Chương trước
Chương sau
“Ngươi lúc này, không phải Lạc Vũ!”
Lạc Nam gương mặt âm trầm, chỉ cảm thấy thật khó có thể tin tưởng…
Trong mắt kẻ đối diện hắn lúc này chứa một loại từng trải vượt xa lứa tuổi thiếu niên của một người như Lạc Vũ, bên trong một mảnh tinh vân huyết hải, hài cốt chất đầy, ngập trời sát khí…
Loại từng trải thảm liệt này dù ở trên người những Luyện Hư Kỳ cấp cao như Thất Đại Chấp Sự của Học Phủ hay Hợp Thể Kỳ cường giả như Chấp Chính Trưởng Lão cũng không tồn tại…
Chỉ với khí thế ánh mắt kia mang lại đã đủ khiến những người có tâm hồn yếu ớt trở nên rung rẩy rồi…
Hơn thế nữa, chuyện Bạch Nguyệt Đoạt Hồn Nhãn có nguồn gốc từ Bạch Nguyệt Tộc chưa từng có ai biết được, ngay cả bản thân Lạc Nam cũng phải thông qua hệ thống mới thu được thông tin này…
Theo lời của Kim Nhi, Bạch Nguyệt Tộc là một chủng tộc ở thế giới khác, không thuộc về Việt Long Tinh Cầu…Đó cũng là nguyên nhân vì sao Lạc Nam có thể thản nhiên sử dụng mà không sợ người khác nhận ra lai lịch bất phàm của nó…
Vậy mà giờ đây, Lạc Vũ lại có thể nhận ra xuất sứ của Bạch Nguyệt Đoạt Hồn Nhãn? Điều này chứng minh rằng, kẻ này đã từng tiếp xúc với Bạch Nguyệt Tộc, hoặc đã từng rời khỏi Việt Long Tinh, hiểu biết về thế giới khác…
Những chuyện như vậy đã đủ để chứng minh, kẻ trước mặt hắn hiện tại không phải Lạc Vũ…
Phán đoán của Lạc Nam có thể nói là không có kẻ hở, cũng rất hợp tình hợp lý…nhưng câu nói tiếp theo của Lạc Vũ lại khiến tròng mắt hắn co lại…
“Ngu xuẩn! Bổn tọa chính là Lạc Vũ, Lạc Vũ chính là bổn tọa, không thể sai được!” Lạc Vũ cười gằn một tiếng nhếch mép khinh thường, trong mắt chứa một tia chế giễu, cho rằng Lạc Nam chỉ là ếch ngồi đáy giếng…
Lạc Nam hít sâu một hơi, việc này quả thật hoàn toàn vượt qua dự liệu của hắn…
Bất quá thực lực của mình mạnh hơn đối thủ, hắn cũng không ngần ngại chút nào, nếu hiện tại mọi thứ chưa rõ ràng, thì đánh cho ngươi tự động khai báo…
Ánh mắt trở nên sắt lẹm…
Giao Vương Kích điên cuồng điều động, Dị Hỏa cuồn cuộn ngưng tụ nơi đầu kích, hướng mi tâm Lạc Vũ đâm tới…
“Hừ, kích pháp Linh Cấp nhưng ngươi thi triển còn sơ hở quá nhiều, cho rằng bổn tọa là thiếu niên yếu nhược kia sao?” Lạc Vũ nhẹ nhàng lắc đầu, dưới chân bộc phát Lôi Đình chi lực, thi triển thân pháp nhẹm nhỏm né tránh một kích của Lạc Nam…
