Chương trước
Chương sau
Không biết qua bao lâu sau, Lạc Nam mơ mơ màng màng tỉnh lại.

Hắn phát hiện mình nằm trên một chiếc giường băng có tác dụng cầm máu, đồng thời làm lành vết thương.

Cũng chẳng bị thương quá nặng, Bất Diệt Viêm và các loại Dị Thuộc Tính đã tự động trợ giúp hắn hồi phục.

“Cung chủ!”

Thanh âm ân cần của hai nữ nhân truyền đến, mũi Lạc Nam động đậy, hắn ngửi được hương thơm nồng nàn từ thân thể các nàng.

Mở to mắt, khuôn mặt tuyệt mỹ đầy lo lắng của Lê Sa và Tuyết Mộng Thiên Nữ hiện ra.

Lạc Nam nhìn các nàng thở dài một tiếng: “Ta hôn mê bao lâu rồi?”

“Cũng chỉ mấy ngày mà thôi, tốc độ hồi phục của cung chủ ngươi đúng là quái thai.” Lê Sa nhịn không được nói.

Tuyết Mộng đồng cảm gật đầu, bất cứ ai lần đầu tiên nhìn thấy khả năng tự làm lành thương thế của Lạc Nam đều khó tránh khỏi bất ngờ.

“Cung chủ ngươi đừng quá buồn rầu, Bích Tiêu Nương Nương làm thế chắc chắn là có dụng ý của nàng.” Nàng mở miệng an ủi, sợ hắn chịu đả kích vì đánh mất Bỉ Ngạn Hoa chứa linh hồn của Đông Hoa.

Nhắc đến chuyện này, Lạc Nam âm thầm nghiến răng, đôi sư bá và sư thúc này đúng là tai tinh của hắn, lần nào gặp không bị khi dễ thì cũng bị bắt cóc người thân.

Hắn nhìn Tuyết Mộng ôn tồn nói: “So với nỗ lực hàng tỷ năm của nàng, ta có gì phải buồn rầu chứ? Chỉ hận bản thân mình còn quá yếu mà thôi, đành phải tiếp tục cố gắng vậy.”

Tuyết Mộng cùng Lê Sa trong mắt hiện lên vẻ tán thưởng, cung chủ đúng là cung chủ…bị áp chế tuyệt đối một cách bá đạo như vậy nhưng không ảnh hưởng đến tâm cảnh chút nào, quả thật đáng giá khen ngợi.

Vốn dĩ các nàng lo lắng sau khi hắn tỉnh lại sẽ bị đả kích tinh thần, chán chường tuyệt vọng trong một thời gian.

Các nàng đâu biết rằng hắn từng trải qua chuyện kinh khủng hơn như thế, đã sớm quen rồi.

Nếu không lựa chọn bỏ cuộc, chỉ còn cách đem mọi thứ không theo ý muốn chuyển hóa thành động lực để tiếp tục đi tới mà thôi.

Một ngày nào đó, hắn có thể làm chủ được vận mệnh của bản thân mình.

“Thật ra lúc đầu thiếp thân vẫn rất phẫn nộ…nhưng nghĩ lại thì khả năng hai vị Nương Nương có thể đem Đông Hoa phục sinh, tâm tình liền bình tĩnh trở lại, cảm thấy những chuyện mình làm hơn tỷ năm qua vẫn rất có ý nghĩa.” Tuyết Mộng vuốt nhẹ mái tóc, ưu nhã nói.

“Ừm.” Lạc Nam gật đầu:

“Lần này nàng theo ta về, chúng ta cùng nhau tìm kiếm Địa Trưởng Lão.”

Đông Hoa Cung là của bà nương Đông Hoa lưu lại cho hắn, nếu đã bỏ lỡ cơ hội tự mình đem nàng phục sinh…vậy hắn muốn phát triển Đông Hoa Cung đến mức tốt nhất, để ngày sau khi gặp lại còn bàn giao với nàng, không để nàng thất vọng.

