Chương trước
Chương sau
Tiên Lực, đây là khái niệm lần đầu Lạc Nam nghe qua, mặc dù chưa rõ tình hình như thế nào, nhưng Cẩm y thanh niên có thể bức Võ Tam Nương sử dụng đến Tử Môn, nhưng cuối cùng vẫn bại trận có thể thấy được lớm đóm.
“Muốn biết mạnh hay không, chiến một trận là được!” Lạc Nam sắc mặt lạnh lùng, Thiẻn Hạ Vô Song trực tiếp kích hoạt.
Trong khoảnh khắc đó, một luồng lực áp cuồn cuộn mà ra, khí thế của Lạc Nam kéo căng, phong độ lên đến cực hạn, ép đến Cẩm y thanh niên.
“Làm sao có thể?” Cẩm y thanh niên sắc mặt đại biến, kiến thức càng cao hắn càng nhận ra môn Bí Thuật này bất phàm, nhất thời nghiêm nghị quát:
“Tại một Tinh Cầu cấp thấp làm sao xuất hiện loại Bí Thuật bá đạo đến như vậy? Ngay cả Tiên Lực của ta cũng có phần kiêng kỵ?”
Bất quá rất nhanh, trong mắt Cẩm y thanh niên lóe lên vẻ tham lam cùng mừng như điên, nếu có thể đoạt được môn Bí Thuật này, tính luôn Hồng Hoang Cốt Kinh, thu hoạch lần này lớn rồi.
Lạc Nam mặc kệ tên này nghĩ gì, Khai Môn, Cơ Môn, Tốc Môn, Thể Môn, Mình Đồng Da Sắt toàn diện kích hoạt.
Tốc biến triển khai, Bát Hoang Hoành Thiên Viêm bùng phát kết hợp cùng Tốc Môn, tốc độ triển khai đến cực hạn, lóe lên một cái đã xuất hiện sau lưng Cẩm y thanh niên, một cái Bạo Tinh Quyền với Lôi cùng Hỏa cuồn cuộn mà ra.
Đế Diễm, Tam Sắc Lôi kiếp không hề giữ lại, toàn diện dồn vào một quyền này.
“Cái gì?” Nhìn thấy một đám hành động liên miên bất tuyệt của Lạc Nam, dù Cẩm y thanh niên kiến thức phi phàm cũng không nhịn được phải kinh dị.
Bất quá tốc độ ứng của hắn cũng kinh khủng vô cùng, xoay người một cái, Bát Hoang Chưởng ầm ầm mà ra.
Hai loại chiêu thức vừa nhìn đã thấy rõ mạnh yếu, bởi vì mặc dù thủ đoạn của Lạc Nam tầng tầng lớp lớp, nhưng công kích của hắn chưa đủ khiến không gian kiên cố tại nơi này tan vỡ.
Nhưng Cẩm y thanh niên thì khác, Tiên Lực vượt qua lẽ thường, ba loại Tiên Lực cùng ra, không gian đổ nát.
ĐÙNG...
Bạo Tinh Quyền cùng Bát Hoang Chưởng, Lạc Nam bị chấn bay ra ngoài, nặng nề nện lên một cột trụ bên trong Thạch Điện, cánh tay nát bấy.
Niết Bàn Linh Thủy cố gắng khôi phục vết thương...
“Sở hữu Dị Thuộc Tính cùng Lôi Kiếp đáng gờm thật đấy, đáng tiếc ngươi chưa chuyển đổi Linh Lực thành Tiên Lực, vĩnh viễn chỉ là con kiến hôi!” Cẩm y nam tử ra vẻ khinh thường nói, trong lòng thì nghiêm nghị không ít:
“Người này cơ duyên bất phàm, thủ đoạn lại tầng tầng lớp lớp, tuyệt đối không thể để hắn trưởng thành!”
Hắn quyết tâm trước hết thăm dò các con bài của Lạc Nam, sau đó bắt sống, đoạt hết tất cả về mình.
Cẩm y thanh niên sợ mình dùng toàn lực sẽ khiến Lạc Nam nổ chết, lúc đó thì công cóc.
