Chứng kiến Lạc Nam làm thịt thêm một Ất Tiên Viên Mãn, vô số người nuốt nước miếng, lại chẳng dám thở mạnh…
Duy chỉ có Đạo Trần cùng Đạo Lãng sắc mặt vẫn luôn bình thản, dường như tất cả hành động của Lạc Nam không lọt nổi vào mắt bọn hắn vậy.
“Giết trưởng lão Lam gia, ngươi có biết Lam Cực Tiên Tinh là một trong những Tinh Cầu phụ thuộc Hải Vực Tinh chúng ta hay không?” Đạo Trần chất vấn hỏi.
“Không sai…giết trưởng lão Lam gia chính là trọng tội, chúng ta có quyền trảm sát!” Đạo Lãng cười lạnh nói.
“Sủa thật nhiều…đã bảo các ngươi lên cắn ta, vì sao dài dòng như vậy?” Lạc Nam một mặt chán ghét nói.
Đúng là ngụy quân tử, tham lam thì nói là tham lam…còn lấy lý do nghe đường hoàng như vậy…
“Chấp mê bất ngộ, đón nhận cái chết!”
Trước lời nói của Lạc Nam, Đạo Trần với Đạo Lãng rốt cuộc không nhịn được nữa, sát khí dâng trào như hóa thành thực chất.
“Để ta lên, đối với kẻ này…một mình ta là đủ!” Đạo Lãng ánh mắt híp lại nói.
Đạo Trần nghe vậy có điều suy nghĩ gật gật đầu, đứng sang một bên…
Không phải bọn hắn chủ quan hay khinh địch, chẳng qua hai tên này cũng không phải kẻ ngu, biết đề phòng người xung quanh nhân lúc cả hai chiến với đối thủ sẽ lén lút trộm mất ba chiếc Nhẫn Trữ Vật của Tiên Vương vẫn còn nằm trên đất…
Huống hồ đối với thực lực của Đạo Lãng thì Đạo Trần tương đối tự tin, chắc hắn đủ sức cầm xuống Lạc Nam, chẳng qua hơi tốn một chút thời gian mà thôi…
“Để bổn công tử cho ngươi chứng kiến, chênh lệch giữa tu sĩ Tiểu tiên giới và Trung tiên giới vô pháp bù đắp như thế nào!”
Ngọc Lãng sắc mặt lạnh lẽo, hai chân đứng trên Phi Kiếm như sao băng xẹt ngang bầu trời, chỉ thoáng chốc đã tiếp cận Lạc Nam…
KENG…
Một thanh Kiếm khác đã ra khỏi võ, trên tay Ngọc Lãng cầm lấy Ngọc Cấp Hạ Phẩm trường Kiếm, mang theo sát khí ngập trời quát:
“Kiếm này tên là Lôi Ngâm…sẽ là thứ lấy đi tính mạng ngươi!”
ONG ONG ONG ONG…
Lôi Ngâm Kiếm chấn động vang trời, vô tận Lôi Đình cấp tốc tụ hội, bầu trời tụ tập Lôi Kiếp mà về, vô cùng vô tận…
Trong khoảnh khắc đó, sắc mặt Lạc Nam lần đầu phát sinh biến hóa…
Bởi vì bên trời bầu trời lúc này, Lôi Kiếp điên cuồng tụ tập thành sáu cột Lôi với sáu loại màu sắc khác nhau, mang theo uy thế hủy diệt có thể tàn phá đại địa…
“Lục Sắc Lôi Kiếp?” Lạc Nam sắc mặt trịnh trọng nói.
“Ha hả, kinh ngạc sao?” Đạo Lãng cười gằn, lời nói vang vọng toàn trường:
“Nội tình của Vương Cấp thế lực không phải ngươi có thể tưởng tượng, ở mỗi kỳ Tỷ Thí Tông Môn hàng năm, Đạo Huyền Tông chư vị Tiên Vương sẽ dẫn động Lục Sắc Lôi Kiếp cho đệ tử có biểu hiện nổi bậc hấp thụ luyện hóa, bổn công tử chính là một trong số đó!”
Trong âm thanh của hắn tràn ngập tự hào, cũng đầy vẻ khoe khoang…nhưng người ở đây nghe được lại hâm mộ không thể tả.
Dẫn động Lục Sắc Lôi Kiếp cho đệ tử tu luyện, đấy là thủ đoạn khủng bố đến mức nào? Không hổ là Tiên Vương cấp cường giả, thật là quỷ thần khó lường a.