Thiên Trưởng Lão Tuyết Mộng bôn ba nhiều năm như vậy, Địa Trưởng Lão chắc cũng trải qua những ngày tháng không dễ dàng gì.

Nghĩ đến còn nhiều đại sự phải làm, Lạc Nam từ trên giường bật người nhảy lên.

Chợt hắn chú ý đến một mỹ nhân toàn thân đầy máu, hô hấp yếu nhược, như một ngọn đèn dầu tùy thời có thể dập tắt nằm ở giường băng bên cạnh mình.

Ở bên cạnh mỹ nhân đang hấp hối còn có một chiếc Rương màu hoàng kim lấp lánh, chỉ có một mình Lạc Nam là có thể nhìn thấy.

Lạc Nam âm thầm giật mình, giả vờ đến gần quan sát thu lấy Rương Đặc Biệt, đồng thời tò mò hỏi:

“Sao người bị thương này giống với Tuyết Mộng vậy?”

“Đó là Tuyết Linh Phân Thân của thiếp” Tuyết Mộng Thiên Nữ nhàn nhạt ưu sầu:

“Xem ra đã không thể cứu.”

Lạc Nam bừng tỉnh hiểu ra: “Vậy trước đó tất cả những tổn thương mà nàng gánh chịu đều là Tuyết Linh Phân Thân thay nàng lãnh đủ?”

“Ngay từ ban đầu đã là Tuyết Linh Phân Thân, bản thể của thiếp thân vẫn luôn ẩn mình trong mật thất.” Tuyết Mộng Thiên Nữ giải thích:

“Cho đến khi Càn Quân muốn đại nghịch bất đạo, thiếp thân mới hoán đổi vị trí của bản thể và phân thân, dạy dỗ hắn một bài học.”

“Hảo thủ đoạn a.” Lạc Nam tán thưởng vỗ tay, Tuyết Mộng không hổ là Thiên Trưởng Lão của Đông Hoa Cung, thủ đoạn tầng tầng lớp lớp.

Nếu hắn không xuất hiện, nếu Thiên Tượng Chí Tôn đám người thành công giết nàng thì cũng chưa chắc thật sự giết được bản thể của nàng.

Một khi rơi vào đường cùng, nàng chỉ cần mạo hiểm mang theo Hoa Bỉ Ngạn liều lĩnh bỏ trốn mà thôi.

Trước đó không chỉ là Càn Quân, mà ngay cả hắn cũng không hiểu lý do vì sao Tuyết Mộng Thiên Nữ đang trọng thương hấp hối, thậm chí nhận phản phệ nặng nề vì thi triển Bí Pháp lại cấp tốc khôi phục trạng thái toàn thịnh.

Hiện tại mới biết đó chỉ là Tuyết Linh Phân Thân của nàng, bản thể của nàng vẫn luôn bình yên vô sự núp trong bóng tối, việc triệu hoán Chí Tôn Pháp Tướng cũng là bản thể âm thầm điều động.

Chẳng trách trong mật thất lần trước hắn không phát hiện Rương Đặc Biệt, bởi vì đó là mật thất của Tuyết Linh Phân Thân, không phải mật thất thật sự của Tuyết Mộng Thiên Nữ.

Lần này hắn bị thương nên nàng mới mang hắn vào mật thất thật sự của nàng để trị thương.

Đối với Tuyết Linh Phân Thân thì Lạc Nam cũng không xa lạ gì, trước đó ở Tuyết Mộng Lâu tại Trung Đông Động Thiên, hắn từng lầm tưởng mà giết qua Tuyết Linh Phân Thân của Càn Quân một lần, thật sự rất khó phân biệt thật giả.

“Tuyết Linh Phân Thân là thủ đoạn mà thiếp nhận được từ truyền thừa của Thiên Tuyết Chí Tôn, có thể trích ra Linh Hồn Bản Nguyên, Tinh Huyết kết hợp với lực lượng của thiếp thân luyện hóa mà thành, cả đời mỗi người chỉ có thể tạo được một Tuyết Linh Phân Thân, nếu bị hủy thì không thể tái tạo trở lại.” Tuyết Mộng Thiên Nữ giải thích.

