Chương trước
Chương sau
Người đến ngày càng đông hơn, từ thiên kiêu cho đến cường giả, nhưng không phải ai cũng muốn công khai lộ diện trước mặt đám đông.

Vẫn có vô số nhân vật ẩn nấp trong bóng tối, chờ đợi thời cơ hành động.

Ví như người của Cổ Việt Tộc, Thiên Địa Hội vẫn chưa thấy xuất hiện.

Lại ví như những nhân vật vượt qua cả Long Ngạo Thiên và Ma Long Vấn Thiên để đoạt lấy vị trí top 2 và top 1 Thiếu Đế Bảng.

Mà theo cường giả và thiên kiêu có mặt ngày càng nhiều, Lạc Nam hiểu điều này đối với bản thân mình càng thêm bất lợi.

Sự ảnh hưởng của nhân quả, là một kẻ ngược dòng luân hồi tìm về quá khứ, có bất kỳ tác động nào liên quan đến người ở đây cũng không phải chuyện tốt lành.

“Tùy cơ ứng biến vậy…” Lạc Nam trong lòng thở dài một tiếng.



Một ngày này…

OÀNH!

Một cổ gợn sóng vô hình êm ả bất chợt tràn lan ở vũ trụ.

Toàn bộ cường giả ngẩng cao đầu.

Chẳng biết từ bao giờ, một góc đại thụ lẳng lặng xuất hiện giữa tinh không, vị trí cách Tiên Ma Đế Giới còn chưa đến vài chục năm ánh sáng.

Sự xuất hiện của nó yên lặng đến cực điểm, không mang đến bất kỳ khí tức nào, cũng chẳng mang đến một chút động tĩnh, sợ rằng ngay cả Thiên Đế cấp cường giả cũng vô pháp cảm ứng.

Thế nhưng mà, vì Thiên Cơ Tông Chủ đã sớm tiên đoán, từng thời từng khắc đều có cường giả tuôn ra Thần Thức thăm dò bốn phương tám hướng xung quanh Tiên Ma Đế Giới.

Cho nên khi gốc đại thụ xuất hiện, cũng là lúc chúng cường giả đồng loạt sôi trào.

Tiên Ma hai giới điên cuồng phá không mà bay, nhắm về vị trí Đại Thụ lao vọt đến.

“Đại thúc, chúng ta cũng đi nha, thật là náo nhiệt!” Hàm Nhi tay cầm Tử Kiếm mà Lạc Nam tặng cho yêu thích không rời, hưng phấn đề nghị nói.

“Chậm đã…” Lạc Nam lắc đầu, chăm chú nói:

“Thần Thụ có linh, đến gần hay muộn nếu như vô duyên cũng không thể thu được thứ gì…”

“Cũng đúng!” Hàm Nhi gật gù tán thành.

Nếu như tìm đến sớm có thể được Luân Hồi Thụ tán thành, như vậy vị Thiên Cơ Tông Chủ kia cũng sẽ không bởi vì biết mình chẳng cùng Thần Thụ hữu duyên mà tuyên bố tin tức về nó.

Mặc dù không gấp, Lạc Nam vẫn cùng với Hàm Nhi chậm rãi tiến đến.

Hắn mở ra Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn, quan sát tình cảnh không xa.

Chỉ thấy một gốc đại thụ như đến từ ảo mộng, thân cây rộng lớn như cột chống trời, vô số tán cây xuyên thấu không gian, tạo cảm giác như chúng nó đang ở một chiều không gian khác, không thuộc về thế giới này.

Những phiến lá cây to lớn như từng tấm gương khổng lồ, bên trong phản chiếu các hình ảnh diễn ra ở quá khứ, tương lai, cực kỳ hỗn loạn, khó thể nắm bắt.

Luân Hồi Thụ toàn thân tỏa ra một màu trắng xóa huyền ảo, tạo cho người khác một cảm giác không chân thận, dù ngươi có đến sát bên nó, lại giống như đang ở một chiều thời không khác nhau, chỉ có thể nhìn mà không thể chạm.

“Hahaha, Luân Hồi Thụ sẽ là của ta!”

Một tên Bằng Ưng Tộc cường giả ỷ vào tốc độ kinh người, sãi cánh vươn dài ngàn dặm, gia tốc mà bay, tham lam hướng về Luân Hồi Thụ áp sát.

