Chương trước
Chương sau
Lời nói của Vô Lượng Quân khiến sắc mặt của vô số tu sĩ Tiểu Tiên giới trở nên cực kỳ khó coi…

Bọn hắn trăm cay ngàn đắng đến tận hạch tâm bí cảnh, cũng chẳng cầu may mắn nhận được truyền thừa của cường giả…chỉ mong nhận được chút chỗ tốt như bộ phận trên người Yêu Vương đã là hài lòng lắm rồi.

Vậy mà đám thiên tài Trung Tiên Giới chẳng những bao vây đem khu vực hạch tâm xem là của riêng, vậy mà còn mở miệng muốn đuổi bọn hắn rời đi trong vòng mười phút, nếu không sẽ bị giết chết…thật sự bá đạo không biên giới.

Những người ở đây ai chẳng phải thiên tài bậc nhất của các Tiểu Tiên Giới, bọn hắn đều có lòng kiêu ngạo của riêng mình, bị lấn lướt quá mức làm sao có thể chịu đựng?

“Vô Lượng Quân…bí cảnh này không phải của nhà các ngươi, đừng ỷ mình là thiên tài Vương Cấp Thế Lực mà không xem ai ra gì!” Một tên thanh niên diện mạo anh tuấn đứng ra rống giận, sắc mặt đỏ bừng…thân thể rung rẩy vì tức giận.

“Ồ? Ngươi là ai?” Vô Lượng Quân cười nhạt, thản nhiên mở miệng hỏi.

“Hừ, ta là Mộc Định…đến từ Mộc Chân Tông thuộc Sơn Lâm Tiên Tinh!” Thanh niên anh tuấn ngạo nghễ giới thiệu.

Nghe hắn nói xong…không ít người xì xào bàn tán…Sơn Lâm Tiên Tinh là một Tiểu Tiên Giới khá nổi tiếng, có đến 12 vị Ngọc Tiên Viên Mãn tọa trấn, mà Mộc Chân Tông sở hữu bên trong đó 4 vị, có thể xem là đỉnh cấp bên trong Ngọc Cấp thế lực.

Mộc Định là đệ nhất thiên tài của Mộc Chân Tông…con trai của Đại Trưởng Lão, nghe nói là hạt giống được kỳ vọng trong Tuyển Tử Đại Hội lần này.

Vậy mà giờ đây Tuyển Tử Đại Hội vẫn chưa bắt đầu, Mộc Định đã đứng ra phản kháng Vô Lượng Quân, cũng xem như kẻ có lòng tự tôn.

“Mộc Chân Tông? Thứ đồ vật gì? Các ngươi biết không?” Vô Lượng Quân ngoáy ngoáy lỗ tay, quay sang đôi huynh đệ song sinh đứng bên cạnh mình hỏi.

“Chưa từng nghe qua, quá mức vô danh tiểu tốt!” Đôi huynh đệ song sinh cười ha hả đáp.

“Haha, nghe thấy chưa? Mộc Chân Tông là thứ đồ gì…cũng dám ở trước mặt chất vấn?” Vô Lượng Quân khiêu khích nhìn Mộc Định, ánh mắt như nhìn một thằng ngốc.

“Khốn kiếp…để Mộc Định ta chứng minh cho các ngươi thấy, Mộc Chân Tông có thể chết không thể nhục!”

Mộc Định ngửa đầu lên trời gào thét, vô tận Mộc hệ Tiên Lực cấp tốc triển khai, thân thể nhảy vọt lên bầu trời, nghiêm nghị quát:

“Đại Lâm Chưởng!”

Mộc Định hai tay nâng lên…vô số Mộc hệ Tiên Lực ở sau lưng hắn hình thành một cái đại chưởng bằng gỗ khủng bố dị thường, nặng nề rậm rạp như rừng lớn…uy áp cuồn cuộn che đậy cả vùng trời.

“Vũ Kỹ chấn Tông của Mộc Chân Tông – Đại Lâm Chưởng!”

Không ít người có kiến thức nhìn thấy Mộc Định dùng một chưởng này, sắc mặt cả đám trở nên ngưng trọng.

