Chương trước
Chương sau
Hình Nhân Hắc Ám tan tành chết thay, Lạc Nam thu liễm mọi khí tức xuất hiện ở một nơi khác…

Hắn đưa mắt nhìn toàn cảnh hiện trường, tuy rằng số lượng Tu La Sứ Giả đang ngày một suy giảm nhưng vẫn còn lại rất nhiều, dù sao thì cuộc chiến chỉ vừa mới bắt đầu, trong khi đó các Tu La Sứ Giả mỗi người đều có thủ đoạn giữ mạng đặc thù của riêng mình, không phải ai cũng bất lực khi bị tên khổng lồ nhắm đến.

Giống như một vị Tu La Sứ Giả mà Lạc Nam đang chứng kiến, chỉ thấy khi bị tên khổng lồ chú ý vung quyền đấm xuống, cơ thể của hắn liền phân tán thành một đám người tí hon chạy tứ phía, sau đó bất chấp tên khổng lồ dùng sóng xung kích nghiền nát gần như sạch sẽ đám người tí hon, chỉ còn lại một tên tí hon duy nhất vẫn có thể khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, thành công giữ được mạng.

Rõ ràng đây là một môn phân thân để đào tẩu cực kỳ cao cấp và hiệu quả.

Lại như một vị Huyết Tu La khoác áo choàng đỏ rực, đối mặt với nhất cước nghiền nát không gian của tên khổng lồ, vị Huyết Tu La này liền hóa thành một vũng sình lầy rộng lớn, sau khi bị đạp nát thành vô số giọt bùn nhão, những đám bùn li ti một lần nữa kết hợp và khôi phục nhân hình.

Đó là công năng của một loại Dị Thổ có khả năng bảo vệ tính mạng chủ nhân.

Mà rốt cuộc khi tên khổng lồ nhắm đến Thủy Triều Tịch, Lạc Nam đang âm thầm lo lắng cho nàng liền chứng kiến thủ đoạn ngoài ý muốn.

“Mị Hồn Khúc!”

Trên đỉnh đầu nàng hiện ra mười luồng linh hồn Nhân Ngư đồng thanh cất tiếng hát, một khúc Mị Hồn mười vị Hồn Thánh Đế Viên Mãn thi triển đã thành công mê hoặc không ít Tu La Sứ Giả ở phạm vi lân cận, biến bọn họ thành những kẻ thế mạng đón đỡ công kích của tên khổng lồ thay nàng.

Mà nhân cơ hội đó, Thủy Triều Tịch đã vô thanh vô tức tránh sang một bên.

“Lợi hại nha.”

Lạc Nam âm thầm cảm thán, giao thiên phú của Vạn Linh Tộc cho nàng quả thật là sáng suốt, hắn không nghĩ đến khi Nhân Ngư Nữ Hoàng kết hợp với Vạn Linh Tộc lại mang đến hiệu quả bất ngờ như vậy.

Có được nhiều Linh Hồn, uy lực của Hồn Kỹ khi thi triển liền gia tăng theo cấp số nhân, khắc phục được điểm yếu trí mạng của Nhân Ngư Tộc là không có chiến lực cường đại.

“Bát Phương Sát Trận!”

Vô cùng đột ngột, bên tai Lạc Nam vang lên tám tiếng quát lạnh lùng.

Chỉ thấy tám vị Tu La Sứ Giả áo choàng tung bay, chẳng biết từ bao giờ đã đem hắn vây vào trung tâm.

Bọn họ đồng loạt kết ấn, tám người cùng lúc ngưng kết ra vô số Trận Văn lập thành một tòa Đại Trận với sát khí ngập trời, triệt để phong tỏa Lạc Nam.

“Tám vị Trận Thánh Đế?” Lạc Nam nhướn mày, không nghĩ đến mình lại trở thành mục tiêu của một nhóm Tu La Sứ Giả, hơn nữa cả bọn đều là Chiến Trận Sư cấp Thánh Đế.

Tám người im lặng không nói tiếng nào, chỉ tập trung vào việc vây giết Lạc Nam, nghiêm nghị lên tiếng:

“Bát Phương Sát!”

