Chương trước
Chương sau
Tại ao hồ trong veo nằm ở một góc Dược Viên, nước hồ lấp lánh thất thải quang mang, bên trên có cầu vòng vắt ngang vô cùng mỹ lệ…

Nhưng Lạc Nam lúc này không có tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp, toàn bộ chú ý lực của hắn rơi vào vật nằm ở trung tâm bên dưới đáy hồ.

Chính vật này đã khiến toàn bộ hồ nước trở nên dào dạt Hồn Lực, khí tức của nó tỏa ra làm từng giọt nước vốn cực kỳ bình thường trở thành tài nguyên tu hồn có giá trị.

Lạc Nam có cảm giác, mỗi một giọt nước hồ lúc này thậm chí có thể trợ giúp Hồn Tu chữa trị, thanh lộc linh hồn…mặc dù kém báo vật trời sinh như Tẩy Hồn Thủy, nhưng cũng không tệ chút nào.

Tất cả đều do vật thần dị kia mang lại.

Đó là một đóa hoa sen năm cánh trong suốt cao quý và tinh khiết, mỗi một cánh sen ẩn chứa nguồn Hồn Lực dồi dào khó thể hình dung, lại cực kỳ quen thuộc đối với bản thân Lạc Nam.

“Ôn Hồn Liên…”

Lạc Nam hai mắt hiện lên vẻ nóng bỏng.

Ôn Hồn Liên là một trong những vật theo hắn từ rất sớm, cách lần tiến hóa gần nhất của nó đã là rất lâu về trước khi hắn vừa mới phi thăng Tiên Giới không lâu.

Hiện tại Ôn Hồn Liên của hắn đã đạt đến bảy cánh, nếu có thêm gốc Ôn Hồn Liên năm cánh của Tru Tiên Điện này dung hợp, chắc chắn có thể tiếp tục tiến hóa thêm một lần nữa, gia tăng tu vi Linh Hồn.

Nói đi cũng phải nói lại, Tru Tiên Điện quả nhiên nội tình thâm hậu, ngay cả kỳ vật hiếm có như Ôn Hồn Liên cũng sở hữu.

Nhờ có Thấu Thị Vạn Lý, Lạc Nam đứng ở khoảng cách rất xa đã phát hiện sự tồn tại của Ôn Hồn Liên, mà thần thức của vị Đại Ma Đế cấp cường giả đang canh giữ nó lại chưa thể phát hiện được sự tồn tại của hắn.

Khoảng cách càng xa, thi triển Hiểm Thâu Bí Thủ càng tiêu hao Hồn Lực.

Bất quá vì Ôn Hồn Liên có thể tiến hóa, Lạc Nam không ngại trả giá.

Hít sâu một hơi, Hồn Lực của hắn điên cuồng tuôn ra, hình thành một bàn tay vô hình xuyên thấu tầng tầng không gian, nhắm đến hồ nước trong veo mà đến.

Thần thức của vị Đại Ma Đế kia quét ngang vậy mà chẳng hề phát hiện sự tồn tại của Hiểm Thâu Bí Thủ.

Bất quá rất nhanh, một thanh âm phẫn nộ rít gào vang vọng:

“Khốn kiếp, là kẻ nào trộm mất Ôn Hồn Liên dưới mắt Bổn Đế?”

Tiếng quát vừa dứt, một tên lão già lưng còng mang theo uy thế cuồn cuộn lao đến giữa hồ, nhìn thấy góc hoa sen tinh khiết đã biến mất, hai mắt như muốn lòi ra ngoài, sắc mặt âm trầm đến cực điểm.

VÈO VÈO VÈO VÈO…

Trước tiếng rống phẫn nộ của hắn, vô số cường giả canh giữ bên trong Dược Viên bị kinh động, các luồng Thần Thức ầm ầm tỏa ra, nhao nhao quét ngang quét dọc.

Nhưng có một điểm chung, bọn hắn không hề rời khỏi vị trí canh giữ của mình.

Hiển nhiên đã được huấn luyện nghiêm ngặt, thủ vững vị trí, dù những nơi khác có xảy ra động tĩnh gì cũng không thể hoảng loạn, tránh bị kẻ trộm thừa cơ trộm tiếp vật phẩm ở địa bàn của mình.

