Chương trước
Chương sau
Quân Tư Tình ngẩn ngơ trước lời nói của người thanh niên trước mặt.

Có lẽ cả đời này nàng chưa từng tưởng tượng đến sẽ có ngày một người xuất hiện và xem nàng là nhà của hắn.

Bởi vì một người ngay cả cái gọi là nhà cũng không có như nàng làm sao có thể trở thành nhà của người khác được đây?

“Ngươi có hiểu thế nào là nhà không?” Quân Tư Tình điềm nhiên nhìn hắn.

“Nhà là nơi cho chúng ta cảm giác thuộc về…” Lạc Nam bỉnh thản nói:

“Cũng giống như Lạc Gia, nơi đó có mẫu thân, tỷ tỷ, đại tẩu và các hồng nhan tri kỷ của ta, đó là nơi ta thuộc về…Trân Bảo Lâu tuy mỹ nhân vô số ta cũng chỉ đến vui vẻ rồi rời đi, bởi vì ta không có cảm giác thuộc về ở nơi đó…”

“Mà Quân Tư Tình lại một lần nữa trở thành người khiến ta có cảm giác thuộc về…”

Quân Tư Tình nhìn thật kỹ hắn, nàng phải thừa nhận rằng vài lời nói đơn giản của tên này thật sự có sát thương đối với cảm xúc của nàng vượt qua tất cả những lời hứa hẹn mà Càn Quân Thánh Đế nói đến phát nhàm trong nhiều năm qua.

Nào là sẽ phế bỏ Thánh Hậu hiện tại để nàng lên thay thế sau khi hắn đột phá Chí Tôn, nào là sẽ hỗ trợ hết mình tất cả tài nguyên để nàng cũng trở thành cường giả, nào là…vân vân.

Nhưng sau tất cả những lời hứa đó lại không phải điều mà Quân Tư Tình thật sự mong muốn.

Nàng không muốn vì mình mà hại đến một Thánh Hậu vốn không thù không oán, nàng không có đam mê với cái gọi là cường giả đứng trên đỉnh cao…

Cái nàng cần chính là sự tự do để tìm kiếm nơi mà nàng thuộc về…

Bởi lẽ từ khi có được nhận thức, Quân Tư Tình đã bị vô số người xem như một món hàng đem ra mua bán, ngay cả Càn Quân Thánh Đế cũng mua nàng trở về như mua một món hàng.

Ở tại Thánh Cung, nàng không có cảm giác đó sẽ là nơi thuộc về mình, ngược lại hoàn cảnh đó giống như một lồng giam ngột ngạt, mà bản thân nàng là con chim nhỏ đáng thương vô lực thoát khỏi giam cầm.

Có lẽ bởi vì trùng hợp, có lẽ bởi vì quá mức cuồng si nàng nên Lạc Nam vô tình động được vào cảm xúc của nàng.

Đáng tiếc, hắn cũng không thể mang đến cho nàng cảm giác thuộc về vào lúc này.

Một tên công tử bột ỷ vào bối cảnh mà thoải mái ăn chơi, có mẫu thân là Thánh Đế cấp cường giả bảo hộ từng li từng tí, xung quanh có nhiều hồng phấn giai nhân vờn quanh.

Đối tượng như thế thật sự khác xa quá nhiều so với nàng, nói là người của hai thế giới, hai đường thẳng song song nhau cũng chẳng quá phận.

Nhìn ánh mắt của Lạc Nam vẫn không rời xem lấy chính mình, Quân Tư Tình âm thầm thở dài, lần này tạm tha mạng cho ngươi vì đã vô tình động vào cảm xúc của ta.

Nhưng lần sau thì không thể như vậy…

“Đêm rồi, ngươi trở về tu luyện đi!” Quân Tư Tình chậm rãi xoay người, lời nói thoang thoảng như gió:

“Cố gắng đến giờ phút cuối cùng, dù có chuyện gì xảy ra cũng không hối tiếc.”

Lạc Nam nhếch miệng, thu lấy óng tiêu vào trong nhẫn, trong lòng thầm nghĩ:

“Nữ nhân này vẫn còn cứu được…”



Vĩnh Dạ Thung Lũng.