Người đầu tiên điều động Trận Văn hóa thành hàng vạn thanh phi kiếm.

Người thứ hai điều động Trận Văn hóa thành vô tận sóng thần.

Người thứ ba điều động Trận Văn khóa chặt không gian giam cầm mục tiêu.

Người thứ tư điều động Trận Văn hình thành vô vàn phong đao sắc lẹm.

Người thứ năm điều động Trận Văn hình thành cuồn cuộn kiếp lôi.

Người thứ sáu điều động Trận Văn diễn hóa bão tố đầy trời.

Người thứ bảy điều động Trận Văn đẩy nhanh tốc độ tấn công cho sáu người trước đó.

Người cuối cùng điều động Trận Văn gia tăng uy lực công kích cho tất cả người còn lại.

Tám người thuần thục lập nên Bát Phương Sát Trận, Nhất Cảnh Chí Tôn rơi vào trong đó cũng phải chật vật từ chết đến bị thương.

Trong nháy mắt, tất cả thủ đoạn công kích từ Bát Phương Sát Trận oanh tạc trực diện vào cơ thể Lạc Nam đang bị phong tỏa ở trung tâm, ý đồ nghiền hắn thành cặn bã.

Lạc Nam ánh mắt híp lại, hắn phát hiện ngay cả Dịch Chuyển Tức Thời của mình cũng bị vô hiệu hóa vì không gian trong Bát Phương Sát Trận này đã bị người thứ ba khóa chặt, không thể dịch chuyển.

“Các ngươi muốn chơi trận, lão tử chiều!”

Hắn cất tiếng cười dài, trong đáy mắt là một loại văn tự cổ lão xa xưa đầy uy nghiêm hiện lên.

Bí Tự Trận!

Bá Đỉnh ầm ầm rung động trong đan điền, vô tận Bá Lực được Lạc Nam điều động bắt đầu ngưng kết thành vô vàn Trận Văn khác nhau trong một ý niệm.

“Tù Không Trận, vây khốn địch nhân!”

“Vạn Binh Trận, diễn hóa hàng vạn binh khí!”

“Oán Hồn Trận, triệu hoán Oán Hồn!”

“Nham Tương Trận, hình thành biển dung nham!”

“Chư Phật Đồ Ma Trận, chư thiên vạn phật đồ sát tà ma!”

“Đại Giang Cửu Long Trận, cửu đại thủy long phẫn nộ!”

“Mỹ Nhân Khô Lâu Trận, bách mỹ vờn quanh, hút sạch lực lượng!”

“Bạch Đằng Hãm Quân Trận, tru diệt vạn quân!”

Trong ánh mắt không thể tưởng tượng nổi của toàn trường, chỉ trong một ý niệm, xung quanh Lạc Nam đã hình thành tám tòa đại trận khủng bố khác biệt nhau để đối kháng Bát Phương Sát Trận.

Nếu đối phương đã thích dùng Bát Phương Sát Trận vây giết hắn, vậy hắn sẽ cho đối phương trả giá thê thảm.

“Bí Tự Trận? làm sao có thể?” Tám vị Chiến Trận Sư khó tin hét ầm lên.

Tất cả diễn ra quá nhanh và nguy hiểm, ngay khi công kích của tám vị Chiến Trận Sư vừa đánh đến, đối mặt với chúng nó là tám tòa Đại Trận đang phẫn nộ rít gào.

OÀNH OÀNH OÀNH OÀNH OÀNH…

Thiên băng địa liệt, Trận Văn liên miên bất tuyệt nổ tung không dứt giữa chiến trường, Bát Phương Sát Trận đụng độ tám tòa Đại Trận mang tính hủy diệt, vô số Trận Văn nghiền ép lấy nhau, dị tượng trong trận pháp trực tiếp đối đầu, lực lượng oanh tạc tứ phía…

Bát Phương Sát Trận rất mạnh nhưng nó dù sao cũng chỉ là một tòa Đại Trận, đối mặt với nhân vật sở hữu Bí Tự Trận trong một lúc có thể bố trí nên cả tám tòa Đại Trận để ngạnh kháng, kết cục không cần nói cũng biết.

