Chương trước
Chương sau
Không gian này như một căn phòng hình tròn trống trãi, ánh sáng rực rỡ được phát ra từ các viên Dạ Minh Châu treo lơ lửng trên không trung…Thổ Hệ Linh Khí tại nơi này thật sự nồng đậm đến mức Linh Thổ Đỉnh hưng phấn reo vang…
Vô số Tụ Linh Trận được bố trí trong phòng, theo Lạc Nam ước tính có đến hàng ngàn cái, mỗi Tụ Linh Trận đủ sức chứa một người ngồi vào tu luyện, chúng nó thu gôm Thổ Linh Khí lại đến mức cô động…chính là thiên đường của bất kỳ Thổ Hệ Tu Sĩ nào…
Đây chính là Cảnh Địa…
“Có hoàn cảnh tu luyện tuyệt hảo như thế này, đừng nói là Bạch Sa Hoàng Triều, cho dù là bất kỳ thế lực nhỏ yếu nào khác rồi cũng có ngày nhất phi trùng thiên…” Lạc Nam âm thầm cảm thán…
Nhìn bóng lưng Bạch Liệt, kẻ này là Luyện Hư Trung Kỳ, thực lực không tệ…bất quá lúc này lại đang ở trạng thái hoàn toàn không có sự phòng bị, nếu ra tay đánh lén…
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Lạc Nam muốn một lần nữa dùng Hồn Kỹ khống chế nhị Hoàng Tử Bạch Liệt…khi đó chỉ cần thành công, hắn lại có thêm một con cờ giá trị.
Phần phật…
Bất quá hai tiếng y phục tung bay khiến động tác của Lạc Nam trở nên sựng lại…
Chỉ thấy phía trên không trung, hai lão đầu thân mặc y phục Thái Giám đột ngột xuất hiện, một cao một thấp, làn da trắng bệch như cương thi, ánh mắt thâm quần như thiếu ngủ…chỉ là khí tức trên người bọn hắn khiến Lạc Nam rùng mình, trong lúc nhất thời chỉ có thể đứng im bất động…
Hai tên Hợp Thể Sơ Kỳ cường giả…
Bọn hắn vừa xuất hiện, vô cùng vô tận thần thức quét khắp cơ thể Bạch Liệt, như tìm kiếm điều bất thường.
Bạch Liệt đã quen với tình huống này, thản nhiên để hai vị Thái giám dò xét…
Giây lát sau, khi xác định trên người Bạch Liệt không bị ai đánh xuống ấn ký hay thứ gì khác thường, hai tên thái giám thu hồi ánh mắt…
Lạc Nam nín thở đứng một bên, ngay cả ngón chân cũng không động…cẩn thận là trên hết.
Lúc này chắp tay hơi khom người:
“Gặp qua Nhị Hoàng Tử…”
“Tam Lão và Tứ Lão đừng khách khí, bổn điện hạ chỉ muốn hảo hảo tu luyện một phen…ngày Thổ Chiến Đại Hội đánh ra một phần danh vọng mà thôi.” Bạch Liệt thong dong nói...
Tam Lão và Tứ Lão liếc mắt nhìn nhau, hài lòng gật đầu…chỉ nghe Tam Lão khàn khàn mở miệng:
“Nhị hoàng tử suy nghĩ được vậy quả là đáng quý!”
Bạch Liệt được khen rất là hưởng thụ, lơ đểnh hỏi một câu:
“Tam Đệ của ta có tiến vào tu luyện không? nghe nói hắn cũng muốn tham gia Thổ Chiến Đại Hội”
Tam Lão cùng Tứ Lão lắc đầu, bọn hắn chưa thấy Bạch Dương tiến vào…
Bạch Liệt gật đầu, ánh mắt hơi lóe lên…từ tốn mở miệng: “Hai vị có thể tiếp tục tu luyện, để bổn hoàng tử tự nhiên là được…”
Tam Lão và Tứ Lão không nói gì thêm, thả người biến mất…hiển nhiên ngoài nhiệm vụ trấn thủ Cảnh Địa ra, bọn hắn cũng được quyền tu luyện bên trong nơi này.