Đại Lâm Chưởng chính là Vũ Kỹ Ngọc Cấp Cực Phẩm…do một Ất Tiên Viên Mãn như Mộc Định thi triển ẩn chứa được một nửa tinh túy bên trong, hết sức kinh người.

“Trấn cho ta!” Mộc Định lạnh lùng quát, bàn tay hạ xuống…

ẦM ẦM ẦM…

Đại Lâm Chưởng che phủ bầu trời, nặng nề trấn áp xuống đầu Vô Lượng Quân đang ung dung đứng đó…

“Hừ…không biết tự lượng sức mình!” Vô Lượng Quân sắc mặt trầm xuống hừ nói:

“Ở trước mặt ta chống được ba chiêu…bố thí cho ngươi vào hạch tâm bí cảnh!”

“Đừng quá cuồng vọng!” Mộc Định nghe vậy chẳng những không chút vui mừng, trái lại càng thêm phẫn nộ, Vô Lượng Quân quá mức khinh thường hắn.

Không chút do dự, Đại Lâm Chưởng đã nện thẳng xuống đầu Vô Lượng Quân…

“Vương Cấp Trung Phẩm Vũ Kỹ - Vô Lượng Quyền!”

Vô Lượng Quân nhếch miệng cười nhạt, hai cánh tay nhẹ nhàng nâng lên…

Trong khoảnh khắc đó, Thủy Tiên Lực ầm ầm vận chuyển…nhanh chóng tụ hội bên trên bầu trời, tạo thành vô số quyền kình dữ tợn, số lượng nhiều đến mức không đếm được…đúng với cái tên “vô lượng” của nó chính là chẳng thể đo lường…

Vô Lượng Quân sắc mặt ngạo nghễ, hai tay dùng lực đấm ra…

OÀNH OÀNH OÀNH OÀNH OÀNH…

Vô Lượng Quyền như đạn pháo liên miên bất tuyệt, phô thiên cái địa trực diện đấm vào Đại Lâm Chưởng…

RĂNG RẮC…RĂNG RẮC…RĂNG RẮC…

Trước vô số quyền kình công phá và oanh tạc, Đại Lâm Chưởng như rừng cây đổ nát, từng mảnh gỗ vụn nát bấy tung bay khắp bầu trời…

Trong ánh mắt không dám tin tưởng của Mộc Định…Đại Lâm Chưởng mạnh mẽ của hắn bị nghiền thành gỗ vụn, mà Vô Lượng Quyền vẫn điên cuồng oanh tạc mà đến thân thể hắn, không có dấu hiệu thu lại…

“Cổ Lâm Thủ Hộ!”

Mộc Định hai tay kết ấn, Mộc Hệ Tiên Khí cấp tốc kết tụ…tạo thành một mảnh rừng già với từng tòa cổ thụ che trời tầng tầng lớp lớp, đem thân thể hắn ẩn sâu vào bên trong, bảo hộ khắp bốn phương tám hướng.

“Nát đi…khu rừng rách nát!”

Vô Lượng Quân lạnh lùng cười lạnh, Vô Lượng Quyền kình liên miên bất tuyệt đấm ra, quyền pháp lít nha lít nhít khắp trời, điên cuồng công phá khu rừng già do Mộc Định ngưng tụ…

Trước sự oanh tạc nối liền không dứt của Vô Lượng Quyền, Cổ Lâm Thủ Hộ của Mộc Định dù là vũ kỹ phòng ngự vẫn đi theo số phận của Đại Lâm Chưởng…toàn diện bị nghiền nát thành vụn cây…

“Phốc!”

Mộc Định ăn trọn vài chục Quyền, thổ huyết bay ngược ra ngoài…sắc mặt trắng nhợt không còn chút máu, lục phủ ngũ tạng có dấu hiệu nát vụn rồi.

Bất kể là Đại Lâm Chưởng hay Cổ Lâm Thủ Hộ đều rất mạnh, ở trong cùng cấp chỉ dựa vào hai loại Vũ Kỹ này thì Mộc Định cũng hiếm có đối thủ, công thủ song toàn.

