Lạc Nam nhìn gương mặt đầy vẻ mờ mịt của Cơ Băng, dục hỏa thoáng cái mất sạch, trong lòng dâng lên một chút lo lắng, dò hỏi: 
“Nàng thật sự không nhớ mình là ai sao?” 
Nhìn ánh mắt ân cần của nam nhân đối diện, bên dưới hạ thân vẫn bị đối phương xâm nhập, Cơ Băng chỉ cảm thấy an tâm đến lạ, lúc lắc đầu thành thật đáp: 
“Trong đầu hoàn toàn trống rỗng, không tồn tại bất kỳ thứ gì!” 
“Nàng nhớ người tên Cơ Nhã chứ?” Lạc Nam hít sâu một hơi... 
“Cơ Nhã sao? Hoàn toàn không có ấn tượng!” Cơ Băng buồn bã lẩm bẩm... 
Ký ức của nàng hiện tại như tờ giấy trắng, chỉ có bộ dạng của Lạc Nam lúc này là rõ như in, nàng đủ trí tuệ để nhận ra trí nhớ của mình phát sinh vấn đề nghiêm trọng, tuy nhiên có người nam nhân này bên cạnh, mọi thứ giường như không quá kinh khủng... 
Khẽ vuốt mái tóc dài óng ả, Cơ Băng nép mình vào lòng ngực hắn, như tìm ra chỗ dựa duy nhất trên cuộc đời... 
Bản năng của người phụ nữ cho nàng biết, nam nhân này đáng giá để tin cậy... 
Vòng tay ôm lấy vòng eo co dãn của nàng, một tay khác nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng trần trơn bóng như an ủi... 
“Chuyện này không có gì lạ, công tử đừng quá mức lo lắng!” Âm thanh của Kim Nhi non nớt cất lên trong tâm trí hắn... 
“Nói thế nào? Tu vi của nàng hiện tại chưa khôi phục, ngay cả trí nhớ cũng mất đi, ta sao có thể không phiền não?”! Lạc Nam cười khổ lắc đầu... 
“Thương thế của Cơ Băng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-ba-chu/334644/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.