Từ trong khói bụi mịt mù bước ra, Bất Hủ Bá Y bao trùm cơ thể.
Lạc Nam khí định thần nhàn, miệng còn vi vu huýt sáo thành điệu nhạc, bước đi vô cùng ung dung thong thả.
Mấy nữ nhân đưa mắt nhìn nhau, đều chứng kiến trong mắt đối phương sự quái lạ.
Trạng thái của nam nhân lúc này thật sự rất khó để mô tả.
Không có dị tượng ngút ngàn, không có đất trời chuyển động, càng không có lay chuyển càn khôn.
Mọi thứ bình thường đến mức không thể bình thường hơn được, Lạc Nam giống như một vị công tử chốn phàm trần, phong lưu tuấn tú, lại không mang đến cảm giác sát thương nào.
Càng bình thường lại càng bất thường...
Thần Huyền Huân hơi sửng sốt, trong lòng dâng lên cảm giác như đang trở về thật nhiều năm về trước, ngày nàng phát hiện người thiếu niên bình phàm ở tinh cầu màu xanh bé nhỏ đang nỗ lực học hành rèn luyện kia.
“Đây chẳng lẽ là phản phác quy chân!” Nàng hít sâu một hơi.
“Tiểu Tiểu đến từ bao giờ?” Lạc Nam ôn hoà cười hỏi.
Thanh âm nhẹ nhàng như gió xuân, ấm áp như ánh bình minh khiến lòng người dễ chịu.
“Phu quân thật kỳ lạ...!” Tiểu Tiểu lẩm bẩm nói:
“Vì sao càng vô hại như thế, càng cảm thấy chàng đã khủng bố hơn rất nhiều?”
“Dù mạnh đến đâu cũng là lão công của các nàng.” Lạc Nam trêu chọc.
Hương Trà nhịn không được, thánh thót quát lên:
“Xú tiểu tử, ngươi mạnh đến mức nào rồi? Thu hoạch được gì?”
“Haha, chờ đến chiến đấu sẽ thể hiện cho các nàng thưởng thức.” Lạc Nam cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-ba-chu-full/3906557/chuong-3299.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.