Chương trước
Chương sau
Ẩn sau tổng bộ Nam Thiên Môn cao chót vót là một phiến thảo nguyên xanh mượt, nơi có những cánh đồng trải dài bạt ngàn, màu sắc sặc sở của các loài hoa, các loài dược liệu quý giá khiến thảo nguyên như khoác lên một tấm áo rực rỡ dưới ánh nắng mặt trời, từng dòng suối nhỏ chảy qua, từng thôn làng mộc mạc có khói lửa nghi ngút, tạo nên khung cảnh thôn quê ấm áp và bình dị, hoàn toàn khác xa uy thế của cái gọi là Chí Tôn Thế Lực uy danh hiển hách.

Nhìn từ xa, nơi này chẳng khác nào chỗ ở của những ngôi làng chốn phàm nhân…nhưng nếu bước đến gần, ngươi sẽ không khó ngửi được mùi hương dễ chịu làm quyến luyến lòng người từ các loại đan dược khác nhau, làm người cảm giác thần thanh khí sảng.

Lạc Nam chậm rãi bước chân vào làng, không khó để nhìn thấy từng vị Luyện Đan Sư ăn mặc như những người nông dân thực thụ đang hết mình chăm sóc các cánh đồng dược liệu, cũng không khó nhìn thấy những Luyện Đan Sư ăn mặc như thầy thuốc, thần thái trang nghiêm đứng trước các lò luyện đan, nổi lên khói lửa khi ngút.

Đảo mắt nhìn qua, Lạc Nam phát hiện một lão đầu tử đang ngồi xổm trước một gốc Thánh Dược có hình như củ sâm màu trắng, bất quá lúc này hai cái lá trên đầu nó đã héo rủ, chính điều này làm lão đầu tử vò đầu bứt tai, râu ria lởm chởm, đầy mặt đau lòng.

“Địa Vương Sâm, trong huyết dịch của thứ đồ chơi này ẩn chứa đại lượng Thổ Thuộc Tính, ngay cả Thổ Hệ Thánh Đế cũng rất cần dùng, còn có thể hấp thụ dinh dưỡng dưới lòng đất để hồi phục sau mỗi lần cung cấp huyết dịch.” Lạc Nam mở miệng:

“Nhưng rõ ràng gốc Địa Vương Sâm này đã bị chiết xuất huyết dịch quá nhiều lần đến mức nó không kịp hồi phục, muốn cứu chỉ còn cách giao cho các chủng tộc chuyên chăm sóc thực vật, đồng thời để nó nghỉ ngơi ít nhất trăm năm.”

“Ồ?” Lão đầu tử vô thức ngẩng đầu lên, chứng kiến người vừa nói là Lạc Nam nhất thời toàn thân chấn động, cười lên ha hả:

“Đại Hộ Pháp đại giá quang lâm Luyện Đan Đường, đúng là rồng đến nhà tôm a.”

Không sai, thôn làng bình dị mộc mạc, gần gũi thiên nhiên này chính là Luyện Đan Đường của Nam Thiên Môn, nơi các Luyện Đan Sư chăm sóc dược liệu và luyện chế các loại đan dược.

Mà lão đầu tử đang nói chuyện với Lạc Nam chính là nhân vật phụ trách Luyện Đan Đường, Ngũ Trưởng Lão – Đan Từ.

Đối với Luyện Đan Đường được bố trí như một chốn quê nhỏ yên bình thế này thì Lạc Nam cũng không quá kinh ngạc, bởi lẽ theo hắn được biết thì Phương Pháp Luyện Đan của Đan Từ đề cao tính thiên nhân hợp nhất, hòa mình vào đất trời vạn vật, đạt đến trạng thái tâm cảnh phẳng lặng, tỷ lệ thành đan rất cao.

“Ngũ Trưởng Lão, ngươi thân là nhân vật sắp đột phá Chí Tôn Luyện Đan Sư, chẳng lẽ không biết tập tính của Địa Vương Sâm sao? còn để nó rơi vào thảm cảnh như vậy?” Lạc Nam nhíu mày hỏi.

