ẦM.
Cửa bị đạp ra, cảnh tượng “Huyễn Kha”ôm trong lòng người đẹp ngập tràn cảm xúc phức tạp, đầu bù tóc rối, da dẻ hồng hào, ánh mắt có sóng nước luân chuyển lập tức hiện ra.
Hai vị trưởng lão chú ý quan sát, phát hiện đùi của Hồ Dĩnh còn vết máu chưa khô, nhất thời tràn ngập thâm ý nở nụ cười, chắp tay nói:
“Chúc mừng Thái Tử thu được giai nhân.”
“Hahaha.”Lạc Nam phá lên cười đắc ý, cúi đầu véo gò má Hồ Dĩnh một cái, khoái trá đáp:
“Cũng nhờ hồng phúc của nhị vị.”
Nhận ra tu vi của Hồ Dĩnh đã bị phong ấn, hai lão già Thái Thượng Trưởng Lão vuốt râu:
“Chuyện kế tiếp xin được giao lại cho Thái Tử, hai người lão phu trở về.”
“Chờ bổn thái tử đem con hồ ly này thuần phục triệt để, nhất định sẽ đến phủ trưởng lão của hai vị hậu tạ.”Lạc Nam ung dung phân phó:
“Người đâu, mau đưa tiễn hai vị Thái Thượng.”
Chờ thị nữ đưa hai lão già đi mất, Hồ Dĩnh liền giận dữ cắn vào ngực Lạc Nam, còn nghiến lấy đầu ti của hắn.
“Điên sao?”Lạc Nam giận mình trừng mắt nhìn nàng.
“Mau thả tay!”Hồ Dĩnh giãy dụa:
“Ai cho ngươi nói ta là con hồ ly?”
“Thế ngươi là gì?”Lạc Nam kỳ quái hỏi.
“Ta chính là Vỹ Nhãn Thần Hồ hiểu chưa?”Hồ Dĩnh ngạo nghễ nói:
“Chỉ cần ta khai mở đuôi, trên đuôi sẽ có một con mắt lợi hại, vừa công kích, vừa nhìn thấu và làm chủ các loại huyễn thuật, chướng nhãn pháp.”
“Lợi hại, bất quá vẫn rơi vào tay ta.”Lạc Nam nhếch miệng.
“Đáng giận.”Hồ Dĩnh bực bội nhảy khỏi lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-ba-chu-full/3906457/chuong-3205.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.