Trước vô số nanh vuốt yêu thú lao đến, không kịp đợi Lạc Nam ra tay, Diễm Nguyệt Kỳ đã sớm không nhịn được phẫn nộ… 
Tình huống trước đó của nàng không khác hổ xuống đồng bằng bị chó khinh là bao, bị một đám yêu thú cấp thấp vây giết, đối với Luyện Hư Hậu Kỳ chính là sỉ nhục… 
QUÁT… 
Hư ảnh Kim Ô xen lẫn lôi đình xuất hiện giữa không trung, theo ý niệm của Diễm Nguyệt Kỳ, nó vươn ra hai cánh rộng lớn, toàn lực lao nhanh đến bầy yêu thú… 
Dùng một kích mạnh nhất của nàng: Diễm Lôi Kim Ô Phá… 
ẦM ẦM ẦM… 
Trước ánh mắt như gặp quỷ của đám Lang Thống, Hầu Tuấn các loại, biển lửa bao trùm toàn bộ không gian, từng vụ nổ lớn chấn động mạnh phát ra… 
Đám yêu thú ngay cả cơ hội gào rú cũng không có, triệt để tan biến thành khói bụi… 
“Làm sao có thể?” Bức Tường nhanh nhẹn ẩn mình vào hư không, gương mặt hãi hùng tột độ… 
“Là ảo giác, nhất định là ảo giác!” Lang Thống trợn trừng đôi mắt sói, không dám tin tưởng sự thật… 
“Trốn!” Hầu Tộc huynh đệ giữ vững bản tính vốn có của mình, nhanh nhẹn chuồn đi… 
“Hai vị chờ ta!” Hầu Lĩnh cũng ba chân bốn cẳng đào tẩu, nối gót hai tên tộc nhân của mình… 
Lang Thống và Bức Tường thấy cảnh này thầm hận đám khỉ lửa, nhưng cũng biết chạy trốn là cách tốt nhất bây giờ, hấp tấp rời xa… 
“Muốn chạy trốn? Tất cả lưu la…” Diễm Nguyệt Kỳ bàn tay nâng lên không trung, muốn một lần nữa thi triển công kích… 
Chỉ là lời nói chưa hết, nàng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-ba-chu/334664/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.