“Cái gì?” Lạc Nam kinh ngạc bật thốt lên, thân pháp này vừa nãy Lạc Vũ cũng sử dụng khi giao đấu với hắn, nhưng vẫn bị hắn đánh cho liên tục bại lui…
Không nghĩ đến lần này lại hóa giải một Kích của mình thong dong như vậy…
“Kinh nghiệm chiến đấu của ngươi còn quá non!” Lạc Vũ cười nhạt, bàn tay hướng lên không trung, nghiêm nghị quát:
“Chân Cấp Công Pháp - Diệt Lôi Hàng Thế”
ẦM ẦM ẦM…
Theo tiếng quát của hắn, bầu trời quát tháo phong vân, mây đen ùn ùn kéo về, mặt đất nhanh chóng bị bóng tối bao phủ như ngày tận thế…
Loại công kích này uy lực vượt qua Thiên Cấp Vũ Kỹ quá nhiều, thậm chí siêu việt Linh Cấp…
Lạc Nam cảm giác bất an trong lòng hết sức mãnh liệt, không biết từ bao giờ, hắn đã hạ lệnh chúng nữ nhanh chóng trốn dưới mai rùa của Mộc Quy…
Tiểu Sư hóa thành một con thú nhỏ, chạy theo chân các nàng…
Ngay cả Diễm Hồng Liên đang áp chế Lạc Trường cũng thu tay trở về ẩn núp, gương mặt ngưng trọng nhìn lên bầu trời…
Lạc Trường thấy tình cảnh này, vội vàng ba chân bốn cẳng chạy xa…
Không riêng gì hắn, ngay cả vô số tu sĩ đang quan sát xung quanh cũng đã sớm chạy mất biệt, linh cảm của tu sĩ cho bọn hắn biết, ở lại không có quả ngon để ăn…
Bên ngoài Bí Cảnh, bảy tên Chấp Sự bật người đứng dậy, ngay cả vài loại khí tức ẩn giấu bên trong không gian cũng rung động kịch liệt…
Tần Mộng Ảnh gương mặt trắng bệch siết chặt tay, trong miệng lẩm bẩm: “Làm sao có thể? Siêu việt Linh Cấp vũ kỹ? Lạc Vũ từ đâu có được?”
Phía sau một tảng đá, Phích Du Kích đào một cái hầm lớn đến cực điểm, cực kỳ hèn mọn chui xuống bên dưới, phía trên phủ đầy tầng tầng lá chắn năng lượng đẳng cấp cao, đem hắn bảo vệ bên trong…
“Thưởng thức thử một chiêu này của bổn tọa đi!” Lạc Vũ gương mặt tái nhợt không còn chút máu, với thực lực hiện tại của hắn thi triển chiêu thức này quá mức miễn cưỡng, ngay cả một ngụm máu tươi cũng phun ra ngoài…
Theo tiếng quát của hắn, Lôi Đình trên không trung cấp tốc ngưng tụ, cảnh tượng như ngày tận thế…
Trước ánh mắt lo lắng vô hạn của chúng nữ, Lạc Nam ngẩng đầu, Hợp Linh Chưởng ngưng tụ trong lòng bàn tay…
Chỉ là lúc này không có ai để ý rằng, bên trong Dị Hỏa màu tím vốn có kia của hắn, loáng thoáng xuất hiện màu Hoàng Kim hết sức cao quý…
Lạc Nam lần đầu dùng đến hai loại Dị Hỏa ngưng tụ Hợp Linh Chưởng…
Bởi hắn biết rằng, nếu không dùng toàn lực đỡ một kích này, sẽ chính thức lật thuyền trong mương…
“Chết đi!”
