Chương trước
Chương sau
Quy Kiếm Tổ Phù cường đại là không cần phải bàn cãi, Bất Khương Thánh Tử của Bất Tử Chí Tông từng sử dụng khiến vạn vật hóa kiếm, những kiếm tu ở trước mặt hắn càng là bị áp chế đến gắt gao khiến Lạc Nam cũng gặp không ít vất vả.

Lạc Nam có hứng thú với Quy Kiếm Tổ Phù từ lâu, chỉ tiếc Bất Khương không nắm giữ phương thức luyện chế nó nên sưu hồn hay tra khảo cũng vô dụng, người nắm giữ cách luyện Quy Kiếm Tổ Phù là phụ thân của hắn, đồng thời cũng là trưởng lão của Bất Tử Chí Tông.

Vốn còn tiếc nuối không biết phải làm sao để có được Quy Kiếm Tổ Phù, chẳng ngờ lần này nhờ làm nhiệm vụ mà vừa cứu được tỷ tỷ, vừa có được phương pháp.

Tạm thời hài lòng, sắp tới Lạc Nam sẽ bắt đầu tìm kiếm nguyên liệu bắt tay vào luyện chế.

Một khi có Quy Kiếm Tổ Phù, Ngự Kiếm Thuật và Vạn Kiếm Quy Tông của hắn sẽ càng trở nên hùng mạnh.

Mà lúc này, cảm giác được Nguyên Khí tinh thuần nồng đậm liên tục xuyên qua lỗ chân lông, được các tôn Đại Đỉnh trong đan điền của mình hấp thu, Lạc Nam cảm thấy thư thái dễ chịu.

Nếu ngày nào cũng ngâm mình trong hồ Nguyên Dịch, tin rằng ngày đột phá Thánh Giả Hậu Kỳ không còn xa.

Có chút chán nãn chép miệng, Lạc Nam quen với việc có mỹ nhân bầu bạn nên một thân một mình hưởng thụ luôn cảm giác có chút khó chịu.

Nghĩ đến đây, khóe môi hắn nhẹ cong lên, động lấy ý niệm.

Linh Giới Châu trong đan điền tuân lệnh, đem một thân ảnh phóng thích ra ngoài.

Hi Vũ đang ngồi tu luyện đột ngột bị truyền tống đi ra, lập tức trừng to mắt.

Trước mặt nàng là một tên thanh niên tuấn lãng tà mị, cơ thể săn chắc với từng múi cơ như được điêu khắc mà thành, toàn thân trần truồng ngâm mình trong làn nước.

Mà bởi vì Nguyên Dịch cực kỳ tinh khiết đến mức trong suốt như mặt gương, Hi Vũ có thể nhìn thấy cả hạ thể của hắn bên dưới nước, một cái côn thịt cực đại đang ngạo nghễ ngẩng đầu, kích thước to lớn như tay trẻ em, đầy rẫy gân guốt dữ tợn.

“Chàng lớn đến mức này rồi?” Hi Vũ chớp chớp đôi mắt đánh giá hắn từ trên xuống dưới.

Bởi vì quanh năm bế quan trong Gia Tốc Trận nên khái niệm thời gian của chúng nữ đều khá mơ hồ, các nàng cũng không nhớ đã trôi qua bao nhiêu năm, chỉ tập trung vào việc tu luyện để có thể mau chóng trợ giúp phu quân của mình.

Vậy nên khi nhìn thấy bộ dạng của Lạc Nam lúc này, Hi Vũ cũng có phần bất ngờ.

Lạc Nam cười cười kéo lấy thân thể mạn diệu của nàng xuống ôm vào trong lòng, Kim Sắc Đế Bào thấm ướt chậm rãi tan biến, để lộ ra thân thể ngọc ngà trắng nõn, áo yếm và tiểu nội khố màu đen thần bí che phủ hai bộ vị mê người của giai nhân.

