Chương trước
Chương sau
“Phú gia phu nhân?”
Thục Phi thật sự không dám tin tưởng những gì mắt mình vừa được chứng kiến.
Nữ nhân trần truồng với thân thể tuyệt mỹ, làn da ửng hồng, giữa hai chân vẫn còn sền sệt dung dịch mẫn cảm chưa khô lại chính là Phú gia phu nhân?
Thục Phi cảm thấy dù mình đã là Tiên Tôn, thì vẫn không đủ trí não để lý giải những việc vừa xảy ra này.
Lại nhìn về vị trí Lạc Nam toàn thân thê thảm nằm trên bờ biển, côn thịt vẫn còn bao phủ dịch nhờn y đúc giữa chân Phú gia phu nhân, cảm thấy trời đất quay cuồng, mọi thứ như không chân thật.
Trong lúc Thục Phi bần thần, mỹ phụ đã lấy ra một bộ sườn xám khác mặc vào cơ thể, ngưng trọng nhìn lấy Thục Phi hỏi thăm:
“Hải Vực Nữ Vương, ngươi đột phá Tiên Tôn từ bao giờ?”
Phải biết quá trình chuyển hóa Vương Lực thành Tôn Cực cực kỳ tiêu tốn Tiên Khí, người muốn đột phá phải hấp thu Tiên Khí một cách cuồn cuộn, động tĩnh tạo ra lớn vô cùng.
Nếu Hải Vực Nữ Vương đột phá ở Hải Vực Tinh, nhất định sẽ bị Thiên Vương cấp bậc cường giả cảm ứng được.
Tại sao Hải Vực Nữ Vương lúc này đã là Tiên Tôn, mà không một ai biết?
Hơn nữa, còn từ trong người nam tử thê thảm kia xuất hiện là chuyện gì xảy ra?
Thục Phi cảm thấy khó hiểu, mà mỹ phụ cũng tràn đầy khó hiểu.
Hai nữ nhân trợn mắt nhìn nhau, hồi lâu không nói câu nào...
Rốt cuộc, Thục Phi hít sâu một hơi, lên tiếng phá vỡ tĩnh lặng nói:
“Phú phu nhân, mọi chuyện rốt cuộc là sao?”
Mỹ phụ không đáp, ngược lại chỉ bàn tay vào người Lạc Nam đang nằm hấp hối hỏi ngược lại: “Hắn là gì của ngươi?”
Thục Phi liếc xéo Lạc Nam một chút, đôi môi anh đào nhẹ cắn, lại bình thản nói ra:
“Hắn là nam nhân của ta...”
Đến lượt mỹ phụ choáng váng, mắt đẹp ngẩn ngơ.
Hải Vực Nữ Vương có nam nhân từ bao giờ? Hơn nữa còn là một tên nhìn không ra nhân dạng, nửa sống nửa chết?
“Mau liên thủ bắt lấy nàng! Để chủ nhân tỉnh dậy định đoạt!”
Mà lúc này, Quang Nhi cùng Hỏa Nhi cũng đạp không mà lên, ánh mắt hung hăng nhìn mỹ phụ trầm giọng nói.
“Dị thuộc tính hóa Linh?”
Lúc này Thục Phi mới rảnh rỗi chú ý đến Hỏa Nhi và Quang Nhi, nhất thời giật bắn cả mình.
“Hai ngươi chỉ là Tiên Lực, vậy mà có được linh tính?” Một âm thanh khó tin khác vâng lên, chỉ thấy Băng Linh của Vô Lượng Tiên Băng xuất hiện trên vai Thục Phi, ánh mắt tròn xoe nhìn lấy Quang Nhi và Hỏa Nhi.
“Hừ, Tiên Lực vì sao không thể có linh tính?” Hỏa Nhi cùng Quang Nhi trừng mắt hỏi ngược lại.
Băng Linh của Vô Lượng Tiên Băng nghẹn cứng họng...trước đó nàng cảm ỷ vào mình đã có linh tính mà xem thường mấy loại thiên địa dị vật của Lạc Nam, lúc này rốt cuộc bị á khẩu.
Người ta chẳng những có linh tính, hơn nữa một lúc đến tận hai loại...nàng chỉ có một, lấy gì kiêu ngạo?