Lạc Vũ hướng lên trời rống to, cánh tay mãnh liệt hạ xuống…
Tia Lôi Đình khủng bố giữa biển mây đen nện thẳng xuống đầu Lạc Nam…
Cùng thời điểm đó, Lạc Nam hai tay đẩy mạnh lên không trung, Hợp Linh Chưởng phá không mà ra, không gian nhanh chóp vụn vỡ…
Hợp Linh Chưởng cùng Diệt Lôi Hàng Thế rốt cuộc va chạm…
ẦM
Như hai hành tinh khủng bố nện vào nhau, cả không gian trở nên hoang tàn vắng vẻ, bầu trời trắng xóa không màu, đại địa đổ nát, linh khí bị thôn phệ…
Trong tầm mắt của những người chứng kiến không nhìn thấy điều gì, bọn hắn như tạm thời mất đi thị giác, bên tai chỉ còn lại âm thanh lùng bùng khó chịu…
Răng rắc…
Trực Tiếp Vạn Lý Kính xuất hiện một vết nứt rất nhỏ…
Thời gian như ngừng lại trong khoảng khắc này…
Không biết bao lâu sau, đám người dần dần khôi phục tri giác…
Mộc Quy tiêu tán trong thiên địa, chúng nữ khóe môi tràn ra một tia máu, hoảng sợ tìm kiếm thân ảnh nam nhân của mình…
Rốt cuộc, các nàng nhìn thấy…
Tại một thung lũng sâu thăm thẳm vừa hình thành…
Lạc Nam thân hình loạng choạng, tay chống lấy Giao Vương Kích xuống mặt đất không để cơ thể mình gục ngã, khóe miệng phủ đầy máu tươi…
Huyết Sắt Chiến Giáp trở nên tái nhợt không màu, bất quá vẫn không nứt vỡ…
Tại phía đối diện, Lạc Vũ nằm bẹp trên mặt đất, đôi mắt trợn trắng nhìn lên không trung thở hổn hển…
“Xem ra cơ thể và lực lượng vẫn còn quá yếu, dù dùng Chân Cấp Vũ Kỹ ta vẫn chưa phải đối thủ của hắn!” Lạc Vũ khó khăn chống người đứng dậy, nhìn chầm chầm thân ảnh của Lạc Nam…
“Ngươi thua!” Lạc Nam cố nén đau đớn toàn thân, bình tĩnh nói…
Hắn nhận ra Lạc Vũ đã không còn bất kỳ lực lượng nào, mà hắn nhờ có Tứ Đỉnh điên cuồng cung cấp linh lực, vẫn còn khả năng chiến đấu, chưa kể bên cạnh hắn còn chúng nữ, Hậu Cung của hắn…
Quả nhiên chúng nữ bay đến bên cạnh Lạc Nam, sát khí đằng đằng nhìn Lạc Vũ chằm chằm…
Mộc Quy chỉ gánh chịu dư ba công kích mà thôi, vì lẽ đó chúng nữ không bị thương quá nặng…
“Đúng, bổn tọa lần này chịu thua!” Lạc Vũ gật đầu thản nhiên, bỗng hắn cười quỷ dị:
“Nhưng lần sau thì khác, đến lúc đó hy vọng ngươi vẫn còn can đảm đứng trước mặt ta! Về phần đôi mắt này, tạm thời không trả cho ngươi, hahaha”
Theo tiếng nói vừa dứt, hắn quyết đoán vứt bỏ Thẻ Bài trong tay, thân hình lập tức biến mất…
Lạc Nam thản nhiên nhìn vị đệ đệ tiện nghi của mình chấp nhận thua cuộc, trong lòng ngũ vị tạp trần, ngay cả cảm giác thắng lợi cũng không có…
“Tiểu Nam, phu quân!” Chúng nữ hiểu chuyện ân cần nhìn hắn, từng đôi mắt đẹp tràn ngập cảm giác lo lắng…
Lạc Nam hít sâu một hơi, đè ép cảm giác khó chịu trong lòng, mỉm cười gật đầu an ủi: “Chúng ta cần phải cố gắng nhiều hơn!”
“Vâng!” Chúng nữ kiên định gật đầu…

Từ dưới mặt đất, Phích Du Kích thả người nhảy lên, tên mập này vậy mà chỉ bị thương ngoài da, thủ đoạn quả thật có không ít…
Nhìn Lạc Nam và chúng nữ tụ tập cùng một chỗ, mỗi người lại mang vết thương, hắn thả người nhảy lên, trong tay xuất hiện hai trái Lựu Đạn cực lớn…
“Hahaha, thời cơ của Kích gia gia đã đến, lập tức giao ra toàn bộ Thẻ Bài trên…!”