“Đại Hộ Pháp có nghiên cứu luyện đan sao? kiến thức rất tốt a.” Đan Từ ngoài ý muốn nhìn hắn, không nghĩ vị nhân vật yêu nghiệt này còn nhận ra trạng thái của Địa Vương Sâm.

“Có chút học lởm Luyện Đan Thuật.” Lạc Nam không phủ nhận.

Đan Từ gật đầu, lại thở dài giải thích: “Lão phu đương nhiên biết rõ, bất quá thời gian gần đây thổ nhưỡng của Luyện Đan Đường gặp phải vấn đề, nguồn năng lượng tự nhiên bên trong nó dần dần cạn kiệt, rơi vào đường cùng chỉ có thể dùng huyết dịch của Địa Vương Sâm để cải thiện chất lượng đất mà thôi.”

Lạc Nam ngồi xuống kiểm tra một chút, quả thật đất ở nơi này khá khô cằn, không quá thích hợp cho các loại dược tài phát triển, tuy rằng vừa được Địa Vương Sâm bổ sung dinh dưỡng nhưng cũng kém xa Linh Dược Điền trong Linh Giới Châu hay Dược Viên ở Thanh Long Thánh Địa của hắn.

Hắn vuốt vuốt cằm, đây là vấn đề thường thấy.

Tài nguyên nào nếu cứ khai thác trong thời gian dài rồi cũng sẽ cạn kiệt, ngay cả các loại thổ nhưỡng dùng để bồi dưỡng dược tài cũng giống như vậy.

Nam Thiên Môn đã thành lập quá nhiều năm, Luyện Đan Đường nếu chưa từng di dời thì vấn đề đang gặp phải là lẽ đương nhiên.

“Vì sao không di dời Luyện Đan Đường đến địa điểm khác? Lãnh thổ Nam Thiên Môn bao la rộng lớn, thiếu gì chỗ có thổ nhưỡng tốt hơn?” Hắn nghi hoặc hỏi.

“Lão phu cũng muốn…nhưng mà…haizz…” Đan Từ thở dài một hơi, lén lút nhìn về phía xa xa đỉnh đồi ở gần thảo nguyên.

“Haha, hiểu rồi.” Lạc Nam bật cười:

“Để bổn hộ pháp xem thử có cách nào giúp lão già ngươi hay không.”

“Được vậy thì còn gì bằng?” Đan Từ vội vàng chắp tay, phó thác hy vọng vào hắn.

Lạc Nam gật đầu, tiếp tục cất bước đi theo đường mòn, muốn đến đỉnh đồi phía xa kia.

Quang cảnh ngày một rõ ràng.

Đây là tiểu đồi lộng gió xanh biếc yên tĩnh, chỉ có một gốc đại thụ lớn nằm ngay trên đỉnh tạo thành bóng mát, nơi có một người một thú đang hưởng thụ cảm giác an bình.

Chỉ thấy đó là một con Bạch Tuyết Đại Bằng và một vị giai nhân thân khoác cẩm bào với hai màu đỏ tím đan xen.

Bạch Tuyết Đại Bằng lông vũ trắng muốt như tuyết, đậu trên nhánh cây đại thụ, thần tuấn vô song, cảm ứng được có người đến gần liền mở ra đôi mắt sắc bén nguy hiểm của mình.

Giai nhân tóc dài màu trắng búi cao, buộc gọn búi tóc bằng sợi dây vải, mang theo lụa mỏng che mặt nhưng cũng khó che giấu vẻ khuynh quốc khuynh thành, một đôi mắt thanh tịnh như giếng cổ nhìn xa xăm, đồng tử đen tuyền ẩn chứa tinh không huyền bí, chân mày hơi nhíu mang theo sự yêu mị thiên thành.

Nàng có chút lười biếng tựa lưng vào thân cây, động tác tùy ý đó lại khoe trọn những đường cong ma quỷ, chỗ cần lồi thì lồi, chỗ cần lõm thì lõm, không thừa không thiếu một chút nào, tạo hóa thật sự ưu ái và thiên vị.

Lạc Nam bước đến nhìn một người một thú, mỉm cười mở miệng: “Không quấy rầy nhã hứng chứ?”