“Nam nhân thối tha này thủ đoạn thật nhiều!” Hải Vực Nữ Vương cũng tràn đầy hoảng hốt nhìn xem Lạc Nam vẫn đang hôn mê.
Đây là lần đầu tiên nàng biết trong người hắn có Hỏa Nhi và Quang Nhi tồn tại.
Mấy nữ nhân mắt to trừng mắt nhỏ, mỹ phụ nuốt nước bọt khô khóc nói:
“Các ngươi cứ nói chuyện của mình, ta đi được chứ!?”
Lúc này nàng đương nhiên hiểu ra nam tử mình vừa định hiếp xong giết chẳng phải nhân vật tầm thường gì, thậm chí rất có thể là một lão quái vật nào đó đang bị thương.
Có thể khiến Hải Vực Nữ Vương...à không, lúc này phải gọi là Hải Vực Nữ Tôn.
Có thể khiến Hải Vực Nữ Tôn trở thành nữ nhân, đồng thời sở hữu hai loại Dị thuộc tính đã hóa hình nhân loại, đây sẽ là một nhân vật tầm thường sao?
Câu trả lời hiển nhiên là không thể nào.
Nếu để nam nhân kia thức tỉnh, qua những gì mình đã làm với hắn, mỹ phụ cảm thấy khẩn trương và bất an vô cùng.
“Phú phu nhân, ngươi nên cho chúng ta một lời giải thích hợp lý!” Thục Phi mở miệng nói chuyện.
Nàng mới không ngu ngốc để mỹ phụ rời đi, bằng không một khi Lạc Nam nghe Hỏa Nhi và Quang Nhi tọc mạch, nói không chừng sẽ trừng phạt nàng.
Mỹ phụ đã cưỡng hiếp Lạc Nam, phải ở lại chờ hắn định đoạt.
“Hừ, đừng tưởng ngươi đột phá Tiên Tôn thì đáng gờm, đừng quên sau lưng ta là Phú gia và Thiên Địa Hội!” Mỹ phụ trợn tròn mắt nhìn Thục Phi, lên tiếng uy hiếp nói.
“Khanh khách, đây cũng chính là lý do ta không thể để ngươi đi!” Thục Phi quyến rũ che miệng cười:
“Đường đường là Phú phu nhân, thê tử của Phú gia chủ, mẫu thân của đệ nhất thiên tài Phú gia lại làm ra chuyện hoang đường như vậy? nếu chuyện này bại lộ, dù là Phú gia và Thiên Địa Hội chắc cũng không bênh vực ngươi!”
Mỹ phụ sắc mặt trở nên hết sức khó coi, lại hung hăng trợn mắt nhìn về phía Lạc Nam vẫn còn nằm đó, nếu biết nam nhân này khủng bố như vậy, nàng làm sao sẽ dây vào?
Vốn định mượn thân phận tầm thường sắp chết của hắn để trà thù tâm linh một phen mà thôi.
Mỹ phụ lắc đầu, dẹp bỏ tạp niệm trong lòng, mở miệng hỏi Thục Phi: “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”
“Ta không muốn thế nào cả, Phú phu nhân theo ta về Đảo, chờ nam nhân kia thức tỉnh sẽ định đoạt!” Thục Phi thản nhiên nói.
“Không còn cách nào khác?” Mỹ phụ trầm giọng xuống:
“Các ngươi thả ta rời đi! Chúng ta xem như tất cả mọi thứ chưa hề diễn ra được không?”
Nàng thề, nàng thật sự không biết phải đối mặt với nam nhân kia ra sao khi hắn tỉnh dậy, cực kỳ khó xử.
“Đừng hòng, đã trở thành nữ nhân của chủ nhân chúng ta, cả đời cũng đừng mơ chạy trốn!” Hỏa Nhi và Quang Nhi lập tức phủ nhận nói.
Hỏa Nhi và Quang Nhi cực kỳ hiểu rõ tính cách của Lạc Nam, nếu để mỹ phụ này ăn xong lau sạch sẽ động vào lòng tự trọng của hắn, khi đó nói không chừng hắn sẽ lôi hai nàng ra chấp hành gia pháp.
