Chương trước
Chương sau
“Bầu không khí này…rốt cuộc thì thứ gì đã hình thành nên Tử Hải?”

Ngự trên lưng Tinh Không Long Mã, Lãnh Vận Du ngưng trọng đặt câu hỏi, mà những nữ nhân khác cũng là biểu lộ nghiêm túc.

Tiến vào bầu trời Tử Hải, đám người mới nhận thấy mức độ khó lường của nó.

Bầu trời đen kịch, mặt biển đen kịch, từng cơn sóng lớn, từng dòng xoáy giữa đại dương…tất cả đều là một màu đen, nồng đậm hơi thở của sự chết chóc.

Vừa tiến vào vùng lãnh hải, mọi liên hệ giữa tu sĩ và Nguyên Khí lập tức bị cắt đứt hoàn toàn, bởi vì ở nơi này vốn dĩ chẳng có dù chỉ là một tia Nguyên Khí.

Cái cảm giác này giống như nhân loại bình thường rơi vào môi trường thiếu vắng không khí, tuy rằng cơ thể vẫn còn đủ lực lượng để sống sót trong một thời gian nhất định nhưng vẫn cảm thấy vô cùng ngột ngạt, khó chịu.

Ngay cả người sở hữu ngọn lửa tử vong như Phượng Tịch Y cũng cảm thấy không thoải mái, bởi lẽ nàng cũng cần hấp thụ Nguyên Khí hoặc Tử Khí để duy trì Tịch Diệt Thánh Viêm, trong khi đó Tử Hải này chẳng có loại lực lượng nào tồn tại.

“Không ai biết Tử Hải hình thành là do đâu, chỉ biết rằng nó đã hiện diện từ rất lâu rồi…lâu đến mức các Chí Tôn Thế Lực tồn tại từ thượng cổ thời kỳ đến nay chỉ là thành lập sau khi đã có Tử Hải mà thôi.” Lạc Nam mỉm cười nói:

“Có rất nhiều suy đoán về Tử Hải, có người nói nó là một chiến trường khủng khiếp do Cấm Kỵ đại chiến tạo nên, diệt tuyệt mọi sự sống, ngay cả Nguyên Khí cũng bị ngăn cách…”

“Lại có kẻ đồn đoán đã từng có một thế lực thống trị vùng biển này, sau đó vì thế lực đó không may đắc tội nhân vật Cấm Kỵ dẫn đến bị nguyền rủa, hóa thành một vùng biển chết chóc…”

“Tóm lại là đủ loại truyền thuyết, về phần thực hư thế nào chưa có ai xác thực được, hoặc chăng có những nhân vật đủ tư cách biết về nguồn gốc của Tử Hải thì lại chẳng có hứng thú tiết lộ…”

“Hì hì, bất kể thực hư như thế nào, người khác đã dám vào Tử Hải thì chúng ta cũng chẳng có gì phải sợ.” Đình Manh Manh cười háo hức.

“Nói không sai, tiếp tục lên đường…” Lạc Nam nhếch miệng, phóng tầm mắt về vô tận hải lý xa xôi, nơi không có một điểm cuối.

Thiên Phạt Điểu Sư cùng Tinh Không Long Mã hưng phấn gào rống, như hai đạo tia chớp băng qua mây đen.

Bất chấp việc tiêu hao lực lượng khi phi hành, lần này Lạc Nam đã có chuẩn bị đầy đủ tài nguyên hồi phục.

...

Một tháng rất nhanh đã qua…

“Thật nhàm chán…” Đình Manh Manh buồn bả trề môi:

“Nghe nói Tử Hải nguy cơ trùng trùng, vì sao suốt một tháng qua vẫn chỉ có đám người chúng ta với mây và biển, ngay cả bóng dáng côn trùng cũng không nhìn thấy a.”

“Xú nha đầu, chẳng lẽ muội thật sự mong có đại chiến thì mới vừa lòng?” Chúng nữ nhịn không được tròn xoe mắt.

ĐÙNG!