Trước uy lực khủng khiếp của chúng nó, Bát Phương Sát Trận ầm ầm sụp đổ, tám vị Tu La Sứ Giả phản phệ nặng nề, thân thể bắn ngược trở về.

Từ bên trong vụ nổ ngập trời, Lạc Nam như tử thần đòi mạng lao ra, sát khí khóa chặt cả tám thân ảnh.

Tốc Biến triển khai, hắn đã xuất hiện trên đỉnh đầu một người, Bỉ Ngạn Hoa nở rộ trên cánh tay, bên trong đan điền là 200 hành tinh xoay tròn dữ dội, một quyền hung hăng nện xuống:

“Phật Nộ Hàng Ma Quyền!”

Hư ảnh đạt phật hiện ra thét gào, một quyền chấn đến không gian lắc lư.

Tưởng chừng có thể đánh nát mục tiêu, tròng mắt của Lạc Nam bỗng nhiên co lại vì phát hiện kẻ này đột ngột mất tích bí ẩn như bốc hơi giữa hiện trường.

Còn lại bảy người khác vẫn đang phân tán chạy thục mạng.

Lạc Nam hừ lạnh một tiếng, Lạc Thần Cung kéo căng bắn ra một tên.

XOẸT!

Lạc Thần Tiễn xuyên thủng không gian, mắt thấy sắp bắn chết một người khác thì hắn lại đột ngột tiêu thất vô cùng quái dị.

“Thủ đoạn gì? Chạy đi đâu rồi?”

Lạc Nam lên cơn phẫn nộ, một hơi động ý niệm.

KENG KENG KENG KENG KENG KENG KENG…

Vũ Hoàng Kiếm liên tục bắn ra, kết hợp với Quy Kiếm Tổ Phù, Thiên Địa Kiếm Thủy và Vạn Kiếm Lôi, lập tức phong tỏa bốn phương tám hướng, một lần truy sát cả sáu tên địch nhân Chiến Trận Sư còn sót lại.

Nhưng mặc cho Ngự Kiếm Thuật của hắn khủng bố dị thường, mắt thấy quần kiếm sắp đâm thủng tất cả thành thịt vụn, cả sáu người bọn chúng lại một lần nữa tan biến mất dạng, dễ dàng tránh thoát tất cả phi kiếm của Lạc Nam, cực kỳ không hợp thói thường.

Bọn hắn sử dụng thủ đoạn gì để biến mất?

Sắc mặt Lạc Nam trở nên khó coi, điên cuồng dùng đầu não suy nghĩ để lý giải cho hiện tượng vừa rồi.

Tám tên Chiến Trận Sư hợp lực vây giết hắn, sau khi bị hắn phá nát Bát Phương Sát Trận liền tan biến mất như chưa từng tồn tại bất chấp hắn đã truy sát điên cuồng.

“Chẳng lẽ trốn vào Không Gian Pháp Bảo?” Lạc Nam lạnh lùng mở ra Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn quét quanh toàn trường, lại chẳng phát hiện bất cứ một Không Gian Pháp Bảo nào đang tồn tại.

“Phu quân, vừa rồi Oán Hồn Trận không có tác dụng với bọn chúng.” Trong đan điền, Hồn Nguyệt Ánh lên tiếng nhắc nhở.

“Oán Hồn Trận vô dụng?” Lạc Nam ánh mắt híp lại.

“Không sai, thiếp cảm nhận được bọn chúng không hề bị Hồn Lực ảnh hưởng.” Hồn Nguyệt Ánh khẳng định.

“Thú vị a…” Lạc Nam nở nụ cười, vừa rồi trong tám tòa đại trận mà hắn lập ra có cả Oán Hồn Trận để quấy rối Linh Hồn.

Mà tám tên Chiến Trận Sư đó lại không hề bị Oán Hồn Trận tác động.

Điều này chứng tỏ…

Bọn chúng không có Linh Hồn!

Nghĩ đến đây, hàng vạn con Xích Nha Hắc Ám dung hợp cùng Vô Ảnh Thiên Lôi vô thanh vô tức lặng lẽ bay ra khỏi cơ thể hắn, mang theo Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn bay khắp chiến trường, tìm kiếm con mồi…

Đúng như Lạc Nam dự đoán, tám tên Chiến Trận Sư kia sau khi tập sát hắn thất bại liền chuyển sang mục tiêu khác.