“Có cách nào cứu trị không?” Lê Sa hỏi thăm.

Lạc Nam cũng cảm thấy không đành lòng nhìn Tuyết Linh Phân Thân của nàng thê thảm như thế.

Hắn bước đến bên giường, ân cần lấy ra Bất Tử Dịch Thủy đổ vào miệng Tuyết Linh Phân Thân.

Nào ngờ sau một phen tiếp nhận tài nguyên trị thương cao cấp, Tuyết Linh Phân Thân vẫn không có dấu hiệu hồi phục.

“Sao lại thế?” Lê Sa nhíu nhíu mày.

“Nàng ấy chỉ là phân thân, bản chất không phải sinh mạng thể hoàn chỉnh, đương nhiên không thể khôi phục như bình thường.” Tuyết Mộng Thiên Nữ cắn cắn môi.

“Vậy bằng cách nào mới hồi phục được?” Lạc Nam nhíu mày nói:

“Ta muốn khôi phục nàng ấy.”

“Cần có đủ tài nguyên Hồn Tu, Băng Tu, Lôi Tu, Phong Tu, Huyết Tu cao cấp, mỗi loại ít nhất phải ở cấp bậc Chí Tôn trở lên.” Tuyết Mộng Thiên Nữ hồi đáp nhưng cũng không mang nhiều hy vọng.

Nàng biết rằng tình hình hiện tại của Đông Hoa Cung đang muôn vàn khó khăn, muốn tìm nhiều tài nguyên cao cấp như vậy gần như là viễn vong.

Lạc Nam vuốt vuốt cằm, hắn đã có chút hiểu.

Tuyết Linh Phân Thân được tạo ra từ Tinh Huyết, Linh Hồn bổn nguyên của Tuyết Mộng, mà Tuyết Mộng lại còn là tu sĩ Lôi Hệ, Phong Hệ và Băng Hệ…cho nên mới cần nhiều tài nguyên như vậy để phục toàn vẹn.

Tuyết Linh Phân Thân có chiến lực của một vị Chí Tôn, Lạc Nam đương nhiên không muốn tổn thất.

“Đây là Nhẫn Trữ Vật của đám Chí Tôn bị chúng ta giết.” Lê Sa đưa đến bốn chiếc nhẫn.

Lạc Nam hai mắt tỏa sáng, liền đổ ra cả đống vật phẩm quan sát.

Rất nhanh hắn nhíu mày, hừ một tiếng: “Đám quỷ nghèo này.”

Rõ ràng tài sản tuy nhiều nhưng chẳng có thứ hắn và các nàng đang cần.

“Tài nguyên cấp Chí Tôn thường cực kỳ quý trọng, đa phần được bảo tồn trong thế lực, bọn hắn không mang theo bên người cũng là dễ hiểu, hoặc thậm chí không có.” Tuyết Mộng Thiên Nữ cảm thấy đáng tiếc.

“Chúng ta đi!” Hắn nghiêm túc đề nghị.

“Đi đâu?” Hai nữ chưa hiểu.

“Đến Dị Nguyên Hội!” Lạc Nam quyết đoán nói:

“Cần mau chóng mua sắp tài nguyên khôi phục Tuyết Linh Phân Thân.”



Thông qua Truyền Tống Trận bên trong Tuyết Mộng Cung, Lạc Nam cùng Lê Sa và Tuyết Mộng Thiên Nữ đã trực tiếp đến chi nhánh của Dị Nguyên Hội ở Ngân Nga Tuyết Nguyên.

Nơi này giống như một trạm dừng chân giữa bão tuyết vô tận, bên trong là bầu không khí ấm áp, tiến vào trong trạm như tách biệt với thế giới bên ngoài.

Vừa mới xuất hiện đã chứng kiến ba nữ nhân đang cố gắng chạy ra khỏi cửa dù bị cường giả Dị Nguyên Hội ngăn chặn, khuyên nhũ các nàng đừng nên liều mạng để hy sinh vô ích.