“Các ngươi...” Mỹ phụ tiến thoái lưỡng nan, cảm giác hối hận dâng trào.
Sớm biết như vậy, đâu vì một chút khoái cảm trả thù mà làm ra chuyện dại dột?
Nhận ra phức tạp trong lòng mỹ phụ, Thục Phi cũng đồng cảm thở dài một hơi:
“Ta biết nhất định Phú phu nhân gặp phải chuyện không may nào đó mới làm ra chuyện hoang đường, nam nhân của ta không đơn giản, nói không chừng hắn có thể giúp ngươi giải quyết!”
“Hắn?” Mỹ phụ chỉ vào Lạc Nam, trái tim lộp bộp, dâng lên một chút hy vọng.
“Không sai! Đừng nhìn hắn còn trẻ mà xem thường, ta đột phá Tiên Tôn là nhờ có hắn!” Thục Phi gật đầu nói.
Ngay cả chính nàng cũng chưa biết làm sao đối mặt với Lạc Nam, càng đừng nói mỹ phụ...
Hai mỹ nhân thành thục, hai hoàn cảnh bất đắc dĩ, vô tình lại dính vào Lạc Nam.
“Hắn giúp ngươi đột phá Tiên Tôn?” Mỹ phụ hé miệng lắp bắp...
Hỗ trợ Thiên Vương đột phá Tôn giả đã là cực khó, hỗ trợ Thiên Vương đột phá Tiên Tôn càng là vượt ngoài khả năng của Phú gia...
Vậy mà nam tử nhìn như người sắp chết, chẳng khác gì một tên ăn mày kia lại làm được?
“Về đảo đi! Đừng ép ta phải ra tay!” Thục Phi nhàn nhạt nói.
Mỹ phụ bất đắc dĩ vô cùng, nàng thừa hiểu bản thân không thể nào là đối thủ của Thục Phi, vừa rồi chẳng qua là đối phương chưa dừng toàn lực mà thôi, bằng không nay ngay cả cơ hội nói chuyện cũng sẽ không có.
“Nói không chừng đây là vận mệnh...” Mỹ phụ ở trong lòng cười khổ một tiếng, theo sau Thục Phi trở về Đảo Hoang, ánh mắt nhìn về phía Lạc Nam vẫn đang thấp thởm không yên.
“Nơi này hình như thuộc phụ cận Thiên Địa Hội?”
Mà lúc này, Thục Phi cũng chú ý đến hoàn cảnh xung quanh, mở miệng hỏi thăm.
“Không sai, hơn nữa còn ở gần Phú gia...” Mỹ phụ gật đầu.
Thục Phi xém chút ngã quỵ, Phú gia phu nhân ở gần Phú gia cắm sừng lên đầu Phú gia chủ? đây rốt cuộc là chuyện quái quỷ gì?
Như nhận ra khó hiểu của Thục Phi, mỹ phụ nhàn nhạt nói:
“Ta đây là đào tẩu ra ngoài, từ hôm nay trở đi không còn là Phú phu nhân!”
Thục Phi càng thêm nhứt đầu, ngươi là Phú phu nhân...thân phận cao quý trên cả vạn người, vì sao lại lâm vào hoàn cảnh thế này?
Nàng không nhịn được hỏi:
“Phú gia chủ không cho người tìm ngươi?”
Mỹ phụ nghe vậy cười lạnh nói: “Kẻ đê tiện như hắn làm sao có thể tha cho ta chạy trốn dễ dàng như vậy? chẳng qua đã hạ độc thủ trên người ta, trong vòng mười ngày tới nếu ta không chủ động quay về tìm hắn sẽ rất thê thảm!”
“Vì sao lại đến mức độ này?”
Thục Phi hít một ngụm khí lạnh: “Các ngươi thế nhưng là phu thê nha!”
“Ai là phu thê với tiểu nhân Phú Kim Đoàn hắn?” Mỹ phụ nghe vậy lớn tiếng cắt ngang.
“Phú Kim Đoàn nào? Gia chủ Phú gia chẳng phải là Phú Kim Khánh sao?” Thục Phi càng thêm hồ đồ rồi.
Nữ nhân một khi nảy sinh lòng hiếu kỳ, ngươi chẳng thể nào ngăn chặn.
