Chương trước
Chương sau
Tử Toàn Cơ trong lòng rùng mình, từ lúc nhận biết Lạc Nam đến nay thấy hắn vẫn luôn nở nụ cười ôn hòa trên mặt, nào ngờ nghe đến ba chữ Vạn Linh Tộc lại thể hiện ra cảm xúc đáng sợ đến như vậy.

Chẳng lẽ hắn và Vạn Linh Tộc có thù không đội trời chung?

Đúng vậy, Lạc Nam đã nhận định Vạn Linh Tộc là kẻ thù không đội trời chung với mình ở Nguyên Giới này, mức độ căm hận thậm chí vượt qua cả Bất Tử Tộc.

Nếu để hắn lựa chọn tiêu diệt giữa Bất Tử Tộc và Vạn Linh Tộc, không thể nghi ngờ Vạn Linh Tộc sẽ là đám bị diệt đầu tiên.

Bởi vì theo cách nhìn của Lạc Nam, nếu Vạn Linh Tộc không nhảy ra gây sự với hắn, vậy mẫu thân Ninh Vô Song của hắn cũng không cần thiết phải dùng đến ác chủ bài dẫn đến phạm vào quy tắc của Tu La Giáo, sau đó bị bắt trở về nhận tội.

Kẻ nào dám động đến thân nhân của Lạc Nam đều khiến hắn căm hận đến tận xương tủy, huống hồ gì Vạn Linh Tộc còn gián tiếp làm hại mẫu thân của hắn.

“Hừ, thì ra là thằng dại gái.” Nghe xong tin tức vừa mới nhận được, Dạ Thanh Thu khinh thường cười nhạt một tiếng.

“Chuyện gì xảy ra?” Lạc Nam nghiêm nghị hỏi.

“Haha, con hàng Vạn Ứng Khang của Vạn Linh Tộc vốn không định xen vào chuyện lần này, nhưng hắn nghe nói Thiên Địa Kiếm Thủy đã bị người đoạt mất khỏi tay Thiếu Chí Tôn của Thất Thập Tông nên quyết định ra mặt nịnh nọt lấy lòng nàng.” Dạ Thanh Thu khinh bỉ cười:

“Nghe nói Vạn Ứng Khang đang trên đường đến Kiếm Châu, tìm kiếm Thất Thập Tông để dâng tặng một loại Vĩnh Hằng Thuộc Tính khác, sau đó sẽ nhập vào Thất Thập Tông đoạt lấy những Vĩnh Hằng Thuộc Tính còn lại.”

Lạc Nam ánh mắt trở nên lạnh lẽo.

Vạn Ứng Khang này trong tay đang nắm giữ một loại Vĩnh Hằng Thuộc Tính, lần trước tìm đến Thiên Cơ Lâu sẳn sàng dùng nó để đổi lấy tin tức về Lạc Nam nhằm nhổ cỏ tận gốc, chỉ bất quá bị Vũ Lăng Phi lấy cái giá gấp đôi đuổi đi.

Không ngờ tìm kiếm Lạc Nam không thành, Vạn Ứng Khang liền chuyển đổi sang nịnh nọt lấy lòng Thất Thập Tông, đem Vĩnh Hằng Thuộc Tính dâng tặng.

Không thể không nói con hàng này rất biết cách đầu tư, với tầm quan trọng của Vĩnh Hằng Thuộc Tính đối với Vĩnh Hằng Cổ Thể và Thất Thập Chân Công mà nói, dù tiểu béo ú không muốn nhận lễ vật mà Vạn Ứng Khang dâng tặng thì Thất Thập Tông cũng sẽ nhận.

Vô duyên vô cớ có một tên đem Vĩnh Hằng Thuộc Tính đến dâng tặng, đừng nói là Thất Thập Tông đang nỗ lực tìm kiếm, dù là bất kỳ ai cũng sẽ thu nhận nha.

“Kế tiếp tính sao đây?” Dạ Thanh Thu nhìn lấy Lạc Nam vuốt cằm.

Lạc Nam trợn tròn mắt xem lấy nàng bĩu môi: “Nàng là chỉ huy hay ta là chỉ huy? Sao lại hỏi ta?”

Dạ Thanh Thu giận đến nghiến răng, yêu kiều hừ một tiếng: “Lệnh cho ngươi nhờ Thiên Cơ Điện Chủ xem lực lượng bên người của Vạn Ứng Khang ra sao, chúng ta sẽ chặn đường cướp đoạt Vĩnh Hằng Thuộc Tính của hắn.”

