Chương trước
Chương sau
Mộng…thật sự như một giấc mộng hoang đường đối với tất cả thành viên của Ngọc Giao Đảo.

Cảm xúc như được chuyển biến từ địa ngục đến thiên đường…

Trước đó toàn bộ Ngọc Giao Đảo vì cầu xin chấp nhận khúm núm trước sự cường thế của Hải Long Thái Tử để bảo toàn tính mạng của hơn nghìn thành viên, mãi đến khi Hải Long Thái Tử nghe theo lời của tên tiểu nhân Bạch Giao Thiên muốn hạ nhục bọn họ đến mức tấn cùng mới thà chết cũng không khuất phục, trong lòng đã chuẩn bị tâm lý đối mặt với cái chết.

Ấy thế mà vô cùng đột ngột, trên trời rơi xuống một vị nam tử uy phong như thần, cường đại đến mức hoang đường tự nhận là con rể của Ngọc Giao Đảo, ra tay tiêu diệt cừu nhân một cách đầy quyết đoán, còn mang theo hòn ngọc quý đã mất tích từ lâu trở về.

Trong khoảnh khắc Giao Linh thật sự xuất hiện và nở nụ cười hạnh phúc đó, đừng nói là những người khác…ngay cả Giao Thuần cũng sắp hòa tan rồi.

Nhìn thấy nữ nhi tung tích không rõ trong thời gian qua, tưởng chừng đã dữ nhiều lành ít bình an trở về, hơn nữa rõ ràng khí chất và thực lực đều đề thăng vượt bậc, bất kỳ bậc phụ mẫu nào trong thiên hạ cũng không cầm lòng được.

“Bảo bối của nương…thật sự là ngươi rồi…” Đảo chủ phu nhân bật khóc nứt nở ôm nữ nhi vào lòng, tất cả tâm trạng nặng nề đè nén trong suốt thời gian dài quét sạch sành sanh.

Các vị trưởng lão, đệ tử và thành viên Ngọc Giao Đảo hồng quang đầy mặt, rạng rỡ dưới ánh mặt trời.

Ngay cả Giao Thuần trước đó tâm tư phức tạp lúc này cũng dùng ánh mắt thật sự cảm kích nhìn lấy Lạc Nam, tuy là một nam nhân cứng cõi, có thể quỳ gối dưới chân địch nhân đổi lấy an toàn cho thân nhân, sẳn sàng cùng địch nhân liều mạng để bảo toàn trinh tiết cho thê tử lúc này cũng không nhịn được viền mắt đỏ lên.

Lạc Nam vỗ vỗ bả vai Giao Thuần, hắn hiểu tâm trạng của một người phụ thân vì vậy vô cùng thông cảm.

“Cô gia, chúng ta mau rời đi!” Đại trưởng lão Ngọc Giao Đảo hướng Lạc Nam trịnh trọng nói:

“Nhân lúc Hải Long Cung đang chiến với Mê Linh Sâm Lâm chưa kịp trở về, toàn bộ Ngọc Giao Đảo sẽ theo ngươi đào tẩu, an toàn là trên hết.”

“Nhắc mới nhớ…” Lạc Nam gật đầu, hướng Giao Linh nói:

“Thứ lỗi ta không có thời gian cùng người nhà của nàng chào hỏi, Mê Linh Sâm Lâm đang cần ta viện trợ.”

“Viện trợ?” Ngọc Giao Đảo cả đám biến sắc, cô gia muốn xen vào trận chiến của các vị Chí Tôn thật sao?

Tuy rằng hắn yêu nghiệt đến mức có thể chém nát cả hư ảnh Chí Tôn, nhưng trước mặt các Chí Tôn chân chính là tình cảnh hoàn toàn khác biệt a.

Trong lúc nhất thời, sắc mặt cả đám hiện lên vẻ lo lắng.

Chỉ có Giao Linh là bình tĩnh gật đầu: “Đại sự quan trọng, thiếp cũng có rất nhiều điều muốn nói riêng cùng phụ mẫu.”

“Ngươi điên rồi!” Đảo chủ phu nhân mắng:

“Con rể ta yêu nghiệt như thế, ngày sau đột phá Chí Tôn quay lại làm thịt Hải Long Cung cũng không muộn, cần gì phải nóng vội nhất thời?”

