Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của hai nàng, lại nhớ đến cảnh các nàng bật khóc khi mình bị Huyễn Đồng Yêu Thần đánh lén, Lạc Nam âm thầm cảm động, nhưng vẫn cười xấu xa trêu nói:
“Ta vì hai nàng ngay cả đại nhân vật như thế cũng dám đắc tội, không định báo đáp gì sao?”
“Phi, lại muốn chiếm tiện nghi.” Thần Hiên Hiên ngạo kiều dùng đôi mắt đẹp lườm hắn, nói:
“Tay cũng cho ngươi nắm, người cũng cho ngươi ôm. . . còn muốn gì nữa?”
Linh Vũ Mộng Âm thì lại nghiêm túc nhìn hắn, chân thành nói:
“Chúng ta sẽ cùng ngươi đối mặt với kẻ thù, dù kết quả thế nào cũng không oán không hối.”
Lạc Nam bị hai thái độ tương phản làm cho bật cười, lắc đầu:
“Trêu các nàng thôi, lần này phải là ta cảm tạ mới đúng.”
“Tại sao cảm tạ chúng ta?” Hai nữ khó hiểu, rõ ràng là hắn cứu mạng của mình.
“Bởi vì sư phụ của Vong Linh Thần Lão vốn là kẻ thù của ta.” Lạc Nam nghiêm nghị:
“Nhờ hai nàng ta mới diệt được một kẻ như Vong Linh Thần Lão, nhân tiện biết thêm nhiều điều về sư phụ của hắn. . .”
“Thế nên dù không vì hai nàng, ta và sư phụ của Vong Linh Thần Lão buộc phải phân định sinh tử.”
“Thì ra là vậy.” Các nàng bừng tỉnh đại ngộ, lại càng lo lắng hơn.
Lạc Nam rốt cuộc có thân phận gì? Tại sao toàn kết thù với nhân vật khủng bố? Hai đôi mắt đẹp nhìn nhau, như đạt thành một loại ăn ý, chợt đồng thanh mở miệng:
“Chúng ta sẽ cùng ngươi đương đầu!”
“Ta muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-ba-chu-full/3906560/chuong-3302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.