Chương trước
Chương sau
Ngũ Đại Quái Nhân là năm tà tu nổi danh thiên hạ, từ lâu ẩn mình tại Hắc Ma Sơn, mặc dù tính tình bọn hắn cổ quái, làm việc nửa chính nửa tà không phân thiện ác, nhưng số người chết trên tay năm tên này không đến vạn thì cũng là ngàn, dù Cửu Cấp Thế Lực cũng kiêng kỵ bội phần.
Về phần Ma, thiên hạ đệ nhất Hoàng Kim Bảng người người đều biết, chỉ là bình thường không ai biết hắn lẫn ở đâu, Đa Bảo Các cũng chẳng điều tra được quá nhiều về hành tung của hắn, nên lần này khi Ma đi cùng Ngũ Đại Quái Nhân khiến Thiên Diệp Dao cảm thấy kinh ngạc.
“Khặc khặc, thật đông vui, chuyện náo nhiệt như thế sao có thể thiếu vắng chúng ta?” Một kẻ toàn thân không có da thịt bên trong Ngũ Đại Quái Nhân mở miệng cười quái dị, thân thể của hắn toàn bộ do các khối kim loại kết thành, chỉ có cái đầu là thuộc về nhân loại.
Tên hắn là Thiết Thể Nhân, nghe đồn kẻ này là một người điên cuồng say mê Luyện Khí, tự đem một thân máu thịt của mình luyện chế thành pháp bảo chỉ chừa lại cái đầu và ngũ tạng lục phủ bên trong, tu vi không thể đo lường theo lẽ thường, nghe đồn chiến lực của hắn tuyệt đối không dưới Hợp Thể Hậu Kỳ cường giả.
“Nói không sai, Hắc Ma Sơn chúng ta dù sao cũng thuộc về một phần Việt Long Tinh Cầu, sao có thể yên lặng đứng nhìn đám Huyết Hoàng Địa cháu trai lộng hành phách lối?” Hai tiếng nói cùng lúc vang lên, đồng thanh đến nổi tưởng chừng như một người phát ra.
Nhưng khi nhìn lại, quả thật chỉ là một người…đây là một nam tử trung niên mọc ra hai cái đầu giống y như đúc trên thân thể, nhìn qua hết sức tà môn.
Kẻ này gọi Song Đầu Nhân, nghe đồn chính là một cặp song sinh biến dị, khi ra đời chỉ có một thân thể và hai cái đầu mọc liền nhau khiến phụ mẫu bọn hắn bị dọa chết ngay tại chỗ…nhưng Song Đầu Nhân nhờ sở hữu hai bộ não, tu luyện và lĩnh ngộ gấp đôi người thường, một thân thực lực cũng là thâm bất khả trắc.
“Thế nào? Không chào đón chúng ta? khẹc khẹc!” Nhìn thấy đám đông nhìn mình bằng ánh mắt khác thường, một bà lão đầu trọc cười quái dị lộ ra cái miệng móm cùng vài cái răng thưa thớt của mình.
Chỉ nhìn lướt qua thì có thể thấy đây là một bà lão bình thường nếu trên tay bà ta không âu yếm bế bồng một con búp bê gỗ trong hình dạng như em bé với đôi mắt chớp chớp đầy sống động. Một vài Hợp Thể Kỳ ở đây có thể cảm nhận được sự nguy hiểm dữ dội xuất phá từ người con búp bê bằng gỗ ấy.
Bà lão ôm búp bê gỗ gọi Mẫu Khôi Nhân, tương truyền đây từng là một vị Khôi Lỗi Đại Sư rất có tiếng tăm, nhưng khi Khôi Lỗi của bà tạo ra lỡ tay đánh chết đứa con gái vừa mới ra đời của mình, sự mất mát ấy khiến bà triệt để nổi điên, tâm thần bấn loạn, từ đó dồn hết tâm huyết cả đời luyện chế ra một khôi lỗi em bé, mơ mơ hồ hồ xem nó là nữ nhi bảo bối của mình, thỉnh thoảng còn ra tay bắt cóc nữ nhi mới sinh nhà người khác về nuôi dưỡng, sau khi đứa bé lớn lên sẽ đem trả lại cho cha mẹ ruột.