Lạc Nam âm thầm thở phào một hơi, bỏ đi ý niệm ra tay với Bạch Liệt…
Có hai lão già này trấn thủ, chỉ sợ một chút xíu động tĩnh khác thường đều bị bọn hắn cảm ứng được, khi đó nơi này chẳng khác nào một lồng giam không lối ra, Lạc Nam lập tức trở thành chim trong lồng, đối mặt với hai vị Hợp Thể Sơ Kỳ cường giả.
Bạch Sa Thất Lão, danh bất hư truyền a…trong bảy người đã có 4 người là Hợp Thể, Lục Lão là Luyện Hư Viên Mãn, không biết Ngũ Lão và Thất Lão có tu vi gì…
Nhiệm vụ mà Hệ Thống giao cho Lạc Nam chính là thăm dò nơi phong ấn Dị Thổ, mặc dù đã vào được Cảnh Địa…nhưng vẫn chưa đủ hoàn thành.
Trong lúc nhất thời, chỉ có thể dựa vào tên Bạch Liệt trước mặt.
Đáng tiếc, Bạch Liệt lần này để Lạc Nam thất vọng…hắn chỉ đến Tụ Linh Trận khoanh chân ngồi xuống, sau đó nhắm lại hai mắt tiến vào trạng thái tu luyện…
Cùng lúc đó, Thổ Hệ Linh Khí như vòi rồng, trực tiếp đem Bạch Liệt bao trùm bên trong, cuồn cuộn tiến vào cơ thể hắn.
Mặc dù đã sớm biết điều kiện tu luyện trong Cảnh Địa rất tốt, nhưng không ngờ dữ dội đến mức này, thậm chí nếu chỉ xét Thổ Hệ linh khí, Linh Giới Châu cũng không sánh bằng Cảnh Địa…trách không được việc tu luyện trong Cảnh Địa trở thành phần thưởng hấp dẫn trong Thổ Chiến Đại Hội.
Bạch Liệt và Bạch Dương mặc dù không cần phần thưởng đó, nhưng bọn hắn thân là Hoàng Tử tâm cao khí ngạo, đương nhiên muốn tham gia để thể hiện mình một phen. Đặc biệt là lần này có Bạch Liên Hoa chứng kiến, chính là sân khấu thích hợp nhất để bọn hắn biểu diễn…
Không thể dựa vào Bạch Liệt, Lạc Nam đành tự mình tìm kiếm…
Bạch Nguyệt Đoạt Hồn Nhãn vận dụng đến cực hạn, Cảnh Địa bị Lạc Nam khắp ngỏ ngách để quan sát, thậm chí hắn còn lướt qua nơi Tam Lão và Tứ Lão ngồi tu luyện, vội vàng thu hồi ánh nhìn, tránh bị hai tên này cảm ứng được…
Bất quá may mắn là, linh mẫn của Tam Lão cùng Tứ Lão không thể sánh bằng Nhị Lão, vẫn chăm chú tu luyện…
“Nơi Phong Ấn dị thổ sẽ ở đâu chứ?” Hắn lẩm nhẩm trong miệng…
Theo lời Trần Côn, năng lượng của Dị Thổ sẽ bị hút vào Cảnh Địa, mới tạo nên hoàn cảnh tu luyện tuyệt hảo này…
Vậy có thể suy đoán rằng, nơi Phong Ấn Dị Thổ nhất định không cách Cảnh Địa quá xa, chỉ là Lạc Nam vẫn chưa tìm ra nơi liên kết giữa chúng nó mà thôi…
“Trận Pháp…trận pháp…”
Năng lượng của Dị Thổ được Trận Pháp hút vào Cảnh Địa, như vậy chỉ cần tìm ra tòa Trận Pháp kia…
Nghĩ là làm, Lạc Nam tập trung cao độ, lướt đi nhẹ nhàng trên không trung, quan sát mọi ngõ ngách tại Cảnh Địa…
Một ngày sau, sắc mặt hắn trở nên nhăn nhó…bởi vì vô luận tìm kiếm như thế nào, vẫn không thấy Trận Pháp kia tồn tại.
Mà nha đầu Kim Nhi lúc này im bặt, không thèm cho hắn gợi ý.
Vù vù…
Chợt, có tiếng gió nhẹ từ dưới lên trên…như nhận ra được gì đó, ánh mắt Lạc Nam sáng lên…
“Từ dưới lên sao?”
