Chương trước
Chương sau
“Bắt đầu!”

“Kết trận!”

Mấy nữ nhân đồng thanh thánh thót quát lên, lấy Ninh Vô Song dẫn đầu, theo sau đó là Dạ Thanh Thu, Tam Trưởng Lão, Châu Miên Mạn sắc mặt nghiêm nghị, từng đôi tay bay múa, Thánh Lực tràn lan, cuồn cuộn Trận Văn bắt đầu kết tụ.

Họa Ngọc Phượng lấy ra một trang giấy, bên trên giấy đã được nàng vẽ ra các loại Trận Văn cần thiết, đem Thánh Lực truyền vào liền có thể lập tức điều động trận pháp xuất hiện.

Hoa Ngọc Phượng nhẹ nâng lên cánh tay, Hóa Trận Thánh Thể kích hoạt, những Trận Văn đã được khảm trong lòng bàn tay của nàng liền sáng rực lên, tự động tạo thành trận.

Lạc Nam càng ung dung hơn, Bí Tự Trận hiện lên trong đáy mắt, Bá Lực tự động hình thành Trận Văn mà không cần bất cứ động tác nào.

“Tiểu tử thúi này…” Dạ Thanh Thu trong lòng thầm mắng, lần đầu tiên biết được Lạc Nam sở hữu Bí Tự Trận âm thầm ghen ghét, đúng là vận cứt chó mà.

Ninh Vô Song cũng là có chút ngoài ý muốn, bất quá nghĩ đến sư phụ Thiên Cơ Lâu Chủ của Lạc Nam cường đại và bí hiểm, tìm cho hắn một vài loại Bí Tự cũng không phải chuyện quá đáng để kinh ngạc.

Bằng các biện pháp khác nhau nhưng lại trong cùng thời điểm, bảy cái Tiểu Trận đã xuất hiện trước mặt bảy người đứng thành hình tròn, hướng mắt vào giữa.

“Lập Quốc Hội Vận Trận!”

Trong lòng nghiêm nghị, bảy người như đạt thành ăn ý đem Tiểu Trận cùng lúc liên kết vào nhau.

ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM…

Vô số Trận Văn từ bảy cái Tiểu Trận có sự kết nối dữ dội, rất nhanh đã dung hợp triệt để tạo thành một cái Trận Pháp khổng lồ với bảy cạnh như bảy cánh sao tương ứng với Đông, Tây, Nam, Bắc, Thiên, Địa và cuối cùng là Giang Sơn.

Sắc mặt mấy nữ tu vi hơi thấp như Hoa Ngọc Phượng, Họa Mộng và Châu Miên Mạn đã hơi ửng đỏ lên, lấm tấm mồ hôi, hiển nhiên việc bố trí trận pháp cao cấp như vậy đối với các nàng vẫn có hơi quá sức.

Lạc Nam có Bá Lực với nguồn lực vô hạn đương tương đối thong dong.

Tam Trưởng Lão, Dạ Thanh Thu và Ninh Vô Song đều là Trận Thánh Hoàng nên cũng không quá mức chật vật.

XOẸT.

Lập Quốc Hội Vận Trận hình thành, một luồng lực lượng vô hình khắp lãnh thổ Lạc Gia bất chợt phủ xuống, dung hợp vào trong trận.

Cổ lực lượng này ngày thường tồn tại hư vô phiêu miểu một cách không thể nắm bắt, không thể cảm ứng nhưng hôm nay tất cả mọi người đang lập trận đều đã cảm nhận được sự tồn tại của nó.

Đó là một loại lực lượng có phần trang nghiêm, ẩn chứa sự may mắn, tập hợp vận khí của cả Lạc Gia vào một chỗ.

Chính là Quốc Vận mà chỉ những Quốc Gia Tu Luyện mới tồn tại.

Lạc Nam cảm thấy có phần quen thuộc, Quốc Vận này khá giống với lực lượng thế giới chúc phúc mỗi khi hắn tạo ra một cái Ngũ Hành Tiểu Thế Giới, dường như nó là thứ mà hoàn cảnh xung quanh tặng thưởng cho người xứng đáng vậy.