“Khanh khách, thật nhiều nam nhân đẹp trai a! thật khiến thiếp toàn thân trống rỗng…”
Một mỹ phụ kiều diễm lẳng lơ liếm lấy khóe môi nóng bỏng, nàng là người thứ tư trong Ngũ Đại Quái Nhân, ngoài việc ăn mặc có phần lỏa lồ khoe da khoe thịt ra thì chẳng khác nào nữ nhân bình thường, nhưng hầu như người ở đây đều đã nghe qua đại danh đỉnh đỉnh của nàng…một thân công pháp thải dương bổ âm nổi danh thiên hạ, đã không biết cao bao nhiêu nam tử nằm trên người nàng chết trong hoan lạc sung sướng, số lượng nam sủng nàng nuôi dưỡng có đến hàng ngàn, danh xưng Sát Phu Nhân.
Sát Phu Nhân từng là một nữ tử bình thường lấy chồng sinh con như bao người, nhưng đã từng chồng nàng vì ham mê vinh hoa phú quý bám theo người đàn bà khác mà chính tay giết chết con của hai người, sau đó còn một đường truy sát muốn đoạt mạng Sát Phu Nhân để lấy lòng tình nhân.
Trong cơn bất lực, Sát Phu Nhân chạy trốn vào Hắc Ma Sơn, vô tình nhận được truyền thừa của môn phái thượng cổ - Dâm Nữ Tông, từ đó một thân thực lực đại tiến, đem chồng nàng và cả nhà tình nhân đồ sát, căm hận nam nhân trong toàn thiên hạ, xem nam nhân như là đồ chơi có thể tùy thời bỏ đi, cũng tự xưng mình là Sát Phu Nhân.
So với bốn người trước, người cuối cùng càng thêm quái đản, chỉ thấy hắn là một nam tử mập lùn nặng vài trăm cân, thân thể nút nít mỡ, vấn đề ở chỗ là trên mặt hắn chỉ có mắt và mũi mà không hề có miệng, trái lại ở giữa cái bụng to lớn tròn vo có một cái khe đứt dọc nằm ngang sâu hun hút, tạo cảm giác như miệng của hắn mọc tại phần bụng.
Kẻ này gọi Vô Khẩu Nhân, vừa ra đời đã bị biến dạng không hề có miệng, phụ mẫu hắn cảm thấy bất lực không thể nuôi dưỡng nên đem hắn vứt bỏ tại bãi rác.
Nhưng Vô Khẩu Nhân lại vô tình được một vị Luyện Dược Sư tâm thần ở Hắc Ma Sơn nhặt đi, thực nghiệm điên cuồng trên cơ thể hắn, khoét tạo miệng ngay giữa bụng hắn nối liền với ruột, trực tiếp truyền thức ăn vào từ đường bụng, cũng nhờ đó thành công cứu sống Vô Khẩu Nhân…chưa dừng lại ở đó, vị Luyện Dược Sư này còn đem vô số đan dược tự mình sáng chế trong Vô Khẩu Nhân thử nghiệm, khiến hắn nhiều lần chết đi sống lại, nhưng thực lực cũng tinh tiến kinh hồn.
Đáng tiếc cái miệng ở giữa bụng chỉ có thể ăn mà không thể nói, hắn chẳng khác nào là một người câm cả.
Thiết Thể Nhân, Song Đầu Nhân, Mẫu Khôi Nhân, Sát Phu Nhân và Vô Khẩu Nhân.
Năm vị quái nhân nổi danh tu chân giới, ngày thường rất ít khi nhìn thấy bọn hắn, không ngờ hiện tại tề tụ Vạn Kim Đảo cùng Ma, quả thật cả kinh không ít người.
Mà lúc này, Ngũ Đại Quái Nhân lại đứng sau lưng Ma một bước, bộ dạng giống như tùy tùng khiến đám người kinh hãi, chẳng lẽ Ma đã thu phục được Ngũ Đại Quái Nhân rồi?
Vì không ngờ đến sự xuất hiện của sáu người này, Đa Bảo Các vội vàng gấp rút chuẩn bị chỗ ngồi, đích thân Thiên Diệp Dao mời vào bên trong.
