, kẻ kia nhân lúc cả hai vị Địa Tôn của Lưu Quang Giới chúng ta vắng mặt đã lén lút vơ vét bảo khố hết rồi!” Lưu Loạn sắc mặt cực kỳ khó coi nói.
“Cái gì?” Lưu Vũ và Quang Thắng sắc mặt đại biến.
Ở Lưu Quang Tinh chỉ có hai nhà Lưu gia và Quang gia, mà gia chủ Quang Gia là Quang Lân đã chết, gia chủ Lưu gia Lưu Vũ lại đang ở Dạ Ám Tinh, nhưng vẫn còn một đám trưởng lão Tiên Tôn canh giữ nha, kẻ nào dám trộm?
“Cái quái gì? Chẳng phải bảo khố của hai nhà chúng ta đều có Trận Pháp và một vị Đại Tôn canh giữ hay sao?” Quang Thắng gấp gáp nói.
Hiện tại Quang Lân không còn, Quang gia người mạnh nhất đã là Quang Thắng, nếu để bị trộm hết tích trữ, như vậy lần này Quang gia tổn thất nặng nề nhất trong các nhà a.
“Kẻ kia thủ đoạn xuất quỷ nhập thần, ra vào hư không như chốn không người, ngay cả trận pháp cũng không ngăn cản được hắn!” Lưu Loạn thở hổn hển:
“Hiện tại toàn thể Tiên Tôn đang vây công hắn, thuộc hạ nhân cơ hội thông qua Truyền Tống Trận báo với gia chủ!”
Vì Lưu Quang Tinh và Dạ Ảnh Tinh có quan hệ thân thiết lại có khoảng cách gần, nên hai tinh cầu từng góp vốn thuê một vị Chiến Trận Sư của Thiên Địa Hội thiết lập Truyền Tống Trận liên thông hai giới, để dễ dàng qua lại.
“Lập tức trở về!” Lưu Vũ sắc mặt âm trầm như muốn rỉ máu kiên quyết nói.
“Ta cũng phải đi, khốn kiếp…là tên nào dám trộm đồ Quang Gia chúng ta?” Quang Thắng hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Bất kỳ một cái Thế Lực lớn nào đều có bảo khố để cất chứa vật phẩm, để dễ dàng phân chia cho thành viên trong thế lực khi cần thiết.
Những của cải bên trong bảo khố là tài sản chung mà không phải đồ tư nhân của Gia Chủ, vì thế người cầm đầu thế lực không được mang theo bên người, có giá trị không hề nhỏ.
Nếu lần này bị trộm mất bảo khố, một thời gian sau thiếu thốn tài nguyên tu luyện, Lưu Quang Tinh vốn đã thua kém sẽ càng lép vế Dạ Ảnh Tinh.
Mà một khi lép vế quá nhiều, chỉ sợ trên thế gian này không còn Lưu Quang Tinh nữa.
Tại Tiên giới, để đôi bên hợp tác hữu hão lâu dài, điều kiện tiên quyết chính là thực lực song phương sàn sàn nhau không chênh lệch quá lớn.
Bằng không nếu ngươi là kẻ yếu, lấy tư cách gì để hợp tác với kẻ mạnh?
Dạ Ảnh Tinh không thôn tính Lưu Quang Tinh mới là chuyện lạ.
Bởi thế mà lúc này Lưu Vũ với Quang Thắng đã như ngồi trên chảo dầu, thân thể lao vọt mà bay, mang theo Lưu Loạn tìm đến Truyền Tống Trận.
“Các vị đạo hữu thông cảm, chúng ta xử lý chuyện cá nhân trước đã!”
Trước khi đi, Lưu Vũ không quên hướng Huyền Dạ Dũng, Ảnh Lão đám người lên tiếng nói.
“Đại sự quan trọng, Lưu gia chủ và Quang Trưởng Lão cẩn thận!” Huyền Dạ Dũng với Ảnh Lão hai mặt nhìn nhau, gật đầu đáp lại.
Mãi đến khi bóng lưng mấy người Lưu Quang Tinh biến mất, Ảnh Lão mới vuốt râu, trầm giọng nói:
“Rốt cuộc đây là thế đạo gì? Có kẻ ngang nhiên trộm đồ của Địa Tiên Giới?”
