“Nhân loại hèn mọn! khiến ta thi triển ra Bản Thể của mình, ngươi có chết cũng đáng tự hào!” 
Âm thanh cuồng vọng ngạo nghễ đất trời từ thân thể khổng lồ truyền khắp bốn phương tám hướng… 
“Ông trời của ta! Đó là bản thể của Độc Giác Ưng Vương đó sao?” 
“Gần trăm năm nay hắn chưa từng bộc lộ bản thể a!” 
“Đúng vậy, dù là trận chiến kinh thiên động địa vài ngày trước với nữ tu sĩ nhân loại kia cũng không hiện ra bản thể đi!” 
“Có chuyện hay để nhìn!” 
Bản thể Độc Giác Ưng Vương quá mức hoành tráng, gây nên sự chú ý của vô số Yêu Thú cấp cao khác… 
Cả đám nhao nhao điên cuồng tỏa ra thần thức, muốn được xem náo nhiệt miễn phí… 
“To xác thì làm được gì?” Chứng kiến thân thể khổng lồ của Độc Giác Ưng Vương, thân hình Lạc Nam biến mất… 
Hai chân đạp lấy Mị Ảnh Tiêu Dao Bộ, Bạch Ma Chiến Bào tung bay trong gió, một lần nữa xuất hiện đã ở đỉnh đầu Độc Giác Ưng Vương, Đại Hồng Cước triển khai, đưa chân đạp mạnh xuống… 
“Nằm mơ!” 
Đối diện công kích của Lạc Nam, Độc Giác Ưng Vương lại nhanh nhẹn chưa từng có, thân hình khổng lồ không làm tốc độ của nó chậm lại… 
Trái lại đôi cánh dài chục trượng kia ngự gió mà bay, chỉ thoáng chốc đã lách mình né tránh khỏi một kích của Lạc Nam… 
“Ồ?” Lạc Nam thốt lên một tiếng kinh ngạc… 
“Sức mạnh thật sự của mỗi yêu thú là khi dùng đến Bản Thể, hình dáng nhân loại chỉ giúp chúng dễ dàng tu luyện hơn mà thôi! Công tử đừng nên chủ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-ba-chu/334649/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.