Đáng tiếc đối thủ của hắn là người của Trung Tiên Giới, vừa ra tay đã sử dụng Vương Cấp Vũ Kỹ…nghiền nát cả hai loại thủ đoạn của Mộc Định…

“Chết đi!” Vô Lượng Quân muốn đuổi cùng giết tận, Vô Lượng Quyền vẫn tiếp tục đấm đến…như bão táp liên tục công vào người Mộc Đinh.

“Đứa trẻ không hiểu chuyện, cầu chư vị hạ thủ lưu tình!” Theo một âm thanh già nua vang vọng, một lão giả với mái tóc lục nhạt ngự không mà đến, Mộc Hệ Tiên Lực hình thành một bức tường Mộc cao như tường thành ngăn trở trước người Mộc Định, muốn cứu mạng hắn.

“Đó là Đại Trưởng Lão của Mộc Chân Tông, không ngờ hắn cùng với Mộc Định cả hai phụ tử tiến vào Bí Cảnh, lúc này đang muốn cứu lấy con trai!” Có người thấy lão già ra mặt vội vàng kinh hô lên.

“Hừ…lão cẩu, có chơi có chịu!”

Thấy lão già xen vào muốn cứu mạng Mộc Định, hai huynh đệ song sinh bên cạnh Vô Lượng Quân cười ha hả phá không bay lên, cả hai liếc mắt nhìn nhau, ăn ý quát lạnh:

“Đồng Công Vô Lượng Chỉ!”

Kim Hệ Tiên Lực nhanh chóng tụ hội tại đầu ngón tay, đôi huynh đệ song sinh ở trên thiên không liên tục bắn ra từng Kim Chỉ Đạn xé rách làn gió…như mưa đạn dữ dội hàng lâm, Kim sắc lấp lánh cả bầu trời bắn thẳng về phía Đại Trưởng Lão Mộc Chân Tông…

Chưa dừng lại ở đó…những cái Kim Chỉ Đạn do hai huynh đệ này bắn ra nếu va vào nhau trên đường bay sẽ nhanh chóng dung hợp lại thành một, sau đó bất kể là uy lực công kích hay tốc độ đều sẽ gia tăng lên cấp số nhân…

Lại là Kim Chỉ Đạn được đánh ra liên miên bất tuyệt không thể đếm hết…chỉ thoáng chốc đã xuyên thấu bức tường Mộc tưởng chừng kiên cố kia thành vô số lỗ hỏng…

BỤP BỤP BỤP…

Kim Chỉ Đạn xuyên qua cơ thể đại trưởng lão tạo thành vài cái lỗ máu khiến sắc mặt hắn vặn vẹo vì đau, bất quá vẫn cố gắng cứu thoát Mộc Định khỏi vô tận Quyền kình của Vô Lượng Quân…

“Mộc Nộm Thóat Thân Thuật!”

Đại Trưởng Lão Mộc Chân Tông đè nén thương thế khắp toàn thân, ý niệm vừa động…

BỤP BỤP BỤP…

Tại vị trí cũ, Đại Trưởng Lão và Mộc Định đã biến mất từ bao giờ…thay vào đó hai là con hình nộm bằng gỗ đón đỡ tất cả công kích của Vô Lượng Quân ba người.

ĐÙNG…

Hai con mộc hình nộm bị đánh nát tan, Mộc Định với phụ thân hắn chật vật đào tẩu thành công…bất quá thương thế trong người lúc này nhất định không hề dễ chịu.

“Hừ, đồ hèn nhát không chịu nổi một kích!” Vô Lượng Quân cùng cặp song sinh huynh đệ cười gằn, ánh mắt lạnh lùng đảo quanh toàn trường:

“Còn ai không phục?”

Đám người im ắng không nói nên lời…cả đám tức giận đến nắm tay siết chặt, nhưng lại biết thực lực mình không bằng, chẳng dám đứng lên phản đối, sợ rơi vào kết cục của Mộc Định và phụ thân hắn.

Phải biết nhờ vào Mộc Nộm Thế Thân Thuật mà hai người mới có thể thoát thân, đây là môn Thuật đặc biệt chỉ có Mộc Chân Tông sở hữu, người khác nếu không có thủ đoạn phòng thân, chết trong cơn mưa quyền kình và cơn mưa kim chỉ đạn của Vô Lượng Hải Các là khó thể tránh khỏi.