Bọn chúng vẫn bất thình lình hiện thân đầy bất ngờ, ăn ý bố trí nên Bát Phương Sát Trận vây khốn đối thủ vào bên trong sau đó diệt sát đối thủ, nếu gặp đối thủ cường đại hơn thì ngay lập tức biến mất giữa không khí như chưa từng tồn tại để đào tẩu.

Số lượng lớn Xích Nha Hắc Ám giúp Lạc Nam tìm tòi khắp chiến trường…

Vào thời điểm khi tám tên Chiến Trận Sư đó bí ẩn mất tích, một chiếc Nhẫn Trữ Vật trên tay một vị Tu La Sứ Giả bất ngờ sáng lên.

Lạc Nam cười gằn, Dịch Chuyển Tức Thời triển khai.



Đây là một vị Tu La Sứ Giả hành động cực kỳ điệu thấp, dáng người nhỏ nhắn lẫn trong đám đông, thường chủ động thi triển Thân Pháp để bỏ chạy chứ rất ít khi chính diện cùng người khác giao đấu, hơn nữa còn lẫn càng xa tên khổng lồ càng tốt.

Nếu nhìn bằng mắt thường, ngươi chỉ cho rằng kẻ này là một người hành sự cẩn thận và nhút nhát, ý đồ trốn đông trốn tây để kéo dài thời gian.

Nhưng không ai biết rằng, trong Nhẫn Trữ Vật của y chứa đựng tám con Khôi Lỗi mặc áo choàng.

Kẻ này là một thiên tài trong hai lĩnh vực Khôi Lỗi Sư và Chiến Trận Sư.

Y khảm số lượng lớn Trận Văn lên thân tám con Khôi Lỗi và bí mật ẩn núp phía sau điều động chúng nó hành sự, loại bỏ các đối thủ.

Khi tám con Khôi Lỗi từ Nhẫn Trữ Vật xuất hiện lập nên Bát Phương Sát Trận, con mồi rơi vào trong trận sẽ vô thức nghĩ rằng mình bị cả tám vị Chiến Trận Sư vây công...thực lực yếu sẽ bị oanh sát đến chết, thực lực mạnh thành công thoát ra muốn trả thù thì tám vị Chiến Trận Sư đã bóc hơi giữa không khí.

Thật ra chẳng có sự bóc hơi nào cả, tám con Khôi Lỗi chỉ bị thu vào trong Nhẫn Trữ Vật của hắc thủ sau màn mà thôi.

Tình cảnh này sẽ khiến tất cả đối thủ lúng túng, bởi vì vô thức nghĩ rằng tám con Khôi Lỗi là tám người hoàn chỉnh nên chẳng ai ngờ bọn chúng có thể đi vào Nhẫn Trư Vật được cả.

Nếu Lạc Nam không được Hồn Nguyệt Ánh nhắc nhở điểm quan trọng là chúng nó không hề có Linh Hồn, sợ rằng lúc này hắn vẫn còn đang lay hoay chưa nhìn ra huyền cơ bên trong.

Thân pháp uyển chuyển, vị Tu La Sứ Giả đảo mắt tìm kiếm mục tiêu, tám con Khôi Lỗi tùy thời được triệu hoán.

Vô thanh vô tức, một bàn tay đặt lên vai khiến y rùng mình.

Quay đầu nhìn lại, khuôn mặt nở nụ cười tuấn lãng nhưng lại giống ác ma của Lạc Nam đã hiện ra:

“Vị bằng hữu này, vây giết ta thất bại rồi chạy trốn, ngươi nghĩ đơn giản thế sao?”

“Ngươi nói gì ta không hiểu?” Tu La Sứ Giả trong lòng giật thót, ngoài mặt lại giả ngu.

“Không hiểu à?” Lạc Nam lạnh lùng lên tiếng:

“Đi mà hỏi diêm vương!”

KENG!

Lạc Hồng Kiếm nhuộm đỏ một góc chiến trường, Định Hồn cùng lúc được kích hoạt, Lạc Nam vô tình cầm kiếm trảm xuống, gọn gàng dứt khoát không cho đối phương bất cứ cơ hội nào.