Đối với Đạo Huyền Tông, bọn hắn lại càng thêm hướng tới…
Lạc Nam nghe vậy cũng hít sâu một hơi trước phúc lợi của Vương Cấp Thế Lực, bất quá không quá hâm mộ hay kinh ngạc gì…
Việt Long Tinh chỉ là một Tinh Cầu cấp thấp lại có thể sản sinh ra Ngũ Sắc Lôi Kiếp, thì Tiên Vương có thể dẫn động Lục Sắc Lôi Kiếp không phải chuyện lạ…dù sao thì đẳng cấp của Hải Vực Tinh cao hơn Việt Long Tinh quá nhiều.
Còn nhớ ngày đó khi Đại Thủ Tiên Vương cưỡng ép xâm nhập Việt Long Tinh, Thiên Đạo Chi Nhãn từng giáng Ngũ Sắc Lôi Kiếp công kích hắn nhưng bị Đại Thủ Tiên Vương dễ dàng hóa giải, sau cùng đánh cho Thiên Đạo Chi Nhãn trọng thương.
Qua đó có thể thấy Tiên Vương khủng khiếp đến mức nào, đắc tội với Đạo Huyền Tông là gián tiếp đắc tội Tiên Vương, tuy nhiên con đường cường giả nếu đã chọn bước, Lạc Nam sẽ không thụt lùi.
Nếu không tư cách đâu tìm đến Tuế Nguyệt Cung, tư cách đâu tìm về chúng nữ?
Lạc Nam trong đầu lúc này chỉ đang nghĩ cách để đối kháng Lục Sắc Lôi Kiếp theo sát một Kiếm kia…
Lục Sắc Lôi Kiếp này đã bị Ngọc Lãng chưởng khống, nó đã nhuộm khí tức của Ngọc Lãng nên không còn Tinh Khiết như lúc ban đầu, muốn đoạt lấy để Kiếp Lôi Đỉnh hấp thu là hoàn toàn không thể, mà Kiếp Lôi Đỉnh cũng sẽ chê bai không chịu nuốt.
Để chống lại Lục Sắc Lôi Kiếp, chỉ có thể dựa vào chính bản thân Lạc Nam.
“Lôi Hỏa còn chưa đủ!”
Lạc Nam sắc mặt nghiêm túc cực kỳ, nếu tu vi của hắn ngang bằng Đạo Lãng, Lôi Hỏa đủ sức nghiền ép Lục Sắc Lôi Kiếp đến vài chục lần…bất quá hiện tại hắn chỉ là Chân Tiên, còn đối thủ lại là Ất Tiên Viên Mãn.
“Chẳng trách dám không để ta vào trong mắt!” Lạc Nam chiến ý dâng trào, Hồn Lực hòa vào Tiên Lực, tiếng cười tà dị từ trong miệng phát ra:
“HAHAHAHAHA!”
Động Thiên Ngạo Tiếu vang vọng khắp vòm trời, vô số tu sĩ nghe được chỉ cảm thấy đầu óc đau nhứt kịch liệt, muốn lăn qua lộn lại trên mặt đất, ngay cả Đạo Lãng sắc mặt cũng cực kỳ khó coi.
Môn âm ba công này rõ ràng khiến hắn vô cùng khó chịu, chiến lực cũng bị giảm bớt một chút, không thể tập trung cao độ được…
Lôi Ngâm Kiếm trảm thẳng, Lục Sắc Lôi Kiếp theo đó nện xuống trực diện lên đầu Lạc Nam, uy thế không cách nào để hình dung…
“Con gái ngoan, baba nhờ vào ngươi!”
Trước tình huống nguy cấp, một thanh Cự Kiếm nặng nề như sơn nhạc xuất hiện trên tay Lạc Nam…
Thân Kiếm đỏ ngầu như máu, lưỡi kiếm sắt lẹm sát phạt, mũi Kiếm uy mãnh dị thường, từng đường vân như mạch máu tươi chuyển động tràn đầy sự sống…
Lạc Hồng Kiếm trong tay, Lạc Nam tạm thời không có Kiếm Pháp cận chiến đủ sức chống lại một kiếm khủng bố của Đạo Lãng lúc này, nhưng hắn lại tràn ngập lòng tin nâng Lạc Hồng Kiếm lên đón đỡ.
“Ngu xuẩn!” Đạo Lãng khinh thường cười…
KENG…
Hai kiếm chạm nhau, Lục Sắc Lôi Kiếp thét gào, một cổ dư chấn lan tràn khắp bốn phía, lầu các lung lay như muốn ngã, đám người quan chiến buộc phải lùi lại phía sau…
“Làm sao có thể?”