Lẩm bẩm một tiếng, hắn hạ mình xuống mặt đất, càng tiếp cận…Linh Thổ Đỉnh càng phát ra âm thanh ong ong vui thích…bất quá Lạc Nam từ đầu vẫn luôn ngăn chặn không cho nó hấp thu Linh Khí nơi này, tránh bức dây động rừng.
“Rốt cuộc tìm ra ngươi…”
Lạc Nam xém chút nhịn không được cười lên ha hả, mọi thứ đơn giản như thế nhưng hắn lại làm phức tạp quá vấn đề…
Thổ Hệ Linh Khí trong Cảnh Địa đều được truyền từ mặt đất lên, chẳng qua độ nồng đậm trong không gian này tích lũy quá lâu, khiến cường độ Linh Khí ở mặt đất và trên không trung không chênh lệch quá nhiều…trong lúc nhất thời khó nhận ra mà thôi…
Vốn hắn luôn cho rằng Dị Thổ được phong ấn ở một không gian độc lập khác liên kết với Cảnh Địa, nào ngờ nằm ngay ở dưới chân.
Lạc Nam đã có thể khẳng định, Dị Thổ kia nằm bên dưới lòng đất của Cảnh Địa, năng lượng của nó được Trận Pháp rút lên trên một cách trực tiếp…
“Nếu đã cất công tiến vào, ta muốn xem một chút Dị Thổ mạnh nhất là hình dạng gì!” Lạc Nam hạ quyết tâm, hắn không tin nơi này không có đường xuống…
Trong lúc Lạc Nam còn mãi mê tìm đường…
RỐNG…
Chợt, dị biến phát sinh, một âm thanh chấn động dữ dội khiến toàn bộ Cảnh Địa rung rẩy, mặt đất hình thành từng cơn địa chấn…
Ba đôi mắt nhắm chặt của Tam Lão, Tứ Lão cùng Bạch Liệt đột ngột mở to, sắc mặt hết sức khó coi nghiến răng nói:
“Thứ đó lại lên cơn? Không phải Hoàng Muội vừa bình ổn nó cách đây mấy ngày sao?”
“Mau xem xét tình huống, có gì nguy cấp lập tức báo cho Phụ Hoàng!” Bạch Liệt rống to…
Tam Lão cùng Tứ Lão gật đầu, hai người sắc mặt ngưng trọng...bất ngờ ra tay đem hai tòa Tụ Linh Trận nằm ở gốc khuất không người sử dụng kích hoạt…
Ầm ầm ầm…
Mặt đất Cảnh Địa rung động dữ dội, đột ngột lại hiện ra một Đại Môn khác…
“Ồ? Không ngờ hai tòa Tụ Linh Trận tưởng chừng bình thường trong hàng ngàn tòa Tụ Linh Trận kia lại là thứ dùng để kích hoạt cửa vào Phong Ấn…” Lạc Nam hứng thú bừng bừng cảm thán…
Người tạo ra những công trình này quả là một nhân tài, nếu không có biến có xảy ra để Tam Tứ Lão kích hoạt Tụ Linh Trận, chỉ sợ hắn có ở đây tìm kiếm vài năm trời cũng không thấy đường xuống mặt đất…
Cảnh Địa nằm ở dưới mặt đất Trung Tâm Hoàng Cung, mà nơi phong ấn Dị Thổ lại nằm bên dưới Cảnh Địa…
Ba tầng không gian chất chồng lên nhau, mỗi loại một cách mở…quả thật thần bí đến cực điểm a.