Từ đầu đến cuối Ma không mở miệng nói nửa chữ, thậm chí đối với dung nhan tuyệt thế của Thiên Diệp Dao không thèm liếc mắt một lần, nhưng thái độ của hắn đã cho thấy rõ, hắn muốn thò vào một chân, đem đám Huyết Hoàng Địa hống hách kia đạp xuống.
“Nếu tính thêm Ma gia nhập, có thể gọi các ngươi là Lục Đại Quái Nhân rồi haha!” Quy Linh Lão Nhân cái miệng vẫn đê tiện như vậy, mở miệng cười thích thú.
“Lão rùa ngu xuẩn, năm người bọn ta là tùy tùng của Công Tử hiểu chưa?” Thiết Thể Nhân trừng mắt nhìn, không chút để ý thân phận Bát giai yêu thú, Phó Hiệu Trưởng Thiên Yêu Học Phủ của Quy Linh Lão Nhân chút nào.
Mặc dù đã có suy đoán, nhưng khi được Thiết Thể Nhân xác định Ma vậy mà có thể thu phục năm đại quái nhân, đám người vẫn trở nên kinh hãi, xem ra nửa năm qua thực lực của đệ nhất nhân Hoàng Kim Bảng vẫn tiếp tục thăng tiến a.
Đối với việc bị Thiết Thể Nhân mắng chửi, Quy Linh Lão Nhân không để tâm cười cười, hắn đã đạt được xác nhận, Ma này thật không đơn giản a…
Đối với quá khứ của Năm Đại Quái Nhân, phần lớn người đều cảm thấy đồng tình và thương hại, cũng không ai dám xem nhẹ bọn hắn.
Đặc biệt là Tộc trưởng Ải Nhân Tộc khi nhìn về Thiết Thể Nhân cảm thấy cực kỳ hứng thú, thầm nghĩ mình có nên thu thêm đồ đệ hay không? chỉ cần có hắn giúp đỡ tân trang cơ thể, thực lực của Thiết Thể Nhân có thể sánh ngang với Độ Kiếp a.
“Cần hỏi ý tiểu nha đầu Ái Tâm một chút, bất quá cô nàng này sau khi lấy chồng rồi lại không thèm về thăm lão phu một chút, tiểu tử thúi Lạc Nam cũng chẳng có quà cáp gì, thật là tức chết ta!” Ải Nhân Tộc Trưởng âm thầm nghiến răng suy nghĩ.
Mà khi Ma cùng Ngũ Đại Quái Nhân vào chỗ ngồi xuống, từ bầu trời xa xăm xuất hiện một bóng ảnh cự đại, sau đó lấy tốc độ khủng bố nhanh chóng tiếp cận Vạn Kim Đảo.
Mà khi bóng ảnh kia đến gần, đám người lập tức nhận ra đó là Yêu Thú phi hành có hình thù kỳ quái cực lớn, như có thể che phủ nhật nguyệt vậy.
Nó là một con rắn với màu xanh như bầu trời, thân thể dài đến vài trăm trượng, trên lưng rắn lại mọc ra sáu cái cánh khổng lồ như cánh dơi khiến không gian đổ nát, cuồng phong chấn động…
“Lục Dực Thiên Xà?!”
Sắc mặt đám người U Nguyên Đại Lục kịch biến, hiển nhiên nhận ra lai lịch nổi danh của Lục Dực Thiên Xà…
Truyền thuyết kể rằng, xưa kia có loài Thần Thú nổi danh mình rồng đầu rắn, trên lưng lại mọc thêm tám cái cánh rồng, đủ sức sánh ngang Thần Thú Kim Ô hay Phượng Hoàng các loại. Loại Thần Thú đó có tên Bát Dực Phi Long Xà, mỗi khi xuất thế đều gây nên kinh thiên động địa…
Mà con Lục Dực Thiên Xà đang bay trên không trung trước mặt chính là hậu duệ đời sau của Bát Dực Phi Long Xà, dù cho không thể sánh bằng tổ tiên của mình, nhưng mọi người ở đây không một ai dám xem thường nó.
“Trên đỉnh đầu Lục Dực Thiên Xà có người?” Có người kinh dị thốt lên.
