Bên trong Côn Lôn Hoàng Cung, Lạc Nam và chúng nữ vừa từ Đan Thần Tháp trở về đều có mặt.
“Đáng giận, đánh vẫn chưa đã ghiền!”
Đình Manh Manh phồng mang trợn má nhìn Lạc Nam hừ một tiếng.
Uổng công thời gian rất dài vừa qua nàng tập trung bế quan và luyện tập để gia tăng chiến lực, vậy mà hiếm có cơ hội đánh nhau với Thiên Đế, còn chưa chính thức phân ra thắng bại đã bị Lạc Nam túm trở về, làm sao có thể không bất mãn?
“Xú nha đầu, nếu tiếp tục đánh bên thắng lợi chưa chắc là chúng ta!” Âu Dương Thương Lan dở khóc dở cười cốc lên đầu nàng.
“Sao lại không thắng? chúng ta còn rất nhiều tỷ muội chưa xuất chiến đây nè!” Đình Manh Manh không phục chống nạnh.
“Bọn hắn là Đan Thần Tháp!” Âu Dương Thương Lan trịnh trọng nói:
“Bởi vì lần này Đan Thần Tháp chưa liên minh chống Nghịch Long nên chưa được Săn Ma Điện bố trí hệ thống Truyền Tống Trận, bằng không đồng minh của chúng đã sớm kéo đến, chúng ta chỉ có thể nhượng bộ lui binh!”
“Thương Lan nói không sai!” Quái Ảnh Nữ Đế trầm giọng nói tiếp:
“Thành lập vô số năm, trợ giúp rất nhiều nhân vật luyện chế đan dược, có trời mới biết quan hệ của Đan Thần Tháp khủng bố đến cỡ nào!”
“Chưa kể Đan Thần Tháp chắc chắn tích lũy số lượng Đế Đan có thể đại tăng chiến lực nhiều đến đáng sợ, chẳng qua chưa đến bước đường cùng nên bọn hắn không lấy ra sử dụng mà thôi, dù sao thì di chứng phục dụng Đế Đan cũng rất nghiêm trọng!”
Lạc Nam gật gù tán thành.
Bản thân hắn cũng là một vị Luyện Đan Sư, đương nhiên hiểu rằng trên thế giới này có một vài loại Đan Dược mang đến công dụng vô cùng đáng sợ, chỉ là di chứng sau khi phục dụng nó cũng nặng nề không kém…
Đan Thần Tháp chắc chắn sở hữu những Đan Dược như vậy, chẳng qua vì chưa đến mức độ sinh tử tồn vong nên bọn chúng vẫn cố gắng nhẫn nhịn mà thôi.
Hơn nữa sự đáng sợ của Đan Thần Tháp không nằm ở chỗ chiến lực, mà nằm ở khả năng hiệu triệu kinh khủng của hàng loạt Luyện Đan Sư cao cấp.
Lần này Thái Thượng Đan Đế chỉ mở miệng một tiếng đã có thể nhờ đến 11 vị Thiên Đế sẳn sàng bán mạng, nếu như toàn bộ Đan Thần Tháp vận dụng các mối quan hệ, lại đưa ra cái giá cao hơn…có thể tưởng tượng lực lượng mà bọn hắn sẽ hiệu triệu được đạt đến mức độ nào.
Lần này Bạch Đằng Hãm Quân Trận của Lạc Nam tuy vây nhốt được 11 vị Thiên Đế, nhưng cùng lắm cũng chỉ làm bọn hắn bị thương mà thôi, muốn dùng một tòa Trận Pháp diệt cả 11 vị Thiên Đế cùng lúc là phi thực tế.
Nói tóm lại, rút lui sau khi đem Đan Thần Tháp lật úp xuống đã là kết quả tốt nhất có thể rồi, vừa mang lại danh vọng cho Lạc Nam, vừa không phải liều mạng đến phút cuối cùng để rồi tổn thất thảm trọng.
“Tiểu tử thúi ngươi cũng thật liều, một thân một mình đánh vào Đan Thần Tháp như vậy mà chưa từng hỏi qua ý kiến của chúng ta!” Côn Lôn Nữ Hoàng nhìn Lạc Nam giận trách:
“Cũng may có Tử Yên kịp thời thông báo cho Trẫm, bằng không để xem một mình ngươi làm sao có thể toàn thân trở ra!”