ẦM ẦM ẦM ẦM…

Vô số luồng Thần Thức bao phủ, vậy mà lại hình thành một mạng lưới khổng lồ như thiên la địa vọng, liên kết với nhau phong tỏa khắp Dược Viên, một con ruồi cũng không để lọt.

ĐÙNG!

Dược Viên oanh động, Trận Pháp cự đại bao trùm bốn phương tám hướng, ngăn cản tất cả lối ra vào, nội bất xuất…ngoại bất nhập.

Rất nhanh, bọn hắn phát hiện sự tồn tại của Lạc Nam đứng cách vị trí Ôn Hồn Liên một khoảng cách xa, nhưng lại là gần nhất so với những người khác không phận sự bên trong Dược Viên này.

Lạc Nam biểu lộ bình tĩnh, dù gì mình hiện nay cũng là Đế Tử của Tru Tiên Điện, chỉ cần không có bằng chứng, ai cũng chẳng thể kết tội được mình.

“Chấn Hào Đế Tử, Thiên Nhi Đế Nữ, Thiếu Chủ…”

Có âm thanh nghiêm nghị đọc lên ba cái tên, một vị nam tử trung niên xuất hiện giữa hư không, ánh mắt khóa chặt lấy ba nhân vật không phận sự nhưng lại có mặt bên trong Dược Viên lúc này.

Lạc Nam nghe vậy giật mình, không ngờ đến ngoại trừ mình ra…vẫn có hai người khác của Tru Tiên Điện tiến vào bên trong Dược Viên.

Nam tử trung niên hít sâu một hơi, ánh mắt lấp lóe nói:

“Mời ba vị đến gặp mặt Bổn Đế, Dược Viên vừa bị mất trộm, cần phải điều tra cho ra lẽ!”

“Dược Viên bị trộm? làm sao có thể?” Lạc Nam vẻ mặt hoảng sợ kinh hô thành tiếng, chủ động hướng về nam tử trung niên bay đến…

Lúc này nếu không phối hợp sẽ dễ bị người khác nghi ngờ, huống hồ hắn cũng nhận ra thân phận của nam tử trung niên này.

Đại đệ tử của Dược Trưởng Lão, Địa Đan Đế - Dược Dương, sư huynh của Dược Bắc.

Cũng là một Luyện Đan Sư nổi danh của Tru Tiên Điện, Dược Dương có thân phận và địa vị rất cao, ít nhất Chấn Hào là không thể sánh bằng.

Ngoại trừ Dược Trưởng Lão, Dược Dương là người có địa vị cao nhất trong Dược Viên, hắn cũng là một trong các cường giả canh giữ Lập Ma Thụ.

Lạc Nam bay về hướng Dược Dương, đã phát hiện đứng bên cạnh hắn còn có hai nam một nữ.

Hai nam gồm có một lão già là vị Đại Ma Đế canh giữ Ôn Hồn Liên vừa rồi, nam nhân còn lại là một tên thanh niên trẻ tuổi có diện mạo tuấn lãng, nhưng Lạc Nam giật mình phát hiện tên này vậy mà có tu vi Địa Đế, hơn nữa khí tức thâm thúy mênh mông như biển rộng, chắc chắn là nhân vật thuộc tầng lớp tuyệt thế thiên kiêu.

Nữ nhân duy nhất bề ngoài tầm trên hai mươi tuổi, mang khăn che mặt, lộ ra một đôi mắt sáng như sao trời, tóc dài chảy xuống eo thon như thác, khí chất ung dung trang nhã, tạo cảm giác dễ chịu cho người ở gần.

Dựa vào trí nhớ của Chấn Hào, Lạc Nam âm thầm chép miệng.

Bởi vì tên thanh niên trẻ tuổi có tu vi Địa Đế chính là Thiếu Chủ của Tru Tiên Điện, nhi tử của Tru Tiên Điện Chủ, thân phận cao hơn Chấn Hào không biết bao nhiêu lần, có thể xem là nhân vật thủ lĩnh của thiên tài Tru Tiên Điện.

Mà nữ nhân xinh đẹp trang nhã lại là đệ tử của Nhị Trưởng Lão, Thiên Nhi Đế Nữ…là thiên tài cùng thời với Chấn Hào, tuy nhiên xếp hạng trên Thiếu Đế Bảng ở thế hệ đó cao hơn Chấn Hào đến vài bậc.

Trừ lão già Đại Ma Đế ra, bất kỳ ai ở đây đều có quyền lực hơn Chấn Hào.