“Thích cướp thì cướp, cần gì phải nắm rõ lực lượng?” Lạc Nam cất tiếng cười tà:

“Chẳng lẽ nàng sợ à?”

“Sợ cái đầu của ngươi.” Dạ Thanh Thu căm tức vung tay đánh hắn:

“Chẳng may bên cạnh hắn có Chí Tôn bảo vệ, chúng ta còn đánh cái rắm à?”

“Quân tử động khẩu không động thủ.” Lạc Nam vội vàng né tránh nói.

“Lão nương là nữ nhân, không phải quân tử.” Dạ Thanh Thu tiếp tục đánh tới.

Nhìn thấy hai người giờ này còn đùa giỡn được, Tử Toàn Cơ nhịn không được mở miệng:

“Chí Tôn đều là nhân vật cao cao tại thượng, thân phận nằm trên đỉnh Nguyên Giới ngoại trừ Cấm Kỵ, theo như ta được biết thì Vạn Linh Tộc chỉ có hai vị Chí Tôn cường giả, một là tộc trưởng Vạn Ứng Thiên, hai là lão tổ đã bế quan nhiều năm, với thân phận của bọn họ chắc hẳn sẽ không đến mức hộ tống cho một tên hậu bối.”

“Nói có lý…” Lời này khiến Dạ Thanh Thu dừng lại động tác, tán thành vô cùng.

Vạn Ứng Thiên chính là phụ thân của Vạn Ứng Khang, bận rộn trăm công nghìn việc của gia tộc, làm sao sẽ rảnh rỗi đi theo giúp thằng con trai tán gái?

Hơn nữa Vạn Ứng Thiên còn có nhiều tên nhi tử khác, cả đám đều tranh đấu với nhau, Vạn Ứng Khang cũng không phải tên một mình độc đại.

Vạn Linh Lão Tổ cũng giống như vậy, thân phận còn cao hơn cả Vạn Ứng Khang, trừ khi Vạn Linh Tộc phải đối mặt với kẻ thù cấp Chí Tôn, bằng không e rằng Vạn Linh Lão Tổ sẽ không xuất đầu lộ diện.

Chí Tôn có cái giá của Chí Tôn, đâu thể giống như tay sai đi theo bảo vệ cho một tên hậu bối?

Cũng giống như Dạ Thanh Thu, tuy nàng cũng là một trong số ít Thánh Nữ của Tu La Giáo, nàng cũng đâu đủ tư cách để Chí Tôn cường giả đi theo bảo vệ?

Lạc Nam nghe lời của Tử Toàn Cơ mà hiểu ra rất nhiều nghi hoặc.

Thì ra Vạn Linh Tộc chỉ có hai vị Chí Tôn, nội tình còn kém hơn Thất Thập Tông nên Vạn Ứng Khang mới tìm đủ mọi cách nịnh nọt tiểu béo ú, để kết làm thông gia với Thất Thập Tông.

Mà chắc chắn hai vị Chí Tôn thì không thể nào sánh bằng Tu La Giáo được rồi, nên lần trước hai tên trưởng lão bị mẫu thân Ninh Vô Song tiêu diệt, Vạn Linh Tộc ngay cả rắm cũng không dám đánh một cái.

Nói tóm lại cửa này có thể đánh.

“Vạn Linh Tộc đã đến đâu rồi? khi nào chúng ta chặn giết bọn chúng?” Lạc Nam nở nụ cười lãnh khốc.

“Là chặn cướp của rồi chạy, không phải chặn giết.” Dạ Thanh Thu nhắc nhở.

“Hừ, nên giết được thì giết luôn.” Lạc Nam kéo lấy nàng nghiêm túc nói:

“Đừng quên chúng ta là đồng minh, mà Vạn Linh Tộc chính là kẻ thù sinh tử của ta, cũng giống như kẻ thù sinh tử của nàng, sao có thể không giết chúng khi có cơ hội?”

