Chương trước
Chương sau
Trung Tiên Vương Giới Hải Vực Tinh, nơi bao trùm trên vô vàn Tiểu Tiên Giới, thế lực tầng tầng tầng lớp lớp lấy Vương vi tôn, tọa lạc giữa mênh mông vũ trụ.
Trong hàng ngũ Vương giới, Hải Vực Tinh vẫn là có uy danh hiển hách, bởi nó chính là Thiên Vương Giới, áp đảo các Vương giới còn lại.
Tại Hải Vực Tinh, có chi nhánh của những thế lực đỉnh cấp nhất trong Vũ Trụ như Săn Ma Điện, Thiên Địa Hội…là vũ đài của vô số thiên kiêu kiệt xuất Tiểu Tiên Giới ngày đêm hướng đến.
Tại Hải Vực Tinh, thiên tài nổi bật rơi rụng như lá mùa thu, mỗi ngày đều có kẻ vang danh thiên hạ, cũng có những kẻ ảm đạm ngã xuống biến mất khỏi võ đài cường giả, máu mới được thay liên tục, những người thành công đi đến cuối cùng trở thành nhân vật quát tháo phong vân, Thiên Vương cấp bậc cường giả.
Mà Bồng Lai Tiên Đảo chính là thế lực sở hữu một vị Thiên Vương tọa trấn, bất kể thực lực hay địa vị đều là siêu phàm, thanh danh vừa ra…vạn địch lùi bước.
Có thể gia nhập một thế lực như vậy, Thiên Vô Ảnh mấy nữ dù đối với bản thân cực kỳ tự tin nhưng vẫn không thể áp chế cảm xúc dâng trào…
Lúc này đây, khác với Ỷ Vân chúng nữ có chút thấp thỏm và kích động, Lạc Nam lại bình tĩnh hơn rất nhiều.
Bởi như đã nói, càng đi xa sẽ càng thấy bản thân mình nhỏ bé, một Hải Vực Tinh mặc dù rất mạnh, nhưng ở trong vũ trụ bao la vô tận này…vẫn còn vô số nơi không thua kém nó.
Hải Vực Tinh chỉ là một Vương giới, mà bên trên nó càng là có Tôn giới bao trùm, đó là chưa kể các Đại Tiên Giới cao cao tại thượng đang hướng mắt nhìn xuống chúng sinh, áp đảo cả Tôn giới và Vương giới.
Huống hồ ngoại trừ các thế giới cố định, bên ngoài tinh không vô tận vẫn còn ẩn chứa vô số tồn tại thần bí, vô số hung hiểm không lường trước được…một băng đoàn Đạo Tặc như Lãnh Nha đã khiến Tiên Vương mạnh mẽ như Độc Cô Ngạo Tuyết chật vật không ít rồi.
Ở vũ trụ vô tận ngoài kia, liệu có ai thống kê được số lượng Tinh Không Đạo Tặc?
Lãnh Nha Đạo Tặc chỉ là một hạt cát nhỏ không đáng chú ý mà thôi.
Tồn tại mạnh mẽ như Tuế Nguyệt Nữ Đế cũng từng ngã xuống một lần, Lạc Nam sẽ không vì mình trong thời gian ngắn ngũi đặt chân Trung Tiên Giới mà cảm thấy kiêu ngạo, ngược lại áp lực trong lòng hắn ngày càng lớn hơn, không cho bản thân lơ là dù chỉ một chút.

Tinh Vân Thuyền xẹt ngang vô vàn tinh không, hành tinh xanh thẳm trước mắt hiện lên ngày một lớn, Hải Vực Tinh đã đến gần.
“Giống Địa Cầu quá…” Lạc Nam cảm thán trong lòng một tiếng…
Hải Vực Tinh cũng là tinh cầu với đa số diện tích đều là nước biển, lục địa chỉ chiếm một phần, chỉ là nếu so với địa cầu, Hải Vực Tinh to lớn hơn không biết bao nhiêu lần, Lạc Nam không thể ước tính được.
Tinh Vân Thuyền phá tan các tầng mây, ngự trên biển cả…lấy một tốc độ khủng bố phi hành, trở về Bồng Lai Tiên Đảo.
“Thật chán…chiếc thuyền rách này còn không bằng Tiểu Hồng Nôi của Manh Manh!”
