“Ngươi câm miệng!”
Càn Quân hướng Lạc Nam gào rống trong cơn phẫn nộ và tuyệt vọng tột cùng.
Tận mắt chứng kiến những gì đang diễn ra, Càn Quân xin thề với trời, hắn không muốn tin đây là sự thật.
Lúc này hắn chính thức hiểu rõ cái gì là cảm giác từ thiên đường rơi xuống địa ngục.
Vốn tưởng rằng mọi thứ đã nằm trong lòng bàn tay của mình, nữ thần sẽ thuộc về mình, kẻ thù lớn nhất sẽ uất ức mà chết, nữ nhân từng phản bội mình là Lạc Tư Tình sẽ gánh chịu hậu quả, hối hận cầu xin ân sủng và khoan hồng.
Hiện thực lại quá mức tàn khốc, mọi thứ hoàn toàn đi theo chiều hướng ngược lại, lúc này người có thể chết sẽ là hắn, mà nữ thần của hắn cũng sẽ ngã vào lòng kẻ thù lớn nhất.
Đã từng mất Lạc Tư Tình vào tay Lạc Nam, hiện tại lại thêm nữ nhân mà hắn kính ngưỡng nhất cuộc đời, đây là đả kích lớn nhất đối với Càn Quân.
Hiện thực so với tưởng tượng có sự chênh lệch quá lớn, thay đổi quá đột ngột khiến hắn như phát điên, tâm cảnh vỡ vụn, máu tươi trào ra cả mắt.
“Tự làm tự chịu.” Tuyết Mộng Thiên Nữ lạnh lùng nói, hoàn toàn không có chút cảm xúc nào.
Lạc Nam cũng lười nói nhảm, lúc này Càn Quân đã không xứng được hắn xem là kẻ thù, chỉ còn là một thứ cần phải loại bỏ để khỏi chướng mắt mà thôi.
Sát khí mãnh liệt lóe lên.
“Không!” Càn Quân gầm rú, hai mắt đầy phẫn hận nhìn chằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-ba-chu-2/3312775/chuong-2302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.