Lạc Nam chật vật đứng dậy, trong lòng tương tự kinh hãi đến cùng cực, hắn cảm giác được Cẩm y thanh niên còn chưa xuất sử hết toàn lực, vậy mà xương cốt của mình đã sắp vụn vỡ rồi, nếu không nhờ Thể Môn cùng Mình Đồng Da Sắt kết hợp, hiện tại mình đã là một cổ thi thể.
“Ta nghĩ chúng ta nên chạy trốn!” Đan Mộng Cơ bất chợt hít sâu một hơi nói.
Lạc Nam không nói gì, bất quá hắn đã nghĩ đến một khả năng kinh khủng nào đó, trong lòng nhất thời nghiêm nghị đến cực điểm.
“Kẻ này đến từ Tiên giới hoặc nơi cao cấp nào đó, lại không bị Trận Pháp trong Thạch Điện áp chế tu vi, nói rõ hắn tùy thời có thể bùng nổ sức mạnh một cái tối đa, thậm chí có khả năng đạt đến đẳng cấp Linh Tu cao nhất ở Man Hoang Tinh Cầu, chúng ta không có chút phần thắng nào!” Đan Mộng Cơ hít sâu một hơi, làm ra phán đoán nói.
Lạc Nam trong lòng siết chặt, hắn cũng có suy đoán như vậy, Cẩm y thanh niên từ đầu đến cuối luôn biểu hiện quá mức thong dong bình thản, hiển nhiên luôn tự tin nắm giữ phần thắng tuyệt đối ở trong tay.
Bất quá tại sao Hệ Thống lại đưa ra nhiệm vụ như vậy? Mình hoàn toàn không có phần thắng a.
Không phải Lạc Nam thiếu tự tin với bản thân, mà là hắn khôn ngoan chấp nhận sự thật, biết người biết ta mà thôi. Mặc dù hận không thể diệt sát Cẩm y thanh niên ngay tại chỗ, nhưng giữ được mạng của mình và Võ Tam Nương mới là điều trọng yếu nhất.
Đại trượng phu giữ được buông được, không phải loại không não liều mạng bất chấp hậu quả.
“Thế nào? Sao không lên?” Cẩm y thanh niên khóe miệng khẽ nhếch, hắn mặc dù bị thủ đoạn của Lạc Nam làm cho kinh ngạc, nhưng đúng như Đan Mộng Cơ suy đoán, từ đầu đến cuối luôn mang tâm thái vui đùa con kiến nhỏ.
Thậm chí khi Võ Tam Nương kích hoạt Tử Môn, Cẩm y thanh niên vẫn không quá mức bận tâm, bị nàng đánh trúng chẳng khác gãi ngứa cho hắn.
Không phải Cẩm y thanh niên tự cao tự đại, mà là vì chênh lệch của đôi bên như trời và đất, dù hắn muốn nghiêm túc cũng không làm được.
Cảm giác này giống như ngươi sinh ra đã ở vạch đích, còn đối thủ vẫn đang lăn lộn kiếm từng đồng lẽ vậy, làm sao so?
Lạc Nam trong lòng hít sâu, toàn bộ lực lượng thể tu kéo căng, tế bào mở rộng, cơ bắp toàn diện bạo tạc, lùi một chân lấy đà, Linh Thể kết hợp, tung ra một đấm được gia trì bởi Lôi Hỏa.
“Cuồng Thú Quyền!”
“Ồ? Một quyền này đã sánh ngang Cực Cấp Vũ Kỹ, không tệ!” Cẩm y thanh niên dùng tâm thái cao cao tại thượng nhìn đến, đem tu vi bản thân thả lỏng một chút, thô bạo tung ra một cái Bát Hoang Chưởng.
Luồng khí lãng đến từ Cuồng Thú Quyền chỉ chống được giây lát, sau đó có dấu hiệu bị nghiền ép.
Lạc Nam lại không bận tâm điều đó, sau khi tung ra Cuồng Thú Quyền, hắn đã kích hoạt tốc độ bản thân đến mức tối đa, thân ảnh xuất hiện sau lưng Cẩm y thanh niên, Ngũ tôn đại đỉnh ầm ầm vận chuyển, Hợp Linh Chưởng ngưng tụ trong tay.
Hiển nhiên đây mới là một kích tối hậu.