Phích Du Kích vốn đắc ý chưa kịp nói hết câu, lập tức toàn thân chấn động như gặp quỷ…
Không biết từ khi nào, một mũi tên hừng hực Dị Hỏa đang điên cuồng lao đến vị trí của hắn, tốc độ so với Xuyên Tinh Chỉ còn nhanh hơn…
ẦM…
Mũi tên không nhằm vào hắn, chỉ nhằm vào một quả Lựu Đạn trên tay tên mập này…
Khỏi cần phải nói, lại một vụ nổ hình nấm diễn ra, Phích Du Kích cái đầu trọc lóc, gương mặt nhám đen, miệng thở ra khói, y phục cháy rụi lộ ra thân hình mập mạp như con heo quay…
“Ngươi ngươi ngươi ngươi…” Phích Du Kích chỉ tay vào Lạc Nam, thân hình tức giận đến rung rẩy lẩy bẩy…
Lạc Nam tay cầm Bắc Đẩu Cung, cười nhạt một tiếng: “Không đem ngươi nổ chết? xem ra Lựu Đạn của Phích Lịch Đường không quá đáng tin cậy!”
“Ta nhổ vào, lão tử là kịp thời thi triển vũ kỹ Phòng Ngự cấp cao, bằng không đã ngủm củ tỏi rồi!” Phích Du Kích mở miệng chửi mắng…
Lạc Nam chẳng nói chẳng rằng, một tên lại dần ngưng tụ trên dây Cung...
“Không chơi với ngươi nữa, Thánh Linh Học Phủ mà thôi, lão tử cóc thèm vào!” Phích Du Kích như đàn bà chanh chua chửi bới, đem Thẻ Bài trên tay ném xuống mặt đất…
Thân hình mập mạp biến mất dạng…
Lạc Nam lắc lắc đầu thu hồi Bắc Đẩu Cung…hắn có cảm giác sẽ còn gặp lại tên mập này…
Đối với việc Lạc Nam xuất ra thêm một kiện Thiên Cấp pháp bảo, đám người đã sớm trở thành thói quen, không tiếp tục trầm trồ kinh ngạc, đương nhiên ghen ghét là không thể tránh khỏi…
“Thời gian Khảo Hạch đã hết, tổng 2669 Thí Sinh còn sót lại thả lỏng tinh thần, truyền tống trở về Thánh Thành, bảy ngày sau chính thức tiến vào Học Phủ! Đồng thời 50 vị trí Thánh Linh Bảng chiêu cáo thiên hạ…”
Âm thanh Chấp Chính Trưởng Lão phát ra vang vọng toàn trường, đám người rốt cuộc thở phào một hơi…
Lạc Nam ánh mắt lóe lên một tia hy vọng, hắn lần này đạt top 1, tên tuổi sẽ được toàn thể người của Đại Lục biết đến, nhất định sẽ truyền đến tai mẫu thân…
Ngoài hoàn thành lời hứa với chúng nữ, tìm kiếm mẫu thân cũng là một trong những mục địch trọng yếu để hắn quyết định tiến vào Học Phủ…
Lần Khảo Hạch này loại bỏ không quá nhiều Thí Sinh, nhưng mức độ cạnh tranh vượt xa hai cửa còn lại…Hơn nữa còn xuất hiện thương vong…
Đối với chuyện này, Học Phủ cần cho Phàm Ẩn Tự một câu giải thích…
Đương nhiên chỉ là thực hiện cho đúng quy trình mà thôi, không phục ngươi có thể đến cắn ta a…
Chỉ cần một Lão Quái Vật nơi Học Phủ xuất động, dư sức quét ngang toàn bộ Phàm Ẩn Tự rồi…

Từng thân ảnh cấp tốc được truyền tống ra ngoài…
Lạc Nam và chúng nữ không hề dừng chân, trước ánh mắt trầm trồ thán phục của số đông, nhanh chóng quay về khách sạn…
Hắn không hề hay biết rằng, có không ít mắt nhìn theo bóng lưng mình đến khi khuất dạng…
Lạc Huyên cùng Lạc Ly ánh mắt chất chứa vô vàn cảm xúc phức tạp…
Các nàng từ nhỏ đã theo Sư Phụ tiến vào Học Phủ, đối với chuyện ở gia tộc hoàn toàn không biết, ngay cả bản thân mình còn một vị ca ca khác cũng hoàn toàn ngu ngơ…