“Gặp qua Thiếu Chủ, gặp qua Dược Dương sư huynh, gặp qua Thiên Nhi sư tỷ…”

Lạc Nam nhập vai rất tốt, sắc mặt hiện lên một tia e dè, hướng mấy người chắp tay chào hỏi.

Tru Tiên Thiếu Chủ không thèm để ý đến hắn, một đôi mắt từ đầu đến cuối vẫn luôn khép hờ, dường như xem vạn vật xung quanh là không khí.

Thiên Nhi Đế Nữ lạnh nhạt liếc hắn rồi nhẹ gật đầu, cũng chẳng lên tiếng.

Chỉ có Dược Dương là lạnh lùng vào thẳng chính đề:

“Chấn Hào ngươi tiến vào Dược Viên làm cái gì? Đích thân Điện Chủ đã có lệnh…Dược Viên chỉ tiếp nhận người có phận sự!”

Lạc Nam trong lòng cười lạnh, ngoài mặt đổ mồ hôi, đem lý do đã chuẩn bị sẳn nói lại một lần.

Nghe hắn nói là do Dược Bắc mang vào, gân xanh trên trán Dược Dương nổi cộm lên, gầm thét:

“Dược Bắc!”

“Đại sư huynh!” Dược Bắc núp ở một bên xém chút tè ra quần, vội vàng chạy đến.

“Hỗn trướng!” Dược Dương tát thẳng vào mặt hắn gầm thét: “Ai cho ngươi tự ý mang người vào Dược Viên?”

Dược Bắc rùng mình, lắp ba lắp bắp nói: “Chấn Hào cũng không phải người ngoài, hắn muốn tìm thiên tài địa bảo tặng cho Ma Đế, lại thêm muốn đổi Trọng Mạch Thảo và Phục Điền Đan để cứu trị đệ đệ!”

Nói xong, Dược Bắc nhanh chóng nhét Trọng Mạch Thảo và Phục Điền Đan vào tay Lạc Nam như để chứng minh lời mình nói là đúng.

“Hừ!” Dược Dương lạnh lùng nhìn tình cảnh này, chất vất:

“Cũng may thứ mất đi là Ôn Hồn Liên, nếu đổi lại là Lập Ma Thụ hay Phục Sinh Nhi Sâm, ngươi gánh nổi không?”

Dược Bắc xém chút ngã quỵ, vuốt mồ hôi lạnh trên trán, thầm nghĩ nếu thật sự mất mấy thứ đó, đừng nói là mạng nhỏ của ta, ngay cả sư phụ cũng không gánh nổi lửa giận của Điện Chủ và các vị Nguyên Lão a.

“Ôn Hồn Liên?” Vốn trầm mặc ít nói, Tru Tiên Thiếu Chủ bất chợt nhíu mày, không hài lòng nhìn Dược Dương hỏi:

“Chỉ vì một góc Ôn Hồn Liên mà ngươi gọi ta đến đây?”

Không khí lạnh lẽo xuống, Dược Dương vốn đang hùng hùng hổ hổ lập tức như mèo bị giẫm đuôi, sắc mặt nịnh nọt lấy lòng nói:

“Thiếu Chủ bớt giận, bởi vì Ôn Hồn Liên bị mất vừa lúc các vị có mặt ở đây, vì thế ta mới…”

“Đủ!” Tru Tiên Thiếu Chủ khoác tay: “Ngươi bị ngu sao? nếu bổn Thiếu Chủ muốn, trực tiếp nói sư phụ của ngươi đưa, còn cần phải trộm sao?”

“Thiếu Chủ nói chí phải!” Dược Dương cùng Dược Bắc rặn ra nụ cười làm lành.

“Hừ, thật là mất thời gian!” Tru Tiên Thiếu Chủ hừ lạnh một tiếng, thân pháp triển khai hóa thành ảo ảnh biến mất ngay tại chỗ, chỉ còn lại tiếng nói bá đạo lưu lại trong không gian:

“Bổn Thiếu Chủ lần này lấy một trăm Lập Ma Quả!”

Đám người hai mặt nhìn nhau, Lạc Nam trong lòng cảm khái…quả nhiên là con ông cháu cha chính hiệu a.

Tru Tiên Thiếu Chủ này rất cuồng, nhưng thật sự có tư cách để cuồng.