“Sương Nhi, Tuyết Như, Tuyết Lệ.” Tuyết Mộng Thiên Nữ cất tiếng gọi.

Ba nữ nhân toàn thân chấn động, sau đó không dám tin nhìn về vị trí Truyền Tống Trận, phát hiện thân ảnh quen thuộc.

Nhất thời cả ba như vỡ òa, cùng nhau chạy đến.

Hiển nhiên các nàng chính là đồ đệ Nhược Sương và hai vị Hộ Pháp đắc lực của Tuyết Mộng, sau khi tỉnh lại phát hiện mình bị mang đến nơi này, các nàng lo lắng vạn phần muốn trở về Tuyết Mộng Cung nhưng bị Dị Nguyên Hội ngăn cản.

Tuyết Mộng Thiên Nữ bờ môi hiếm thấy nở nụ cười tuyệt mỹ khiến cả băng tuyết đều hoa tan, tiếp đón ba nữ nhân thân cận nhất của mình.

Trong lúc toàn bộ Tuyết Mộng Cung muốn bỏ rơi nàng, trong lúc Càn Quân sinh ra tà niệm…chỉ có Nhược Sương, Tuyết Như và Tuyết Lệ sẳn sàng cùng nàng đồng sinh cộng tử.

Sau một phen đoàn tụ với sư phụ, Nhược Sương rốt cuộc bắt gặp Lạc Nam, nhất thời như lâm đại địch lùi bước, lạnh lùng chất vấn:

“Ngươi tại sao ở đây?”

“Đừng vô lễ, đó là cung chủ của ta.” Tuyết Mộng Thiên Nữ nghiêm nghị nhắc nhở.

“Cung chủ?” Nhược Sương cùng hai vị Hộ Pháp chưa hiểu ra sao:

“Càn Phi sư đệ đâu?”

“Ta sẽ giải thích sau.” Tuyết Mộng Thiên Nữ căn dặn: “Hiện tại cứ hành sự theo chỉ thị của cung chủ.”

Nhược Sương và hai vị nữ Hộ Pháp vạn phần chưa hiểu, bất quá cũng chỉ đành ngoan ngoãn theo sau.

Lạc Nam mang theo chúng mỹ đến quầy giao dịch, liếc mắt nhìn một vòng, phát hiện những đồ vật được trưng bày không có thứ gì đạt đến đẳng cấp Chí Tôn, đa phần từ Cửu Tinh Thánh Cấp trở xuống.

“Người quản lý ở đây là ai?” Hắn hướng thị nữ hỏi thăm.

“Là lão bà ta!” Một bà lão đầu tóc trắng xóa, lưng còng chống trượng bước ra.

“Dị Hàn Trưởng Lão.” Tuyết Mộng Thiên Nữ thi lễ.

“Nha đầu xem ra đã bình an vô sự.” Bà lão được gọi là Dị Hàn Trưởng Lão hài lòng gật đầu.

Tuyết Mộng Thiên Nữ quay sang mấy người Lạc Nam giới thiệu:

“Năm xưa khi lần đầu ta đến Ngân Nga Tuyết Nguyên còn chưa quen thuộc, xui xẻo rơi vào Trận Pháp Thượng Cổ, thân mang trọng thương…là nhờ Dị Hàn Trưởng Lão ra tay cứu giúp.”

“Đa tạ Dị Hàn Trưởng Lão tương trợ nàng.” Lạc Nam liền tiến lên chân thành chắp tay cảm tạ.

“Ngươi là lão công của nàng à?” Dị Hàn Trưởng Lão hứng thú đánh giá hắn.

Tuyết Mộng Thiên Nữ hiếm thấy đỏ hồng gò má, đính chính nói: “Hắn là cung chủ, cấp trên của ta.”

“À nhớ rồi, ngươi là truyền nhân Đông Hoa chính tông gần đây vang danh Đông Vực, lão bà ta ở nơi hẻo lánh này vẫn có nghe nhắc đến.” Dị Hàn Trưởng Lão gật gật gù gù:

“Túi da rất không tệ, chẳng trách được Đông Hoa Chí Tôn lọt mắt xanh.”