“Không còn ai muốn tuyên chiến chứ gì? như vậy cút đi! Mười phút đã hết, đừng để chúng ta đại khai sát giới!”

Một tên Nhân Yêu thuộc Hải Yêu Cung khinh bỉ nhìn toàn trường một vòng.

Đám người nhất thời chần chờ…số lượng bọn hắn đông hơn bên phía Trung Tiên Giới, tuy nhiên thực lực lại chênh lệch quá xa, không ít người đã có ý định lùi bước…bất quá vẫn còn vài sự bâng khuâng, hiển nhiên là không đành lòng.

“Hử? các ngươi còn ý kiến?”

Đạo Huyền Tông một tên đệ tử béo mập trợn tròn mắt, sát khí như ẩn như hiện.

Bọn hắn cũng cần có thời gian để tìm kiếm cơ duyên bên trong hạch tâm bí cảnh, đám ruồi này nếu không chịu rời đi làm sao có thể an lòng?

“Ta…ta mới không tin các ngươi dám giết toàn bộ chúng ta, chúng ta vẫn cứ ở tại nơi này, đến khi nào được vào mới thôi!” Một thiên tài Tiểu Tiên Giới khác lại bị kích thích lòng tự tôn, ra vẻ mạnh miệng nói.

Như đã nói…đã tiến vào đến nơi này, chẳng ai là người hèn nhát…các thế lực Trung Tiên Giới muốn áp chế bọn hắn không ngẩng đầu lên được còn kém xa lắm.

“Ngươi nói không sai…các ngươi rất đông, chúng ta không thể giết toàn bộ, nhưng sẽ ưu tiên giết những kẻ có tư tưởng chống đối như ngươi!” Vô Lượng Quân cười gằn, ánh mắt khóa chặt tên thiên tài.

Trong khoảnh khắc đó, thân thể hắn hóa thành một đám sương mù không bắt được quỷ tích…

Chỉ thoáng chốc sau, thanh niên thiên tài đã bị Vô Lượng Quân một tay nắm cổ nâng cao lên, ánh mắt cao cao tại thượng nhìn xung quanh, vừa khinh khỉnh vừa nhàn nhạt nói:

“Cơ duyên chỉ giành cho cường giả chân chính…các ngươi đều là kẻ yếu kém vô dụng, tư cách nào tranh giành cơ duyên?”

“Muốn giữ mạng, thì mau cút!”

Vô số người sắc mặt trở nên trắng nhợt, lời của Vô Lượng Quân như một gáo nước lạnh dập tắt hy vọng của bọn hắn.

Đúng…tại thế giới mạnh được yếu thua, cơ duyên cũng là thứ cần phải tranh đoạt, Trung Tiên giới mạnh hơn Tiểu Tiên giới bọn hắn, chiếm hữu toàn bộ các cơ duyên cũng là bình thường.

“Chiếu theo lời ngươi nói…vậy chỉ cần có thực lực, sẽ có quyền chiếm hữu cơ duyên đúng chứ?”

Đúng lúc này, có một âm thanh mang theo chút lười biếng cười khẽ vang lên.

“Kẻ nào?”

Vô Lượng Quân nhướn mày, mà vô số ánh mắt cũng nhanh chóng tập trung vào người vừa nói chuyện.

Lạc Nam không biết từ bao giờ đã đeo vào Mặt Nạ Thiên Diện, gương mặt che đậy thản nhiên bước đến, khí thế toàn thân thu liễm…nhìn qua chẳng khác nào người bình thường.

“Tà Tu?!”

Vô số người từng xem trận chiến cũ, tròng mắt cả đám lập tức co rụt lại.

“Là ngươi?” Hải Sa cùng với Đạo Lãng ánh mắt nhìn đăm đăm, cũng chính kẻ này là người đưa bọn hắn vào nhân sinh lý tưởng, tác thành cho kiếm đấu với kiếm trong truyền thuyết…

Chỉ bất quá bất kể là Hải Sa hay Đạo Lãng đều hận chết tên “Tà tu”, dù sao ý đồ khi đó của hắn hoàn toàn đen tối khi đem Dục Hỏa đánh vào cơ thể Hải Sa, sau đó mới tạo nên cuộc tình oan trái.