Đưa tay vuốt ve mái tóc hoàng kim cao quý của Hi Vũ, hắn cắn nhẹ vành tai của nàng thủ thỉ:

“Chẳng phải nàng nói đợi ta 16 tuổi sẽ động phòng hay sao? hôm nay vừa vặn…”

Cảm giác được hơi thở nóng rực như lửa của nam nhân kề sát gáy mình, đầu lưỡi thô ráp nhẹ nhàng liếm láp vành tai mẫn cảm, dung nhan phong hoa tuyệt đại của Hi Vũ cũng có chút ửng hồng, nàng nhẹ mím đôi môi như huyết bảo thạch, thổ khí như lan:

“Ở kiếp này không còn Côn Lôn Nữ Hoàng, không còn Côn Lôn Thiếu Chủ, chúng ta không còn là sư đồ, chỉ có thê tử Hi Vũ của chàng…”

Lạc Nam trong lòng rung động, nhìn ngắm đôi mắt sắc sảo của nàng, mê luyến nói: “Nhưng ta càng thích thân phận sư đồ luyến ái, như vậy mới kích thích nha Nữ Hoàng của ta!”

“Tiểu tử thúi, đúng là nghịch đồ, uổng công trẫm xem ngươi như đồ nhi, ngươi lại muốn bất kính, có dục niệm đối với trẫm!” Hi Vũ phối hợp dựng ngược chân mày, khí chất Côn Lôn Nữ Hoàng cao cao tại thượng uy nghiêm nhìn hắn.

Lạc Nam máu huyết sôi trào, hung hăng nói: “Ai bảo sư phụ quá mê người, chỉ cần là nam nhân sẽ không thể nhịn nổi, rõ ràng là muốn câu dẫn ta!”

Nói xong cúi đầu hôn lên bờ môi anh đào chín mộng.

“Ưm…”

Hi Vũ nhẹ rên rỉ một tiếng khép hờ hai mắt, lông mi cong vút rung động, nhẹ hé cánh môi để chiếc lưỡi quái ác kia xâm nhập.

Đây không phải lần đầu tiên hai người hôn nhau nhưng bọn hắn vĩnh viễn cũng chẳng biết chán.

Hương tân ngọc dịch của Hi Vũ như cam lộ, ngọt thanh tươi mát, nồng nàn như hoa khiến Lạc Nam si mê không dứt.

Ngược lại nước trong miệng hắn cũng như rượu mạnh cao độ nóng bỏng, nữ nhân đã nếm vào một lần ắt hẳn toàn thân nóng bừng, cả đời khó quên.

Bốn cánh môi ma sát lấy nhau, đầu lưỡi quấn quít, Lạc Nam si mê cảm nhận cái mềm, ướt át và hương vị trong nụ hôn dài.

Theo bản năng, một tay của hắn vòng qua eo Hi Vũ, một tay khác trượt ra sau lưng muốn kéo sợi dây yếm của nàng.

Nào ngờ một bàn tay thon dài uyển chuyển khác chẳng biết từ bao giờ đã chủ động thò xuống hạ thể của hắn, đem khúc côn thịt to lớn cứng rắn như sắt nung của hắn vào trong tay, nhẹ nhàng vuốt ve lên xuống.

Lạc Nam toàn thân xém chút nổ tung, rùng mình trợn tròn mắt, không dám tin nổi nhìn xem Hi Vũ, động tác của nàng quá bạo dạng vượt xa tưởng tượng của hắn.

Môi lưỡi vẫn triền miên, Hi Vũ mở mắt ra trêu tức nhìn lại hắn.

“Nàng không xấu hổ, ngược lại còn chủ động đến như vậy?” Lạc Nam có chút kích động truyền âm hỏi.

“Xấu hổ cái đầu của chàng!” Hi Vũ yêu kiều hừ đáp:

“Tất cả tỷ muội từ ngày quyết định gả cho chàng là đã chuẩn bị tâm lý từ trước, kết quả kéo dài lâu đến như vậy rồi, còn xấu hổ cái gì nữa chứ?”