Băng Tuyết Đại Bằng trừng mắt nhìn hắn, vốn muốn thị uy một phen…chợt nhớ lại lần trước tên nam nhân này lưu lại Tọa Kỵ Linh Tuyền cho mình, nhờ vậy tu vi của mình tiến bộ vượt bậc.

Liền không thèm làm khó dễ hắn, chắp cánh bay lên không trung, hiển nhiên không muốn ở tại nơi này làm bóng đèn.

Lạc Nam thấy con chim biết điều mà âm thầm vui vẻ, không uổng công hối lộ một phen nha.

Hắn bước đến sóng vai cùng giai nhân, đưa mắt nhìn xa xa, nhất thời tán thưởng gật đầu:

“Quả thật là một nơi lý tưởng, đứng ở nơi này hưởng thụ sự yên bình, cảm nhận làn gió mát, lắng nghe hương thơm của đan dược, ngắm nhìn các cánh đồng lộng lẫy, nhìn thôn làng bình dị, cả linh hồn và thể xác như cùng thiên nhiên dung hợp vào nhau…”

“Sao ngươi biết ta ở nơi này?” Nam Thiên Tố không hé môi nhưng lại có thanh âm trong trẻo truyền vào trong tai.

“Bởi vì cái gọi là thần giao cách cảm, phu thê đồng tâm, ta vô thức đi một đường liền đụng phải nàng.” Lạc Nam miệng lưỡi hoa sen, làm sao dám nói mình dùng Thiên Cơ Lâu dò xét?

“Thực lực không tiến bộ bao nhiêu, miệng lưỡi lại nhanh hơn không ít.” Nam Thiên Tố lặng lẽ nhìn hắn.

“Ai nói thực lực ta không tiến bộ?” Lạc Nam tự ái hừ một tiếng:

“Nàng không thấy ngay cả Huyết Thương Thiên cũng bị ta chém bỏ chạy.”

“Chém chạy một con kiến tự hào lắm sao?” Nam Thiên Tố chớp chớp mắt.

Lạc Nam âm thầm líu cả lưỡi, ngay cả Chí Tôn như Huyết Thương Thiên còn bị nàng gọi là con kiến, vậy mình tính là gì?

Nữ nhân này khẩu khí thật lớn, phải dạy cho nàng một bài học để biết tôn trọng phu quân.

Nghĩ đến đây, hắn đột ngột biểu hiện lớn mật, vòng tay sang ôm nàng:

“Lão bà, lão công trở về.”

Bất quá mọi thứ diễn ra lại khiến Lạc Nam xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt.

Chỉ thấy mặc kệ hắn cố gắng dùng sức như thế nào, đôi tay của hắn vẫn chỉ lơ lửng ở giữa không trung, còn cách Nam Thiên Tố có vài tấc ngắn ngũi nhưng không sao đụng vào được, dường như có màn chắn tạo thành rào cản vô hình đang chặn đứng hắn lại vậy.

Hắn không phục, vận dụng sức mạnh thể tu đến mức gân xanh nổi lên cuồn cuộn, Bỉ Ngạn Hoa nở rộ trên bắp tay, 200 hành tinh trong đan điền xoay tròn mãnh liệt, Nghịch Long Văn cộm lên.

RĂNG RẮC…

Không gian xung quanh bị đôi tay của hắn bóp đến mức vỡ vụn nhưng vẫn không thể tiến gần thêm một nhít nào để động vào Nam Thiên Tố, từ đầu đến cuối nàng vẫn chưa từng di động hay có dấu hiệu né tránh.

“Sao có thể mạnh như vậy?” Lạc Nam chảy cả mồ hôi.

Ánh mắt Nam Thiên Tố nhìn hắn như nhìn tên ngốc, bên trong thậm chí xuất hiện vẻ trêu tức.

Lạc Nam thẹn quá hóa giận…xém chút sử dụng Dục Tiên Dục Tử cho nàng biết mùi lễ độ.