Nào ngờ vừa mới đến gần, một phiến lá cây Luân Hồi lóe sáng mà lên, trước mặt hắn bỗng nhiên hiện ra một cái lỗ hổng luân hồi.

Cường giả Bằng Ưng Tộc không kịp phản kháng, thân thể bị lỗ hổng luân hồi hút vào.

“Ngoe…ngoe…ngoe…ngoe…”

Đến khi tiến ra, đám đông kinh hoàng nhìn thấy cường giả Bằng Ưng Tộc đã trở thành một con chim non cất tiếng khóc chào đời, một thân thực lực Yêu Đế chẳng còn tồn tại.

Toàn trường rùng mình, âm thầm đổ mồ hôi lạnh, cũng may mình không hấp tấp như cường giả của Bằng Ưng Tộc, bằng không chết thế nào cũng không biết a.

Một đời cường giả rơi vào luân hồi, thoáng cái đã trở thành trẻ sơ sinh, quá mức kinh khủng.

“Ta không tin!”

Thảm trạng của một người chưa thể dập tắc lòng tham đang rực cháy.

Lại có một tên điên bước ra, đứng từ xa điều khiển Cương Thi khổng lồ băng qua không gian, muốn nhổ lấy Luân Hồi Thụ.

Là người của Thi Cổ Tộc trong Thất Tuyệt Cổ Tộc, tu vi Địa Đế, Cương Thi do hắn điều khiển cũng sánh ngang với Thể Đế Hậu Kỳ.

Nào ngờ, trong ánh mắt như muốn lồi ra của đám người, chỉ thấy Cương Thi khổng lồ khi chạm vào Luân Hồi Thụ lại xuyên thấu mà qua, dường như thứ mà nó bắt lấy chỉ là một hình chiếu ảo ảnh.

Nhưng mà, khi đám đông nhìn kỹ lại, mới phát hiện thật ra Luân Hồi Thụ vẫn luôn tọa trấn ở đó, chỉ có Cương Thi mới là thứ bị rơi vào một chiều không gian khác, sau đó chìm vào luân hồi vô tận, hóa thành đống tro cốt hoang tàn.

“Trả lại Cương Thi cho ta!” Cường giả Thi Cổ Tộc hai mắt muốn nứt, liều mạng lao đến Luân Hồi Thụ.

Hàng chục cái lỗ hổng Luân Hồi bỗng nhiên mở ra, bao vây lấy hắn.

Không hề ngoại lệ, cường giả Thi Cổ Tộc bị hút vào, sau đó lại rơi ra.

“Ụm bò, ụm bò, ụm bò…”

Thứ rơi ra là một con bò đang cất tiếng kêu ngây ngốc.

Toàn trường hãi hùng khiếp vía, hoảng sợ quá đỗi nhìn lấy Luân Hồi Thụ.

Nó không những có thể khiến người khác Luân Hồi, còn làm kẻ đó Luân Hồi thành súc sinh?

Quá mức kinh khủng.

“Ngu xuẩn!” Đế Tử của Thao Thiết Tộc cười lạnh khinh bỉ.

Đám người hài hước cười, tán đồng cách mỉa mai của Đế Tử Thao Thiết Tộc.

Thất Đại Thần Thụ, mỗi một loại đều có công năng riêng biệt của riêng mình, khiến toàn thể vũ trụ dù là Tiên giới hay Ma giới cũng phải xem trọng.

Nhưng trong bọn chúng, Luân Hồi Thụ lại là Thần Thụ được công nhận là có khả năng quỷ dị nhất, khó lường nhất, thâm ảo nhất.

Liên quan đến Luân Hồi, có thể ngao du Thời Không, dịch chuyển qua lại trong dòng sông lịch sử, xuyên toa tương lai.

Đây đều là những khả năng nghịch thiên mà Thiên Đế Cấp Cường Giả cũng vô pháp nắm giữ.

Nếu không phải Luân Hồi Thụ quá mức thần bí, lại thêm nó dù có thể mang theo người khác ngao du luân hồi nhưng không thể trợ giúp người đó tránh thoát ảnh hưởng của nhân quả và sự phản phệ của quy tắc vũ trụ, nên mới chỉ xếp hạng thứ tư mà thôi.

Dù sao xếp hạng Thần Thụ không phải dựa vào thực lực của nó, mà là dựa vào lợi ích mà nó có thể mang đến cho người sở hữu.