Hiển nhiên việc Lưu Gia và Quang Gia bị trộm cũng nằm ngoài dự kiến của hắn.
“Có thể khiến một đám trưởng lão của hai nhà thúc thủ vô sách, tên trộm này không phải dạng vừa đâu!” Đại Trưởng Lão Ám Thiên Cung - Ám Lãnh sắc mặt ngưng trọng.
“Ám trưởng lão nói không sai!” Huyền Dạ Dũng gật đầu:
“Lưu Gia và Quang Gia mỗi nhà đều còn đến năm vị Tiên Tôn tọa trấn, vậy mà tên trộm vẫn chỉ mới bị bao vây mà thôi, cực kỳ khó lường!”
“Chúng ta có nên giúp bọn hắn không?” Ám Lãnh ánh mắt lấp lóe hỏi.
“Khi nào bọn hắn nhờ vả thì tính, giúp thì được…nhưng không thể làm miễn phí!” Ảnh Lão cười gằn một tiếng.
Huyền Dạ Dũng với Ám Lãnh đồng tình gật đầu.
Mọi hành động đều phải có cái giá xứng đáng…

Lưu Quang Tinh…
“Tặc tử, nhận lấy cái chết!”
Một vị trưởng lão Lưu gia Tôn Lực bùng nổ, hung hăng hướng về một tên hắc y nhân chưởng đến, Quang Minh chiếu rọi sáng rực cả bầu trời.
Đứng trước một chưởng chấn động cả không gian như thế này, hắc y nhân biểu hiện khá là bình thản, ngón tay điểm nhẹ lên phía trước.
Trong khoảnh khắc, một chưởng của vị Lưu gia trưởng lão trở nên chậm chạp đến mức đáng thương, như em bé chơi bùn vậy.
Hắc y nhân thông thả né một chưởng, long tóc không chút tổn hại.
“Khốn kiếp, tặc tử này sở hữu Thời Gian Linh Căn trong truyền thuyết, chẳng trách có lá gan lớn đến như vậy, dám cướp bóc hai nhà chúng ta!”
Đám trưởng lão của Lưu Quang hai nhà sắc mặt cực kỳ khó coi, Hắc y nhân này thủ đoạn cực kỳ kinh khủng.
“Hừ, chúng ta thiết lập Quang Minh Thiên Võng, không gian đã bị cô lập, dù tặc từ có Thời Gian Linh Căn cũng không làm nên trò trống gì đâu!” Nhị Trưởng Lão của Quang Gia mở miệng trấn an nói.
Quang Minh Tôn Lực trong cơ thể các vị trưởng lão không ngừng tiến ra ngoài, tầng tầng đan xen vào nhau gắn chặt với không gian, đem toàn bộ Lưu Quang Tinh chiếu sáng rực rỡ, ngăn cản hắc y nhân xé rách hư không đào tẩu.
“Đám già này cũng có chút thủ đoạn!” Hắc y nhân một tay gõ gõ vào không gian, cảm giác nó dẻo dai như một tấm lưới, rất khó để xé rách theo biện pháp thông thường.
"Đương nhiên, đâu phải tự nhiên mà Lưu Quang Tinh tồn tại được lâu như thế, gia chủ của Lưu gia nghe nói còn sở hữu Dị Quang nữa kìa!” Trong ngực của hắc y nhân, một cái đầu nhỏ đen thui nói chuyện.
“Vậy sao? bất quá hình như hắn không có mặt ở đây nha?” Hắc y nhân nhìn quanh toàn trường một chút, chẳng phát hiện bóng dáng kẻ sở hữu Dị Quang nào.
Thấy hắc y nhân bình thản ung dung không xem đám người mình ra gì, một đám trưởng lão Tiên Tôn cực kỳ giận dữ.
“Tặc tử mau nhận lấy cái chết!”
Nhị trưởng lão của Lưu gia và nhị trưởng lão của Quang gia cùng nhau động thủ, tu vi Đại Tôn bao trùm thiên địa, hai tay ngưng thực Tôn Cấp Vũ Kỹ hùng mạnh:
“Quang Minh Thương!”
“Quang Minh Thủ!”