Tiểu cô nương 5 tuổi lười biếng lăn lộn trong lòng Đạm Đài Uyển, nhìn tốc độ của Tinh Vân Thuyền bĩu môi nói ra.
“Tiểu Hồng Nôi?”
Lạc Nam lập tức nhớ đến cái nôi em bé màu hồng phát ra nhạc vui nhộn của nàng, không thể không nói tốc độ của nó cực kỳ kinh khủng.
“Mang vào đi!” Đạm Đài Uyển lúc này lấy ra mấy kiện mặt nạ giao cho Lạc Nam và chúng nữ, thuần một màu trắng bạc chỉ để lộ đôi mắt, rất giống mặt nạ của nàng sử dụng.
“Lại là Vương Cấp?” Lạc Nam kinh dị trong lòng, mấy kiện Mặt Nạ này đều là hàng Vương Cấp có thể che giấu dung mạo a, Bồng Lai Tiên Đảo chỉ vì che mặt mà bỏ ra cái giá lớn nhất vậy, không biết giàu đến mức độ nào.
Tuy nhiên nhập gia tùy tục, nếu đã thành đệ tử của Bồng Lai Tiên Đảo vậy phải tuân thủ Đảo quy, Lạc Nam cùng tam nữ nhanh chóng đeo mặt nạ vào.
Chỉ có Đình Manh Manh là vẫn thản nhiên trưng gương mặt trẻ thơ như thiên sứ của mình ra ngoài, còn thản nhiên nằm mút sữa.
Trong lúc rảnh rỗi, Lạc Nam cũng có chút tò mò nhìn sang Đình Manh Manh hỏi:
“Nhị Đảo Chủ, ngươi là làm sao lấy ngôi sao ném chết Lãnh Nha?”
Nghe Lạc Nam hỏi vậy chúng nữ cũng vểnh tai lên, hiền nhiên các nàng rất khó tưởng tượng thân thể bé bỏng của Đình Manh Manh có thể làm ra hành vi bạo lực như vậy a.
“Thì trực tiếp cầm ngôi sao chọi hắn thôi, tên kia quá yếu chơi không vui gì hết!” Đình Manh Manh nhả ra núm sửa ánh mắt khinh bỉ nói, hiển nhiên nàng đã cất công ra ngoài một chuyến nhưng gặp đối thủ yếu như vậy cảm thấy cực kỳ không vui.
Lạc Nam cùng chúng nữ khóe miệng co quắp, tiểu nha đầu này lời ra khỏi miệng quả thật có thể giết người không đền mạng a.
Phải biết mặc dù khi đó công dụng của Tiểu Vương Đan mặc dù sắp hết, nhưng di chứng vẫn chưa kéo đến, Lãnh Nha còn lài một Địa Vương hàng thật giá thật.
Trước đó chiến với Độc Cô Ngạo Tuyết thì Lãnh Nha tiêu hao vẫn chưa quá lớn, vậy mà ở trong mắt Đình Manh Manh hắn chỉ là kẻ yếu ớt, không biết nếu Lãnh Nha nghe được câu này có tức đến mức đội mồ sống lại hay không.
Mặc dù tò mò thực lực của Đình Manh Manh, nhưng Lạc Nam cũng hiểu khoảng cách giữa mình và nha đầu này còn quá xa vời, đứng trước Đình Manh Manh dù hắn có thi triển Bá Lực cũng chưa chắc có thể chiến với nàng một trận, thôi thì cam tâm tình nguyện làm một đệ tử ngoan ngoãn trước đã.
VÈO VÈO VÈO…
Đúng lúc này, Lạc Nam chứng kiến ba cái đội ngũ phi hành với tốc độ không kém Tinh Vân Thuyền vọt vào Hải Vực Tinh, không ai khác chính là đoàn người của Vô Lượng Hải Các, Đạo Huyền Tông cùng Hải Yêu Cung.
“Vì sao đệ tử bọn hắn đông đảo vậy? Tiểu Tuyết ngươi nhất định lười biếng đúng không?” Đình Manh Manh nhìn nhân số đội ngũ của đám Hải Yêu Cung, lại nhìn về Bồng Lai Tiên Đảo chỉ có Lạc Nam với tam nữ, nhất thời oa oa kêu to nhìn Độc Cô Ngạo Tuyết chống nạnh hỏi.