So với Thế Giới Thụ, Bất Tử Thụ và Tre Cổ Việt, lợi ích Luân Hồi Thụ mang đến có phần không bằng.

Nếu ngươi may mắn gặp những Thần Thụ khác, ngươi có thể bằng vào thực lực mạnh mẽ đoạt lấy chỗ tốt, hoặc chiếm giữ chúng nó.

Nhưng Luân Hồi Thụ thì khác, ngươi chỉ có thể thông qua khảo nghiệm mà nó đưa ra để được nó tán thành, bằng không thứ ngươi phải đối mặt sẽ là lực lượng Luân Hồi huyền bí, kết cục không khác hơn tên Yêu Đế của Bằng Ưng Tộc là bao.

Nghĩ đến đây, vô số người lấy lại bình tĩnh, dằn xuống lòng tham đang dâng trào của mình.

Trong số bọn hắn có rất nhiều kẻ mang tâm tình cầu may mà đến, với hy vọng dù không đạt được Luân Hồi Thụ, chỉ cần đạt được một phiến lá cây hay nhờ đó rèn luyện tâm cảnh, lĩnh hội thần thông, đã là diễm phúc khó cầu.

“Tham kiến Luân Hồi Thụ tiền bối!”

Mà lúc này, một ông lão râu tóc bạc trắng bước lên, hướng về Luân Hồi Thụ cung kính cuối đầu.

Toàn trường vô thức đứng tách ra, bởi vì bọn hắn biết ông lão này là một vị trưởng lão đức cao vọng trọng của Thiên Địa Hội.

Không ngờ ngay cả Trưởng Lão Thiên Địa Hội cũng phải xưng Luân Hồi Thụ một tiếng tiền bối, có thể thấy nó đã tồn tại lâu đời đến mức nào.

“Hừ, Thiên Cơ Tông Chủ dám thăm dò thiên cơ, dò xét tin tức của lão thụ, ngươi không sợ bộ xương già của mình chỉ còn là cát bụi sao?”

Một thanh âm cực kỳ quái dị từ trên thân Luân Hồi Thụ phát ra, nghe qua tưởng như âm giọng khàn khàn đục ngầu của một ông lão, nhưng nghe thêm lần nữa lại giống như tiếng nói trong trẻo thanh thót của một đứa bé.

Bất quá Luân Hồi Thụ vậy mà chẳng thèm đếm xỉa đến Trưởng Lão của Thiên Địa Hội, ngược lại oán trách trực tiếp Thiên Cơ Tông Chủ, kẻ đã khiến tung tích của nó bại lộ.

Luân Hồi Thụ thật sự không vui.

Nó vốn thích rong chơi thời không, xuyên toa quá khứ vị lai, trôi nổi theo dòng chảy luân hồi một cách ngẫu hứng.

Nếu như có người hữu duyên tình cờ gặp nó, nó không ngại tạo cơ hội để kẻ hữu duyên đó đạt được chỗ tốt nhất định từ mình.

Nhưng lần này, thời gian và địa điểm nó hiện thế lại bị Thiên Cơ Tông Chủ công bố, dẫn đến gần như toàn bộ vũ trụ vây xem, nó làm sao không tức giận?

Trước lời chất vấn của Luân Hồi Thụ, một giọng điệu già nua pha lẫn ôn hòa truyền âm đáp, thanh âm chỉ có Luân Hồi Thụ là nghe thấy được:

“Luân Hồi Tiền Bối thứ tội, ta làm như vậy thực chất là có khổ tâm!”

“Nói đi!” Luân Hồi Thụ cũng kiên nhẫn truyền âm đáp lại.

Nó đương nhiên biết Thiên Cơ Tông Chủ là có nỗi khổ tâm, bằng không cũng chẳng chấp nhận tiêu hao gần sạch tuổi thọ, gánh vác phản phệ nặng nề để bói ra tung tích của nó.

“Tiền bối đã biết…” Thiên Cơ Tông Chủ thở dài:

“Tương lai đại kiếp nặng nề, ta chỉ muốn góp một phần sức mọn gia tăng chút thực lực tổng thể cho tu sĩ của phiến vũ trụ này…”

“Mà tiền bối lại là tồn tại có thể mang đến tiến bộ to lớn cho bọn hắn…”

“Vì lẽ đó mạo muội tự chủ trương, để tất cả bọn hắn tìm đến tiền bối, tiếp nhận cơ duyên!”