Trong tay Nhị trưởng lão Quang gia, Quang Minh hóa thành trường thương thần thánh, hội tụ ánh sáng mặt trời, hừng hực sát cơ, không nói hai lời phóng mạnh đến hắc y nhân.
Mà Nhị trưởng lão Lưu gia cũng không phải dạng vừa, một cánh tay hướng về hắc y nhân chụp đến, vô tận Quang Minh ngưng tụ vào, biến nó trở nên khổng lồ đến cực điểm.
Một Thương một Thủ lao đến, đây là công kích toàn lực của hai vị Đại Tôn.
Mà các trưởng lão xung quanh cũng đang ra sức duy trì Quang Minh Thiên Võng, ngăn cản hắc y nhân đào tẩu.
Đổi lại người khác, lúc này đã như cá trong chậu, chim trong lòng…dù thiên địa bao la cũng không có nơi lẫn trốn.
Nhưng hắc y nhân chỉ nhếch miệng cười nhạt:
“Chỉ bấy nhiêu đó sao? thật khiến người thất vọng!”
Nói xong, ánh mắt lười nhát trở nên nghiêm túc quát:
“Thời Gian Đọng Lại!”
Trong thoáng chốc, toàn bộ thời gian bên trong Quang Minh Thiên Võng trở nên cứng đờ, ngay cả hai công kích khủng khiếp kia cũng đứng khựng giữa không trung.
“Muốn dùng Không Gian giam cầm ta? Đây là chuyện buồn cười nhất thế giới này!” Hắc y nhân trong mắt hiện lên vẻ khinh thường, hai bàn tay nhẹ nhàng nâng lên.
Vô số Không Gian Chi Lực hội tụ vào hai bàn tay hắn, sau đó hướng về không gian đang bị phong tỏa bấu vào.
ROẸT…
Như một tấm lưới cá bị kéo cắt đứt, không gian do các vị trưởng lão Lưu Quang Tinh cố sức thi triển Quang Minh Thiên Võng giống như trò cười, dễ dàng tách ra.
“Tạm biệt, hẹn gặp lại!” Hắc y nhân cười tủm tỉm, đặt chân định bước vào khe nứt không gian.
Lần này gôm hết hai cái bảo khố của Địa Cấp Thế Lực, chỉ riêng Tiên Thạch đã có tận bốn mỏ Tiên Thạch Thượng Phẩm, quả thật đầy bồn đầy bát a.
“Tặc tử chạy đi đâu?”
Đúng lúc này, một tiếng gầm thét phẫn nộ kinh thiên động địa truyền đến.
GÀO…
Quang Minh diệu thế, thân ảnh của Lưu Vũ như mũi tên ánh sáng lao vọt mà đến, Dị Quang phun trào, hư ảnh một tôn La Hán được ngưng tụ từ ánh sáng vàng rực khổng lồ hiển hiện sau lưng hắn…
“La Hán Minh Quang Ấn!”
“Đó là Dị Quang?” Hắc y nhân có chút hứng thú lẩm bẩm trong miệng.
“Chết!”
Lưu Vũ đã đến rồi, thân ảnh La Hán khổng lồ ngự trị phía sau lưng, diện mục ba phần từ bi, ba phần dũng mãnh, bốn phần dữ tợn…
Tôn La Hán khổng lồ nâng lên hai cánh tay của mình, làm theo động tác của Lưu Vũ, hóa thành một cái Chưởng Ấn hình chữ “Vạn” hung hăng nghiền đến.
“Mạnh quá nha, làm ta sợ rồi đây!” Hắc y nhân cười xấu xa, bên trong ánh mắt đột ngột hiện lên hai tia sắt bén.
OÀNH!
Hồn Lực khủng bố hóa thành mũi dao cắm thẳng vào đầu Lưu Vũ.
“AAAAAAAA”
Lưu Vũ ôm đầu gào thét, một cổ đau nhứt nơi Linh Hồn kịch liệt truyền đến đại não khiến hắn phát rồ.
“Tặc tử này còn là Hồn Tu?” Đám trưởng lão lúc này cũng thoát khỏi trạng thái ngưng đọng, nhìn thấy Lưu Vũ bị tập kích, cả đám hoảng hốt hét ầm lên.