Bất quá nghĩ lại sợ rằng mình không gánh nổi hậu quả sau đó, liền thu tay lại, giả vờ gật gù:

“Không tệ, không tệ chút nào…biểu hiện rất khá, thành công thông qua khảo nghiệm của ta, biết phòng thủ như vậy là tốt, phu quân sắp đi xa cũng yên tâm phần nào.”

Nam Thiên Tố chân mày giật giật, đã nhìn thấy nhiều kẻ không biết xấu hổ…lại chưa từng thấy con hàng nào tự luyến đến mức độ này.

Hắn thay đổi chủ đề nói rằng:

“Bởi vì nàng ưa thích cảnh sắc nơi này như vậy, Ngũ Trưởng Lão không dám di dời Luyện Đan Đường, sợ làm mất nhã hứng của nàng.”

Có thể thấy ở Nam Thiên Môn thì quyền uy của Nam Thiên Tố chính là tuyệt đối, ngay cả Ngũ Trưởng Lão cũng vì không muốn thay đổi nơi an tĩnh của nàng nên mới để Luyện Đan Đường rơi vào cảnh khó như vậy.

“Ngươi thấy ta đáng sợ lắm sao? vì sao ngay cả một lần trưng cầu ý kiến mà hắn cũng không dám hỏi?” Nam Thiên Tố đột ngột hỏi.

Lạc Nam nhất thời sửng sốt.

Đúng vậy, rõ ràng Đan Từ có thể hỏi ý của Nam Thiên Tố để mang Luyện Đan Đường đi nơi khác, nhưng lão già kia ngay cả hỏi cũng không dám hỏi, chẳng lẽ Nam Thiên Tố khiến người khác kiêng kỵ như thế sao?

Hắn nhìn nàng từ đầu đến chân, rõ ràng rất đẹp nha…đâu giống như một nữ ma đầu đụng tí là giết người nếu dám làm trái ý?

“Ta cho rằng nàng mang đến một loại cảm giác đặc biệt, chính loại cảm giác này khiến người khác thận trọng khi đối mặt với nàng.” Lạc Nam vuốt vuốt cằm.

“Cảm giác gì như thế?” Nam Thiên Tố nhíu mày.

“Giống như nàng đang đứng ở bên cạnh nhưng người khác lại cảm thấy nàng cao cao tại thượng, xa đến mức không thể chạm đến.” Lạc Nam hồi đáp, đề nghị nói:

“Hay nàng thử đối xử gần gũi hơn một chút với người xung quanh xem sao?”

“Không.” Nam Thiên Tố lắc đầu:

“Bọn hắn mới là những người đã thay đổi.”

Nàng vẫn còn nhớ rất rõ, khi nàng còn bé…những trưởng lão của Nam Thiên Môn xem nàng như một hậu bối, một muội muội, đối xử cực kỳ thân thiết và thương yêu nàng.

Nhưng từ khi phụ thân tử trận, nàng liền tiếp nhận quá trình bồi dưỡng nghiêm khắc của mẫu thân, nỗ lực và cố gắng không ngừng nghĩ vì không muốn phải mất đi thêm người thân nào nữa bất chấp bao nhiêu gian nan khổ cực.

Thực lực của nàng ngày một mạnh hơn, mạnh hơn không ngừng…

Cho đến khi nàng vượt qua cả mẫu thân, đủ tư cách tiếp nhận ngôi vị Nam Thiên Môn Chủ.

Nàng chợt nhận ra, thái độ của những người xung quanh đối với bản thân nàng đã thay đổi.

Mọi người xung quanh trở nên thận trọng hơn, kính cẩn hơn, ngay cả những trưởng bối mà nàng rất kính trọng như Đàm Tùng Nhị Trưởng Lão cũng đã khách khí với nàng, không còn sự tự nhiên như quá khứ.

Sự thay đổi đó làm Nam Thiên Tố không ưa thích chút nào, từ đó nàng cũng vô thức giữ khoảng cách với bọn hắn…chỉ những khi có chính sự mới cùng nhau nghị luận một cách nghiêm túc mà thôi.