Lạc Nam nở nụ cười, hắn cảm nhận được lo lắng của Ngọc Giao Đảo là xuất phát từ thật lòng, vì vậy cũng không giải thích nhiều, chỉ triệu hoán Hắc Ma Vệ hiện thân.

“Trong thời gian tới Hắc Ma Vệ sẽ bảo vệ Ngọc Giao Đảo, thanh trừng Bạch Giao Tộc…”

Dặn dò một câu, Lạc Nam nhảy lên lưng Thiên Phạt Điểu Sư, hóa thành một tia lôi chóp biến mất.

Mà lúc này cảm nhận được sức mạnh khủng bố từ trên thân Hắc Ma Vệ, nhất là mặc dù nó đứng im một chỗ nhưng mang đến cảm giác đè ép như muốn ngạt thở cho các vị Thánh Đế, Giao Thuần nuốt một ngụm nước bọt:

“Đây là…”

“Cương Thi cấp Thể Chí Tôn của phu quân.” Giao Linh che miệng cười khẽ, tự hào nói:

“Mọi người đừng lo lắng, chàng là chủ nhân của một Chí Tôn Thế Lực.”

Tĩnh…toàn bộ Ngọc Giao Đảo một lần nữa lâm vào tĩnh lặng, tâm tình vừa mới hạ xuống đất một lần nữa đã được nâng lên mây, lần này chẳng biết đến bao giờ mới thôi đi cảm giác khiếp sợ.

Đối với ánh mắt chọn nam nhân của Giao Linh, tất cả bọn hắn chỉ có một chữ:

“Phục a!”



“Khốn kiếp, kẻ nào dám vuốt râu rồng Hải Long Cung ta?”

Bầu trời Mê Linh Sâm Lâm vang lên tiếng long ngâm đầy phẫn nộ của Hải Long Chí Tôn, dọa cho hàng vạn yêu thú tại nơi này toàn thân run lẩy bẩy.

Hiển nhiên hắn đã cảm nhận được cái chết của Hải Long Thái Tử, cũng là nhi tử của mình, hơn nữa còn cảm giác được hư ảnh Chí Tôn của mình lưu trên người hắn cũng đã bị chém nát.

“Chết!”

Ở phía đối diện, một tôn đại thụ màu đen kịch, hình thể khổng lồ sừng sững trên mặt đất không quan tâm Hải Long Chí Tôn nghĩ gì, ngược lại nhân lúc đối phương phân tâm, vô vàn nhánh cây phủ đầy gai nhọn như những thanh chùy gai mang theo Sát Khí kinh thiên xẹt ngang hư không đập xuống.

“Bồ Ma Thụ, đừng quên còn có chúng ta!”

Đáp lại thế công của đại thụ, hai thân ảnh khác cất tiếng cười gằn.

Đó là Hải Long Lão Tổ và Thiên Phong Chí Tôn, đồng minh của Hải Long Chí Tôn đang tấn công Bồ Ma Thụ.

Hải Long Lão Tổ hóa thành bản thể là một tên Thủy Long hình thể cự đại, uy áp của Tứ Cảnh Chí Tôn phô thiên cái địa, vuốt rồng ngưng tụ Thủy Long Chưởng, điên cuồng tung ra hàng nghìn chưởng ấn có hình dạng như những con rồng giương nanh múa vuốt, trực tiếp ngạnh kháng với vô vàn nhánh cây.

Ở bên cạnh Thiên Phong Chí Tôn khí thế kém hơn, tuy chỉ là Nhất Cảnh Chí Tôn vừa mới đột phá không lâu, nhưng hắn lại triệu hoán ra một vị Chí Tôn Pháp Tướng với nửa thân trên là người, nửa thân dưới không có hai chân, thay vào đó là luồng lốc xoáy điên cuồng kết thành.

Từ bên trong lốc xoáy dữ dội dưới thân Chí Tôn Pháp Tướng này ẩn chứa vô vàn thanh Phong Đao sắt lẹm, mỗi một thanh đao chứa đựng một tầng Sát Vực.

Thiên Phong Chí Tôn trầm giọng quát:

“Vũ Đao Pháp Tướng – Loạn Đao Cuồng Phong Trảm!”