Lạc Nam trong lòng có chút áy náy, quả thật hắn thiếu nợ các nàng rất nhiều.

Ai đời phu thê kết hôn, 16 năm vẫn chưa động phòng, ấy là không kể thời gian các nàng ở trong Gia Tốc Trận sẽ nhân lên gấp nhiều lần.

Chờ đợi lâu như thế rồi, cảm xúc xấu hổ từ những ngày đầu khi nghĩ đến việc đồng phòng đã chuyển sang mong đợi.

“Xin lỗi thê tử…” Lạc Nam tách môi hôn nhẹ lên trán nàng.

“Không cần xin lỗi, lúc này bù đắp cho thiếp thật nhiều là được!” Hi Vũ phong tình vạn chủng lườm hắn.

Áo yếm rơi xuống, đôi gò bồng đảo đồ sộ ấy rốt cuộc đã hiện ra.

Lạc Nam nhất thời bị hấp dẫn, linh hồn như bị cuốn vào trong núi đồi chập trùng đó.

Mặc dù đã vài lần dùng tay sờ nắn cách tầng y phục, nhưng khi được chứng kiến tận mắt, hắn cũng phải thốt lên rằng đây chính là tuyệt tác của tạo hóa.

Bầu sữa của Hi Vũ to tròn săn chắc, vểnh cao lên một cách đầy kiêu ngạo, trắng trong oánh nhuận nhàn nhạt hương thơm, hai bầu chạm vào nhau một cách vừa phải tạo ra cái khe sâu bí hiểm chật chội, tô điểm trên đỉnh cao là hai nhũ hoa nhỏ nhắn đỏ như huyết sắc ngọc trai, dưới chân chúng nó là quầng hồng phấn bo tròn tinh xảo.

Chiếc cổ cao thon dài như thiên nga, xương quai xanh đầy tinh tế cũng trở thành vật làm nền khi áo yếm rơi xuống.

Không nhịn được, Lạc Nam đặt cả hai tay lên song song.

Nhất thời một cảm giác không nói nên lời, dường như hắn đang chạm vào đồ vật dễ chịu nhất thế gian ngay lúc này vậy.

Đàn hồi nhún nhảy, mềm mại căng đầy, sự tươi mát của da thịt.

Lạc Nam thậm chí có cảm giác đôi tay của mình sẽ khinh nhờn thánh vật cao quý nhất.

Bị hắn ngắm nhìn trực tiếp như vậy, bị hắn sờ lên như vậy, xem ánh mắt si mê của hắn…Hi Vũ âm thầm đắc ý và tự hào, nàng cảm nhận được côn thịt bên dưới của hắn càng cứng rắn hơn một phần.

“Thấy thế nào?” Nàng khiêu khích hỏi.

“Đẹp quá, hoàn mỹ khiến ta chỉ muốn vùi đầu vào trong đó vĩnh viễn!” Hắn thành thật đáp.

“Vậy còn không ăn? Đã dâng đến tận miệng rồi!” Hi Vũ như một vị Nữ Hoàng đang ban phát ân huệ, nhẹ nâng một bên bầu sữa lên khiêu khích.

Lạc Nam gầm lên một tiếng, cúi đầu ngậm chặt một bên, đem cái nhũ hoa chín mộng của nàng đánh lưỡi liên tục.

Ở phía còn lại, bàn tay của hắn dùng sức nhào nặn, xoa bóp một cách mạnh mẽ, đầu ngón tay kẹp lấy nhũ hoa còn lại niết vào, kéo lên nghịch ngợm.

“Á, nhẹ một chút…”

Hi Vũ không nghĩ đến hắn điên cuồng như thế, vừa mới nâng niu lúc này đã chuyển sang ngấu nghiến làm nàng tê dại các dây thần kinh.