Khác biệt ở chỗ là thế giới chúc phúc được sinh ra khi thành lập thế giới, còn Quốc Vận được sinh ra khi thành lập một quốc gia.

Lập Quốc Hội Vận Trận đem Quốc Vận của Lạc Gia thu vào để làm nền tảng vững chắc nhằm từ đó thu hút, cướp đoạt Quốc Vận của toàn bộ Càn Quân Đế Quốc về phía nó một cách lặng lẽ, vô hình.

“Mẫu thân, đợi quốc vận hoàn toàn được tập hợp, ngươi sẽ tiến vào trung tâm Trận Pháp thừa hưởng toàn bộ, đột phá tu vi!” Lạc Nam đề nghị nói.

“Không, ngươi sẽ là người tận hưởng Quốc Vận.” Ninh Vô Song nhìn về phía hắn:

“Mẫu thân sẽ dành mọi thứ tốt nhất cho ngươi, dù không thể đem lại tu vi nhưng vận khí của ngươi sẽ tăng mạnh sau này nếu có lượng Quốc Vận này hộ thể.”

“Đáng tiếc ý tốt lần này của mẫu thân ta không thể hưởng được.” Lạc Nam cười nói:

“Ta là kẻ nằm ngoài khí vận, dù cho Quốc Vận của một Chí Tôn Quốc gia trì cũng chẳng ăn thua gì với ta, hoàn toàn vô dụng.”

“Lại còn có chuyện như vậy?” Ninh Vô Song mấy người không tin.

“Đó là sư phụ Thiên Cơ Lâu Chủ chính miệng nói.” Lạc Nam thái độ kiên quyết:

“Vậy nên Quốc Vận phải thuộc về mẫu thân!”

Ninh Vô Song nhíu nhíu mày, cuối cùng chậm rãi gật đầu.

“Đừng giành giật nữa.” Dạ Thanh Thu hừ một tiếng:

“Hiện tại ta liền cho Dạ Linh Tộc quấy rối Ngô Dụng, không thể để hắn dò xét tình hình Quốc Vận chuyển biến…”

“Được!” Đám người gật đầu tán thành.

Quá trình cướp đoạt toàn bộ Quốc Vận của Càn Quân Đế Quốc không phải lập tức có thể hoàn thành, cần phải có một khoảng thời gian nhất định…

Trong lúc đó, tuyệt đối không thể để Ngô Dụng hay Càn Quân Thánh Đế nghi ngờ.



Trong cùng thời điểm…

Lạc Sương đã đến quân doanh, bắt đầu quá trình duyệt binh để tuyển chọn 10 vạn đại quân chinh phạt Thiên Phong Đế Quốc, đòi về 20 tòa thành theo đúng như thánh chỉ.

Bất quá quân đội của một Thánh Đế cấp thế lực như Càn Quân Đế Quốc đều là lực lượng tinh anh, nhưng Lạc Sương lại tuyển chọn tỉ mỉ đến mức lựa ra từng người.

Đã mấy ngày trôi qua, số lượng quân mà nàng tuyển được còn chưa đạt đến một phần mười.

“Đại tướng quân, ngươi duyệt binh quá lâu, bệ hạ đã sớm bất mãn.” Hai tên phó tướng đứng bên cạnh trầm giọng nhắc nhở.

Nói là hai tên phó tướng này là thuộc hạ đắc lực của Lạc Sương, chi bằng nói ra bọn hắn là chó săn của Càn Quân Thánh Đế cử đến giám sát nhất cử nhất động của nàng.

Chứng kiến Lạc Sương cố ý kéo dài thời gian, hai người bọn hắn đã sớm mất kiên nhẫn.

“Hừ, các ngươi cũng biết nhiệm vụ lần này rất quan trọng, bổn tướng quân đương nhiên phải cẩn trọng tỉ mỉ.” Lạc Sương nghiêm mặt nói:

“Bằng không chỉ với 10 vạn đại quân, các ngươi nghĩ có thể đòi thành à?”

Hai tên phó tướng nhìn nhau, cuối cùng quyết liệt nói: “Tối đa ba ngày nữa phải xuất phát, bằng không chúng ta bẩm báo với bệ hạ.”

“Ba ngày thì ba ngày.” Lạc Sương hừ lạnh một tiếng.