Khóe miệng Cẩm y thanh niên nhếch lên khinh thường, chiêu giương đông kích tây này hắn chơi từ lúc ba tuổi.
Bằng tốc độ nhanh nhất quay đầu, trong mắt lóe lên kinh ngạc khi gặp Hợp Linh Chưởng của Lạc Nam, hắn âm thầm nhíu mày, giường như mình nghe qua ở đâu đó về loại Vũ Kỹ có thể dung hợp các loại thuộc tính này rồi?
Bất quá Vũ Trụ quá mức rộng lớn, Cẩm y thanh niên nhất thời cũng không nghĩ ra, ý tham lam trong mắt càng đậm, Bát Hoang Chưởng tiếp tục hướng Lạc Nam đánh đến.
Dù người có tầng tầng lớp lớp thủ đoạn, nhưng đẳng cấp Vũ Kỹ chênh lệch không thể bù đắp, thổ dân mãi mãi chỉ là thổ dân, bất quá không thể không nói thủ đoạn của người này thật nhiều, tốt nhất nên lộ ra hết để hắn tiện đường khai thác.
“Chính là thời khắc này!”
Lạc Nam thấy đối phương chuẩn bị tung chưởng, ánh mắt lóe lên nghiêm nghị quát:
“Định Hồn! Tạc Hồn Thuật! Xiềng Xích Linh Hồn!”
Ba loại Hồn Lực cùng lúc kích ra, tác động trực diện vào đầu não Cẩm y thanh niên.
Cẩm y thanh niên chỉ cảm thấy trong đầu oang một tiếng trong khoảng khắc, rất nhanh mà thôi, Tiên Lực cuồn cuộn bộc phát mà lên, đem hắn trở về thanh tĩnh, phần đầu ẩn ẩn có chút đau nhứt.
Xiềng Xích Linh Hồn vỡ nát, hai loại công kích khác cũng tiêu tan.
Dù không phải là một Hồn Tu, nhưng với tu vi thật sự của Cẩm y thanh niên thì Linh Hồn của hắn cũng mạnh mẽ đến đáng sợ, chút công kích của Lạc Nam chỉ đủ khiến hắn đau đầu giây lát, ngay cả bị thương cũng không tính.
Bất quá với một điểm ngắn ngũi ấy, Hợp Linh Chưởng đã tranh thủ hung hăng tiến đến, bắn vào người Cẩm y thanh niên, đem hắn đẩy bay.
Ầm Ầm Ầm...
Cẩm y thanh niên lăn lộn trên đất...
“Trốn!” Lạc Nam nhân cơ hội, ba chân bốn cẳng lao đến ôm chặt Võ Tam Nương, Tốc Biến triển khai liên tục năm lần, kéo dài một chút khoảng cách.
Chỉ là đáng tiếc, Cẩm y thanh niên không biết từ bao giờ đã dẽ dàng xé nát không gian, ung dung cản trở trước mắt hai người, phũi phũi chút tro bụi trên áo, tiếu dung nói:
“Không thể không nói, ngươi làm cho ta bất ngờ, Thể Linh Hồn tam tu, lại có rất nhiều thủ đoạn, toàn bộ chúng nó rất nhanh sẽ thuộc về ta!”
Trong lòng Lạc Nam siết chặt, mồ hôi lạnh chảy khắp toàn thân, khí thế trên người Cẩm y thanh niên lúc này đã vượt xa mọi giới hạn hắn từng nhận biết, thậm chí nếu không có trạng thái Thiên Hạ Vô Song gia trì, thân thể nói không chừng đã bị ép dẹp lép.
“Đây rốt cuộc là tầng thứ gì?” Lạc Nam hít sâu một hơi.
“Chân Tiên Cảnh!” Cẩm y thanh niên tự tiếu phi tiếu nói, hắn rốt cuộc dùng đến thực lực chân chính, không muốn tiếp tục kéo dài thời gian.
Lạc Nam ánh mắt trực nhảy, mí mắt cuồng loạt, nhìn dáng vẻ đắc ý của Cẩm y thanh niên, biết mình đã không còn đường lui, hắn quyết tâm liều mạng.
“Hệ Thống, đem khí tức Cấm K...”