Đây là một thung lũng có đường kính khổng lồ lên đến hàng trăm vạn dặm, từ trên không trung nhìn xuống chẳng khác nào lối vào địa ngục sâu vô tận chẳng thể thấy đáy.

Vĩnh Dạ Thung Lũng được xem là nơi nguy hiểm hơn cả Mê Linh Sâm Lâm, ánh mặt trời cũng không thể soi sáng, không gian chìm trong bóng đêm tĩnh lặng.

Nhưng nếu có khả năng nhìn trong bóng đêm và can đảm xâm nhập thung lũng, ngươi sẽ phát hiện có một nền văn minh hoàn hảo như một tòa thành trì rộng lớn được xây dựng bên trong thung lũng.

Không phải dựng nên dưới tận đáy thung lũng, mà ở tại nơi này…vô số kiến trúc đủ loại kiểu dáng được xây dựng ở trên các vách thẳng đứng của thung lũng.

Đây là địa bàn của một chủng tộc chuyên sinh tồn trong bóng đêm mang tên Dạ Linh Tộc.

Dạ Linh Tộc chỉ hoạt động về đêm, với khả năng tiềm hành và ngụy trang tuyệt đỉnh thiên hạ nên cực kỳ thần bí, số cường giả ở Tây Châu từng chứng kiến qua chân thân của bọn họ chỉ đếm trên đầu ngón tay mà thôi.

Cũng không ai biết thực lực của Dạ Linh Tộc đạt đến mức nào, chỉ biết rằng sống ở Vĩnh Dạ Thung Lũng tuy có hoàn cảnh lý tưởng nhưng tài nguyên lại cực kỳ thiếu thốn, bởi vì môi trường ở nơi này thật sự không thể tự động sản sinh Nguyên Thạch hay các loại thiên tài địa bảo.

Do vậy Dạ Linh Tộc thường thành lập các đội ngũ sát thủ tranh đoạt tài nguyên trong Mê Linh Sâm Lâm, Hằng La Đại Hải, còn có ý định nhúng tay vào lãnh thổ màu mỡ của Càn Quân Đế Quốc và Thiên Phong Đế Quốc.

Một ngày này, trong cung điện to lớn tọa lạc giữa vách đứng Vĩnh Dạ Thung Lũng có một thân ảnh khoác áo choàng đen, đeo mặt nạ đen đang ngồi trên bảo tọa nghe trinh sát bên dưới báo cáo tin tức.

“Bẩm báo Đại Trưởng Lão, chúng ta vừa nhận được tin tức Tam Thánh Tử và Thái Tử của Càn Quân Đế Quốc đều đang có mặt ở Tửu Sơn, phạm vi cực gần Vĩnh Dạ Thung Lũng…” Trinh sát quỳ gối một chân, giọng điệu kích động:

“Tam Thánh Tử nghe đồn là tên ngu xuẩn vô dụng nên chẳng cần phải để ý đến, ngược lại Thái Tử Càn Nguyên là kẻ được xưng là thiên tài hàng đầu Càn Quân Đế Quốc, nếu chúng ta bắt cóc được hắn để đòi tài sản chuộc lại chắc hẳn sẽ là con số không nhỏ.”

“Càn Nguyên vô duyên vô cớ chạy đến Tửu Sơn làm gì?” Đại Trưởng Lão Dạ Linh Tộc nhíu mày hỏi.

“Cái này chúng ta vẫn chưa điều tra được.” Trinh sát cười khổ.

“Các ngươi từ đâu nhận được tin tức? có đáng tin cậy hay không? bên cạnh Càn Nguyên có cường giả đi theo hộ tống không?” Đại trưởng lão Dạ Linh Tộc liên tục đặt câu hỏi.

“Có kẻ tự xưng là người của Thiên Phong Đế Quốc cố ý cung cấp tin tức cho chúng ta, nói bên cạnh Càn Nguyên chỉ có một vị Thánh Hoàng là Càn Liệt hộ tống!” Trinh sát thành thật đáp:

“Theo thuộc hạ nghĩ là Thiên Phong Đế Quốc muốn mượn tay Dạ Linh Tộc chúng ta chơi Càn Quân Đế Quốc một vố, dù sao hai quốc bọn hắn luôn ở trạng thái thù địch.”