Thanh âm vừa dứt, vô vàn thanh phong đao gào thét từ ngọn lốc bắn ra, hung hăng chém vào thân cây đen kịch của gốc đại thụ, tuy không phải Chí Tôn Pháp Tướng nằm trong top 100, nhưng Vũ Đao Pháp Tướng cũng mang uy lực không thể xem thường.

“Hừ, lão già định đánh lén bổn tọa? ngươi không có cửa.” Hải Long Chí Tôn lúc này cũng lấy lại tinh thần, thân rồng uốn lượn, tạo ra tầng tầng lớp lớp sóng thần cuộn cuồn trấn áp mà xuống.

“Hừ!”

Đối mặt thế công phô thiên cái địa của đám địch nhân, Bồ Ma Thụ thừa sức phản kháng, nhưng lại chỉ có thể vung ra những tán cây như từng vách núi che phủ bầu trời của mình hóa thành vô vàn tấm chắn thực vật ngăn chặn.

ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG…

Trước sức công phá của ba vị Chí Tôn, đại địa của Mê Linh Sâm Lâm chấn động kịch liệt, sương mù bị quét tan, Bồ Ma Thụ cũng liên tục trượt dài trên mặt đất, thân cây xuất hiện vô số vết thương chằn chịt.

Nhưng Bồ Ma Thụ lại không nao núng chút nào, chỉ thấy vô số cái rể đen kịch như những con giun khổng lồ điên cuồng độn thổ xuống đất, hấp thụ cuồn cuộn Nguyên Khí tự nhiên, các vết thương trên thân Bồ Ma Thụ liền biến mất, mọi thứ khôi phục như cũ.

Nhưng Bồ Ma Thụ có thể tự làm lành vết thương còn Mê Linh Sâm Lâm thì không thể…

Trước sức công phá dữ dội của Chí Tôn đại chiến, lãnh thổ của Mê Linh Sâm Lâm ngày càng bị nghiền nát, toàn bộ yêu thú chỉ còn cách rút lui bỏ chạy vào nơi sâu nhất.

Toàn bộ Mê Linh Sâm Lâm chỉ có một mình Bồ Ma Thụ là Chí Tôn cường giả, các vị trưởng lão và những yêu thú tuy rằng hận không thể tiến lên hỗ trợ nhưng cũng biết khả năng có hạn, đi ra chỉ làm vướng bận tay chân mà thôi, chẳng giúp được gì cả.

“Khà khà khà, Bồ Ma Thụ…chúng ta đã hiểu bản lĩnh của ngươi, dù cả ba người liên thủ cũng khó lòng đánh bại ngươi.” Hải Long Lão Tổ thản nhiên cười:

“Nhưng đừng quên nơi này là Mê Linh Sâm Lâm, tiếp tục kéo dài trận chiến đến một ngày nào đó Mê Linh Sâm Lâm sẽ bị nghiền nát vì dư ba chiến đấu, lúc đó ngươi làm sao bảo vệ đám yêu thú kia đây?”

“Ngoan ngoãn đầu hàng, Mê Linh Sâm Lâm sẽ được Hải Long Cung trọng dụng.” Hải Long Chí Tôn gật đầu phụ họa.

“Hừ, năm đó khi Cửu Yêu Chí Tôn tại vị, Hải Long Cung của các ngươi còn chưa bú sữa mẹ đấy, bản lĩnh gì muốn thuần phục Mê Linh Sâm Lâm?” Bồ Ma Thụ ương ngạnh nói, nhưng trong lòng lại tràn ngập cảm giác bất đắc dĩ.

Bồ Ma Thụ tuy rằng lợi hại, nhưng vì bí mật tồn tại trong Mê Linh Sâm Lâm, tài nguyên thiếu thốn, tu vi xuyên suốt thời gian dài đằng đẳng chỉ là Tứ Cảnh Chí Tôn, sánh bằng với Hải Long Lão Tổ từng ngao du thiên hạ hàng tỷ năm trở về.

Nhưng dù tu vi ngang nhau, Hải Long Lão Tổ liên thủ với hai Chí Tôn khác cũng không làm gì được Bồ Ma Thụ.

Bởi lẽ tốc độ khôi phục thương thế của Bồ Ma Thụ là quá nhanh, công thủ đều toàn diện.

Nhiều lần quyết định cường công không thể thắng được Bồ Ma Thụ, đám người Hải Long Lão Tổ liền thay đổi kế sách.