Lạc Nam không có tâm tình nghe tán thưởng, hắn đi thẳng vào vấn đề:

“Dị Hàn Trưởng Lão, tiểu tử cần các loại tài nguyên cấp bậc Chí Tôn phân biệt là Huyết Hệ, Lôi Hệ, Phong Hệ và Băng Hệ.”

Hồn Tu Tài Nguyên thì hắn đã có Hồn Thạch Nhũ và Cửu Diệp Liên Hoa cũng không hề kém, chỉ cần mấy loại còn lại mà thôi.

Dị Hàn Trưởng Lão nhíu mày: “Những thứ ngươi đòi hỏi thường chỉ xuất hiện bên trong các cuộc đấu giá hoặc giao lưu trao đổi vật phẩm, ngày thường chẳng ai bày bán các đồ cao cấp như thế cả.”

Nên biết rằng tài nguyên cấp Chí Tôn không phải rau cải trắng mà cứ muốn có là được, ngay cả nội tình của Dị Nguyên Hội thì cũng cất chứa cẩn thận.

Chưa kể những tài nguyên như thế thì cung không đủ cầu, thường bị cường giả có thân phận âm thầm vận dụng quan hệ đổi lấy…

“Tiểu tử biết yêu cầu của mình có chút khó khăn, nhưng ta thật sự đang cần, dùng để cứu người quan trọng.” Lạc Nam kiên quyết nói.

“Cung chủ…” Tuyết Mộng Thiên Nữ cảm động nhìn hắn.

Dị Hàn Trưởng Lão xem biểu tình của nàng, âm thầm suy đoán Lạc Nam tìm mua tài nguyên cho Tuyết Mộng, mà bà ta cũng có hảo cảm với Tuyết Mộng, vì vậy hơi suy nghĩ liền đáp:

“Lão bà ta có thể thay ngươi sắp xếp nhưng sợ rằng cái giá phải trả sẽ cao hơn.”

“Tiểu tử cảm kích vô cùng.” Lạc Nam lễ độ chắp tay.

Dị Hàn Trưởng Lão tán thưởng nam nhân này hiểu tri thức, biết lễ nghĩa, liền xoay người vào bên trong, bắt đầu liên hệ với cao tầng của Dị Nguyên Hội.

Cũng không lâu lắm bà ta lại bước ra, yêu cầu nhóm người Lạc Nam ngồi vào bàn đàm phán.

Lạc Nam cùng mấy nữ tiến vào, Dị Hàn Trưởng Lão ra hiệu thị nữ châm trà đãi khách, lúc này mới mở miệng:

“Bà già ta vừa liên lạc với một đám lão quái của Dị Nguyên Hội, tìm được những thứ ngươi cần…nhưng đồng thời cái giá bọn hắn đưa ra cũng không thấp.”

“Tiểu tử hiểu.” Lạc Nam gật đầu, đạt được cấp độ nhân vật được xưng là lão quái của Dị Nguyên Hội thì Nguyên Thạch hay tài nguyên thông thường đã khó lọt mắt của bọn họ, cuộc giao dịch này sợ rằng không dễ dàng.

Dị Hàn Trưởng Lão cũng là người nhanh gọn lẹ, liền lấy ra bốn món vật phẩm đặt lên bàn, được đựng bên trong hộp thủy tinh có trận pháp ngăn cản khí tức rất cẩn thận.

Đám người đưa mắt nhìn…

Đầu tiên là một gốc sâm nhìn như lão già lùn tịt, có cả râu, toàn thân do Chí Tôn Băng Lực tinh khiết đến cực hạn kết tụ thành.

Thứ hai là một tia sấm sét đang lấp lóe, có màu hoàng kim chói lọi, ẩn chứa năng lượng cuồng bạo

Thứ ba là một đóa hoa màu trắng với năm cánh hoa, mỗi một cánh hoa đều chứa đựng cuồn cuộn Phong Lực Tinh Khiết, lơ lửng trôi nổi giữa hộp.