“Haha, ngươi xem bổn lão thụ là công cụ tu luyện cho bọn hắn?” Luân Hồi Thụ giận quá hóa cười, chỉ là bên trong thanh âm đã không còn ý trách móc.

“Tiền bối thứ tội!” Thiên Cơ Tông Chủ kính cẩn đáp: “Mạng này tùy thời nguyện làm một đống tro cốt dưới thân tiền bối để bù đắp lỗi lầm!”

Luân Hồi Thụ không thèm đáp trả.

Thật ra, đối với hành vi cao thượng của Thiên Cơ Tông Chủ, nó cảm thấy nể phục.

Âm thầm lặng lẽ hy sinh, không để bất kỳ ai biết được động cơ và mục đích, thực chất là muốn mượn nhờ khả năng của nó để ban phát cơ duyên, gia tăng thực lực tổng thể cho tất cả những kẻ đang có mặt ở nơi này.

Hành vi như vậy đáng giá được ghi vào sử sách để muôn đời hậu nhân kính ngưỡng.

Đáng tiếc, thiên cơ bất khả lộ…

“Tiểu Cơ a Tiểu Cơ, bổn lão thụ tán thưởng lòng dạ của ngươi…” Luân Hồi Thụ cảm khái trong lòng:

“Nhưng để đạt được cơ duyên của ta, không phải ai cũng đủ tư cách, sợ rằng sẽ khiến ngươi thất vọng rồi!”

Nghĩ đến đây, nó quyết tâm…

ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM…

Lực lượng bạo phát đến cực điểm.

Trong ánh mắt kinh dị của đám người, chỉ thấy Luân Hồi Thụ cấp tốc biến lớn, biến lớn, biến lớn…

Chỉ thoáng chốc, lấy gốc cây làm trung tâm, vô số tán cây, lá cây vươn dài bao phủ một vùng tinh không vô tận, màu trắng kỳ vĩ chói lọi giữa màn đêm, ngay cả dãy ngân hà và các vì tinh tú cũng trở nên ảm đạm thất sắc.

Trong lúc đám người vẫn chưa hiểu ra sao, Luân Hồi Thụ thản nhiên mở miệng tuyên bố:

“Nếu đã xuất thế, bổn lão thụ không ngại phân phát cơ duyên!”

“Chỉ cần ngồi dưới phạm vi tán cây của ta che đậy, các ngươi có thể linh hồn xuất khiếu, ngộ nhập luân hồi, rèn luyện tâm cảnh, gia tăng khả năng lĩnh ngộ, sáng tạo các loại công pháp, hồn kỹ, thần thông, bí thuật…”

Đám người nghe xong, ánh mắt cả đám trở nên đỏ ngầu, thèm thuồng đến cực điểm.

“Nhưng…” Luân Hồi Thụ nhấn mạnh nói tiếp:

“Tán cây của bổn lão thụ chỉ có thể che đậy ba ngàn người, các ngươi ở đây số lượng có đến vài chục vạn, vì lẽ đó cần phải tranh đấu và đào thải lẫn nhau để tiến vào bên trong!”

“Đặc biệt, càng tiến vào sâu bên trong tán cây, càng tiếp cận với gốc cây, lợi ích các ngươi nhận được sẽ càng nhiều…”

“Dựa vào biểu hiện của các ngươi, bổn lão thụ sẽ ban tặng thêm phần thưởng tùy theo tâm tình, như lá cây, cành cây…”

“Chỉ có một người duy nhất được phép ngồi trực tiếp dưới gốc cây của bổn lão thụ!”

“Kẻ nào thành công chiếm giữ vị trí đó, ngoài lợi ích mà ngươi lĩnh ngộ được, bổn lão thụ còn đặc biệt hỗ trợ ngươi hoàn thành một chuyện trong khả năng của mình!”

Lời của Luân Hồi Thụ vừa dứt, hô hấp toàn trường đã trở nên dồn dập đến cực điểm, ánh mắt đám người lập tức tỏa ra địch ý nhìn lấy nhau.

Hiển nhiên trong giai đoạn tới, tất cả bọn hắn đều là đối thủ.

Để đạt được cơ duyên của Luân Hồi Thụ, chỉ có thể đem đối thủ đào thải.

Lạc Nam lẳng lặng nghe, cuối cùng hít sâu một hơi, trong lòng kiên định:

“Để trở về hiện thực, vị trí dưới gốc cây, ta chắc chắn phải được!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.