Lạc Nam ngấu nghiến bầu sữa của nàng, hắn ép chúng nó sát vào nhau, dùng miệng ngậm chặt cả hai nhũ hoa nồng nàn cùng một lúc, răng cắn vào vùng da thịt căng mềm để lại những vết tích.

“Bởi vì chúng quá đẹp, nếu không mạnh bạo ngay từ đầu ta sợ mình sẽ sinh ra cảm giác tự ti.” Hắn thở gấp nói, tham lam mút nàng như trẻ con thèm sữa mẹ.

Hi Vũ nghe mà buồn cười, chỉ có thể trừng yêu nam nhân này, chủ động ưởn ngực cao lên để hắn dễ dàng chiếm hữu, khẽ rên theo miệng lưỡi của hắn:

“Ưm…mạnh bạo đi, thiếp là thê tử của chàng mà…”

Không biết qua bao lâu sau, đầu Lạc Nam vẫn si mê vùi vào bầu sữa của Hi Vũ.

Mà phía dưới cái tiểu nội khố của nàng chẳng biết từ bao giờ đã bị xé rách, nơi thầm kín cuối cùng của Côn Lôn Nữ Hoàng hiện ra dưới làn nước trong.

Lướt qua vòng eo nhỏ nhắn như rắn nước không xương, một đôi chân dài miên man khép nhẹ vào nhau, đùi đẹp thẳng tắp, ở giữa chính là cấm địa mà chỉ có một người nam nhân được phép tiếp cận.

Phía trên gò mu mũm mĩm trắng nõn là một nhúm cỏ hoàng kim hình tam giác nhỏ được cắt tỉa gọn gàng, chúng nó không đủ che đậy thủy nguyệt hồng nhuận phía dưới, ngược lại chỉ có công dụng tô điểm càng thêm khêu ngợi.

Vốn chỉ si mê với bầu sữa thơm, khi chốn riêng tư thứ hai của nàng xuất hiện cũng là lúc Lạc Nam bị dời sự chú ý.

Hắn lưu luyến mút nhẹ núm đỏ săn cứng của nàng thêm một lần, lúc này mới tách môi, cúi người bế lấy Hi Vũ.

Nàng còn chưa hiểu ra sao, hắn đã đặt mông của nàng ngồi sát bên bờ hồ, còn hắn vẫn đứng ở dưới nước, tách chân nàng ra quan sát địa phương đó.

“Xì, có mới nới cũ…” Hi Vũ hừ một tiếng, chủ động tách đùi rộng ra để hắn quan sát.

Đã cho hắn tất cả, nàng cũng không giữ lại chút nào, ngược lại như một con khổng tước kiêu ngạo tự hào khoe sắc trước mặt nam nhân của nàng.

Đập vào mắt Lạc Nam là hai bờ môi hồng phấn nằm dọc khít chặt lấy nhau, ở giữa chúng nó có một cái khe đỏ đậm hơn cực kỳ mỹ lệ như đang gọi mời.

Dù hắn và nàng đã cố tách ra xem, nhưng tất cả chỉ lộ diện một khe rãnh hẹp.

Phía trên cùng của đóa hoa chính là một hạt ngọc bằng thịt tròn trịa tinh xảo, trơn bóng đỏ ửng hấp dẫn đến trí mạng.

Bởi vì Hi Vũ cũng đã động tình, trong rãnh hẹp như khe suối đã có thủy dịch chảy ra, cái mùi của nó khiến bất kỳ giống đực nào trong thiên hạ cũng phải điên cuồng.

Không chần chờ nữa, Lạc Nam kề môi hôn vào đôi môi của nàng, chỉ là đôi môi lần này nằm dọc từ trên xuống dưới.

“Ưm…tê, bên trong thiếp co rút…”

Hi Vũ như bị điện giật, cái cảm giác kích thích này vượt qua nhiều lần so với trước đó bầu sữa bị xâm chiếm.

Nàng không ngờ nơi đó của mình mẫn cảm đến như vậy, hắn vừa hôn vào đã khiến nàng gần như vô lực.