“Người Lạc Gia đâu hết rồi? thái tử đến đón dâu!”

Bên ngoài đại môn Lạc Gia, một Lão Tổng Quản lưng còng, thân thể gầy gò mất kiên nhẫn lên tiếng.

Lão tổng quản này là vị thái giám có thực lực mạnh nhất trong hàng ngũ thái giám của Càn Quân Đế Quốc, tu vi Thánh Đế Trung Kỳ, đích thân hắn hộ tống Càn Nguyên đến Lạc Gia đón dâu cho thấy sự xem trọng.

Phía sau lưng hắn là cổ kiệu của Càn Nguyên Thái Tử và phái đoàn đón dâu cực kỳ long trọng, sính lễ cũng được chuẩn bị hẳn hoi, chờ đợi cưới Ninh Huyền Tâm trở về Thánh Cung.

Nhưng đã đợi hơn nửa ngày, Lạc Gia vẫn chưa ra tiếp đón.

Càn Nguyên ngồi trong kiệu mặc y phụ tân lang sắc mặt âm trầm, nhớ lại lời phụ hoàng căn dặn hôn lễ phải tiến hành càng nhanh càng tốt, hắn liền truyền âm cho Lão Tổng Quản:

“Cứ xông vào!”

Lão tổng quản gật đầu, bàn tay tụ lực muốn cường ngạnh đẩy ra đại môn của Lạc Gia xông thẳng vào.

“AA…PHỐC…HỰ…”

Nhưng vô cùng đột ngột, phái đoàn hàng trăm người đón dâu đứng phía sau lưng hắn bất chợt ngã xuống đất lăn lộn cào cấu khắp toàn thân, rên rỉ liên tục, tình cảnh hỗn loạn chật vật đến cực điểm.

“Chuyện gì xảy ra?” Lão Tổng Quản biến sắc, thần thức của Thánh Đế cấp cường giả cuồn cuộn tiến ra quan sát đám người nhưng chẳng phát hiện bên ngoài có gì bất thường, thậm chí ngay cả một vết tích trên da cũng không có ngoài trừ trầy xướt do bọn hắn tự cào cấu gây ra.

Hắn nhíu mày, liền đến nắm lấy tay một tên tiểu thái giám, thần thức cuồn cuộn tiến thẳng vào cơ thể kiểm tra.

Rất nhanh liền phát hiện bên trong cơ thể tên tiểu thái giám có một con côn trùng nhỏ đang gặm cắn, kích thước của nó nhỏ đến mức mắt thường vô pháp nhìn thấy, ngay cả thần thức của cường giả như hắn phải quét cẩn thận mới phát hiện.

“Hừ, thì ra là Kích Giác Trùng, là kẻ nào giở trò quỷ?” Lão Tổng Quản cười lạnh lẩm bẩm.

Kích Giác Trùng không phải loại cổ trùng có thể gây nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nó có một tác dụng cực kỳ khó chịu đó là kích thích xúc giác của người bị cắn phải, khiến kẻ đó toàn thân ngứa ngáy như có hàng triệu con kiến đang gặm cắn từ bên trong cơ thể, hơn nữa vì kích thước quá nhỏ nên cực khó đề phòng.

Một con Kích Giác Trùng còn nhỏ hơn một tia Nguyên Khí trong trời đất.

Lão tổng quản kiểm tra toàn bộ phái đoàn đón dâu, quả nhiên cả đám đều bị trúng phải Kích Giác Trùng.

“Đúng là lũ vô dụng, chuyện như vậy cũng phải để lão phu ra tay.” Lão tổng quản bất mãn nói.

Bất quá vẫn là điều động một lúc hàng trăm tia lực lượng tiến vào cơ thể đám thuộc hạ, giúp bọn chúng nghiền chết con Kích Giác Trùng đang âm thầm đeo bám.

Kích Giác Trùng bị diệt, quả nhiên cả đám toàn thân thoải mái.

Nhưng còn chưa kịp đứng lên…

XÈO XÈO XÈO…

Thanh âm xói mòn từ thể nội cả đám bỗng nhiên vang lên.