“Không phải ta không muốn giết, mà là không thể giết.” Dạ Thanh Thu bất đắc dĩ nhìn hắn giải thích:

“Ngươi cũng biết đám Vạn Linh Tộc có rất nhiều Linh Hồn, bọn hắn luôn cẩn thận giữ lại vài luồng Linh Hồn dự phòng ở bên trong tộc, vậy nên dù chúng ta có giết sạch bọn hắn ở bên ngoài thì bọn hắn cũng không thật sự chết đi, trừ khi đánh vào tận trong tộc và giết sạch Linh Hồn dự phòng của chúng.”

“Còn có chuyện như vậy?” Lạc Nam nhíu chặt chân mày:

“Vậy lần trước mẫu thân của ta diệt hai lão già Vạn Linh Tộc đó thì sao?”

“Chắc chắn bọn hắn vẫn chưa chết hoàn toàn, kiểu gì cũng có lưu lại Linh Hồn dự phòng.” Dạ Thanh Thu hồi đáp.

“Khốn kiếp thật.” Lạc Nam siết chặt nắm đấm, vậy chẳng phải mẫu thân của hắn đánh đổi cái giá quá đắt nhưng vẫn không thể triệt để giết chết kẻ địch?

Điều này càng làm Lạc Nam đối với Vạn Linh Tộc thống hận hơn.

Thủy Triều Tịch nắm chặt tay Lạc Nam ra hiệu hắn bình tĩnh lại.

Dạ Thanh Thu cũng là nhắc nhở nói: “Ta biết ngươi rất ác cảm với Vạn Linh Tộc, nhưng đừng để cảm xúc lấn át lý trí, mục tiêu chung của chúng ta lần này là cướp đoạt Vĩnh Hằng Thuộc Tính mà không phải liều mạng đến cùng với Vạn Linh Tộc, hiểu chưa?”

Lạc Nam nhắm mắt lại hít nhẹ, một lần nữa mở ra trong ánh mắt đã là một mảnh bình tĩnh không chút gợn sóng:

“Hiểu rồi, vì đại cục làm trọng.”

“Tốt, tạm thời Vạn Ứng Khang vẫn còn chưa đuổi đến Kiếm Châu, mà loại Vĩnh Hằng Thuộc Tính tiếp theo Thất Thập Tông muốn tìm còn chưa lộ diện, chúng ta trở về Liên Tâm Kỹ Viện bàn bạc cẩn thận.” Dạ Thanh Thu phân phó nói.

Tử Toàn Cơ hiểu ý, liền lấy ra một tấm Lệnh Bài ném xuống mặt đất.

ẦM…

Lệnh Bài vỡ tan, vô số Trận Văn cuồn cuộn từ bên trong tiến ra ngưng kết thành một Truyền Tống Trận lâm thời.

“Đi thôi!”

Đám người đồng loạt bước vào Truyền Tống Trận, ánh sáng lóe lên, một nam tam nữ biến mất tại chỗ.

Mà khi quá trình truyền tống hoàn tất, Truyền Tống Trận lâm thời cũng tự động tiêu thất.



Cung điện cao nhất của Liên Tâm Kỹ Viện, thân ảnh Lạc Nam và ba nữ nhân đã chậm rãi hiện ra.

Ngồi xuống bàn nghị sự, Dạ Thanh Thu lấy ra một tấm bảng đồ trải ở trên mặt bàn.

Lạc Nam đưa mắt nhìn, phát hiện bảng đồ này chính là toàn bộ địa phận của Kiếm Châu, có thể thấy vị trí cụ thể của từng thế lực nằm trên đó, từng hiểm địa hoặc từng địa danh nổi tiếng như , Đúc Kiếm Sơn đều thể hiện rõ ràng.

Có thể thấy ở ranh giới phía Tây chính là Kiếm Tây Thành, ở biên giới phía Nam là một tòa Nam Thiên Môn.

Đầu ngón tay tinh tế trắng nõn như ngọc của Dạ Thanh Thu chỉ vào một điểm đỏ rực nằm trong bản đồ hết sức chói mắt, tọa lạc nghiêng về phía bắc của Kiếm Châu.

Kiếm Mộ!

Ánh mắt Lạc Nam hơi co lại, mở miệng nói: “Là Kiếm Mộ sao? Nhàn Văn Đạo Sĩ từng nói với ta đây là nơi an nghỉ cuối cùng của hàng vạn Kiếm Tu xuyên suốt dòng sông lịch sử của Kiếm Châu, nếu hậu nhân tiến vào Kiếm Mộ đạt được truyền thừa của bất kỳ một vị nào bên trong đó, chắc chắn sẽ có tiền đồ khó lường.”