Lạc Nam định điên cuồng thả ra Cấm Kỵ câu dẫn Thiên Đạo đánh chết trùm.
RỐNG...
Bất quá chưa kịp hạ xong lệnh, một âm thanh chấn động cả Thạch Điện vang lên, tiếng Chiến Xa đang ầm ầm lao đến.
“Phụ thân...” Man Hoang Thánh Nữ trong lòng rung rung.
Ngũ Long Kéo Xe bá đạo xuất hiện, khung xương Hoàng Kim bên trên Chiến Xa lúc này ngạo nghễ mà đứng, hốc mắt trống rỗng trên đầu lâu khóa chặt Cẩm y thanh niên, thanh Cốt Trụ nặng nề ôm trong lòng ngực.
Chính là vị kia Thánh Chủ Man Hoang Thánh Địa.
“Đến tốt!” Cẩm y thanh niên vui mừng quá đổi, không ngờ tên này tự tìm đến cửa, hắn khỏi cất công đi tìm.
ĐÙNG...
Thánh Chủ thân thể nặng nề nhảy vọt khỏi Chiến Xa, như một tôn chiến thần, tay cầm Cốt Trụ hung hăng đập xuống đầu cẩm y thanh niên.
“Bát Hoang Chưởng!” Cẩm y thanh niên đồng thời cứng đối cứng...
ẦM ẦM...
Luồng khí lãng chấn động đem Lạc Nam đang ôm Võ Tam Nương nện bay ra ngoài, hắn cưỡng ép nuốt xuống ngụm máu trào dâng trong lòng ngực, giữ bản thân tỉnh táo nhất có thể, nhân cơ hội mượn đà chạy trốn, trong lòng nghi hoặc hỏi:
“Thánh Chủ sao lại cứu ta?”
“Không phải cứu Công Tử, chẳng qua hắn cảm giác được khí tức của tên kia vượt qua quy tắc thiết lập của Trận Pháp bên trong Thạch Điện nên muốn ra tay tiêu diệt mà thôi!”
“Hắn được không?” Lạc Nam không quá tin cậy, Thánh Chủ Man Hoang Thánh Địa khi còn sống chính là cường giả tuyệt thế, bất quá hiện tại đã chết đi thực lực chắc hẳn không quá mạnh.
“Cầm cự được một thời gian đã không tệ, bộ Xương Cốt đó của hắn hiện tại chỉ đạt đến Thập Chuyển Cốt Tu mà thôi!” Kim Nhi âm thanh có chút ngưng trọng.
Lạc Nam sắc mặt tiếp tục khó coi, đợi Cẩm y thanh niên giải quyết xong Thánh Chủ chẳng phải sẽ tiếp tục truy sát hắn?
Với tu vi Chân Tiên của đối phương, làm sao mình có thể trốn thoát?
Quả nhiên thanh niên cẩm y trông thấy Lạc Nam bỏ chạy hoàn toàn không để ý chút nào, con chuột nhỏ mà thôi, chỉ cần kẻ này không rời khỏi Man Hoang Tinh đừng hòng thoát khỏi hắn truy tìm.
Huống hồ bên ngoài Thạch Điện còn có Ất Lão trông coi.
...
Lạc Nam trong lòng mãi nghĩ không ra phương pháp đối kháng nào khác ngoài liều mạng, cuối cùng quyết định trước hết đem chiến lực gia tăng rồi tính, được chút nào hay chút nấy, sau đó nếu buộc phải kích hoạt Cấm Kỵ bị Thiên Kiếp đánh cũng có chút sức phản kháng.
Xem như không hối hận vì đã cố hết sức...
“Tiểu...tử thúi...còn chờ gì...nữa?”
Đúng lúc này, âm thanh suy nhược yếu ớt đến cực điểm truyền vào tai hắn.
Lạc Nam cúi đầu nhìn xuống, bắt gặp Võ Tam Nương ánh mắt mê ly, hô hấp hổn hển dồn dập, khẩu hình miệng nhúc nhích:
“Làm...lão nương...!”
Lạc Nam mí mắt trực nhảy, nhịp tim bất giác gia tốc, hắn hiểu nàng cũng muốn liều mạng một lần cuối cùng.