“Haha, vốn ta chỉ định quậy phá một trận rồi chuồn đi, nào ngờ các nàng muốn tham gia náo nhiệt, cho nên nhân tiện lật úp Đan Thần Tháp luôn!” Lạc Nam cười lớn nói.
Nếu chỉ có một thân một mình, hắn sẽ ném cho Đan Thần Tháp vài quả Bom Bá Lực sau đó kích hoạt Vạn Cổ Bất Hủ Thân nghênh ngang rời đi trong sự tức giận của bọn chúng.
Nào ngờ Phiêu Miểu Tiên Cung rồi chúng nữ đánh vào viện trợ, Lạc Nam thừa cơ chơi lớn một phen luôn.
Việc gia nhập chiến trường của chúng nữ không nằm trong kế hoạch ban đầu của hắn.
“Phu quân…” Tử Yên cảm động chớp chớp đôi mi cong vút, nắm tay Lạc Nam đầy nhu tình.
Nàng biết nam nhân này liều lĩnh đắc tội với Đan Thần Tháp là muốn giúp nàng hả giận.
Đời này có được phu quân như vậy, nàng cảm thấy quyết định phản lại Vong Tình Đạo của mình là hoàn toàn xứng đáng.
Thấy vây quanh Lạc Nam có quá nhiều mỹ nữ, mỗi người cũng đều là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, Phiêu Tử Hàm ánh mắt không một tia cảm xúc, nhàn nhạt lên tiếng:
“Lần này đa tạ Côn Lôn Giới trợ giúp ân oán của Phiêu Miểu Tiên Cung và Đan Thần Tháp!”
“Phiêu Miểu Tiên Cung sẽ tìm một nơi hoang vu phong bế lánh đời, sẽ không làm phiền đến các vị nữa!”
“Nàng muốn đi đâu? trời đất bao la nhưng không nơi nào an toàn bằng Côn Lôn Giới!”
“Nếu nàng thích lánh đời, cứ việc để Phiêu Miểu Tiên Cung phong bế tại Côn Lôn, ta cam đoan không một ai quấy rầy!”
Ánh mắt chúng nữ trở nên đầy quỷ dị, giọng điệu của nam nhân này nói chuyện với Phiêu Tử Hàm không giống như cách nên nói với sư phụ của thê tử mình nha.
“Cung Chủ, lần này Đan Thần Tháp có thể tìm ra vị trí của chúng ta, e rằng sau này cũng không ngoại lệ!” Đại Trưởng Lão Phiêu Tịnh cũng khuyên nhủ nói:
“Sợ rằng bọn chúng lại muốn dùng chúng ta để đối phó với Côn Lôn Giới, khi đó được không bằng mất!”
“Đúng vậy đó sư phụ!” Tử Yên kéo tay Phiêu Tử Hàm làm nũng:
“Một khi tách nhau ra, rất khó để phu quân và Côn Lôn Giới kịp thời chi viện!”
Phiêu Tử Hàm ánh mắt lấp lóe, thân là một người đứng đầu của thế lực, nàng phải cân nhắc toàn cục cho chu toàn.
Lời của Phiêu Tịnh và Tử Yên không hề sai, Phiêu Miểu Tiên Cung có hàng ngàn đệ tử, không thể vì quyết định của riêng nàng mà để tất cả phải rơi vào nguy cơ được.
Thấy Phiêu Tử Hàm đã sinh ra dao động, Thường Nga Nữ Đế mở miệng thuyết phục:
“Phiêu Miểu Tiên Cung cứ như Quảng Hàn Cung của chúng ta, trở thành thế lực phụ thuộc của Côn Lôn Giới là được rồi, khi đó cũng dễ dàng giúp nhau đối địch!”
Lạc Nam hai mắt sáng quắc nhìn lấy Thường Nga Nữ Đế, trong lòng cười như điên, không nghĩ đến nàng có thể đưa ra đề nghị tuyệt vời đến như vậy.
Một khi Phiêu Miểu Tiên Cung cũng ở tại Côn Lôn, hắn còn gì không hài lòng nữa chứ?
“Nhân danh Nữ Hoàng, ta thành tâm thành ý mời Phiêu Miểu Tiên Cung gia nhập, chúng ta xem như người một nhà, không phân biệt trên dưới!”