Nói còn chưa hết công, không gian trước mặt đám người bất chợt nổ tung.

OÀNH OÀNH OÀNH OÀNH…

Vô số mảnh vỡ bắn tung tóe như thủy tinh sụp đổ, dọa đến Tiểu Sư và Tiểu Tinh vội vàng giảm tốc độ, điên cuồng bay ngược lên không trung hình vòng cung để né tránh áp bách lan tràn bốn phương tám hướng.

Đám người chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, từ bên trong không gian sụp đổ…một con thuyền lớn lao thẳng ra ngoài, ầm ầm rơi xuống biển nước đen kịch.

Chỉ thấy đây là một chiến thuyền hình thù dữ tợn kích thước khổng lồ, toàn bộ thân thuyền như đúc từ tinh không thạch, giống hệt một tòa pháo đài, rõ ràng là một kiện Chí Bảo Phi Hành có khả năng hành tẩu trong hư không.

Điều đáng nói ở chỗ, hiện tại Chiến Thuyền đẳng cấp Chí Bảo này đã sụp đổ hơn một nửa, khói lửa lan tràn khắp nơi, Trận Pháp bên trên tan vỡ, hư hỏng nặng nề, từ trong không gian mất đà rơi thẳng xuống Tử Hải.

“Đây là…” Lạc Nam cùng chúng nữ ánh mắt ngưng tụ:

“Rốt cuộc là thứ gì đó thể khiến một kiện Chí Bảo trở nên thê thảm như thế?”

RỐNG!

Không để hắn và chúng nữ suy nghĩ quá lâu, lại có thanh âm gào dữ dội từ trong lỗ hổng hư không to lớn phía trước vọng ra.

Trước ánh mắt chăm chú của bọn họ, lại một kiện Chí Bảo Phi Hành khác từ bên trong đó điên cuồng lao ra.

Đây là một cái đầu lâu khổng lồ xoay tròn mãnh liệt, từ trong hai hốc mắt và cái miệng trống rỗng liên tục phun ra nuốt vào một ngọn lửa đen kịch như phần thiên phệ địa, bên trên đỉnh đầu lâu là các loại kiến trúc quý giá sừng sững uy nghi được dựng lên.

Đầu lâu vừa xuất hiện, lập tức không nói không rằng hung hăng nện thẳng xuống chiến thuyền nổi trên mặt biển.

Lạc Nam biến sắc, vội vàng ra hiệu cho Tiểu Sư và Tiểu Tinh kéo dài khoảng cách.

Đây rõ ràng là một cuộc chiến giữa hai thế lực sở hữu Phi Hành Chí Bảo, bọn họ đại chiến trong hư không, chiến thuyền kia đã lâm vào thế yếu trước cái đầu lâu khổng lồ.

Trước khi hiểu rõ đầu đuôi, Lạc Nam quyết định tốt nhất không nhúng tay vào chuyện này.

OÀNH!

Va chạm kinh thiên động địa, đầu lâu thế không thể cản, nghiền nát từng mảnh của chiến thuyền, muốn đem nó triệt để nhấn chìm vào trong biển.

“ĐỦ RỒI!”

Rốt cuộc từ trong chiến thuyền có tiếng quát phẫn nộ truyền ra, một gã thanh niên anh tuấn lao thẳng ra ngoài, ánh mắt hừng hực nhìn đầu lâu đang đập xuống gầm thét:

“Ngươi cuồng đủ chưa? Ngươi càng cuồng lão tử càng không trở về cùng ngươi!”

“Ngươi không có quyền lựa chọn!” Từ trên đầu lâu vọng xuống thanh âm xem thường của một nữ nhân.

Chẳng có ý định dừng lại, đầu lâu thô bạo nện thẳng xuống đầu thanh niên.

“AAAAAAAAA…” Thanh niên như phát điên gào rống, nhưng biết tự thân không thể kháng lại Chí Bảo nghiền ép, lập tức thi triển thân pháp dịch chuyển tránh né.

ẦM!