Không biết có kẻ đang quan sát bí mật quốc gia, hai vị lão thái giám cùng Bạch Liệt vội vàng thả người lao xuống…
Lạc Nam thản nhiên theo sát phía sau…
RỐNG RỐNG…
Tiếng gầm thét vẫn liên miên không dứt vang lên…
Bên dưới Cảnh Địa, một không gian rộng rãi khác, xung quanh chỉ có đất và cát…ở giữa không gian, một Trận Pháp cự đại do vô số phù văn huyền ảo thần thánh kết thành…cao hơn trăm trượng ngưng tụ thành một tòa Lồng Giam…đem một con quái vật nhốt vào trong đó…
Nhân loại ở trước mặt nó như con kiến bé nhỏ vậy…
Ánh mắt Lạc Nam co rụt lại, Ngũ Tôn Đại Đỉnh chấn động một cách điên cuồng, hực hực khí thế…
Phía sau cái lồng, thân ảnh khổng lồ khủng bố kia hai mắt đỏ ngầu, đôi tay rắn chắc như cột chống trời siết thành nấm đấm, liên tục tung ra những cú nện trời giáng vào Trận Pháp…
ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG…
Đây là một con Gấu Trắng thân cao trăm trượng có hơn, thân thể được hoàn toàn ngưng tụ từ Thổ Hệ Nguyên Tố thuần khiết nhất…cơ thể lực lưỡng tràn đầy cơ bắp chắc khỏe, như ẩn chứa nguồn năng lượng hủy diệt có thể tàn phá tất cả…
Dưới đôi chân hùng vĩ kia đang giẫm đạm một hư ảnh khổng lồ bằng cát trong như Lao Ngục, lúc ẩn lúc hiện…tràn đầy một cảm giác bá đạo.
Khắp cơ thể nó, từng sợi từng sợi Hắc Sắc Thổ Xích lượn quanh, tay và chân đeo vòng sắt đen kịch mọc đầy gai góc, kích thích thị giác đến cực hạn…
Những cái Xích Sắt và Vòng Sắt này không phải thứ đem con Gấu này trói buộc, trái lại chính là vũ khí của bản thân nó tạo nên…mang đến cảm giác hết sức nguy hiểm…
Không ngoài suy đoán của Lạc Nam, chỉ thấy con Gấu khổng lồ nhận ra chưa đủ lực lượng phá tan Lồng Giam, nó bèn tháo ra Xích Sắt Đen Kịch trên người quấn chặt vào nấm đấm, tạo thành một đôi găng tay đầy gai góc…
Sau đó tiếp tục nện vào Trận Pháp chết tiệt đang giam cầm bản thân…
ẦM ẦM ẦM
Quả nhiên có hiệu quả, theo mỗi cú đấm được tung ra…Trận Pháp nhẹ nhàng rung lên một chút, lắc lư lắc lư…
“Loại cát đen tụ thành Xích Sắt này…khá giống với Hắc Sa mà Ngọc Trần sử dụng?” Lạc Nam ánh mắt rất sắt bén, hắn nhận ra nguồn năng lượng mà con gấu này sử dụng hết sức quen mắt.
“Không sai, tổ tiên của Bạch Sa Hoàng Triều lấy cảm hứng từ Xích Sắt và Vòng Gai trên người Cổ Hùng Trấn Ngục Thổ để sáng tạo ra công pháp Hắc Sa Tâm Kinh” Kim Nhi gật đầu xác nhận…
“Ồ, thú vị…” Lạc Nam gật đầu, không ngờ Hắc Sa Tâm Kinh mà tên Ngọc Trần sử dụng có nguồn gốc như vậy.
Bất quá so với Xích Sắt của con gấu trước mắt này, Hắc Sa của Ngọc Trần như em bé tập đi vậy, yếu ớt đến đáng thương hại…
Hiển nhiên Hắc Sa Tâm Kinh chưa đủ tinh túy như lực lượng của Dị Thổ chân chính…
Không sai, con gấu trắng này chính là Cổ Hùng Trấn Ngục Thổ, toàn thân ngưng tụ từ Cát Trắng, vũ khí có hình dạng Xích Sắt mà nó sử dụng lại là Cát Đen…
Thật rất khó tưởng tượng, một Dị Thổ lại có thể tự tạo ra năng lượng cho riêng mình, còn biến nó thành vũ khí để bản thân sử dụng…quá mức kinh người.
Không có tu vi, không có cảnh giới nhất định…nhưng lực lượng mà Cổ Hùng Trấn Ngục Thổ lúc này đánh ra, đủ sức trọng thương Hợp Thể Kỳ…
Lạc Nam thậm chí không nghĩ ra phương án nào để thu phục thứ khủng bố như vậy…Hệ Thống là đang làm khó hắn.
“Keng, chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ Thăm Dò Hoàng Cung, nhận được một lần triệu hoán Phù Chú, một lần triệu hoán Đan Dược, một lần triệu hoán Linh Dược…” Đúng lúc này, âm thanh thông báo của Hệ Thống vang lên.