“Hừ, hồ đồ!” Đại trưởng lão cười lạnh: “Chẳng may đó là cái bẫy do bọn chúng cố tình lập ra chờ chúng ta ngu xuẩn rơi vào thì sao?”

“Cái này…” Trinh sát ấp úng: “Thuộc hạ chỉ cung cấp tin tức, về phần có hành động hay không phải xem ý của Đại Trưởng Lão rồi!”

“Vấn đề này ta sẽ tập hợp các Trưởng Lão thương lượng rõ ràng rồi mới hành sự.” Đại trưởng lão nghiêm túc nói.

Chợt chân mày sau lớp mặt nạ của hắn hơi giật, một thanh âm hờ hững không chút cảm xúc thông qua bí pháp từ phương xa truyền đến:

“Chuẩn bị hành động công kích Tửu Sơn…mục tiêu chủ yếu nhắm vào là một nữ nhân mang tên Quân Tư Tình, nếu như có thể bắt luôn Lạc Gia Thiếu Chủ và Càn Nguyên Thái Tử.”

Đại trưởng lão nghe xong toàn thân chấn động, thái độ xoay chuyển một trăm tám mươi độ, gầm giọng gào thét:

“Tất cả cường giả tập hợp, chuẩn bị theo bổn Hoàng đột kích Tửu Sơn!”

Tên trinh sát trong lòng thầm mộng, chẳng hiểu vì sao thượng cấp của mình đột nhiên thay đổi ý định nhanh chóng như vậy.

Bất quá hắn cũng không dám dị nghị, lập tức chạy đi sắp xếp.



Càn Nguyên Thái Tử cùng Tửu Tiên Tán Nhân uống rượu cuồng say bảy ngày bảy đêm, lúc này mới chắp tay ra vẻ thán phục nói:

“Tửu Tiên không hổ danh Tửu Tiên, tửu lượng thật khiến tiểu bối như bổn Thái Tử bội phục vạn phần, cam nguyện nhận thua…”

“Ực…” Tửu Tiên Tán Nhân cười khà khà, hai mắt lim dim, sắc mặt ửng hồng:

“Hải Hồn Tửu danh bất hư truyền, không thua kém các đỉnh cấp rượu ngon do lão phu tự tay ngâm ủ, Thái Tử có hứng thú uống một chén?”

Càn Nguyên vội vàng lắc đầu chịu thua: “Tiểu tử xin đầu hàng, lần này đến Tửu Sơn còn phải chăm nom tam đệ, xin hẹn tiền bối lần khác…”

“Tốt lắm, không ép rượu nhau mới là bậc trượng phu, kế tiếp ngươi cứ tự nhiên, lão phu đánh một giấc vậy!” Tửu Tiên ngã lưng ra võng ngủ say như chết.

Càn Nguyên cũng lảo đảo thân thể bước ra khỏi nhà sàn, sắc mặt vừa mới say khướt thoáng cái liền tỉnh táo, ánh mắt sắt bén híp lại, môi nở nụ cười đắc ý:

“Tan Men Thánh Đan thật sự đáng là Bát Tinh Thánh Cấp, ngay cả Tửu Tiên Trưởng Lão nổi danh là cường giả đỉnh cao cũng bị bổn Thái Tử qua mặt!”

Tan Men Thánh Đan có tác dụng xua tan men rượu, ngăn ngừa cơn say, vì kế hoạch lần này diễn ra hoàn hảo, Càn Nguyên vận dụng đến nó.

“Nghe đồn thực lực của Tửu Tiên Trưởng Lão thâm bất khả trắc nhưng điểm yếu là quá mê rượu, xem rượu như tính mạng…” Càn Liệt ở bên cạnh cung kính nịnh bợ:

“Thái Tử tài trí hơn người đánh trúng điểm yếu của hắn, không trúng chiêu mới là lạ…”

“Không cần nịnh hót, ngươi giúp bổn Thái Tử kiểm tra xem thử hắn có giả vờ say hay không!” Càn Nguyên tâm tính cẩn thận vẫn chưa yên lòng nói.

“Tuân mệnh!” Càn Liệt gật đầu, tiến vào bên trong nhà sàn, dùng Thánh Hoàng Lực bao vây toàn thân Tửu Tiên Trưởng Lão, mắt động sát cơ, một tay nâng lên ra vẻ muốn động thủ.

