Lạc Nam nhìn thấy Bùi Nhật Linh, Cầm Di mang theo Tang Liệt và thi thể của Lão Vực Thần đến cái miếu nhỏ thần bí dưới gốc Đạo Thụ.
“Đó là miếu của Tổ Sư Gia, người đã chăm sóc cho Đạo Thụ từ khi chỉ còn là một gốc cây non nhỏ bé.” Thái Diễm giải thích:
“Ý thức của Đạo Thụ thường ngủ say bên trong miếu bầu bạn với anh linh tổ sư, nhiều năm rồi chúng ta đều sẽ không đến quấy rầy, trừ phi phát sinh đại sự quan trọng cần Đạo Thụ quyết định.”
Lạc Nam bừng tỉnh đại ngộ.
Chẳng trách lần trước Hương Trà sư tỷ từng mang hắn đến trước miếu nhỏ quỳ lại khấn vái, thành tâm xin xỏ được cho một lượng kha khá Đạo Mộc...
Đạo Thụ này xem ra là một vị tiền bối không quá khó tính, nhưng lại là căn cơ thành lập nên Độ Đạo Môn, sừng sững che chở để Độ Đạo Môn có được ngày hôm nay.
Thụ còn môn còn, thụ mất môn mất...
Lạc Nam không có hứng thú xem giải quyết Tang Liệt, liền rủ Thái Diễm du sơn ngoạn thuỷ.
“Ngươi còn thời gian du sơn ngoạn thuỷ?” Thái Diễm nhất thời trừng mắt nhìn.
“Ta làm gì mà không có thời gian?” Lạc Nam hỏi ngược lại.
“Ngày đăng cơ của ngươi sắp diễn ra rồi, còn không tranh thủ mời khách?” Thái Diễm hừ một tiếng:
“Bằng không đến khi đó đại lễ không có một móng, chẳng phải mất mặt xấu hổ?”
“Haha, thời buổi này rồi...đâu cần đích thân đi mời?”
Lạc Nam cất tiếng cười to, hào khí ngất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-ba-chu-full/3906376/chuong-3124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.