Hiển nhiên lần Tuyển Tử này Bồng Lai Tiên Đảo chỉ thu được bốn người khiến tiểu nha đầu bất mãn.
Bởi vì Vô Lượng Hải Các tam đại thế lực ngoại trừ thiên tài trong top 16 ra, bọn hắn còn vơ vét thêm những thí sinh khác có truyền thừa Tiên Vương còn sót lại, cho nên nhân số đệ tử mới gia nhập đông đảo vô cùng.
“Nói tiếng nữa ta sẽ đánh ngươi!” Độc Cô Ngạo Tuyết liếc mắt nhìn qua nhất thời khiến Đình Manh Manh rụt lại cái đầu nhỏ, sắc mặt nhăn nhó hết sức đáng thương.
“Nhị Đảo Chủ yên tâm, bốn muội muội mới của chúng ta có thể đè toàn bộ ba phương đệ tử của bọn hắn ra đánh!” Đạm Đài Uyển ánh mắt có chút tự hào nhìn sang Lạc Nam với tam nữ.
Tuyển Tử Đại Hội lần này có bốn thiên tài nổi bật nhất đã tề tụ Bồng Lai, dù đem toàn bộ thí sinh khác giao cho Đạo Huyền Tông các loại thì đã sao?
“Lợi hại như vậy?” Đình Manh Manh mắt tròn sáng rực lên, hưng phấn bừng bừng đảo mắt đánh giá Địa Ngọc Huyền mấy nữ.
“Nhị Đảo Chủ chê cười!” Ỷ Vân chúng nữ cười khổ khiêm tốn.
Trước một tiểu ma vương thô bạo giết chết Lãnh Nha, các nàng thật sự không dám tự xưng thiên tài.
“Hì hì, không cần khách khí, các muội đương nhiên không thể lợi hại như Manh Manh, bất quá chỉ cần đánh thắng đệ tử của ba thế lực kia là được!” Đình Manh Manh vỗ vỗ bàn tay nhỏ cười híp mắt nói.
Được rồi, ngươi thật sự không biết khiêm tốn…
“Tiểu cô nương kia là ai?”
Mà lúc này, Hải Yêu Cung, Vô Lượng Hải Các với Đạo Huyền Tông ba phương thế lực cũng chú ý đến Đình Manh Manh trên Tinh Vân Thuyền, một đám nữ nhân Bồng Lai Tiên Đảo hành tẩu mang theo bé gái 5 tuổi thật sự quá mức quỷ dị.
“Không biết a…” Song Kiếm Tiên Vương, Thủy Không Tiên Vương mấy người lắc đầu, bọn hắn không nhận thức Đình Manh Manh.
“Có khi nào là con riêng của nữ nhân nào đó trên Bồng Lai Tiên Đảo? hừ, đúng là giả vờ thanh cao!” Một nữ đệ tử ra vẻ dè bĩu nói.
Nàng là một trong bảy người bị Độc Cô Ngạo Tuyết từ chối thu nhận, lúc này canh cánh trong lòng nên muốn hạ thấp danh dự của Bồng Lai Tiên Đảo.
“PHỐC!”
Chỉ là lời vừa nói xong, trong ánh mắt hoảng sợ của đám người, đầu của nữ đệ tử đã lìa khỏi cổ, máu tươi cũng theo đó hóa thành hư vô.
Chết cực kỳ thảm.
Song Kiếm Tiên Vương thu hồi một kiếm vào tay, ánh mắt lạnh lùng âm trầm nói:
“Họa là từ miệng mà ra, lời nói vừa rồi có thể dẫn đến hai tông đại chiến…loại đệ tử ngu xuẩn như thế này các ngươi phải nhìn lấy làm gương!”
“Ực!” Một đám đệ tử mới gia nhập vội vàng hoảng hốt gật đầu như gà mổ thóc, nào còn dám có chút ý khinh nhờn?
Lúc này bọn hắn mới nhớ lại Bồng Lai Tiên Đảo cũng là nhất phương cự phách ở Hải Vực Tinh này, không phải một chút thiên tài mới nổi như bọn hắn có thể dị nghị hay xúc phạm.