Tửu Tiên vô thức nâng vò rượu lên đón đỡ.

Càn Liệt thu tay lại, Tửu Tiên cũng hạ bình rượu xuống.

“Thật sự say rồi…” Càn Liệt nở nụ cười.

Nếu vừa rồi Tửu Tiên Tán Nhân không làm ra bất cứ hành động nào đáp lại, Càn Liệt chắc chắn sẽ kết luận lão già này giả vờ say.

Nhưng bản năng cảm nhận nguy hiểm của cơ thể một cường giả vẫn phản ứng trong vô thức nhằm phòng vệ bằng cách nâng lên đồ vật đang cầm trong tay, Càn Liệt liền khẳng định Tửu Tiên thật sự say rồi.

Càn Nguyên cũng hài lòng nhếch môi: “Cũng khó thể trách Tửu Tiên Trưởng Lão, hắn đâu ngờ ta thân là Thái Tử của Càn Quân Đế Quốc lại đi chuốc say người một nhà như hắn!”

“Haha, chúc Thái Tử đại công cáo thành!” Càn Liệt nở nụ cười hiểu ý.

“Ngươi ở đây canh giữ đề phòng Tửu Tiên tỉnh lại, bổn Thái Tử đi làm đại sự…” Càn Nguyên ánh mắt lóe lên dục vọng điên cuồng.

“Tuân mệnh.” Càn Liệt liếm liếm mép môi, nghĩ đến vị mỹ nhân có thể khiến Thái Tử quyết tâm như vậy, hắn chỉ có thể ngưỡng mộ.



Quân Tư Tình nhìn thấy Tam Thánh Tử mập mạp lăn đùng ngủ say như chết ở góc tường mà chán chả buồn nói.

Nàng lấy danh nghĩa đến nơi này chiếu cố hắn đương nhiên được Tửu Tiên sắp xếp ở cùng một chỗ.

Vậy nên cứ mỗi khi đêm đến, nàng lại sử dụng một chút Hồn Lực tác động lên đem tên mập này ngủ say, đợi đến khi trời sáng lại đánh thức hắn.

Bất quá đột ngột cảm giác được có khí tức đang tiếp cận nhà gỗ, quét thần thức ra ngoài, sắc mặt của nàng liền trở nên lạnh lẽo.

Vội vàng tiến đến đánh thức Tam Thánh Tử.

“Thánh Phi gọi làm gì nha, người ta đang ngủ ngon mà…” Tam Thánh Tử nước bọt đầy mồm nói.

“Đại ca ngươi đến, ta không muốn gặp hắn, dùng mọi cách đuổi hắn đi!” Quân Tư Tình đáp.

“Vì sao đuổi hắn nha?” Tam Thánh Tử mơ mơ hồ hồ hỏi, trong suy nghĩ của hắn thì đại ca là người rất tốt, thường hay cho hắn đồ ăn ngon.

“Nói đuổi là phải đuổi, bằng không hắn sẽ cướp ta khỏi ngươi!” Quân Tư Tình thẳng thừng đáp.

“Cái gì?” Mập mạp nghe xong liền phẫn nộ xù cả tóc, kiên quyết nói:

“Dù là ai cũng không thể cướp Thánh Phi của ta!”

Kẻ nào dám cướp nàng hắn sẽ liều mạng với kẻ đó.

Mà lúc này, Càn Nguyên khí định thần nhàn bước đến bên ngoài nhà gỗ, giọng điệu ôn hòa:

“Tam đệ, đại ca từ Đế Quốc đến thăm ngươi, rèn luyện thế nào rồi? có tiến bộ hay không?”

Lời nói ẩn chứa sự quan tâm tha thiết như một người đại ca yêu thương đệ đệ, vô cùng chân thật.

Nào ngờ từ bên trong liền vọng ra tiếng quát giận dữ của tên mập:

“Đại ca trở về đi, đệ và Thánh Phi đang thân mật, không tiện đón tiếp ngươi.”

Tròng mắt Càn Nguyên liền co rút mãnh liệt, cảm giác phẫn nộ dâng trào lấn chìm toàn bộ lý trí, lời nói của Tam Thánh Tử như chất kích nổ cho tất cả dồn nén và thèm muốn một năm qua của hắn.

ĐÙNG!