Quả nhiên nhìn lại, trên đỉnh đầu Lục Dực Thiên Xà đứng một đám người, cầm đầu là một nam tử đầu đeo mặt nạ không rõ diện mạo, áo bào tung bay trong gió, oai phong lẫm lẫm.
Yêu thú có huyết thống cao quý bị người cưỡi trên đầu, lập tức gây nên chúng yêu U Nguyên Đại Lục phẫn nộ, cả đám hừng hực sát khí.
“Ngự Thú Chiến Tông khốn kiếp, ăn lão ngưu một quyền!”
Một tiếng hét kinh nộ vang lên, chỉ thấy Hiệu Trưởng Thiên Yêu Học Phủ Ngưu Ngũ Bá đã bất chợt xuất hiện trên không trung, cánh tay lấp lòe ngũ sắc quang huy, bên trong ẩn chứa lực lượng hủy diệt, một đấm kịch chấn mà ra, hướng về đám người đang đứng trên đầu rắn.
Bát Giai yêu thú động thủ, sức mạnh có thể dời non lấp biển, toàn thể Vạn Kim Đảo hơi hơi rung động, biển cả thét gào, trời xanh gầm thét, không gian tầng tầng lớp lớp nổ tung…
Một quyền kình mang theo ánh sáng ngũ sắc cuồng bạo mà ra…
Sắc mặt đám người đại biến, hiển nhiên không ai nghĩ đến người Ngự Thú Chiến Tông xuất hiện khiến hiệu trưởng Thiên Yêu Học Phủ phẫn nộ như vậy, không nói hai lời trực tiếp động thủ rồi.
Ngự Thú Chiến Tông như biết trước điều này, cái miệng Lục Dực Thiên Xà mở lớn như lỗ đen, sau đó ngưng tụ một quả cầu quỷ diệt bên trong ẩn chứa vô tận cuồng phong, muốn đối kháng công kích dữ dội của Ngưu Ngũ Bá.
“Các vị đạo hữu, nể mặt Đa Bảo Các chúng ta một lần!”
Tưởng chừng sẽ có va chạm động trời xuất hiện, một thân ảnh mập mạp khoác áo kim bào cười tủm tỉm phá không mà lên đứng giữa hai đòn công kích, trên đôi bàn tay lập lòe Kim Quang vàng rực, ngưng tụ thành hai tấm thuẫn lớn Hoàng Kim tròn vo óng ánh như mặt trời, đón đỡ hai đòn công kích chí tử…
Không có âm thanh va chạm vang lên, chỉ thấy hai tấm thuẫn kia lấy nhu khắc cương, nhẹ nhàng hóa giải hai loại công kích khủng bố, khiến bầu trời trở về sự yên tĩnh vốn có.
“Đa Bảo Các chi chủ - Thiên Vạn Bảo!”
Đám người ánh mắt sáng rực sùng bái, lấy sức một người ngăn cản hai loại công kích hủy diệt đến từ Bát giai Yêu Thú, chỉ có vị các chủ trong truyền thuyết kia làm được.
Thiên Vạn Bảo một mặt mỉm cười sinh tài, ánh mắt đầy hòa khí nhìn về Ngưu Ngũ Bá, chỉ là tận sâu bên trong đồng tử có một tia uy nghiêm, hiển nhiên nếu không chịu nể mặt Đa Bảo Các, dù ngươi có là Hiệu Trưởng Thiên Yêu Học Phủ ta cũng đè ra đánh, uy tín của Đa Bảo Các không ai có thể xâm phạm, dù Tứ Đại Học Phủ cũng không được.
“Hừ, lần này các ngươi may mắn!” Ngưu Ngũ Bá nhìn đám người Ngự Thú Chiến Tông hừ lạnh, thở phì phò trở về chỗ ngồi.
Thực lực của hắn còn kém Thiên Vạn Bảo một bật, nếu làm căng cũng chỉ làm hỏng chuyện mà thôi, với đầu óc của một hiệu trưởng học phủ đương nhiên hiểu được điều đó, chẳng qua việc nhìn thấy yêu thú bị Ngự Thứ Chiến Tông điều khiển cảm thấy phẫn nộ mà thôi…
Bên trên đỉnh đầu Lục Dực Thiên Xà, đám người Ngự Thú Chiến Tông cũng nhẹ thở phào một hơi, nếu Đa Bảo Các không ra mặt, bọn hắn cũng chỉ có thể bỏ chạy.