Mà khi hai chữ “Tà tu” vừa ra, toàn trường đã lập tức chấn động…bởi vì khắp các nơi trong Bí Cảnh đã có lời đồn đại ai cũng biết, một tên tà tu đeo mặt nạ da người là kẻ đã cướp được thể xác hoàn chỉnh và cả nhẫn trữ vật của ba vị Tiên Vương, bên trong nhất định sẽ có không ít truyền thừa hay vật quý trọng.

Khiến không ai ngờ đến chính là, tên này đã đạt những thứ như vậy vẫn còn chưa cảm thấy thỏa mãn, tiếp tục muốn thăm dò hạch tâm bí cảnh để vơ vét chỗ tốt.

Người so với người đúng là tức chết…

Bất quá lúc này đây, cả đám lại dùng sắc mặt tò mò pha lẫn khó hiểu nhìn xem “tà tu”, chẳng biết vì sao tên này có can đảm xuất hiện trước số lượng lớn Thiên Tài đến từ Trung Tiên Giới như vậy…

Phải biết dù ở trận chiến trước đó…thì tên tà tu này vẫn chưa giết được ai, sau cùng phải chơi bài chuồn lẫn trốn.

Mà tham chiến khi đó chỉ có Hải Sa, Đạo Trần và Đạo Lãng ba người mà thôi…

Nhân số của Trung Tiên giới lúc này trội hơn khi đó không biết bao nhiêu lần, tên tà tu dám một mình hiện thân, lại còn có vẻ như khiêu khích Vô Lượng Quân đám người, hắn lên cơn điên sao?

Vô Lượng Quân đám người ánh mắt cũng là tràn đầy tham lam nhìn xem Lạc Nam, chẳng hiểu ai cho hắn gan hùm mật báo, sở hữu ba chiếc nhẫn Trữ Vật của ba tôn Tiên Vương còn dám ngang nhiên xuất hiện.

Hắn không biết hắn lúc này giá trị thậm chí còn vượt qua hạch tâm bí cảnh sao?

Bởi vì hạch tâm bí cảnh còn quá bí mật, hung hiểm chưa được bảo toàn…muốn tìm cơ duyên sẽ phải trả giá.

Ngược lại chỉ cần giết tên “tà tu” trước mắt này, chắc ăn sẽ có ba truyền thừa Tiên Vương rồi.

“Thật sự không biết là nên ca ngợi lòng dũng cảm của ngươi hay xem ngươi là kẻ ngu ngốc, lại dám một lần nữa xuất hiện trước mặt chúng ta!” Hải Sa oán độc nhìn xem đối thủ cũ của mình, nhớ lại thời điểm mình bị nghiền ép một cách trực diện đó, hắn vừa nhục vừa giận…

“Hừ, chó gậy gần nhà!” Lạc Nam khinh bỉ liếc Hải Sa một chút, tên này ỷ vào nhân số đông đảo mà dám to mồm trước mặt hắn, đổi lại chỉ có hai người đơn đấu…cho Hải Sa một trăm lá gan cũng chẳng dám thở mạnh trước mặt Lạc Nam.

“Ngươi…” Hải Sa bị Lạc Nam xem thường cảm thấy máu dồn lên não, phẫn nộ thở phì phò.

“Ta vì sao không dám xuất hiện? các ngươi có gì đáng sợ sao?” Lạc Nam cười hỏi ngược lại, ánh mắt đảo quanh Đạo Huyền Tông, Hải Yêu Cung và Thiên Nhai Hải Các đám người.

Có gì đáng sợ sao?

Nhiều người nuốt nước miếng khô khốc, chứng kiến thực lực của Vô Lượng Quân trước đó rồi mà tên này còn dám mạnh miệng đến thế ư.

“Ý ngươi là sao? ngươi muốn chúng ta đáng sợ đến mức độ nào?” Vô Lượng Quân có chút thú vị, ánh mắt lấp lóe ẩn chứa sát cơ lẫm liệt.

Lạc Nam lười biết ngáp một tiếng, thản nhiên nói ra:

“Ý của ta rất rõ ràng, ba phương thế lực của các vị chính là rác rưởi…dù cố gắng tỏ vẻ như thế nào cũng không thể làm cho ta sợ hãi được!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.