Càn Nguyên một chưởng đánh xuống, nhà gỗ tan biến thành bụi phấn.

Lộ ra cảnh tượng bên trong tên mập mạp đang sợ hãi co rúm trên mặt đất, ở bên cạnh là Quân Tư Tình đang dùng ánh mắt không có chút biểu cảm nhìn lấy hắn.

Hô hấp Càn Nguyên liền trở nên dồn dập kịch liệt, hai mắt long lên sòng sọc liếc nhìn Tam Thánh Tử gằn từng chữ một:

“Vừa rồi ngươi nói gì hả?”

“Ta…” Tên mập chưa kịp nói hết câu.

ẦM!

Càn Nguyên một chưởng đẩy ra, Tam Thánh Tử thổ huyết bay ngược, bất tỉnh nhân sự.

Hắn không cho phép bất kỳ ai dám cạnh tranh Quân Tư Tình với bản thân mình dù là chỉ trong lời nói.

Vậy nên vừa rồi Tam Thánh Tử mở miệng đã chọc giận đến hắn.

“Ngươi làm cái gì? Hắn ta là đệ đệ của ngươi!” Quân Tư Tình giận dữ quát lên.

Mặc dù nàng chẳng xem Tam Thánh Tử ra gì nhưng hắn dù sao cũng ngây thơ như một đứa trẻ, từ đầu đến cuối bị lợi dụng, hoàn toàn không có lỗi để phải gánh chịu sát thương như vậy.

“Yên tâm đi! bổn Thái Tử không giết hắn…” Càn Nguyên cười nhạt:

“Đợi hắn tỉnh lại, xóa đi trí nhớ chuyện vừa rồi là được.”

“Ngươi đến nơi này làm cái gì?” Quân Tư Tình hít sâu một hơi, trong lòng bàn tay đã siết chặt thủ đoạn bảo mệnh mà Càn Quân Thánh Đế cho nàng.

Càn Nguyên liếm liếm môi, cực độ mê luyến nhìn lấy Quân Tư Tình cảm thán:

“Nàng có biết bổn Thái Tử phát điên vì nàng không hả? ta thậm chí không cần giang sơn của Càn Quân Đế Quốc, chỉ cần nàng mà thôi!”

“Ta là em dâu của ngươi!” Quân Tư Tình nhấn mạnh.

“Haha, mặc dù không biết phụ hoàng có mục đích gì, nhưng ta dám chắc nàng vẫn là xử nữ.” Càn Nguyên ánh mắt càng ngày càng mất kiểm soát:

“Nàng sinh ra để thuộc về ta!”

“Dám động đến ta, hậu quả ngươi gánh không nổi!” Quân Tử Tình uy hiếp, nâng lên công kích của Thánh Đế trong ngọc bội.

“Vô ích, đừng quên ta cũng có…” Càn Nguyên cười tủm tỉm, cũng nâng lên một khối ngọc bội y như đúc.

Hắn là người thừa kế của Càn Quân Thánh Đế, đương nhiên có những thủ đoạn mạnh mẽ vượt lên cả Quân Tư Tình.

Nếu nàng xử dụng để đối phó hắn, hắn cũng có thể dùng để đáp trả, không lo lắng gì.

Quân Tư Tình giận dữ đến phát run, cùng Càn Nguyên bắt đầu giằng co.

XOẸT XOẸT XOẸT XOẸT…

Đúng lúc này có vô số bóng dáng màu đen điên cuồng ngự gió mà lên, bằng vào tốc độ khủng khiếp vô thanh vô tức tiếp cận hiện trường.

Lạc Nam ngửa lưng nằm trên mái nhà cách đó không xa, đưa mắt nhìn lấy ánh trăng khuyết như thiếu nữ đang thẹn thùng trốn sau đám mây, bóng tối mịt mờ khắp sơn thủy, tiếng gió đêm rít qua như vũ bão, khóe miệng thì thào:

“Đêm tối, gió to…giết người phóng hỏa âu cũng là chuyện thú vị.”



Chúc cả nhà tối vui vẻ &LT3

...

Ai có lòng ủng hộ e thì thông tin đây ạ:

- Số TK: 1809205083252 - Agribank (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU

- Momo và viettelpay: 0942973261

- Paypal: [email protected]

E chân thành cảm ơn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.