Nếu không may phạm phải, chẳng cần đến Bồng Lai Tiên Đảo ra tay, đích thân trưởng bối trong cùng môn phái sẽ tiễn bọn hắn xuống địa ngục.
“Các ngươi cũng nên quản tốt miệng lưỡi của mình!” Hải Sư Yêu Vương cùng Thủy Không Tiên Vương nghiêm túc căn dặn đám đệ tử.
Thực lực của Độc Cô Ngạo Tuyết biểu hiện trong lần giao hữu vừa rồi quá mức kinh khủng, bọn hắn hận không thể lập tức trở về báo với thế lực sau lưng mình, nào dám chủ động trêu chọc Bồng Lai Tiên Đảo?
Kiếm Vực là cổ lực lượng mà ngay cả một Kiếm Tu xuất chúng như tông chủ Đạo Huyền Tông cũng chưa hoàn toàn nắm giữ, đủ thấy mức độ xem trọng của ba đại thế lực đối với Độc Cô Ngạo Tuyết.

“Hừ, mấy lão già này vậy mà không nhận ra Manh Manh? Chẳng lẽ ta vô danh tiểu tốt đến vậy sao? Thật là tức chết!” Đình Manh Manh nghe lén đối thoại của Thủy Không Tiên Vương đám người, xém chút nữa tức giận đi tìm bọn hắn tính sổ.
“Năm xưa ngươi chưa nhỏ đến mức độ như hiện tại, bọn hắn không nhận ra là dễ hiểu!” Độc Cô Ngạo Tuyết bình thản vuốt tóc nói.
“Thật là đáng giận, vì sao Manh Manh ngày càng nhỏ…tức chết ta!” Đình Manh Manh trực tiếp ủy khuất khóc rống lên, vùi đầu vào lòng Lạc Nam làm nũng.
Người khác ngày càng lớn hơn và xinh đẹp, nàng lại ngày càng nhỏ đi…quá mức khi dễ người, ông trời không công bằng a.
Nhìn thấy Đình Manh Manh khóc lóc, Lạc Nam ánh mắt hiện lên một tia ôn nhu, bàn tay mềm mại đặt lên lưng tiểu nha đầu nhẹ nhàng vuốt ve.
Trước sự xoa dịu của Lạc Nam, Đinh Manh Manh vậy mà hưởng thụ cực kỳ, chỉ thoáng chốc đã ngủ thiếp đi, sắc mặt an tường, khóe môi còn treo lấy nụ cười ngọt ngào như kẹo.
“Cái này…Lạc Yên ngươi rất có kinh nghiệm chăm sóc tiểu hài tử nha!” Đạm Đài Uyển kinh ngạc nói ra.
Phải biết bình thường Đình Manh Manh mỗi lần khóc nhè đều rất khó nín, toàn bộ Bồng Lai Tiên Đảo dốc hết thủ đoạn đều không thể vỗ về nàng, vậy mà Lạc Yên chỉ vuốt lưng một chút đã nín khóc lăn ra ngủ rồi?
Độc Cô Ngạo Tuyết trong mắt cũng có một chút kinh ngạc nhìn sang, hiển nhiên cũng cảm thấy kỳ quặc giống Đạm Đài Uyển.
“Ta cũng không biết…” Lạc Nam gượng cười nói.
Trước đây khi còn nhỏ Tiểu Kỳ Nam mỗi lần khóc nhè đều là hắn vỗ về như vậy, cũng tích lũy được một chút kinh nghiệm trấn an tâm linh trẻ nhỏ.
Không có Đình Manh Manh luyên thuyên, bầu không khí nhất thời trầm lắng xuống, chỉ có Thiên Vô Ảnh hơi chút ghen ghét nhìn Đình Manh Manh cuộn tròn trong lòng Lạc Nam, vị trí đó vốn là của nàng a.