Đầu lâu chính thức nghiền nát chiến thuyền giữa biển, thanh niên đầy mặt đau lòng.

Bỗng nhiên hắn chú ý đến Lạc Nam và chúng nữ đang cách đó không xa, ánh mắt lóe lên một tia hy vọng, vội vàng lao đến:

“Bằng hữu xin hãy cứu ta!”

“Ai là bằng hữu của ngươi?” Lạc Nam sắc mặt đen lại, không có ý định nhận thân.

Nhưng thanh niên lại như nhìn thấy cọng cỏ cứu mạng, nhắm phương hướng Lạc Nam lao đến không ngừng.

“Vô ích, ai cũng không thể giúp ngươi thoát khỏi lòng bàn tay của ta.”

Từ trên đầu lâu có tiếng cười càn rỡ, một thân ảnh đạp không bay ra.

Chỉ thấy đó là một nữ nhân có dung mạo kiều diễm, hai mắt kiêu ngạo với từng đợt sóng nước luân chuyển, mái tóc xù bung lên đặc biệt, thân thể nóng bỏng mê người.

Nàng vừa hiện thân, cái đầu lâu liền cấp tốc thu nhỏ lại rơi vào lòng bàn tay của nàng.

“Lưu Tinh Diễm Ảnh!”

Một chân đạp ra, cuồn cuộn Hỏa Diễm gào thét dưới chân, toàn thân hóa thành sao chổi lao vọt đến, đuổi theo tên thanh niên.

“Vậy thì đừng trách ta.” Thanh niên biết chạy trốn vô ích, trực tiếp quay người.

KENG!

Một thanh Đại Đao to lớn có màu nâu sậm, lưỡi đao đen kịch sắc bén đã được hắn cầm trên tay, tóc dài không gió tự bay, ánh mắt trở nên nghiêm nghị, vô cùng phong thái.

Trong nháy mắt, 200 tầng Đao Vực khủng bố từ thể nội càn quét mà ra, cấp tốc ngưng thành Đao Thế, ngửa đầu thét dài:

“Đại Mạc Đao Pháp – Bão Sa Mạc!”

VÙ VÙ VÙ VÙ…

Đại đao tung hoành, một cơn bão cát hòa cùng Đao Thế cường đại xoay tròn xung quanh thanh niên, nhất đao trảm xuống, bão cát hóa thành vòng xoáy mịt mù với ngàn tia đao khí mênh mông trảm thẳng về phía nữ nhân.

“Có chút thủ đoạn, nhưng điều đó chỉ càng làm ta hứng thú thêm mà thôi.” Nữ nhân cất tiếng cười dài.

Đế Kiếp Hỏa bùng cháy hừng hực khắp toàn thân, 300 tầng Chiến Vực hộ thể, như một quả cầu lửa lao thẳng vào Bão Sa Mạc dữ dội của thanh niên.

Đối mặt với cơn bão và đao khí ngập trời, nàng thô bạo cầm đầu lâu trong tay đập nện.

RĂNG RẮC…

Vô cùng thô bạo một đường nghiền ép, lao thẳng qua cơn Bão Sa Mạc đang khiến cả không gian cũng phải vặn vẹo kia.

“Không thể như thế…” Thanh niên cảm thấy bị đả kích, tiếp tục muốn động đao.

Đáng tiếc nữ nhân không muốn cho tên này thêm bất cứ cơ hội nào, đầu lâu vung lên.

CHIẾU CHIẾU…

Từ trong hốc mắt, hai luồng hỏa diễm xiềng xích dữ dội bắn thẳng ra, xuyên qua không gian cắm vào cơ thể thanh niên.

“AAAAAAAAA” Thanh niên đau đớn gầm thét, chỉ cảm thấy hai tia xiềng xích đó cắm thẳng vào linh hồn mình khiến hắn đau đến chết đi sống lại.

Nữ nhân nở nụ cười đắc ý, vung đầu lâu lôi kéo…

XOẸT.