Đáng tiếc mỹ phụ nói đến đây thì im miệng, không thèm trả lời Thục Phi khiến Hải Vực Nữ Tôn hận đến nghiến răng.
“Ngươi coi chừng nàng chạy trốn, chúng ta mang chủ nhân đi trị liệu!” Mà lúc này, Hỏa Nhi cùng Quang Nhi cất tiếng nói với Thục Phi.
“Yên tâm, có ta ở đây!” Thục Phi gật gật đầu, mái tóc bồng bềnh như mây cao quý chạy dài xuống gót chân, có một loại mỹ cảm đặc biệt.
“Trị liệu? các ngươi mang hắn đi đâu?” Mỹ phụ hiếu kỳ.
Chợt nàng phát hiện Lạc Nam và hai mỹ nữ đã biến mất tại chỗ, nhất thời bừng tĩnh:
“Không gian pháp bảo...”
Rốt cuộc nàng cũng hiểu vì sao Thục Phi đùng một cái xuất hiện, thì ra là trốn bên trong Không Gian Pháp Bảo.
Bất quá đây là Không Gian Pháp Bảo cấp bậc gì? vì sao nàng không cảm nhận được nó?
Nếu ngay từ đầu có thể phát hiện Không Gian Pháp Bảo, như vậy nàng đâu có rảnh mà cưỡng hiếp Lạc Nam.
Mà khi nhìn thấy Lạc Nam cùng hai nữ tiến vào Linh Giới Châu, Thục Phi nhoẻn miệng cười một hơi đắc ý:
“Lạc Nam a Lạc Nam, ngươi cưỡng hiếp ta...rốt cuộc lại bị Phú phu nhân cưỡng hiếp, có phải báo ứng hay không?”
“Hắn cưỡng hiếp ngươi?” Mỹ phụ một lần nữa trợn mắt há hốc mồm.
Thục Phi trước đây là Thiên Vương cấp cường giả a, có thể cưỡng hiếp một Thiên Vương, thực lực của nam tử kia rốt cuộc khủng bố đến mức nào?
“Không tính là cưỡng hiếp, chỉ là nửa tỉnh nửa mê giao mình cho hắn!” Thục Phi nhún nhún vai đáp.
“Hắn rốt cuộc là ai? Có thân phận gì?” Mỹ phụ tò mò ngày càng mãnh liệt.
“Nam nhân của ngươi gọi Lạc Nam, về phần thân phận cụ thể của hắn ngay cả ta cũng chả rõ!” Thục Phi bình thản đáp.
Mặc dù Lạc Nam đã tiết lộ một phần, nhưng Thục Phi vẫn luôn cho rằng hắn nói điên nói khùng, có quỷ mới tin hắn đến từ hạ giới.
“Hừ, ai là nam nhân của ta?” Mỹ phụ lạnh lùng phủ nhận: “Miễn cưỡng xem như tình một đêm mà thôi!”
“Rồi ngươi sẽ hiểu, nam nhân này cực kỳ bá đạo, một lần lên giường với hắn...cả đời hắn sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Thục Phi dựa vào kinh nghiệm của bản thân đưa ra đánh giá.
“Ngươi cũng vậy sao?” Mỹ phụ hỏi ngược lại.
“Không sai!” Thục Phi thản nhiên thừa nhận.
Đột phá Tiên Tôn khiến tâm cảnh của nàng bình tĩnh và thành thục hơn, đối với mọi chuyện đều có thể bình thản đối mặt.
Nàng có thể bảo trì mạng sống, đột phá Tiên Tôn đều là do Lạc Nam mang đến...
Mặc dù chưa nói đến vấn đề tình cảm, nhưng Thục Phi hiểu vận mệnh của mình đã triệt để dính vào một người.
...
“Khụ khụ...”
Có tiếng ho khan cắt đứt cuộc trò chuyện của hai nữ.
Trong ánh mắt mộng bức của mỹ phụ, một tên nam tử thản nhiên xuất hiện.
Thân thể cao thẳng cân đối dị thường, da thịt khỏe mạnh, từng muối cơ khỏe khoắn tràn ngập lực lượng, diện mạo anh tuấn, tóc dài tùy ý xỏa tung, một thân hắc bào tung bay trong gió, đôi mắt một trắng một đen cực kỳ tà dị, càng tô điểm nên vẻ đặc biệt của hắn.