“Haha, đề cao quá mức mà thôi.” Dạ Thanh Thu nở nụ cười nhạt: “Nếu những kẻ nằm ở trong Kiếm Mộ lợi hại như vậy, tại sao bọn hắn phải tử vong?”

“Suy cho cùng, Kiếm Mộ là nơi chôn cất của một đám Kiếm Tu đã từng tử trận, hoặc tối đa nhất là những tên Chí Tôn tuổi già cạn kiệt thọ nguyên hay từng đột phá Cấm Kỵ thất bại dẫn đến thân tử đạo tiêu mà thôi.”

Lạc Nam khóe miệng giật giật, chẳng lẽ nàng muốn Kiếm Mộ có truyền thừa của Cấm Kỵ cường giả mới bằng lòng à?

Nếu đạt đến Cấm Kỵ chính là bất diệt cùng trời đất, làm sao sẽ chôn bên trong Kiếm Mộ?

Bất quá nghĩ lại cũng phải, Dạ Thanh Thu là Thánh Nữ của Tu La Giáo, mà tìm khắp Kiếm Mộ chưa chắc được bao nhiêu truyền thừa vượt qua được nội tình của Tu La Giáo nên nàng có phần chướng mắt là điều dễ hiểu thôi.

“Vĩnh Hằng Thuộc Tính tiếp theo sẽ ở trong Kiếm Mộ à?” Thủy Triều Tịch hiếu kỳ hỏi.

“Đúng vậy.” Dạ Thanh Thu nhìn Lạc Nam nhếch môi:

“Có một điều Nhàn Văn Đạo Sĩ không nói với ngươi, đó là không phải lúc nào người ở bên ngoài cũng có thể đi vào bên trong Kiếm Mộ.”

“Xung quanh Kiếm Mộ luôn có một bình chướng vô hình phong tỏa, bình chướng này được ngưng tụ từ vô vàn ý niệm của những cường giả bên trong trước khi chết tạo thành, ẩn chứa Kiếm Khí khủng bố của tất cả bọn họ khi còn sống, ngay cả Chí Tôn cũng không dám ngạnh kháng đi xuyên qua.”

“Bên ngoài tinh không Kiếm Châu có một ngôi sao băng xuyên phá bay lượn như Phi Kiếm với tốc độ khủng bố, cứ 365 năm sao băng này sẽ lại bay lượn và hiện ra trên bầu trời Kiếm Mộ một lần, đó cũng là thời điểm mà bình chướng của Kiếm Mộ trở nên suy yếu nhất, để hậu nhân tiến vào bên trong tranh đoạt cơ duyên, tìm kiếm truyền thừa.”

“Ồ, còn có chuyện ly kỳ như vậy?” Thủy Triều Tịch hứng thú tràn đầy.

“Cũng chẳng có gì sâu xa trong đó cả, chẳng qua những kẻ đã chết trong Kiếm Mộ không muốn bị hậu nhân đi vào quấy rầy liên tục từ ngày này sang ngày khác, không để ý niệm hay linh hồn còn sót lại của mình nghỉ ngơi nên mới cùng nhau ăn ý lập nên quy tắc như vậy mà thôi.” Tử Toàn Cơ che miệng cười nói:

“365 năm sẽ có một lần tạo cơ hội cho hậu nhân, bọn hắn cũng không muốn truyền thừa của bản thân không có ai thừa kế, đó là thời điểm Kiếm Mộ náo nhiệt nhất.”

“Đúng là như thế.” Dạ Thanh Thu nhàn nhạt nói:

“Mà dựa theo tình báo chúng ta có được, từng có vị Kiếm Tu sở hữu một loại Vĩnh Hằng Thuộc Tính vẫn lạc trong Kiếm Mộ, đến nay truyền thừa của hắn vẫn còn vô chủ, vậy nên mục đích kế tiếp của Thất Thập Tông chắc chắn là đi vào Kiếm Mộ, tìm kiếm Vĩnh Hằng Thuộc Tính đó.”

“Bình chướng Kiếm Mộ còn bao lâu nữa sẽ suy yếu?” Lạc Nam vuốt cằm hỏi.

“Ước tính còn chưa đến một năm.” Dạ Thanh Thu cười gằn: “Vậy nên trong thời gian này, chúng ta chặn cướp Vạn Linh Tộc rồi đi vào Kiếm Mộ cũng không muộn.”