Sau lần trước nghe lén Lạc Trần nói chuyện cùng Lạc Sinh, hai thiếu nữ đã tìm đến sư phụ hỏi thăm mọi chuyện…mặc dù Lạc gia phong tỏa tin tức này rất nghiêm ngặt, nhưng với thân phận của sư phụ hai nàng không khó biết được điều đó…
Trong lúc nhất thời, cả Lạc Huyên và Lạc Ly không biết phải đối mặt thế nào với hắn…
Về phần Lạc Vũ, ngay khi rời khỏi Bí Cảnh đã không nói không rằng sử dụng Na Di Phù biến mất…
Bách Diện cắn nhẹ đôi môi, muốn tiến đến quan tâm hắn nhưng tạm thời nín nhịn, nàng còn bất ngờ muốn cho nam nhân này…
Ánh mắt cuối cùng xuất phát từ một thân ảnh toàn thân áo bào tung bay, đứng trong hàng ngũ của đám thiên tài Thiên Sơn Tiên Cảnh…
Bên cạnh nàng, Vương Lân bắt gặp tình cảnh đó, trong mắt xuất hiện vẻ oán độc…

Vừa tiến vào Phòng, Lạc Nam đã mang toàn bộ nữ tử tiến vào Linh Giới Châu, ngay cả Băng Linh Nhi, Tô Mị, Nam Cung Uyển Dung và Hoa Ngọc Phượng cũng không ngoại lệ…
Chẳng ngoài dự kiến, các vị tuyệt đại giai nhân trừng lớn đôi mắt đẹp, miệng nhỏ hé mở nữa ngày không khép lại được, trông hết sức khả ai…
Sau khi biết tổng bộ của Hậu Cung chính là nơi này, ngay cả Hoa Ngọc Phượng cũng xuất hiện một tia động tâm…
Chúng nữ mệt mỏi quá nhiều, nhao nhao tiến vào Cực Lạc Suối nước nóng…
Mà Lạc Nam chỉ thoáng ngắm nhìn các nàng, vội vàng bay lên tầng cao nhất Cung Đình Thụ…
Hắn cần yên tĩnh một mình…
Vừa tiến vào bên trong, thoáng quan san quả trứng Linh Thú vẫn còn đang trong quá trình ấp nở một chút, Lạc Nam ngồi xuống giường nệm…
“Kim Nhi!” Hắn nhẹ giọng gọi…
“Có mặt thưa công tử!” Lần này Kim Nhi trực tiếp xuất hiện đối diện với hắn, gương mặt nhỏ nhắn bao phủ nét nghiêm túc chưa từng có…
“Trong người Lạc Vũ phải chăng có hai Linh Hồn?” Lạc Nam trầm giọng…
“Không hề, chỉ có một linh hồn duy nhất thuộc về chính hắn!” Kim Nhi lập tức khẳng định…
Lạc Nam nhíu mày, hắn vốn nghĩ rằng trên người Lạc Vũ có một lão quái vật nào đó ký sinh, hiện tại xem ra không phải…
“Lạc Vũ chỉ có duy nhất một Linh Hồn, chẳng qua sở hữu hai loại nhân cách khác nhau, hơn nữa chính nhân cách vốn có của hắn cũng không biết sự “tồn tại khác” của chính mình!” Kim Nhi nhẹ giọng phân tích…
Lạc Nam gương mặt âm trầm, mở miệng thắc mắc: “Dù hắn có nhân cách thứ hai, nhưng cũng không thể mạnh mẽ và có kiến thức bất phàm như vậy chứ?”
“Vâng, trường hợp của Lạc Vũ chỉ có một, nhân cách tàn bạo của hắn không thuộc về kiếp này!” Kim Nhi gật đầu chắc nịch…
“Thức tỉnh nhân cách kiếp trước sao? ngay cả trí nhớ và kiến thức kiếp trước cũng còn lại?” Lạc Nam nhận ra vấn đề, càng nói càng ngưng trọng…
“Chính xác! Trường hợp này có thể xem là một hình thức khác của Chuyển Sinh…”
Kim Nhi nói đến đây hơi dừng lại, nhấn mạnh từng chữ một:
“Hơn nữa còn là một tôn Đại Năng Chuyển Sinh…
Đến từ Tiên Giới…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.