Lạc Huyên mơ màng tỉnh dậy, thấy muội muội vẫn ngất đi bên cạnh mình, nhớ đến lời nói cuối cùng của Lạc Nam mà thần sắc ểu oải như đưa đám, nàng chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng như vậy.
“Tỉnh rồi?”
Một giọng nói trầm ổn vang lên, Lạc Huyên giật mình nhìn thấy Lạc Nam đang bước đến, nhất thời cúi thấp đầu xuống lí nhí nói: “Đại ca…”
Trong lòng Lạc Nam thở dài một hơi, nghe tiểu cô nương này gọi một tiếng đại ca, hắn lại sinh ra cảm giác muốn che chở cho các nàng, tin tưởng chỉ cần trái tim ngươi không phải sắt đá, rất khó chán ghét hai tỷ muội thiện lương khả ái như vậy.
“Nếu Lạc Phá Lôi rơi vào tay ta, sẽ tha cho hắn một lần!” Lạc Nam đột ngột trầm thấp nói ra.
Thân hình mảnh mai của Lạc Huyên run lên, đôi mắt vốn ảm đạm không ánh sáng cấp tốc lóe lên, đôi mắt tròn xoe, bờ môi lắp ba lắp bắp:
“Đại ca, huynh thật sự chấp nhận không giết phụ thân?”
Mà Lạc Ly đang ngất đi dường như cảm ứng được, như con mèo nhỏ dụi dụi mắt, nghe lời nói của tỷ tỷ nhất thời tinh thần tỉnh táo, nhìn chằm chằm Lạc Nam, như sợ mình nghe lầm.
“Không sai, một cái Lạc Phá Lôi mà thôi, diệt đi Lạc Gia hắn cũng vô giá trị!” Lạc Nam dứt khoát hừ một tiếng.
“Thật tốt quá!”
Lạc Huyên cùng Lạc Ly nhảy cẩng lên hoan hô, như hoa lê đái vũ xinh đẹp vô song, đột ngột nhào vào lòng hắn.
Lạc Nam đỡ lấy hai vị muội muội, nhìn thấy sự hân hoan vui sướng trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-ba-chu-full/3903625/chuong-373.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.