“Không gian, thời gian và cả Hồn Tu…kẻ khủng bố như vậy vì sao đi làm trộm?” Nhị trưởng lão Lưu gia không cam lòng hét.
“Ha hả, các ngươi ỷ vào thế lực mạnh mẽ đi xâm chiếm cướp đoạt các hành tinh yếu khác, vì sao ta mạnh hơn lại không thể cướp các ngươi?” Hắc y nhân cười quái dị.
Đám trưởng lão nghẹn họng, bọn hắn thật sự á khẩu không trả lời được.
“Mặc kệ ngươi là ai, hôm nay cũng phải chết!”
Lưu Vũ không hổ danh đứng đầu một gia tộc, cố nén đau nhứt kịch liệt từ Linh Hồn, La Hán Minh Quang Ấn vẫn hung hăng ấn đến mục tiêu.
“Thời Gian Gia Tốc!” Hắc y nhân thản nhiên nói ra.
Trong khoảnh khắc, thời gian xung quanh thân thể hắn gia tăng gấp trăm lần, tốc độ cũng đạt đến mức độ khủng bố.
Bỏ lại mọi thứ phía sau, bằng vào tốc độ kinh thiên, hắc y nhân bước vào khe nứt hư không.
ĐÙNG!
La Hán Quang Minh Ấn vừa lúc nện đến, đem toàn bộ một vùng không gian sụp đổ, thanh âm chấn thiên động địa bao phủ toàn bộ Lưu Quang Tinh.
Lưu Vũ hai mắt trợn trừng nhìn thẳng vào vùng không gian sụp đổ, sắc mặt vặn vẹo đến mức mất hết vẻ anh tuấn vốn có.
“AAAAAAAAAA, KHỐN KIẾP MÀ!”
Hắn ngửa đầu lên trời rống lớn, thanh âm mang theo nồng đậm không cam lòng.
Bởi vì thân ảnh của hắc y nhân đã biến mất dạng.
“Chúng ta lập tức đuổi theo!” Đám trưởng lão cắn răng quát.
“Đuổi cái rắm!” Lưu Vũ lửa giận công tâm, phun ra một ngụm máu.
“Gia chủ!” Đám trưởng lão Lưu gia cúi gằm mặt xuống.
Bọn hắn quá nhiều người vậy mà không ngăn được kẻ địch đào tẩu, hắc y nhân bộc phát tu vi cũng chỉ là một Tiên Tôn không hơn không kém mà thôi.
Lưu Vũ nhắm chặt hai mắt, hồi lâu sau mới chậm rãi nói ra:
“Là bổn Tôn nóng nảy, kẻ sở hữu thủ đoạn như vậy các ngươi không đối phó được cũng đúng!”
Đám trưởng lão im lặng thở dài…
“Kế tiếp tính sao đây?” Quang Thắng vừa mới kịp đuổi đến lên tiếng hỏi.
Lưu Vũ ánh mắt mở ra, gằn từng chữ nói:
“Hắc y nhân nói không hề sai, hắn mạnh hơn nên có thể cướp của chúng ta, vậy chúng ta cũng có thể cướp của kẻ khác để gỡ gạc lại, đây chính là quy tắc của thế giới này!”
“Không sai, chỉ cần chúng ta tạm gác lại tu luyện, điên cuồng đánh cướp các Tôn giới vừa mới thăng cấp, một thời gian sau sẽ tích lũy lại!” Một đám trưởng lão ánh mắt lóe lên đồng tình.
Lửa giận không có chỗ xả, bọn hắn đã quyết sẽ trút lên đầu những thế giới yếu hơn mình để xoa diệu đi mất mát trong lòng.
“Đầu tiên là Bồng Lai Tiên Đảo…” Lưu Vũ âm lãnh cười.

Bên ngoài vũ trụ, tại một thiên thạch hoang vu không có bóng người.
“Lần này việc nhẹ lương cao, vừa lúc hai tên Địa Tôn đi mất, bằng không sẽ tốn thêm chút sức lực!”
Hắc y nhân từ trong hư không đen kịch xuất hiện, lột xuống hắc y đang mặc trên người, để lộ hình dáng của một thiếu nữ với diện mạo bình thường, ánh mắt lại ẩn chứa vẻ sắt bén và khôn ngoan.