Lạc Nam không tha cho nàng, ngược lại lão luyện dùng lưỡi chen chút vào khe rãnh, cảm giác từng chuyển động của nàng, mũi cọ vào hạt lê phía trên đó.

“Đừng…Tiểu Nam, phu quân…đừng liếm nữa, á…”

Hi Vũ dùng môi cắn lấy ngón tay trỏ của mình, hai mắt vừa mới ngập nước thì cô bé phía dưới đã như vỡ đập.

Nước của nàng tiết ra không ngừng, Lạc Nam mê đắm tận hưởng sạch sẽ.

Thì ra bộ phận mẫn cảm nhất của Hi Vũ chính là vùng thịt mềm mại bên trong cơ thể nàng.

Cảm thấy đầu lưỡi chưa đủ, hắn kết hợp thêm một ngón tay đâm ra rút vào.

“Tiểu tử thúi này, đừng nghịch…đừng nghịch thiếp nữa…” Hi Vũ rên rỉ đứt quãng, lồng ngực phập phồng.

“Tại sao? ta đang yêu nàng…” Lạc Nam mỉm cười hỏi.

“Ngứa, thiếp ngứa…tê dại…sướng nhưng khó chịu…trống rỗng…” Nàng thở hổn hển nói ra cảm giác của mình.

Lạc Nam nhẹ tách môi hôn hít bắp đùi của nàng, lại dùng tay mơn trớn lớp thảm cỏ hoàng kim trên bờ mu đáng yêu, leo lên trên hồ ôm lấy Hi Vũ bá đạo nói:

“Đó là bởi vì thân thể của nàng đã sẳn sàng để trở thành người phụ nữ của ta!”

“Không chỉ thân thể mà cả linh hồn của thiếp cũng đã sẳn sàng từ lâu rồi!” Hi Vũ nhu tình như nước nhìn hắn, môi anh đào hôn khắp khuôn mặt Lạc Nam, sau cùng hôn vào miệng hắn.

Lưỡi của phu thê hai người lại quấn chặt nhau.

Trong lòng hắn cảm động và sủng ái, liền nâng một chân của nàng gác lên hông mình, nằm ở phía đối diện kê lấy côn thịt dữ tợn vào ngay cái khe rãnh ướt đẫm, nhẹ nhàng ma sát hai bộ phận từ bên ngoài.

Hi Vũ rùng mình, nàng biết khoảnh khắc này sắp đến.

Đem hương tân ngọc dịch của mình truyền vào miệng nam nhân, nàng nỉ non thủ thỉ:

“Lấy hết đi chàng, biến thiếp thành một phần của chàng!”

“Tuân lệ vợ yêu!” Lạc Nam gồng mình, vùng hông dùng sức đâm mạnh.

ÓT…

Độc tác của hắn rất mạnh và chuẩn xác, một âm thanh ma sát nhầy nhụa vang vọng giữa không gian.

Thân thể hai người rung mạnh ôm siết lấy nhau.

Chật chội, ấm nóng, đầy ắp và thỏa mãn là tất cả những gì mà cả hai đang cảm nhận được.

Máu đào chảy ra ướt đẫm đùi ngọc của Hi Vũ, lớp màn mỏng manh nguyên vẹn cả cuộc đời nàng đã bị lấy mất.

Lạc Nam cúi đầu hôn lên cổ Hi Vũ, một cảm giác thỏa mãn dâng trào.

Ở khoảnh khách cùng nàng hòa làm nhất thể này, sự mãn nguyện về mặt tinh thần vượt xa dục vọng nơi thể xác.

Từ lúc hai người gặp nhau, Hi Vũ không có được danh tiếng tốt đẹp ở Côn Lôn Đế Thiên, loạn trong giặc ngoài.

Hắn chấp nhận làm đệ tử của nàng, bằng vào bản lĩnh của mình từng bước giúp nàng lấy lại danh vọng trong mắt toàn bộ thần dân Côn Lôn.