“RỐNG, Bạch Sa Hoàng Triều, trả lại tự do cho ta!” Cổ Hùng Trấn Ngục Thổ hai mắt đỏ ngầu tung ra cú đấm như có thể trấn nát Địa Ngục, mở miệng gầm thét.
Răng rắc…
Trận Pháp Phong Ấn nhẹ nhàng xuất hiện một khe nứt nhỏ…
Chứng kiến cảnh tượng khủng bố này, Bạch Liệt cùng hai tên Thái Giám sợ vãi cả ra quần…
“Mau…mau thông báo đến Phụ Hoàng!” Bạch Liệt gào khan cả cổ họng…
Tam Lão và Tứ Lão nhìn nhau gật đầu, đang muốn lao đi báo tin…
“Tạm thời không cần…lão phu ngăn chặn Dị Thổ, các ngươi làm thịt con chuột nhỏ này rồi nói!” Một âm thanh già nua chợt vang vọng không gian, chấn đến lòng người rung rẩy.
Thiên không xuất hiện một lão già thân mặc Kim Bào cao quý, hai mắt như điện đang thản nhiên nhìn xuống tình cảnh phía dưới…
“Thái Thượng Hoàng?” Bạch Liệt bắt gặp lão già vừa đến, kinh hỉ như điên…
Thái Thượng Hoàng…chính là Hoàng Đế đời trước của Bạch Sa Hoàng Triều, phụ thân của Bạch Sa Hoàng Đế…đồng thời là người mạnh nhất Hoàng Triều hiện tại.
“Bẩm Thái Thượng Hoàng? Con chuột nào?” Tam Lão và Tứ Lão ngơ ngác, không hiểu ý của lão già…
“Haha, chính là kẻ đang đứng sau lưng các ngươi…” Thái Thượng Hoàng cười nhạt, bất chợt xuất ra một chỉ điểm vào hư không.
Chiếu.
Cảm giác lạnh lẽo lan tràn khắp toàn thân Lạc Nam, một luồng sát khí khóa chặt cơ thể hắn…
“Hợp Thể Hậu Kỳ cường giả…Tiềm Hành Phi Phong của công tử vô dụng trước mặt hắn.” Kim Nhi hoảng hốt lên tiếng…
Một chỉ của lão già vừa ra, không mang theo sát khí, nhưng lập tức khiến cơ thể Lạc Nam đang mặc hắc y bại lộ trong không khí…
“Khốn kiếp, ngươi là kẻ nào?”
Bạch Liệt và hai lão Thái giám thấy tình cảnh này, nhất thời phẫn nộ ngập trời.
Có kẻ lẫn theo sau bọn hắn nhưng lại hoàn toàn không phát hiện, điều này chẳng khác nào cái tát đau điếng vào mặt ba người…
Trong lúc nhất thời, sát khí ngập trời khóa chặt cơ thể Lạc Nam…
“Ực…”
Lạc Nam không rảnh trả lời ba người, hắn khó khăn nuốt nước bọt, trong lòng lập tức làm ra quyết định:
“Hệ Thống, lập tức triệu hoán Bùa Chú, triệu hoán Đan Dược, triệu hoán Linh Dược…”
Hy vọng sống duy nhất lúc này, chính là dựa vào ba phần thưởng mà hắn mới hoàn thành nhiệm vụ.
“Keng, bắt đầu triệu hoán…”
RỐNG RỐNG RỐNG…
Cổ Hùng Trấn Ngục Thổ mặc kệ tất cả đang diễn ra, nó vẫn điên cuồng phá nát Phong Ấn…
“Hừ, nghiệt súc!” Thái Thượng Hoàng tóc trắng tung bay, lập tức lao lên phía trên Lồng Giam, Thổ Hệ Nguyên Tố điên cuồng ngưng tụ, thành một Đại Thủ khủng bố ngăn chặn con gấu điên này…
ĐÙNG…
Không hổ là Hợp Thể Hậu Kỳ, Cổ Hùng Trấn Ngục Thổ vậy mà bị hắn thành công ngăn chặn, tạm thời phải từ bỏ công kích Phong Ấn…
Thấy tình cảnh này, Bạch Liệt ba người thở phào một hơi…sau đó chuyển ánh mắt đến Lạc Nam, gằn từng chữ nói:
“Ngươi…muốn chết như thế nào?”

Sáng vui vẻ nha ae
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.