Nói đến đây, nàng lại chỉ tay vào một đoạn đường trên bản đồ, chậm rãi phân tích:

“Vạn Linh Tộc từ địa bàn của bọn hắn muốn đến Kiếm Châu, cách nhanh nhất là sử dụng Truyền Tống Trận, lúc bọn hắn truyền tống chúng ta cũng bất lực không có cách nào khác.”

“Nhưng một khi đã đặt chân đến Kiếm Châu, mục tiêu của bọn hắn cũng là tìm đến Kiếm Mộ để tập hợp cùng Thất Thập Tông, chúng ta cứ mai phục trên đoạn đường di chuyển của bọn chúng là thuận tiện nhất.”

“Nhưng đường đến Kiếm Mộ có rất nhiều, làm sao ta biết bọn hắn sẽ đi đường nào?” Lạc Nam nhíu nhíu mày, từ bốn phương tám hướng của Kiếm Châu, nơi nào cũng có đường đến Kiếm Mộ mà.

“Vậy nên mới cần nguồn cung cấp tình báo của Thiên Cơ Lâu.” Dạ Thanh Thu như cười như không nhìn hắn:

“Muốn thành đại sự, lần này phải nhờ ngươi rồi.”

“Liên Tâm Kỹ Viện không cung cấp được tình báo lần này sao?” Lạc Nam tò mò nhìn Tử Toàn Cơ, hắn muốn tiết kiệm Điểm Danh Vọng nha.

“Kỹ viện của tiện thiếp chỉ thu được tình báo từ những khách nhân đến tầm hoan hưởng lạc.” Tử Toàn Cơ mím môi nói:

“Nếu có nam nhân của Vạn Linh Tộc hoặc kẻ nào đó biết được tin tức về Vạn Linh Tộc chủ động đến mua vui thì đương nhiên sẽ bị Kỹ Viện nắm bắt thông tin, nhưng tỷ lệ này e rằng khá thấp.”

Lạc Nam vuốt vuốt cằm, thầm nghĩ chẳng lẽ những tên khách kia không nói, các nàng cũng có thủ đoạn đọc được suy nghĩ của bọn chúng à?

“Khanh khách, nói về điểm này Dạ Linh Tộc của bổn thánh nữ cũng phải ghen tị với nữ nhân trong Kỹ Viện các ngươi, loại Bí Pháp thần kỳ chỉ cần cùng nam nhân song tu là có thể âm thầm đọc được ký ức của bọn chúng, thật lợi hại đấy.” Dạ Thanh Thu che miệng cười khẽ.

“Thánh Nữ quá khen.” Tử Toàn Cơ bình thản gật đầu.

Lạc Nam âm thầm giật mình, thủ đoạn như vậy của Liên Tâm Kỹ Viện thật sự quá tà dị, chẳng trách có nhiều thông tin tính báo đến như thế, e rằng tất cả kỹ nữ ở nơi này đều đã được luyện môn Bí Pháp đó.

Mà những tên nam nhân tìm đến mua vui cũng không ngờ chỉ vì cùng nữ nhân ân ái mà trong lòng nghĩ gì đều bị đọc sạch.

“Cứ quyết định như vậy đi.” Dạ Thanh Thu lười biếng vươn vai, thân thể mê hồn lắc lư đứng lên:

“Lão nương cũng đi nghỉ ngơi một chút đây, chạy vội đến Kiếm Châu đúng là mệt muốn chết, cũng tại con ả họ Huyết kia bận rộn tìm kiếm tài nguyên đúc Chí Tôn Pháp Tướng mà từ chối nhiệm vụ lần này.”

Nghe thấy như vậy, Tử Toàn Cơ vội vàng ân cần mở miệng: “Tiện thiếp sẽ cho người chuẩn bị nơi nghỉ dưỡng tốt nhất cho Thánh Nữ.”

Lạc Nam chép chép miệng nói:

“Cho cả bọn ta nữa, xem thử Liên Tâm Kỹ Viện có gì đặc sắc.”



Chúc cả nhà tối vui vẻ &LT3

///

Ai có lòng ủng hộ e thì thông tin đây ạ:

- Số TK: 1809205083252 - Agribank (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU

- Momo và viettelpay: 0942973261

- Paypal: [email protected]

E chân thành cảm ơn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.