Hai sợi xiềng xích đem thanh niên lôi thẳng đến trước mặt nàng, ngay cả Đại Đao cũng tuột khỏi tay mà trôi nổi lơ lửng bên cạnh.

“Quỳ xuống.” Nữ nhân cao cao tại thượng hạ lệnh:

“Liếm ngón chân của ta!”

“Nằm mơ đi!” Thanh niên quật cường rống lớn:

“Nữ nhân dâm loàn, ta có chết cũng không vào tay ngươi.”

“Hừ, xem ra còn khá cứng đầu…” Nữ nhân cười nhạo:

“Ngay cả phụ thân và mẫu thân ngươi cũng đã đồng ý đem ngươi cho ta, ngươi có gì không phục?”

“Khốn kiếp, còn không phải bởi vì e ngại Viêm Ngục Tộc của ngươi?” Thanh niên nghiến răng ken két.

“Cho dù không có Viêm Ngục Tộc chống lưng, ngươi là đối thủ của ta sao?” Nữ nhân xem thường hỏi:

“Thế hệ hậu bối Đại Mạc Chí Tông nhà ngươi, kẻ nào có thể sánh bằng ta?”

“Ngươi…” Thanh niên không thể đáp, nữ nhân trước mặt thật sự mạnh hơn hắn quá nhiều.

“Tốt lắm, từ từ thuần phục ngươi sau vậy.” Nữ nhân nở nụ cười, vung chân đạp thanh niên bò xuống giữa không trung, dùng xiềng xích lôi kéo hắn như lôi cún cưng.

Cơn đau khi bị ngọn lửa xiềng xích cắm vào linh hồn cộng thêm nhục nhã khiến lý trí thanh niên như muốn sụp đổ, triệt để ngất đi.

Nữ nhân che miệng cười thích thú, phất tay thu hắn vào trong đầu lâu.

“Hử?”

Mà lúc này, nàng mới chú ý đến Lạc Nam và chúng nữ đang quan sát từ phía xa.

“Ồ…”

Chứng kiến dung mạo và khí của vượt xa nam tử bình thường của Lạc Nam, ngay cả tên thanh niên vừa bị nàng bắt giữ cũng vô pháp sánh bằng, nữ nhân trong mắt lóe lên vẻ hứng thú nồng đậm.

Nhưng ngay lập tức khi nàng chú ý đến những mỹ nhân đi cùng với hắn, sắc mặt liền trở nên lạnh lẽo xuống, sát khí tràn lan:

“Đời ta ghét nhất là loại nam nhân phong lưu, hôm nay xem như ngươi xui xẻo!”

Tiếng nói vừa dứt, nữ nhân lập tức đã hóa thành một luồng tàn ảnh như lửa tan biến mất dạng.

“Chiến Thế Chưởng!”

Ngay khi vừa xuất hiện đã đến trước mặt đám người, Chiến Thế hội tụ vào lòng bàn tay, dồn nén đến cực hạn, dùng Thế chưởng ra.

RỐNG!

GÁY!

Đối mặt thế công của nữ nhân, Tiểu Sư cùng Tiểu Tinh cùng lúc gầm rống.

Thiên Phạt Điểu Sư điều động Kiếp Lôi đầy trời giáng xuống, Tiểu Tinh vận chuyển Thời Gian Chi Lực đem tốc độ của nữ nhân làm cho gián đoạn.

ĐÙNG!

Kiếp Lôi đánh thẳng vào Chiến Thế Chưởng, lực phản chấn khiến Tiểu Sư liên tục lùi lại bước chân, mà nữ nhân cũng bị đánh bật trở về bởi vì tốc độ suy giảm.

“Hả?” Nữ nhân ngoài ý muốn, không ngờ đến hai tọa kỵ này lại cường đại như vậy.

Lạc Nam và chúng nữ ánh mắt híp lại, nữ nhân này tưởng chừng nguy hiểm, tu vi thực chất chỉ là Thánh Hoàng Hậu Kỳ mà thôi.