“Nếu tốn thêm một chút sức, cướp Dị Quang luôn cũng được!” Con Chồn Đen từ trong lòng nhảy lên vai thiếu nữ chưa đã ghiền nói.
Nếu Lạc Nam có mặt ở đây, nhất định sẽ kinh dị một phen…bởi vì đây chính là kẻ thù và đối thủ cũ của hắn.
Một người một thú, thuộc dạng kẻ thù được Lạc Nam liệt vào danh sách nặng ký.
“Bổn tiểu thư cũng muốn cướp Dị Quang, đáng tiếc có một cái đuôi lén lút bám theo, buộc ta không dám hành động nóng vội!” Thiếu nữ gằn một tiếng hung hăng, bàn tay bỗng chốc hướng về một bên hư không điểm xuống quát:
“Không Gian Giam Cầm!”
ẦM ẦM ẦM ẦM…
Tầng tầng Không Gian chồng chất liên kết lấy nhau, như hóa thành các bức tường thành vững chắc, bốn phương tám hướng ép về một chỗ.
“Ngươi vẫn luôn hung hăng như vậy nha!”
Một thanh âm trầm đục vang lên, ngay tại vị trí Không Gian Giam Cầm, một thân ảnh mang theo mặt nạ xuất hiện, cơ thể được bao phủ trong áo choàng rộng thùng thình màu đỏ thẳm, chẳng phân biệt được nam hay nữ.
Điểm đặc biệt khiến người ấn tượng chính là chiếc mặt nạ đỏ thẳm như màu máu giống với màu y phục, mặt nạ có khuôn miệng cười gian xảo, răng nanh lộ ra dữ tợn.
Nhìn thấy Không Gian nghiền ép về phía mình, thân ảnh đeo mặt nạ không mấy bận tâm, hai cánh tay tùy ý tung ra hai đấm.
Động tác hết sức nhẹ nhàng, nhưng Tôn Lực lại hội tụ một cách khủng bố, vượt qua thường nhân không biết bao nhiêu lần.
RĂNG RẮC…ẦM ẦM ẦM…
Không Gian Giam Cầm do thiếu nữ tạo ra đơn giản sụp đổ, ngay cả một chút khó khăn cho người đeo mặt nạ cũng không được.
“Hừ!” Thiếu nữ giật dữ hừ lạnh.
“Từ lúc chia tay trong Di Tích đến giờ không có vấn đề gì chứ?” Người đeo mặt nạ nhún vai hỏi.
“Chúng ta thân nhau lắm sao?” Thiếu nữ cười gằn.
“Quỷ Đỏ, ngươi rảnh rỗi bám theo chúng ta làm cái gì?” Con Chồn Đen sắc mặt khó coi nói.
“Có chút chuyện muốn cùng các ngươi thương lượng!” Người đeo mặt nạ được gọi là Quỷ Đỏ chép miệng.
“Có rắm mau thả!” Thiếu nữ phất óng tay áo.
“Pho tượng đất lần trước ngươi nhặt được trong di tích còn không?” Quỷ Đỏ hỏi.
“Không còn!” Thiếu nữ và con chồn đồng thanh đáp.
“Ta không tin!” Quỷ Đỏ cười nhạt: “Lần này ta muốn giao dịch nghiêm túc với ngươi, một môn Vũ Kỹ Đế Cấp Không Gian Hệ, thấy thế nào?”
“Đế Cấp Không Gian Hệ?” Thiếu nữ sắc mặt hơi đổi.
Phải biết Vũ Kỹ Không Gian Hệ hiếm hoi vô cùng, ngay cả nàng tìm kiếm rất nhiều năm cũng chưa đạt được bao nhiêu Đế Cấp đâu đấy.
“Đương nhiên chỉ là hàng Hạ Phẩm, cái giá cao hơn ta không trả nổi!” Quỷ Đỏ thành thật nói.
“Ngươi cần pho tượng kia làm gì?” Con Chồn Đen nghi ngờ.
Với thân phận của Quỷ Đỏ, lại cất công bám theo bọn hắn như vậy.
Quỷ Đỏ cũng không che giấu mục đích của mình, lười biếng nói ra:
“Ta muốn giao dịch với một con Heo!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.