Từng chiến tích, từng lần sư đồ cùng nhau đối mặt với các địch nhân cường đại, biến Côn Lôn từng bước trở thành thế giới mạnh nhất vũ trụ.

Cho đến ngày hôm nay, trái tim hòa cùng nhịp, thân thể liền kề, linh hồn chặt chẽ.

Như cảm giác được nội tâm của Lạc Nam, Hi Vũ như tiểu kiều thê rúc người vào lòng hắn, môi đỏ nhẹ nỉ non:

“Lần đầu của chàng đã thuộc về thiếp, yêu thiếp đi phu quân, làm Hi Vũ sướng đi…”

Lạc Nam như mãnh hổ xoay người, ép sát cơ thể của mình vào nàng như muốn hòa tan vào nhau, côn thịt chuyển động mạnh mẽ.

BẠCH BẠCH BẠCH BẠCH BẠCH…

Như một thanh thép nung ra vào tiểu nguyệt nhỏ bé, mỗi một lần đều ẩn chứa sức mạnh dữ dội, mỗi một lần đều khiến sự co dãn của người nữ nhân phải làm việc hết công suất.

Hi Vũ chỉ cảm thấy mình như con thuyền nhỏ giữa làn sóng thần mênh mông, nàng có thể bị đánh chìm bất cứ lúc nào nhưng lại tràn đầy sung sướng.

Từng cơn sóng mang theo khoái cảm mãnh liệt đi từ hạ thể lên đến đỉnh đầu.

Ma sát giữa các thớ thịt mềm và thân côn thịt gân guốt thô ráp tạo thành sự cương nhu hòa hợp.

Mắt nàng đẫm lệ, môi đỏ rên rỉ:

“Ưmmmm…Hừ…Ahhhh…sướng…chàng…vào sâu quá…thiếp chết…”

Lạc Nam cũng thở hổn hển, vừa nhấp vừa nắn bóp bầu sữa của nàng đang phập phồng, mê luyến nói:

“Nàng ấm áp, chật chội ôm sát lấy ta, ta cảm giác được từng tế bào của nàng đang chuyển động…”

“Hôn thiếp, vừa yêu vừa hôn thiếp…” Hi Vũ giang đôi tay đòi hỏi.

Lạc Nam liền cúi đầu lắp kín miệng giai nhân, tay của nàng liền vòng qua ôm cổ hắn, bên dưới hai bộ phận vẫn va chạm không ngừng nghĩ.

Bạch bạch bạch…chụt chụt…chụt…

Tiếng ân ái, tiếng hôn nhau, nồng nàn và mãnh liệt.

“Á, có thứ gì đang dồn nén trong cơ thể…” Hi Vũ đột nhiên thét lớn, đầu óc như mị đi, cô bé co thắt dữ dội.

“Ra đi nàng, thả lỏng toàn thân đón nhận tất cả…” Lạc Nam ôn tồn nói, côn thịt chạy nướt rút càn thêm mãnh liệt, giật giật trong u cốc của nàng.

“Sướng………….”

Hai người rùng mình cùng thời điểm, siết chặt lấy nhau, mồ hôi đầm đìa, âm tinh và dương tinh từ trong cơ thể tận cùng trào dâng, hòa thành một hỗn hợp đặc biệt trong hoa tâm của Hi Vũ.

Nhìn thấy tóc nàng rối bời, khuôn mặt đỏ ửng kiều diễm vô song, toàn thân đầy dấu vết do mình lưu lại, côn thịt của Lạc Nam tiếp tục cứng lên càng tợn trong cô bé của nàng.

Cảm nhận được sự biến hóa của hắn, Hi Vũ nhoẻn miệng cười rạng rỡ khiến thời gian đọng lại, thổ khí như lan:

“Thiếp còn muốn thật nhiều, chúng ta đổi tư thế…”



Chúc cả nhà ngủ ngon &LT3

...

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.