Thời gian dần trôi, hình tượng của nàng liền trở nên cao cao tại thượng, thân là Nam Thiên Môn Chủ nhưng số lần hiện thân ở Nam Thiên Môn đếm được trên đầu ngón tay, cũng rất ít mở lời với người bên dưới.

“Người ngồi ở chỗ cao, phải chấp nhận hiện thực như thế…” Lạc Nam cảm thán nói:

“Không thể muốn nhân vật cấp trưởng lão đối đãi với Môn Chủ như đối đãi với một tiểu cô nương được, chưa kể ngoài thân phận Môn Chủ thì nàng còn là cường giả đỉnh cấp, thực lực vi tôn…sự kính trọng đối với cường giả là điều mà bất cứ ai cũng phải tuân thủ.”

“Huống hồ nếu như các vị trưởng lão tùy tiện với nàng, làm sao giữ hình tượng uy nghiêm cho Nam Thiên Môn Chủ, để vô vàn đệ tử, thuộc hạ bên dưới lấy đó làm gương.”

“Thật vậy sao?” Nam Thiên Tố nhếch cánh môi, đôi mắt thăm thẳm thâm thúy nhìn lấy hắn:

“Tại sao ngươi không khách khí với ta như bọn hắn? ngươi mang đến cảm giác rất khác biệt, ngươi vẫn luôn tự nhiên thoải mái, vô sĩ tùy tiện dù rằng ta mạnh hơn ngươi rất nhiều.”

“Bởi vì nàng là thê tử của ta.” Lạc Nam cười haha:

“Ta luôn là chính ta ở trước mặt nữ nhân của mình, mặc kệ nàng mạnh đến đâu thì cũng đã gả cho ta, có trưởng bối và tổ tông làm chứng rõ ràng.”

Nam Thiên Tố không nói gì, chợt nàng nâng ngọc thủ lên vành tai, lụa mỏng che mặt rơi xuống.

Lạc Nam nhịp tim vô thức ngừng đập, toàn thân tràn ngập rung động, trong lòng chỉ biết thốt lên hai từ kinh diễm.

Lần trước dù hai người bái đường thành thân, Nam Thiên Tố cũng chưa từng cởi xuống khăn che mặt.

Hiện tại nàng khiến Lạc Nam như lọt vào cơn mơ, cảm thấy mờ ảo không chân thật.

Hắn muốn hôn vào gò má mỹ miều phơn phớt hồng có lúm đồng tiền kia…

Hắn muốn hôn vào chiếc mũi quỳnh thanh nhã cao thẳng đó…

Hắn muốn hôn lên bờ môi đầy đặn không cần son vẫn đỏ đằm thắm như mật đào chín đang hé mở, thổ khí như lan…

Nàng có loại khí chất lãnh nhược băng sương, cao quý và hờ hững nhưng dung mạo lại quyến rũ mê hồn, thật khó để cưỡng lại.

Nếu Đông Vực có đệ nhất mỹ nhân, Lạc Nam dám khẳng định Kiếm Châu đệ nhất mỹ nhân cũng đang ở trước mặt mình.

Nhìn vẻ ngẩn ngơ của nam nhân, Nam Thiên Tố kéo lên khăn che mặt.

“Không muốn a…” Lạc Nam bất mãn, hắn còn chưa ngắm đã đâu.

“Chờ ngươi có thực lực tự mình cởi xuống.” Nam Thiên Tố thản nhiên nói:

"Khi đó vĩnh viễn ta sẽ không che mặt nữa."

Nàng chậm rãi xoay người, tiêu tán thành hư ảnh chỉ lưu lại nhàn nhạt hương thơm giữa đồi xanh đầy gió…

Lạc Nam như người mất hồn, lại nghe trong gió ngân vang lời nói trong trẻo như tiên âm:

“Nói với Đan Từ, bảo khố vừa có thêm tài nguyên nâng cấp khôi phục thổ nhưỡng…”



Chúc cả nhà tối vui vẻ &LT3

///

Ai có lòng ủng hộ e thì thông tin đây ạ:

- Số TK: 1809205083252 - Agribank (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU

- Momo và viettelpay: 0942973261

- Paypal: [email protected]

E chân thành cảm ơn

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.