“AAAAA”

Một đám phái đòn đón dâu gào thét thảm thiết, cơ thể cấp tốc hóa thành thi thể mục rửa, miệng sùi bọt mép, ngay cả Thánh Vương cũng không thoát kiếp.

Toàn bộ hiện trường chỉ có vài Thánh Hoàng đủ sức chống cự, bất quá vẫn toàn thân co giật dưới mặt đất.

Cảnh tượng kỳ dị như vậy một lần nữa khiến lão tổng quản biến sắc, ngay cả Càn Nguyên đang ngồi trong kiệu cũng phải bước ra quan sát, sắc mặt lạnh lẽo như hàn băng nói:

“Là trúng độc, ai hạ độc bọn chúng?”

“Vi thần không biết.” Lão tổng quản như nghĩ đến điều gì, âm thầm đổ mồ hôi lạnh.

“Hừ, bọn hắn theo chúng ta một đường từ Thánh Cung đến tận nơi đây, xuyên suốt chặn đường không ăn không uống, bên ngoài không khí cũng chẳng có dấu hiệu của độc tố, vì sao lại đột nhiên trúng độc?” Càn Nguyên quát lạnh:

“Vừa rồi ta thấy ngươi làm gì trong cơ thể bọn chúng?”

“Vi thần chỉ giết đám Kích Giác Trùng mà thôi.” Lão tổng quản rụt rè đáp.

Càn Nguyên nhíu mày suy nghĩ, mặt mày liền tái xanh mắng: “Đồ ngu xuẩn, đám Kích Giác Trùng kia chắc chắn ẩn chứa kịch độc trong cơ thể, ngươi đem bọn nó bóp chết khiến kịch độc lan tràn ra, hại chết tất cả bọn hắn.”

“Vi thần không cố ý a…” Lão tổng quản lau đi mồ hôi lạnh, bất đắc dĩ mở miệng:

“Kẻ có thể dồn nén độc tố vào cơ thể đám Kích Giác Trùng nhỏ xíu nhưng không làm bọn chúng chết đi như vậy chắc chắn là một nhân vật khống độc đến mức lô hỏa thuần thanh, điều này thật sự rất khó tin tưởng, trong Đế Quốc chúng ta chưa từng xuất hiện Độc Tu lợi hại đến mức đó.”

Càn Nguyên nghe vậy cũng là kiêng kỵ vô cùng, có một Độc Tu và Trùng Sư quỷ dị khó lường như vậy ẩn nấp nhắm vào, hắn cũng cảm thấy bất an, sợ mình không may trở thành nạn nhân.

Bất quá nghĩ đến ở trong Đế Quốc thì người hoàng thất sẽ được Quốc Vận che chở, Càn Nguyên liền tạm an lòng.

Nhưng lúc này phái đoàn người ngã ngựa đổ, còn đón dâu cái rắm a.

KẼO KẸT…

Lúc này đại môn Lạc Gia mở ra, Đại Trưởng Lão Lạc Hà bước ra nghênh đón:

“Hoan nghênh Thái Tử…”

Lời còn chưa nói hết, nàng đã kinh ngạc nhìn một đám người chết thảm, vô thức thốt lên:

“Chuyện gì xảy ra? ngày đại hỉ của Thái Tử và Huyền Tâm sao có thể mang theo người chết?”

“Xảy ra chút sự cố, đoàn đón dâu của ta bị gian nhân hãm hại, mong Lạc Gia thông cảm!” Càn Nguyên kiên nhẫn nói, trong lòng thầm mắng Lạc Gia vô liêm sĩ.

Không ngờ tìm đến cả Trùng Sư và Độc Sư để làm khó hắn.

“Hừ, Lạc Gia dù sao cũng là gia tộc lớn, mặc dù Thái Tử thân phận cao quý nhưng lễ nghi không thể thiếu, ngươi mang người chết đến cửa đón dâu thật sự quá mức thất lễ.” Lạc Hà lạnh lùng khiển trách:

“Chờ ngày sau lại đến đi!”

ẦM!

Đại môn Lạc Gia đóng lại, Càn Nguyên và lão tổng quản cái trán nổi gân xanh.

Lạc Gia các ngươi sớm không mở cửa, muộn không mở cửa, đợi người chúng ta chết gần sạch mới đi ra chửi một trận, đúng là khinh người quá đáng.