Rốt cuộc, nơi cần đến cũng phải đến…
Tọa lạc giữa hải dương mênh mông vô tận, ba hòn đảo chụm lại cùng nhau như một đóa hoa ba cánh, cảnh tượng trên đảo trong như tiên cảnh…
Không có các kiến trúc rộng lớn bất phàm như trong tưởng tượng, cũng chẳng có uy thế hào hùng một cái Thiên Vương Thế Lực lẽ ra nên sở hữu…
Có chăng chỉ là danh lam thắng cảnh…
Cầu vòng xẹt ngang bầu trời, bãi cát trắng mềm mịn tinh khiết, nước biển trong veo với hàng loạt các quần thể san hô lộng lẫy mỹ lệ dưới lòng đại dương…
Khí hậu mát mẻ ôn hòa, từng bãi đá xanh, từng hàng dừa tươi mát, xen lẫn với các kiến trúc giản dị mộc mạc gần gũi với thiên nhiên, đình đài lầu các xen lẫn rừng hoa thơm, trên đảo có suối trong tươi mát lượn quanh, tiên hạc lượn quanh, bầy hươu uống nước, sóc nhỏ tung tăng, phi cầm tẩu thú, cảnh tượng chẳng khác nào chốn Bồng Lai.
“Không hổ danh Bồng Lai Tiên Cảnh!” Địa Ngọc Huyền nhịn không được ngẩng ngơ, ánh mắt có chút phiêu hốt.
Địa Tiên Môn cũng là môn phái lựa chọn gần gũi với tự nhiên như đại địa, nhưng nếu so với thắng cảnh chốn Bồng Lai, thật sự quá mức khô khan.
Tu sĩ càng tu luyện lên cao càng muốn thân thể hòa nhập cùng thiên địa, gần gũi với tự nhiên, cảm nhận thuộc tính Tiên Khí trong trời đất từ đó có thể thăng hoa…Bồng Lai Tiên Đảo hiểu được đạo lý này nên mới có hoàn cảnh thế lực như chốn đào nguyên thơ mộng đến thế.
“Tiên Khí thật nồng đậm!” Lạc Nam hít sâu một hơi thở, thoải mái nói ra.
Mặc dù cường độ Tiên Khí ở Hải Vực Tinh đã vượt qua Tiểu Tiên Giới vô số lần, nhưng Tiên Khí thuộc phạm vi Bồng Lai Tiên Đảo còn nồng đậm hơn, đã không kém Linh Giới Châu của hắn…
“Nếu có Hy Thần, Liên Nga mấy nàng ở đây…nhất định sẽ rất thích hoàn cảnh Bồng Lai Tiên Đảo!” Lạc Nam trong lòng cảm thán nói.
Bồng Lai Tiên Đảo khá giống với Tinh Linh Đảo, chỉ có điều vượt trội hơn quá nhiều mà thôi.
“Hì hì…”
Ngoài tiếng sóng biển rì rào liên miên không dứt, ẩn giữa đất trời còn loáng thoáng nghe thấy âm thanh cười đùa vui sướng của nữ nhân, oanh oanh yến yến.
“Hoan nghênh đến với Bồng Lai!” Đạm Đài Uyển tóc tím tung bay, mặt nạ tháo xuống, ánh mắt hiện lên tự hào nhìn Lạc Nam và tam nữ mỉm cười nói ra.
Mà khi nhìn thấy Tinh Vân Thuyền ở trên không hạ xuống, bên dưới đảo nhanh chóng có người phản ứng.
“Cung nghênh hai vị Đảo Chủ trở về!”
Từng làn gió thơm kéo đến, một đám giai nhân khuynh quốc khuynh thành chân trần đạp lấy hư không, uyển chuyển như tiên tiến lên chào đón.
Đi đầu nhóm nữ nhân là bốn vị nữ tử phong hoa tuyệt đại, áo mỏng che thân, da thịt trắng tuyết như ẩn như hiện, các loại khí chất nhất thời khiến Lạc Nam hoa cả mắt, quả thật là mỗi người mỗi vẻ, mười phân vẹn mười.
Mà khi cảm nhận được khí thế và uy áp vô hình trên người các nàng, sắc mặt Lạc Nam trở nên trịnh trọng…bốn nữ nhân này vậy mà đều là Tiên Vương!
Nhớ lại lời nói của Đạm Đài Uyển, Lạc Nam lập tức nhận ra thân phận của các nàng.
Chính là bốn vị còn lại thuộc Bồng Lai Ngũ Tiên…đệ tử xuất chúng nhất của Bồng Lai Tiên Đảo.

Tối vui vẻ nha mọi người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.