Côn Lôn Nữ Hoàng trịnh trọng hướng Phiêu Tử Hàm hứa hẹn, hỗ trợ đồ đệ của mình có cơ hội tán gái.
Phiêu Tử Hàm vẫn mặt không biểu tình, chỉ nhẹ gật đầu nói ra:
“Ta sẽ thương lượng lại với các vị trưởng lão, dù sao vấn đề liên quan đến tương lai của Phiêu Miểu Tiên Cung không thể do một mình ta quyết định được!”
“Mỗi một vị tu vi đạt đến Đế ở Côn Lôn sẽ được ban tặng một loại Công Pháp Đế Cấp Cực Phẩm, 3 quả Bàn Đào Thụ, Bất Tử Dược Thủy và Tẩy Hồn Thủy phòng thân…nếu như Phiêu Miểu Tiên Cung gia nhập, đãi ngộ y đúc như thế!”
Hắn vừa dứt lời, ánh mắt một đám trưởng lão Phiêu Miểu Tiên Cung sáng rực lên.
Cả đám nở nụ cười tươi tắn như hoa, nhìn Phiêu Tử Hàm mười miệng một lời:
“Cung Chủ, chúng ta cảm thấy gia nhập Côn Lôn Giới rất tốt, không cần phải thương lượng!”
“Các ngươi…” Phiêu Tử Hàm choáng váng, nàng âm thầm giận dữ đám trưởng lão tham tài, bèn đưa mắt về phía một mỹ phụ trung niên tóc trắng vẫn yên lặng từ nãy đến giờ.
Mỹ phụ trung niên này chính là sư phụ của Phiêu Tử Hàm, lão cung chủ đời trước của Phiêu Miểu Tiên Cung.
Thấy Phiêu Tử Hàm nhìn đến mình, lão cung chủ thản nhiên liếc mắt Lạc Nam.
Lạc Nam trong lòng hơi chột dạ, bởi vì ngay tại quá khứ…chính hắn là người ra tay dẫn đến việc lão cung chủ bị thương.
Bất quá Lạc Nam dám làm dám chịu, dùng ánh mắt xin lỗi và bất đắc dĩ nhìn lại lão cung chủ.
Chứng kiến trong đôi mắt trắng đen tà dị của hắn không chút tạp chất nào, lão cung chủ trịnh trọng gật đầu:
“Đây quả là phương án vẹn cả đôi đường, hơn nữa lão bà ta cũng đã thức tỉnh, Phiêu Miểu Tiên Cung không cần thiết phải lánh đời nữa!”
Tử Yên nhoẻn miệng cười xinh đẹp, ôm lấy cánh tay lão cung chủ làm nũng.
Phiêu Tử Hàm thấy tình cảnh này còn có thể nói thêm gì được nữa?
Nàng hít nhẹ một hơi, nhìn lấy Nữ Hoàng ứng tiếng:
“Sau này Phiêu Miểu Tiên Cung đành phiền phức Côn Lôn Giới rồi!”
“Không phiền chút nào cả!” Côn Lôn Nữ Hoàng hài lòng mỉm cười cao quý:
“Có Phiêu Miểu Tiên Cung và các tỷ muội gia nhập chính là phúc phận của Côn Lôn chúng ta!”
“Hahaha!”
Lạc Nam thấy chúng nữ hòa thuận, Phiêu Tử Hàm đồng ý ở lại với mình, trong lòng vui sướng đến cực điểm, không nhịn được bật cười sang sảng.
Chúng nữ thấy tên này đột nhiên cười như phát rồ, cả đám đồng loạt ném sang ánh mắt nghi vấn.
“Khụ khụ khụ…” Lạc Nam mặt mo đỏ lên giả vờ ho khan, nghiêm chỉnh nói:
“Có Phiêu Miểu Tiên Cung gia nhập, Côn Lôn Giới như hổ mọc thêm cánh, thân là thiếu chủ ta cảm thấy cực kỳ vui mừng!”