Cuối cùng là một giọt máu cực kỳ nồng đậm, khiến ngay cả Huyết Đỉnh trong đan điền của Lạc Nam cũng thoáng lắc lư đòi hỏi.

“Bọn chúng lần lượt là Lão Băng Sâm, Kim Huyền Lôi, Phong Hoa Ngũ Cánh, Tinh Huyết của Chí Tôn Huyết Tu cường giả.” Dị Hàn Trưởng Lão lên tiếng:

“Đều là tài nguyên tương ứng với yêu cầu của ngươi, là Chí Tôn cấp.”

“Có được không?” Lạc Nam nhìn qua Tuyết Mộng Thiên Nữ.

Mấy người Nhược Sương giật mình, xem bộ dạng nam nhân này muốn lấy mấy loại tài nguyên bậc nhất này cho cung chủ? Mục đích là gì?

“Được.” Tuyết Mộng Thiên Nữ hít sâu một hơi:

“Nhưng sợ rằng cái giá…”

“Đừng lo chuyện đó.” Lạc Nam trấn an, hướng Dị Hàn Trưởng Lão đề nghị:

“Xin trưởng lão cho giá!”

Dị Hàn Trưởng Lão thẳng thắng nói: “Ngươi cần đưa ra ít nhất hai loại tài nguyên Ma Tu cao cấp để đổi Lão Băng Sâm, một loại tài nguyên có thể nâng cấp huyết mạch đổi lấy Chí Tôn Tinh Huyết, một kiện Binh Nhân Tộc đổi lấy Phong Hoa Ngũ Cánh…và nguyên liệu Luyện Khí hiếm có đổi lấy Kim Huyền Lôi.”

Chúng nữ biến sắc, mà Lạc Nam cũng hơi nhíu nhíu mày.

Hắn lấy ra một bình thủy tinh chứa ba giọt Phản Tỉnh Huyết và một nhánh Tre Cổ Việt biến dị có 18 đường vân đặt lên bàn.

“Ồ, đồ tốt thật nhiều…” Dị Hàn Trưởng Lão có chút ngoài ý muốn, không ngờ Lạc Nam có thể lấy ra hai thứ này.

Bà ta nhận lấy Phản Tỉnh Huyết cùng nhánh Tre Cổ Việt, đồng thời đưa đến Chí Tôn Tinh Huyết cùng Kim Huyền Lôi ứng với giao dịch.

“Vẫn còn…” Dị Hàn Trưởng Lão chỉ vào Lão Băng Sâm cùng Phong Hoa Ngũ Cánh.

Lạc Nam biểu lộ hơi ngưng trọng, tài nguyên Ma Tu cấp Chí Tôn hắn không có, nếu có đã sớm luyện hóa để ngưng tụ Ma Văn hết rồi, Binh Nhân Tộc trong tay mình thì càng không thể chia sẽ.

Nghĩ đến đây, hắn nói:

“Tiểu tử chỉ có Lập Ma Quả…tuy đẳng cấp chưa đạt đến Chí Tôn nhưng có thể dùng số lượng nhiều để bù đắp, còn Binh Nhân Tộc ta chỉ có tin tức về Binh Nhân Tộc chưa nhận chủ mà thôi.”

“Để lão bà ta thương lượng.” Dị Hàn Trưởng Lão nhắm mắt, thi triển truyền âm.

Rất nhanh bà nhẹ gật đầu:

“Lập Ma Quả thì không cần, nhưng tin tức về Binh Nhân Tộc chưa nhận chủ có thể đổi Phong Hoa Ngũ Cánh!”



Chúc cả nhà sáng cuối tuần vui vẻ &LT3

///

Ai có lòng ủng hộ e thì thông tin đây ạ:

- Số TK: 1809205083252 - Agribank (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU

- Momo và viettelpay: 0942973261

- Paypal: [email protected]

E chân thành cảm ơn

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.