Dù sao nếu thật sự định ra sinh tử, Ngự Thú Chiến Tông còn chưa đủ trình so với Thiên Yêu Học Phủ.
Không dám dây dưa lòng vòng, người đeo mặt nạ cầm đầu Ngự Thú Chiến Tông thu hồi Lục Dực Thiên Xà, mang theo mấy người của mình hạ xuống, tiến vào chỗ ngồi được sắp đặt sẳn.
Chủ nhân của Lục Dực Thiên Xà không ai khác chính là Ngự Thú Chiến Tông chi chủ - danh xưng Ngự Yêu Hoàng.
Mà lúc này, chỉ thấy Đa Bảo Các chủ Thiên Vạn Bảo hướng về hư không mỉm cười, bình thản nói:
“Các vị Thất Sát Giáo nếu đã đến, còn ngại gì mà không lộ diện? hiện tại ân oán phải tạm gác bỏ sang một bên! Tin tưởng không ai làm khó các vị…”
Nghe lời nói của Thiên Vạn Bảo, nhất thời vô số người kinh dị nhìn lên không trung…
Từ trong hư không, mười thân ảnh quỷ dị xuất hiện…không một chút động tĩnh, toàn thân hắc y đeo lấy mặt nạ.
“Hừ, giả thần giả quỷ!” Đám đông nhất thời hừ lạnh, vô số ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm mười người, hiển nhiên nếu nói thế lực nào đắc tội đủ các nhà trên Tinh Cầu, không thể nghi ngờ chính là Thất Sát Giáo.
Đám người điên này vì tiền làm tất cả, các thế lực ở đây trừ Tứ Đại Học Phủ, đa phần đều có thành viên chết trong tay bọn hắn.
“Cửu Thiên Sát cùng Phó giáo chủ hàng lâm! Mời vào chỗ ngồi!” Thiên Vạn Bảo mỉm cười nói, bọn Thất Sát Giáo này mặc dù không lộ diện mạo, nhưng các Độ Kiếp Kỳ ở đây có thể dựa vào khí tức trên thân bọn hắn cũng đoán ra được thân phận.
Mặc dù bị Liễu Ngọc Thanh giết đi hai tên Thiên Sát, nhưng với lực lượng của mình Thất Sát Giáo không khó để bổ sung hai vị trí còn trống, lúc này được Phó Giáo Chủ dẫn đội, hiển nhiên tên giáo chủ vẫn không muốn lộ mặt.
Chuyện này không ai có ý kiến gì, chỉ cần ngươi có người đại diện đứng ra là được.
“Thế nào? Kẻ đầu tiên tuyên ngôn Huyết Hoàng Địa nguy hiểm nhất sao lại chưa xuất hiện?” Nhìn thấy hầu hết thế lực trên Tinh Cầu đã đến gần đầy đủ, Quy Linh Lão Nhân cười nhạt hỏi.
Đám người im lặng không nói, thầm nghĩ thời gian chưa đến…ngươi gấp cái gì?
ĐOÀNG…
Hết sức bất chợt, một âm thanh kiên thiên động địa chấn động vang trời, đem toàn bộ một vùng Hải Châu rực sáng…chỉ thấy tại nơi xa xăm ngoài biển lớn, Lôi Kiếp ầm ầm tụ hội, khí thế như ngày tàn.
Mà khi chứng kiến dị tượng này, sắc mặt một đám cường giả đứng đầu ở đây kịch biến, sau đó kinh dị bật thốt lên:
“Có người đột phá Độ Kiếp Kỳ?”

E mới lập được cái tài khoản Paypal, bác nào có lòng ủng hộ e thì e cảm ơn ạ: [email protected] Com
Số TK: 1809205083252
NGUYEN PHUOC HAU
Ngân hàng Agribank ạ. (Chi nhánh: Cờ Đỏ - Cần Thơ II)
Momo: 0942973261
Viettelpay: 9704229212704295
Chân thành cảm ơn
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.