Tên thanh niên vừa rồi cũng chỉ là Thánh Hoàng, bất quá xem ra bọn hắn là nhân vật con ông cháu cha xuất thân bất phàm nên mới sở hữu cả Chí Bảo Phi Hành lợi hại.

Bất quá như đã nói, lần này rèn luyện, Lạc Nam quyết không e sợ bất cứ địch nhân nào, nữ nhân này vô duyên vô cớ động thủ, vậy hắn cũng chẳng khách sáo.

“Chết!”

Đình Manh Manh không đợi Lạc Nam mở miệng đã như một quả đạn pháo nhảy khỏi lưng Tiểu Sư.

“Sao đến!” Đình Manh Manh thét dài.

Lạc Nam hiểu ý nở cụ cười, Bí Tự Trận kích hoạt, Tinh Thần Trận hội tụ giữa không trung.

Đình Manh Manh hấp thụ năng lượng của biển sao, một quyền táo bạo đấm thẳng vào mặt nữ nhân càn quấy.

“Hừ…” Nữ nhân lấy lại tinh thần, từ trong Nhẫn Trữ Vật lấy ra một tấm Tị Không Phù và một tấm Tị Gian Phù dán lên trên thân.

Phù Chú đồng loạt phát sáng, toàn bộ cơ thể nàng lập tức trở nên miễn nhiễm với Thời Gian và Không Gian tác động, khiến sự làm chậm của Tiểu Tinh bị hóa giải dễ dàng.

Đối mặt với công kích của Đình Manh Manh, nữ nhân không lùi mà tiến, sức mạnh Thể Tu bạo phát, làn da hóa thành một màu đỏ rực như dung nham, lấy cứng đối cứng.

ĐÙNG!

Quyền kình va chạm, Đình Manh Manh liên tục bị đẩy lùi, hiển nhiên thua thiệt về mặt tu vi dẫn đến lâm vào thế hạ phong.

“Muốn đấm nhau với lão nương, xú nha đầu ngươi còn kém xa lắm.” Nữ nhân ngửa cổ cười dài:

“Chiến Viêm Quyền!”

Toàn bộ Chiến Thế bỗng nhiên ngưng tụ đến mức khủng bố hội tụ ngay đầu nắm đấm, kèm theo đó là Hỏa Viêm hừng hực đang bóc cháy, một quyền nện thẳng xuống đầu Đình Manh Manh.

“Xú bà nương, ngươi mới không biết tự lượng sức.” Đình Manh Manh giận dữ rống to:

“Thương Thiên Phách Thể mở ra!”

Không gian xung quanh nàng chấn động dữ dội, toàn bộ làn da của Đình Manh Manh lấy tốc độ mắt thường thấy được hóa thành một màu vàng của kim, chói lọi như một tiểu kim nhân.

Một lần nữa hấp thụ sức mạnh từ biển sao, Đình Manh Manh bạo phát Chiến Thế không thua gì đối thủ, hung hăng tung quyền.

ĐÙNG ĐÙNG…

Không gian rạn nứt, sóng biển sôi trào, cả nữ nhân và Đình Manh Manh liên tục lùi bước giữa bầu trời.

“Thương Thiên Phách Thể?” Nữ nhân ánh mắt co rút lại:

“Đây là loại thể chất giúp Thể Tu rèn luyện nhục thân toàn diện, từ màu đen của sắt, bạc của thép, vàng của kim…cho đến sáng chói như kim cương.”

“Ngươi đã luyện đến màu vàng của kim?”

“Thì đã sao?” Đình Manh Manh hừ một tiếng, hai chân đạp không, lại lao đến dùng quyền nện xuống.

“Lợi hại đấy, nhưng muốn đánh bại ta, ngươi còn non lắm.” Nữ nhân ngạo nghễ quát:

“Viêm Mạch!”

Dị biến phát sinh, chỉ thấy bên trên cánh tay của nàng lại có từng tia từng tia kinh mạch nổi cộm lên.

Mỗi một tia kinh mạch này như ẩn chứa dòng chảy dung nham đang luân chuyển sôi sục, mang đến cự đại sức mạnh cho Hỏa Hệ Tu Sĩ.