Tử Yên nhìn chằm chằm Phiêu Tử Hàm, lại liếc sang nhìn Lạc Nam…
Liên tưởng đến thái độ kỳ quái nhiều lần phát sinh giữa hai người, trong mắt nàng xuất hiện một tia thần thái, như có điều suy nghĩ…
…
Chúng nữ sau một phen đại chiến cũng tiêu hao không ít lực lượng, sau một phen thương nghị đại sự, tiếp tục bế quan hồi phục.
Hiện tại Côn Lôn Giới đã phô diễn phần nào sức mạnh, tin rằng trận chiến với Đan Thần Tháp sắp tới sẽ lan tràn với tốc độ chóng mặt, vô số ánh mắt trên khắp vũ trụ sẽ hội tụ về Côn Lôn, thám thính nhất cử nhất động.
Trong bối cảnh đó, chúng nữ luôn muốn bản thân đạt trạng thái toàn thịnh nhất để có thể ứng phó trong bất cứ hoàn cảnh nào.
Lần đại chiến này, vẫn còn không ít nữ nhân chưa xuất quan tham dự.
Điển hình như Thục Phi, Thục Thục và Phi Phi tam nữ.
Sau khi cả ba người phục dụng tận 9 quả Bàn Đào, bắt đầu quá trình trùng kích Thiên Đế.
Đó là sự lợi hại của Nhất Khí Hóa Tam Thanh, tuy ba mà một, càng khiến hiệu quả mà Bàn Đào Quả mang lại tăng theo cấp số nhân.
Địa Ngọc Huyền tiến vào giai đoạn cuối cùng trong việc luyện hóa phần cuối truyền thừa Địa Hoàng Thánh Địa, mục tiêu cũng là Thiên Đế.
Tứ Đại Cung Nữ chỉ còn vại phần Địa Đế Lực chuyển hóa thành Thiên Đế Lực.
Lãnh Nguyệt Tâm, Đạm Đài Uyển, Hoàng Y Thiền, Vân Tu Hoa, Ỷ Vân, Thiên Diệp Dao, Mộ Sắc Vy, Lệ Huân, Cơ Nhã và Cơ Băng, Hồn Mỹ Hoa, Trì Du Điệp…củng cố tu vi Địa Đế.
Toàn bộ nữ Đệ Tử của Làng Nhất Thế cũng không khiến Lạc Nam thất vọng, sau khi sử dụng Bàn Đào Quả và Thăng Hoa Đan…gần trăm người chính thức độ Đế Kiếp…
Lạc Nam rốt cuộc hoàn thành tâm nguyện sau nhiều năm, chứng kiến toàn bộ thành viên của Làng Nhất Thế đều là Nữ Đế.
Cũng may quá trình độ kiếp của các nàng được Bảo Kiều dùng Không Gian Tổ Phù ngăn cách không gian với bên ngoài, bằng không khi có hàng trăm người thành Đề trong cùng thời điểm chắc chắn sẽ kinh động thiên hạ.
Thế lực dưới tay phát triển từng ngày, Lạc Nam càng thêm tự tin.
Hắn biết rằng ngày mình đủ tư cách đường đường chính chính mang Hậu Cung trở về đã không còn xa.
Để các nàng ở Tuế Nguyệt Cung lâu như vậy, bản thân Lạc Nam vừa áy náy, vừa nhớ các nàng đến điên rồi.
…
Trở về tẩm cung của Thiếu Chủ, lúc này hắn mới khai lò luyện khí, đem Ngũ Sắc Giới lấy ra sửa chữa.
Ba ngày sau, nhìn Ngũ Sắc Giới hoàn hảo vô hại trước mặt mình, hắn tương đối hài lòng, đang muốn tiến vào bên trong xem xét.
Chợt, trong lòng sinh ra cảm ứng bên phía Linh Giới Châu.
Vẻ mặt Lạc Nam hiện lên chút vui mừng, đem Ngũ Sắc Giới thu lại, đổi ý tiến vào Linh Giới Châu.
Vừa xuất hiện, một bóng hình xinh đẹp mang theo từng làn hương thơm ngát nhào vào trong lòng Lạc Nam ôm chặt, thanh âm dịu dàng trong trẻo như suối trong vang nhẹ bên tai:
“Sư phụ…”
“Nha đầu vất vả rồi…” Lạc Nam đánh giá thiếu nữ mắt ngọc mày ngài, dung nhan tinh xảo, má hồng răng trắng, mũi quỳnh môi đỏ trong lòng ngực.