“Điền Hộ Pháp, ngươi nói đi…quá trình Ôn Hồn Liên biến mất như thế nào!” Đợi Tru Tiên Thiếu Chủ đi mất, Dược Dương quay sang lão già canh giữ Ôn Hồn Liên trầm giọng.

“Lão phu không biết a…” Điền Hộ Pháp sắc mặt tái xanh đáp: “Rõ ràng Thần Thức của ta vừa đảo qua vẫn còn nguyên vẹn, nhưng khi vừa quét đến một lần nữa thì Ôn Hồn Liên đã không cánh mà bay…”

“Quỷ dị như thế sao?” Dược Dương nhíu mày.

Có thể ở trước mặt một vị Đại Đế giở ra thủ đoạn khó lường như vậy, Chấn Hào và Thiên Nhi cũng chỉ là Đại Đế mà thôi, còn chưa đủ khả năng làm được…

“Chẳng lẽ là Thiếu Chủ…” Dược Bắc lén lút thấp thởm nói.

“Câm miệng!” Dược Dương giận dữ cắt ngang.

Thật ra trong lòng hắn cũng cho rằng chín phần mười là do Thiếu Chủ ra tay.

Ai cũng biết, Thiếu Chủ là Hồn, Thể và Ma tam tu…trong khi đó Chấn Hào hay Thiên Nhi cũng chẳng phải Hồn Tu, lấy Ôn Hồn Liên cũng vô dụng, không có động cơ để mạo hiểm lớn như vậy.

Chẳng qua Thiếu Chủ làm người bá đạo ngông nghênh, dù thật sự có do hắn lấy trộm, bọn hắn cũng chỉ có thể giả vờ mở một mắt, nhắm một mắt xem như không biết.

“Hai vị Đế Nữ và Đế Tử cảm phiền giao ra Nhẫn Trữ Vật cũng như Không Gian Pháp Bảo cho chúng ta kiểm tra!” Dược Dương lúc này lại lên tiếng yêu cầu Thiên Nhi và Lạc Nam.

Hiển nhiên dù lớn mật suy đoán được thủ phạm, nhưng Dược Dương vẫn vô cùng cẩn thận truy xét đến cùng, ánh mắt khóa chặt Lạc Nam và Thiên Nhi Đế Nữ như muốn đem hai người nhìn thấu.

“Dò xét Nhẫn Trữ Vật?” Thiên Nhi Đế Nữ chau lấy đôi mày liễu, Nhẫn Trữ Vật là nơi cất chứa không ít vật dụng riêng tư của nữ nhân, làm sao có thể tùy tiện đưa nam nhân dò xét?

“Hừ, các vị hoài nghi chúng ta, nhưng tại sao không hoài nghi chính người bên trong Dược Viên của các vị?” Lạc Nam cũng bày tỏ thái độ khó chịu.

Cái gì cũng y theo lời Dược Dương mà làm khó tránh khỏi quá mức nhu nhược, dễ dàng bị đối phương nghi ngờ…

Quả nhiên nhìn thấy Thiên Nhi và Chấn Hào kháng cự, Dược Dương trong lòng âm thầm gật đầu, nếu hai người này đường đường là Đế Tử và Đế Nữ mà hắn nói gì cũng làm theo mới là điều kỳ quái.

Nghĩ đến đây, Dược Dương nghiêm nghị nói: “Các vị yên tâm, chúng ta trước tiên điều tra các vị, sau đó mới đến lượt tất cả thành viên bên trong Dược Viên, thậm chí ngay cả ta cũng sẽ được đích thân sư phụ điều tra!”

“Dò xét Nhẫn Trữ Vật và Không Gian Pháp Bảo chỉ là muốn chứng minh các vị trong sạch, tuyệt đối không có ý mạo phạm…”

“Thôi được rồi…” Lạc Nam nhún vai, ý vị thâm trường nói: “Trong lòng các sư huynh cũng đã đoán được thủ phạm là ai, ta phối hợp một chút vậy…”

“Có những thứ trong lòng hiểu là được, không cần thiết phải nói ra!” Dược Dương nhìn hắn, tiếp nhận Nhẫn Trữ Vật mà Lạc Nam đưa qua.