Còn ai khác ngoài Lạc Nam?
“Khỏe rồi?” Thục Phi nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn.
“Không tệ, nàng làm rất tốt!” Lạc Nam cười cười ôm lấy eo Thục Phi, lúc này mới đưa ánh mắt vô cảm nhìn sang mỹ phụ.
“Làm sao có thể?”
Mỹ phụ toàn thân chấn động nhìn một màn này.
Nam nhân này ôm eo Thục Phi, chẳng phải là nam nhân của Thục Phi sao?
So với lần đầu mỹ phụ nhìn thấy Lạc Nam, hình tượng lúc này của hắn đã thay đổi như trời và đất.
Giống như một tên ăn mày, đột nhiên biến thành bạch mã hoàng tử trong cổ tích, mọi thứ quá mức không chân thật.
“Nghe nói có mỹ nhân ham mê nhan sắc của bổn công tử, nhân lúc ta trọng thương làm chuyện tồi bại đúng không?” Lạc Nam nhàn nhạt vuốt cằm, biết còn cố tình hỏi thăm Thục Phi.
“Phốc!” Thục Phi bị bộ dạng của hắn làm cho bật cười, thật là thiếu đứng đắn.
“Thật sự là ngươi...” Mỹ phụ vẫn chưa chịu tin tưởng.
Kẻ này vì sao khôi phục thương thế nhanh như vậy? phải biết hắn biến mất chưa đến nửa ngày.
“Có Gia Tốc Trận và Bất Tử Thụ, có thể trị liệu chậm sao?” Thục Phi ở trong lòng âm thầm bĩu môi.
“Thế nào? Nhận không ra?” Lạc Nam hừ lạnh một tiếng, Hỏa Nhi và Quang Nhi trong hình dạng thu nhỏ xuất hiện hai bên bờ vai, trừng mắt nhìn mỹ phụ.
Chứng kiến Hỏa Nhi với Quang Nhi, mỹ phụ rốt cuộc xác định nam tử trước mặt thật sự là tên hấp hối vừa rồi mà nàng cưỡng hiếp.
Lạc Nam thấy phản ứng của mỹ phụ, hắn hơi suy nghĩ một chút...một Pháp Bảo hình tấm Kính đã xuất hiện trong tay.
Chiếu Ảnh Kính, chính là Pháp Bảo mà Âu Dương Thương Lan đấu giá cho hắn, để tránh chủ nhân Bất Tử Thụ dò tìm.
Không nhiều lời, Lạc Nam đem Chiếu Ảnh Kính rọi vào hoang đảo.
“Ưm...ưm...ưm, sướng sướng...”
Chỉ trong khoảnh khắc, bên trên mặt kính hiện lên cảnh tượng vừa mới diễn ra không lâu.
Chính là hình ảnh mỹ phụ ngồi cưỡi ngựa trên cơ thể máu me đầm đìa của hắn, vừa nhún vừa rên...
“Mau tắt!” Thục Phi cùng mỹ phụ xấu hổ muốn chết, vừa thẹn vừa giận vươn tay muốn đoạt lấy Chiếu Ảnh Kính của Lạc Nam.
Lạc Nam nhanh chóng đem nó thu hồi, hắn cũng cần xác nhận những gì Hỏa Nhi và Quang Nhi vừa kể là sự thật.
“Tính thế nào?” Thục Phi cất tiếng hỏi Lạc Nam.
“Trước tiên bắt giữ nàng! Tìm hiểu động cơ cưỡng hiếp soái ca!” Lạc Nam rất vô sĩ nói.
“Nếu nàng không khai báo?” Thục Phi hỏi tiếp.
“Đương nhiên là dụng hình tra tấn, chấp hành gia pháp đến khi nào khai báo thì thôi!” Lạc Nam một mặt hung tợn nhìn chằm chằm mỹ phụ nói.
“Nhưng nàng là mẫu thân của Phú Nhược Linh a!” Thục Phi cổ quái nói ra.
“Phốc!”
Lạc Nam phun ra một ngụm, sắc mặt mộng bức...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.