Bọn hắn muốn đánh lâu dài, liên tục cùng Bồ Ma Thụ đại chiến để dư ba công kích quét ngang bốn phương tám hướng, phá hoại Mê Linh Sâm Lâm.

Mê Linh Sâm Lâm có lời nguyền rủa không được rời khỏi làn sương mù nửa bước từ quá khứ, vì vậy toàn thể yêu thú chỉ có thể ngày một co cụm lại vào bên trong, để Bồ Ma Thụ tọa trấn ở bên ngoài ngăn cản địch nhân…

Cửu Yêu Quy Nhất Thể chưa tái xuất, truyền nhân Bách Yêu Cung không thể đặt chân ra ngoài.

Đến một mức độ nào đó khi Mê Linh Sâm Lâm bị tàn phá sạch sẽ, đó cũng là thời điểm Bồ Ma Thụ và toàn bộ yêu thú tại nơi này bị hủy diệt vì đã vi phạm lời nguyền.

Cũng vì hiểu được nỗi khổ của Bồ Ma Thụ, Hải Long Cung sau vài lần đầu chiến đấu đã khôn ngoan thu hồi tất cả quân đội và cường giả dưới trướng, chỉ còn ba vị Chí Tôn liên tục dồn ép Bồ Ma Thụ và Mê Linh Sâm Lâm vào đường cùng mà thôi.

Bọn hắn hiểu rằng không cần điều động nhiều thuộc hạ liều mạng với đám yêu thú cho phí sức, chỉ cần hủy bỏ Mê Linh Sâm Lâm là tự động thành công chiến thắng.

Thế cho nên lúc này, ba tên Chí Tôn cố gắng thi triển những thủ đoạn cường đại nhất của mình càn quét khắp nơi, Bồ Ma Thụ chỉ có thể cố gắng phòng ngự, giảm thiểu thiệt hại xuống mức thấp nhất.

Vì nếu Bồ Ma Thụ cũng không kiêng nể gì phát động công kích sẽ chỉ làm thiệt hại Mê Linh Sâm Lâm nhiều hơn mà thôi.

“Khốn kiếp…chẳng lẽ cố gắng trụ vững nhiều năm như vậy, toàn bộ Mê Linh Sâm Lâm sẽ hủy vào tay đám tiểu nhân này?” Bồ Ma Thụ tràn đầy phẫn nộ và không cam lòng:

“Lạc Nam đã tin tưởng gửi Lạc Gia ở chỗ lão phu, nếu như để bọn họ gặp chuyện, ta làm sao còn mặt mũi nhìn mặt hắn?”

Thật ra Lạc Gia có thể rời khỏi Mê Linh Sâm Lâm bỏ trốn vì không vướng bận lời nguyền.

Nhưng đáng tiếc thực lực không đủ, khó tránh khỏi sự vây quét của quân đội và thuộc hạ của Hải Long Cung và Thiên Phong Chí Quốc.

Sau khi Thiên Phong Thánh Đế đột phá trở thành Thiên Phong Chí Tôn, Thiên Phong Đế Quốc cũng đã đổi tên thành Thiên Phong Chí Quốc.

“Hải Long Pháp Tướng hiện!”

Quyết tâm gia tăng mức độ tàn phá, Hải Long Chí Tôn cùng Hải Long Lão Tổ cười dài thi triển Pháp Tướng, bay lượn trên bầu trời điên cuồng công kích xuống.

“Vạn Mộc Ma Sơn!”

Bồ Ma Thụ gầm thét, từ dưới lòng đất là vô số rể cây cao thẳng bắn ngược lên thiên không, kết hợp với các nhánh cây tầng tầng lớp lớp, dựng thành những tấm thuẫn như sườn núi đen kịch tiến hành phòng ngự.

OÀNH OÀNH OÀNH…

Bồ Ma Thụ đau đớn khắp toàn thân, cố gắng dùng cơ thể to lớn của mình để chặn đứng những vụ nổ lan tràn đang phá hoại tất cả, trong lòng tràn đầy biệt khuất.

Trận chiến này cũng thật khó khăn cho Bồ Ma Thụ.

Đối thủ có thể di chuyển một cách thoải mái và tự do trên bầu trời, muốn bay đi đâu thì bay, muốn giữ khoảng cách nào cũng được.