Thần thức tiến vào, âm thầm gật gù…

Trong nhẫn của Chấn Hào có vài kiện Đế Cấp Pháp Bảo, Phù Chú, hơn năm cái mỏ Ma Thạch, đều là những thứ xuất sứ từ Tru Tiên Điện, ngoài ra còn một ít vật phẩm khác có giá trị không tệ, xem ra là vật phẩm riêng của Chấn Hào thu hoạch từ bên ngoài, nhưng tuyệt nhiên không có Ôn Hồn Liên.

Chấn Hào không có Không Gian Pháp Bảo, vì thế chỉ kiểm qua Nhẫn Trữ Vật…Dược Dương đã tin rằng Chấn Hào vô can.

Huống hồ thiên tài địa bảo như Ôn Hồn Liên không phải Không Gian Pháp Bảo bình thường có thể che giấu.

Ném trả Nhẫn Trữ Vật cho Lạc Nam, Dược Dương nhìn sang Dược Bắc phân phó:

“Tiễn Chấn Hào Đế Tử ra ngoài!”

Lạc Nam trong lòng bĩu môi, nói là tiễn ta…rõ ràng là đuổi.

Bất quá lần này thu hoạch không tệ, Lạc Nam cũng mặc kệ Thiên Nhi Đế Nữ và Dược Dương, theo chân Dược Bắc rời đi.

Trên đường ra ngoài, hắn cảm thán nói: “Thiếu Chủ thật khiến người khác phải hâm mộ a, quyền lực quá lớn!”

“Xuỵt!” Dược Bắc vội vàng đưa tay lên miệng, nhỏ giọng nói: “Thiếu Chủ chính là chủ nhân tương lai của Tru Tiên Điện, chúng ta không nên nghị luận về hắn!”

“Chỉ bất quá lần này mất đi Ôn Hồn Liên, các vị tính sao?” Lạc Nam nghiêm túc hỏi.

Dược Bắc nghe vậy thở dài tiếc hận: “Chỉ có thể tìm người chết thay!”

“Nghiêm trọng như vậy?” Lạc Nam kinh ngạc.

“Gốc Ôn Hồn Liên đó là vật phẩm đội khai thác của Tru Tiên Điện phát hiện cách đây ba tháng, sư phụ của ta vốn dự định bồi dưỡng nó thành Ôn Hồn Liên Chín Cánh sẽ tặng cho một vị Nguyên Lão tu vi Thiên Hồn Đế, nào ngờ…” Dược Bắc lắc đầu:

“Lửa giận của Sư Phụ sẽ rất lớn, không có người chết để hả giận là không được!”

Lạc Nam nghe vậy bừng tỉnh, chẳng trách hắn thắc mắc với nội tình của Tru Tiên Điện vì sao Ôn Hồn Liên chỉ mới được có năm cánh, thì ra là mới đạt được không lâu, đang bồi dưỡng để lên chín cánh, quả nhiên giàu chảy mỡ a.

“Cũng khổ cho các vị sư huynh…” Lạc Nam vỗ vỗ vai Dược Bắc đầy đồng cảm.

“Không nói tiếp chuyện này…” Dược Bắc khoác tay hỏi:

“Ngươi đã tìm thấy vật gì để dâng cho Ma Đế chưa? Với số Tru Tiên Điểm còn lại của ngươi, có thể đổi được kha khá thứ không tệ…”

“Toàn bộ đổi thành Lập Ma Quả đi!” Lạc Nam mỉm cười.

Tru Tiên Điểm chính là đồ chùa mà Chấn Hào cho mượn, không sài cho hết sạch hắn là kẻ ngu ngốc.

“Được!” Dược Bắc thoải mái gật đầu, có chút áy náy nói: “Chỉ là lúc này không thể mang ngươi tiến vào, ở bên ngoài chờ đợi đi!”

“Ta hiểu mà, được vào Dược Viên kiến thức một phen đã là tam sinh hữu hạnh!” Lạc Nam sắc mặt cảm kích.

Dược Bắc trong lòng thầm khen Chấn Hào quả nhiên biết cách làm người, chẳng trách được Tam Trưởng Lão ưa thích.

Thế là hắn thu lấy sạch sẽ Tru Tiên Điểm, đi vào quy đổi thành Lập Ma Quả giao cho Lạc Nam.

Tổng cộng có được 7 quả.

Lạc Nam trong lòng vui vẻ, đang muốn cáo từ…đã nghe Huyền Hộ Pháp thông qua bí pháp truyền âm:

“Đế Tử, Tam Trưởng Lão muốn gặp ngươi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.