Mà biện pháp khôi phục cơ thể nhanh nhất hiện tại hiển nhiên là song tu, Võ Tam Nương hiểu rất rõ công dụng của chuyện đó khi thường xuyên thấy hắn và chúng nữ hành sự.
Nghĩ đến đây, quả thật không còn biện pháp nào khác, Lạc Nam quyết đoán ôm chặt sư phụ lao đi vun vút, tìm nơi kín đáo hành sự.
“Tiến vào... Mật thất dưới gầm giường Thủy Tinh của ta, nơi đó không bị Thất Chuyển Cấm Linh Trận ảnh hưởng, tốc độ khôi phục sẽ nhanh hơn!” Man Hoang Thánh Nữ cũng là nữ nhân quyết đoán, sau khi biết Lạc Nam và Võ Tam Nương muốn làm gì, nàng lập tức đưa ra địa điểm.
Võ Tam Nương dốc hết sức bình sinh cố gắng động đầu ngón trỏ, chỉ Lạc Nam phương hướng.
Lạc Nam như tâm hữu linh tê, nghe theo lời nàng lao đến nơi đó...
Rất nhanh đã tìm đến.
Bên dưới đống thủy tinh bể nát của chiếc giường, có một cánh cửa mật thất dưới lòng đất.
Lạc Nam không nói hai lời mở ra ôm lấy nàng chui tọt xuống...
Bên dưới là một căn phòng lộng lẫy hương thơm bát ngát, vài viên Dạ Minh Châu đem không gian thắp sáng, một cái giường nệm trắng tinh khôi lẳng lặng nằm đó, có gương soi và bàn trang điểm, hết sức lãng mạn.
“Đây là khuê phòng của nữ tử?” Lạc Nam ánh mắt cổ quái, không hiểu vì sao Võ Tam Nương biết đến nơi này.
Mà khi tiến vào căn phòng, Thất Chuyển Cấm Linh Trận không còn hiệu lực, tu vi Thể Tu của hắn trở lại như cũ.
Võ Tam Nương cũng trở lại là Bát Chuyển Thể Tu cùng Độ Kiếp Kỳ cường giả, bất quá lúc này di chứng của Tử Môn khiến nàng trọng thương quá nặng, dù thực lực khôi phục cũng chẳng giúp được gì, vẫn suy yếu đến cực điểm.
Lạc Nam dịu dàng đặt thân thể mê người của nàng xuống nệm, cúi đầu hôn lên cái trán trơn bóng, ngửi hương thơm và vị máu trên cơ thể nàng, cũng không tiếp tục già mồm mở miệng nói:
“Tam Nương, từ hôm nay ngoài làm sư phụ, nàng còn là nữ nhân của ta!”
Võ Tam Nương đã không còn sức đáp lời hắn, chỉ có một đôi mắt xuất hiện vẻ ôn nhu pha lẫn phức tạp, trái tim nóng hổi đập lên kịch liệt.
Mặc kệ nàng là nữ cường nhân hay Cuồng Bạo Nữ Vương, cuối cùng cũng chỉ là một nữ nhân, điều này vĩnh viễn không thể thay đổi.
Nữ nhân khi sắp trao đi lần đầu tiên, hồi hộp là điều không thể tránh khỏi, Võ Tam Nương cũng không phải Diễm Nguyệt Kỳ ngây ngô khi đó.
Ngoài Võ Tam Nương, Man Hoang Thánh Nữ lúc này cũng có cảm xúc khó tả, nàng đang chuẩn bị gián tiếp giao hoan với một nam tử chỉ mới gặp mặt chưa đầy một ngày...
Thế sự khó lường a...
“Chẳng lẽ đây là định mệnh?” Man Hoang Thánh Nữ trong lòng có chút mơ hồ.
Lúc này, Lạc Nam cũng thành thục lột sạch y phục trên người, sau đó đôi tay có chút rung rẩy đem đám vải rách rưới trên cơ thể quyến rũ đầy dã tính của Võ Tam Nương cởi xuống...
Trong lúc nhất thời, xuân sắc hiện ra, căn phòng tràn ngập hương diễm...
Đan điền dâng lên dục hỏa...
Hô hấp của Lạc Nam, dồn dập như chưa từng có.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.