Bất quá lần này thật sự là bọn hắn chủ quan nên mới xảy ra cớ sự như vậy.

Càn Nguyên hít sâu một hơi đè nén cơn giận, cao giọng nói:

“Lần này đúng là bổn thái tử có sơ suất, ta sẽ lập tức quay lại!”

Nói xong ra hiệu cho lão tổng quản dọn dẹp sạch sẽ hiện trường, hắn truyền âm về cho Càn Quân Thánh Đế, yêu cầu cử phái đoàn khác tiến đến càng nhanh càng tốt.

“Phụ Hoàng, nhi tử kiến nghị xuất động lực lượng tinh nhuệ Thánh Vệ Quân làm đoàn đón dâu, đừng để xảy ra sơ suất.”



Ngô Gia…

“Kỳ quái, vì sao hôm nay tâm thần của ta vẫn luôn có cảm giác bất an?”

Ngô Dụng vừa mới từ chỗ Càn Quân Thánh Đế trở về gia tộc, tròng lòng dâng lên cảm giác khác thường.

Trực giác của những nhân vật tu luyện theo hướng Thiên Cơ như hắn là thứ rất quan trọng, đôi khi chỉ một chút cảm giác bồn chồn cũng là điềm báo cho đại sự quan trọng.

“Không được, phải về phòng bói một quẻ.” Ngô Dụng hạ quyết định.

“A, gia chủ lại trở về!”

Một thị nữ chứng kiến Ngô Dụng tiến vào đại sảnh có chút kinh ngạc chớp chớp mắt, theo bản năng chào hỏi.

“Ý ngươi là sao?” Ngô Dụng liền nhướn mày: “Bổn tọa vừa từ chỗ bệ hạ trở về.”

“Nhưng rõ ràng cách đây vài ngày tiểu tỳ đã thấy gia chủ về mà?” Thị nữ biểu lộ chấn kinh.

“Nói bậy!” Ngô Dụng tức giận quát một tiếng:

“Ngươi thấy ta ở đâu?”

“Gia chủ vừa về, tam phu nhân liền nghênh tiếp ngài rồi.” Thị nữ làn da trắng bệch, nàng bắt đầu cảm thấy có chuyện không ổn.

Ngô Dụng không nói thêm lời nào, thân ảnh liền dịch chuyển đến hậu cung.

Thân là đại quan của một Đế Quốc, Ngô Dụng tuy bề bộn trăm công nghìn việc nhưng cũng không thiếu phong lưu.

Bất quá bởi vì giúp đỡ Càn Quân Thánh Đế nhiều lần dò thám quốc vận và nhìn trộm phần nào thiên cơ, bản thân hắn cũng bị phản phệ để lại di chứng không nhẹ, thân thể hơi suy yếu so với nam nhân bình thường.

Mặc dù có đến gần trăm phòng thê thiếp, Ngô Dụng chỉ có một con trai duy nhất là Ngô Biện do đại phu nhân của hắn sinh ra.

Nhưng người hắn sủng ái nhất lại là tam phu nhân, bởi vì nàng vừa ôn nhu xinh đẹp, còn khéo hiểu lòng người, luôn chủ động ra cửa đón tiếp hắn mỗi khi trở về gia tộc.

Lần này tam phu nhân không ra mặt đã khiến hắn cảm thấy không ổn, nghe thêm lời của thị nữ sắc mặt liền lạnh lẽo như hàn băng, nhanh chân bước đến phòng nàng.

Vừa mới gần đến ngoài cửa, thanh âm thỏa mãn, thở hổn hển và yêu kiều rên rỉ của nữ nhân từ bên trong đã lọt thẳng vào trong tai.

“Hư…ơ…ưm…thiếp…chết…lần này…lão gia sao lại khỏe như vậy? chết…sướng…”

Ngô Dụng đứng chết trân tại chỗ, toàn thân như bị sét đánh.



Chúc cả nhà ngủ ngon &LT3

///

Ai có lòng ủng hộ e thì thông tin đây ạ:

- Số TK: 1809205083252 - Agribank (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU

- Momo và viettelpay: 0942973261

- Paypal: [email protected]

E chân thành cảm ơn

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.