Chỉ thấy nàng có tu vi Thiên Tôn, chỉ cần đem Tôn Lực chuyển hóa thành Đế Lực chắn chắn có thể thành Đế.
Mà trên thế gian này, nữ tử gọi Lạc Nam hai tiếng sư phụ không phải Tiểu Tiểu thì là ai?
Vì trường kỳ tu luyện trong Gia Tốc Trận, Tiểu Tiểu lúc này đã như thiếu nữ tuổi đôi mươi, tràn ngập khí tức thanh xuân tươi trẻ, ra vẻ nữ nhân ngọt ngào, thành thục hơn cả Đình Manh Manh.
Điểm đặc biệt nhất là mái tóc dài như thác nước chảy xuống lưng của nàng, một nửa bên trái là màu trắng tượng trưng cho sinh, một nửa bên phải là màu đen đại diện cho tử.
Tu luyện Sinh Tử Chuyển Luân Công, mái tóc của nàng vô thức đổi màu theo thuộc tính của công pháp, mang đến nét đẹp đặc biệt.
Cảm giác được quy mô trước ngực nàng tròn trịa đang ép sát lấy mình, Lạc Nam cố chút mất tự nhiên đem Tiểu Tiểu tách ra, sủng ái véo gò má của nàng:
“Ta rất tự hào về một đồ nhi xuất chúng…”
Trạng thái của Tiểu Tiểu lúc này nếu được phục dụng Bàn Đào Quả, tu vi thậm chí sẽ chạm đến ngưỡng cửa Đại Đế.
Trưởng thành nhanh chóng vô cùng, ngoại trừ lượng lớn tài nguyên mà Lạc Nam bồi dưỡng, Tiểu Tiểu cũng đã nỗ lực không ngừng.
Tử Yên và Phượng Nghi đều là nữ tử kiêu ngạo nhưng cũng không ngớt lời tán thưởng thiên phú và sự chăm chỉ của Tiểu Tiểu.
“Sư phụ, Tiểu Tiểu muốn đi dạo ngắm cảnh cùng ngươi…” Tiểu Tiểu kéo tay Lạc Nam cười duyên dáng.
Bế quan lâu như vậy, người nàng muốn ở cùng nhất chính là Lạc Nam.
“Tốt!” Lạc Nam mỉm cười, triệu hồi Tinh Không Long Mã chạy đến.
Hắn bế lấy Tiểu Tiểu theo kiểu công chúa ngồi lên lưng ngựa, ra hiệu cho nó chạy đi.
NGAO!
Tinh Không Long Mã ngạo nghễ gầm lên, mang Lạc Nam và Tiểu Tiểu dạo quanh trên bầu trời, ngắm nhìn khung cảnh hùng vĩ vô ngần của thế giới bên trong Linh Giới Châu.
Tiểu Tiểu nở nụ cười hạnh phúc tựa vào lòng sư phụ, đôi mắt đẹp say sưa ngắm nhìn cảnh vật bên dưới…
Qua hồi lâu sau, Tinh Không Long Mã mang theo hai người bay ngang đỉnh Thiên Sơn.
Chỉ thấy một thân ảnh mặc cung trang đen tuyền đang ngồi trên đỉnh núi, dáng vẻ mê người, dung nhan thành thục, khí chất quyến rũ như mật đào chín mộng.
Chính là Xích Tà.
Bất quá bộ dạng của Xích Tà lúc này đang rất bực bội, trong tay nàng cầm một tấm gương đồng cũ nát, hai mắt quan sát, lật qua lật lại, muốn khám phá huyền cơ bên trong.
Lạc Nam cười khổ lắc đầu, đây là gương đồng thần bí hắn đổi được của Huyền Y Đế Nữ trong Giao Dịch Nội Bộ, đến nay vẫn chưa rõ là cái quỷ gì.
Không ngờ Xích Tà lại kiên trì như vậy, lúc này vẫn còn muốn nghiên cứu.
Tấm gương đồng cũng thu hút ánh mắt của Tiểu Tiểu.
Chợt, toàn thân nàng rung động mạnh, hô hấp có chút dồn dập, giọng điệu run rẩy:
“Sư phụ…có thể nói vị tỷ tỷ kia cho ta mượn gương đồng hay không?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]