Còn Bồ Ma Thụ tuyệt đối không thể rời khỏi phạm vi của Mê Linh Sâm Lâm nếu không muốn chết.

Đây không khác nào ngươi bị nhốt ở trong lồng, còn phải cố gắng ngăn cản ba tên cường giả đứng bên ngoài lồng liên tục tấn công liên miên không dứt.

Hơn nữa một khi cái lồng bị hủy đi, ngươi chẳng những không được tự do mà còn kéo theo tất cả yêu thú chết thảm, ngươi phải cố gắng ra sức bảo vệ cái lồng đang giam cầm ngươi.

Khó khăn chồng chất khó khăn, rơi vào hoàn cảnh như vậy…dù Bồ Ma Thụ có là thụ yêu khủng bố từ thời thượng cổ khiến vô số kẻ e ngại cũng lực bất lòng tâm, chẳng còn thủ đoạn nào khác ngoài cố gắng kéo dài thời gian càng lâu càng tốt.

Với sự cố gắng và ngoan cường của Bồ Ma Thụ, trận chiến này đã kéo dài hàng chục năm, nhưng diện tích của Mê Linh Sâm Lâm chỉ còn lại chưa đến một phần ba.

Nếu cứ tiếp tục như thế, vài năm nữa Mê Linh Sâm Lâm sẽ chỉ còn là bình địa…

“Tăng cường uy lực.” Hải Long Lão Tổ hưng phấn nói:

“Một khi Mê Linh Sâm Lâm bị diệt, biên giới Tây Châu này sẽ do Hải Long Cung độc bá thiên hạ, đến lúc đó tài nguyên sản vật vô vàn, chúng ta tiếp tục nuôi dã tâm từng bước lấn vào trung tâm Tây Châu, đó mới là nơi phồn thịnh nhất.”

“Hảo!” Hải Long Chí Tôn cùng Thiên Phong Chí Tôn ánh mắt sáng rực hẳn lên.

Nghĩ đến viễn cảnh có thể lấn vào trung tâm Tây Châu, cùng những Chí Tôn Thế Lực hàng đầu tại nơi đó đại chiến và tranh đoạt thiên hạ, bọn hắn liền nhịn không được nhiệt huyết sôi trào.

“Lũ các ngươi không xứng tính toán thiên hạ.” Bồ Ma Thụ phẫn nộ gầm thét:

“Ngày Mê Linh Sâm Lâm bị hủy, lão phu sẽ toàn diện tự bạo kéo các ngươi chôn cùng.”

“Hừ, ngươi không có cơ hội đó.” Hải Long Lão Tổ sắc mặt trầm xuống, trong mắt lóe lên một tia ngoan độc:

“Đến lúc đó chúng ta dùng Dịch Không Phù tránh thoát, ngươi chỉ tốn công vô ích mà thôi.”

“Phốc!”

Bồ Ma Thụ lửa giận công tâm, cố gắng để không phun ra một ngụm máu, nội tâm trở nên điên cuồng.

Trong lòng hạ quyết tâm thiêu đốt tinh huyết, hy sinh tính mạng để tu vi đề thăng, bằng mọi giá cũng phải kéo theo ba tên Chí Tôn này chôn cùng để tránh Mê Linh Sâm Lâm thật sự rơi vào đại nạn.

“Đáng tiếc…sợ rằng lão phu không được nhìn thấy ngày đó rồi…” Bồ Ma Thụ tràn ngập tiếc nuối thở dài.

Thời gian quá ngắn ngũi, sợ rằng quả trứng còn chưa đủ điều kiện để ấp ra, thân già của ông ta không thể chờ đến ngày nhìn thấy nó chào đời.

Ngay tại thời điểm mà Bồ Ma Thụ đã sinh ra tử chí, tinh huyết toàn thân như biển lửa sục sôi…

Không gian nứt ra, một thanh âm tươi cười truyền đến:

“Bồ Ma Thụ tiền bối, đã lâu không gặp a…”



Chúc cả nhà tối cuối tuần vui vẻ &LT3

///

Ai có lòng ủng hộ e thì thông tin đây ạ:

- Số TK: 1809205083252 - Agribank (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU

- Momo và viettelpay: 0942973261

- Paypal: [email protected]

E chân thành cảm ơn

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.