Số lượng lên đến hàng trăm đường Viêm Mạch.

“Chiến Viêm Quyền…”

Lại là một quyền quen thuộc, nhưng sức mạnh lúc này đã bạo tăng chưa từng có.

OÀNH.

Va chạm mãnh liệt, Đình Manh Manh chỉ cảm thấy toàn thân đau nhứt dữ dội, lớp kim sắc trên da có dấu hiệu ảm đạm, cơ thể bay ngược giữa bầu trời, sắc mặt nhăn nhó.

Hiển nhiên nàng lại lâm vào thế hạ phong rồi.

“Xú bà nương, ngươi ỷ vào tu vi cao hơn mà thôi.” Đình Manh Manh mắng.

“Ngươi không phục cũng phải phục.” Nữ nhân bá đạo cười dài, lại thêm một trăm đường Viêm Mạch hội tụ trên đôi chân.

Tốc độ như lưu tinh, chỉ thoáng chốc đã hiện ra trước mặt Đình Manh Manh, một chưởng vỗ xuống.

“Địa Ngục Phật Tháp!”

Bất quá ngay lúc này, thanh âm lạnh lùng từ miệng Lãnh Vận Du vang lên.

Ma Khí, Phật Quang đầy trời tụ hội, một tòa Địa Ngục Phật Tháp sừng sững uy nghiêm hình thành, trấn áp trực diện xuống đầu nữ nhân.

“Hừ!” Nữ nhân cảm nhận được nguy hiểm, một tay vung lên đầu lâu đón đỡ Địa Ngục Phật Tháp trấn áp, một tay còn lại vẫn tiếp tục vung quyền vào mặt Đình Manh Manh.

“Đại Thần Thông – Băng Không Tỏa!” Lăng Ba hờ hững lên tiếng, hai tay bắt chéo trước ngực, tóc dài tung bay.

RĂNG RẮC…

Khí lạnh như băng hàn vạn năm lan tràn, không gian xung quanh nữ nhân triệt để đóng băng, muốn ngưng kết cơ thể nàng.

“Viêm Bạo!” Nữ nhân lãnh khốc quát lớn.

BÙM.

Viêm Mạch sôi trào, một ngọn lửa bạo tạc từ cơ thể nữ nhân bắn ra, hung hăng chống lại băng giá do Lăng Ba thi triển.

Xèo xèo xèo…

Lửa gặp băng, khói trắng mịt mù, thanh âm triệt tiêu lẫn nhau vang lên không dứt.

Nữ nhân tưởng như mình đã chiếm quyền chủ động nhưng không…

“Cửu Nguyên Chưởng!”

Từ trong lòng ngực Lạc Nam, Thải Quỳnh Dao bay ra.

Chín loại Thánh Hoàng Lực điên cuồng tụ hội trong lòng bàn tay nàng, nhắm ngay thân thể nữ nhân oanh tạc.

“Ở đâu lại nhiều như vậy?” Nữ nhân sắc mặt rốt cuộc biến hóa.

Trong cơn nguy cấp, chỉ có thể tạm dừng công kích Đình Manh Manh, Chiến Viêm Quyền chuyển đổi mục tiêu, ngạnh kháng với Cửu Nguyên Chưởng.

“Hự…”

Nữ nhân rên lên một tiếng vì đau đớn, thân thể điên cuồng trượt dài giữa bầu trời, Cửu Nguyên Chưởng triệt hạ Chiến Viêm Chưởng làm nàng ăn phải thiệt thòi, sắc mặt trở nên đầy căm phẫn:

“Khốn kiếp, đám tiện nhân các ngươi!”



Chúc cả nhà tối vui vẻ &LT3

///

Ai có lòng ủng hộ e thì thông tin đây ạ:

- Số TK: 1809205083252 - Agribank (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU

- Momo và viettelpay: 0942973261

- Paypal: [email protected]

E chân thành cảm ơn

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.