XOẸT…

Như róc mía từ trên cao, từ đỉnh đầu cho đến hạ bộ vị Tu La Sứ Giả bị chẻ dọc làm hai mảnh.

Lách cách…

Không có máu tươi chảy ra, thay vào đó là thanh âm vụn vỡ của kim loại.

Lạc Nam nhìn chằm chằm lấy con khôi lỗi vừa bị mình trảm diệt, trong tay nó đang đeo chiếc Nhẫn Trữ Vật cất chứa tám con khôi lỗi được khảm Trận Văn kia.

Rõ ràng đây cũng không phải bản thể của tên đứng sau màn, từ đầu đến cuối hắn còn chưa chính thức lộ diện, âm thầm điều khiển một con Khôi Lỗi đeo Nhẫn Trữ Vật chứa tám con Khôi Lỗi khác để hành động.

“Hảo thủ đoạn.” Lạc Nam nhịn không được cất tiếng cười dài:

“Khôi lỗi trong khôi lỗi, kế trong kế, hay lắm!”

Lần đầu tiên hắn đụng độ một vị Tu La Sứ Giả có bản lĩnh đến mức này…

Hơn nữa đối phương rõ ràng còn có thể thông qua điều khiển Khôi Lỗi để truyền đạt âm thanh, bằng chứng là cả tám con Khôi Lỗi ban đầu và con Khôi Lỗi thế mạng này đều có thể lên tiếng, chính điều này đánh lừa Lạc Nam cả hai lần.

Cực kỳ ẩn nhẫn và cơ trí.

Lạc Nam tịch thu Nhẫn Trữ Vật, ánh mắt quét quanh chiến trường một vòng.

Nếu như hắn muốn, hắn có thể ngay lập tức sử dụng Thiên Cơ Lâu để dò ra tung tích thật sự của kẻ thú vị này, dạy cho đối phương một bài học.

Nhưng Lạc Nam sẽ không làm như vậy, hắn có sự kiêu ngạo của riêng mình, Tu La Thánh Chiến công bằng quyết đấu, không phải là đối phó kẻ thù bất chấp thủ đoạn, hắn sẽ không ỷ lại vào Thiên Cơ Lâu.

Nghĩ đến đây, Lạc Nam tìm kiếm mục tiêu khác.



“Haha, cháu trai của đại trưởng lão thủ đoạn thật nhiều, đáng tiếc cũng bất lực với nha đầu kia.”

Thu hồi mọi diễn biến vào đáy mắt, Nhập Giáo Trưởng Lão hứng thú cười:

“Không hổ là hạt giống cho vị trí Thánh Nữ thế hệ mới.”

“Tiểu tử Lạc Nam tu luyện công pháp tương tự của Thất Thập Tông à?” Ông lão khí độ bất phàm cũng hào hứng nói:

“Vậy mà có thể dung hợp nhiều Dị Thuộc Tính và Vĩnh Hằng Thuộc Tính như thế, tạo nên lực lượng mạnh không kém gì Thánh Đế Lực tuy chỉ mới là Thánh Tôn.”

“Điều đáng chú ý chính là nguồn lực lượng gần như vô hạn kia của hắn.” Nhập Giáo Trưởng Lão vuốt cằm đánh giá:

“Sở hữu Bí Tự Trận và nhiều thủ đoạn không phải điều đáng kinh ngạc, điều đáng kinh ngạc ở chỗ là một Thánh Tôn lại có thể liên tục chiến đấu nhưng không cạn kiệt lực lượng, thậm chí khi cần còn có thể bạo phát sức mạnh, chẳng lẽ hắn mang Thể Chất đặc biệt kiểu Thôn Thiên Địa Thể à?”

Nghe hai lão già nghị luận, Tu La Đại Trưởng Lão vẫn lẳng lặng không nói lời nào, dường như mọi thứ xung quanh chẳng liên quan gì đến bà.

Nhưng nếu chú tâm, ngươi sẽ phát hiện đôi mắt đục ngầu của bà chưa từng rời khỏi thân ảnh thằng cháu kia…

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.