Đúng lúc này, bên trong cuộc va chạm vang lên âm thanh kinh hãi khó có thể tin của Đạo Lãng khiến sắc mặt Đạo Trần trầm xuống…
Chỉ thấy nơi Lạc Hồng Kiếm và Lôi Ngâm Kiếm va chạm, từng tia từng tia Lục Sắc Lôi Kiếp đang bị Lạc Hồng Kiếm cắn nuốt một cách quỷ dị, mà lực lượng bên trong Lôi Ngâm Kiếm đang dần dần bị tiêu hao, nơi hai Kiếm tiếp xúc có dấu hiệu rạn nứt.
“Thanh Kiếm này có vấn đề!” Đạo Lãng sắc mặt như cha chết nhìn chăm chú Lạc Hồng Kiếm, lần đầu tiên hắn cảm thấy Lôi Ngâm Kiếm của mình ăn phải thua thiệt trước một thanh Kiếm có đẳng cấp thấp hơn.
Bất quá bảo kiếm có linh, Đạo Lãng rõ ràng cảm giác được tia sợ hãi đến từ Lôi Ngâm Kiếm…
Hắn dụng tâm cảm thụ, muốn biết Lôi Ngâm Kiếm truyền đạt cho mình cái gì…
“Nó sẽ ăn ngươi?” Sắc mặt Đạo Lãng trở nên cổ quái, hắn cảm giác Lôi Ngâm Kiếm của mình điên rồi…
Bởi vì Lôi Ngâm Kiếm truyền đạt ý niệm, nó sợ bị thanh cự kiếm màu đỏ này ăn mất.
Kiếm sẽ ăn kiếm? Lôi Ngâm Kiếm bệnh thần kinh sao?
Trong lúc Đạo Lãng không hiểu ra sao, Lạc Nam cũng không hề dễ chịu…
Chỉ thấy hai cánh tay của hắn đã bị cháy đen như mực, lớp Mình Đồng Da Sắt bị chấn vỡ, Niết Bàn Linh Thủy với Sinh Mệnh Huyền Mộc vẫn đang ra sức chữa trị.
Hiển nhiên mặc dù Lạc Hồng Kiếm hấp thụ bớt một phần Lục Sắc Lôi Kiếp, nhưng Lạc Nam vẫn phải gánh chịu một phần…
Đôi tay của hắn chính là minh chứng rõ ràng nhất…
“Ngay cả Dị Thủy và Dị Mộc chữa thương cũng có?” Nhìn thấy hai loại Dị thuộc tính luân chuyển trên đôi tay Lạc Nam, Đạo Lãng một lần nữa sinh lòng ghen ghét.
Dù là Vương Cấp Thế Lực như Đạo Huyền Tông thì lượng Thiên Địa Dị Vật cũng không nhiều như tên khốn kiếp này…
“Chết!”
Lạc Nam nhìn thấy vết rạn trên Lôi Ngâm Kiếm, hắn cười gằn thích ý…thô bạo nâng lên Lạc Hồng Kiếm dùng lực nện xuống.
Không có chiêu thức hoa mỹ, không có Kiếm pháp lợi hại…chỉ đơn giản là xách Kiếm và nện, toàn lực nện!
KENG KENG KENG KENG…
Theo từng cú nện, Lôi Ngâm Kiếm trong tay Đạo Lãng càng run rẩy dữ dội hơn…
“Ngươi nằm mơ!” Đạo Lãng phẫn nộ gầm rú, là một Kiếm tu…hắn không chấp nhận Kiếm của mình sinh lòng sợ hãi…
Chân đạp Phi Kiếm dùng tốc độ nhanh nhất tránh thoát một nện của Lạc Nam, sắc mặt nghiêm nghị, bàn tay Đạo Lãng ầm ầm tụ chưởng:
“Vương Cấp Hạ Phẩm Vũ Kỹ - Kiếp Thiên Chưởng!”
OÀNH OÀNH OÀNH…
Ba cột Lục Sắc Lôi Kiếp trên thiên không như sinh ra cộng minh, chúng nó đánh xuống lòng bàn tay của Đạo Lãng, gia tăng sức mạnh cho chưởng pháp đang tích tụ của hắn…
Nhìn thấy uy thế của một chưởng này, sắc mặt Lạc Nam triệt để thay đổi:
“Quả nhiên không phải cùng một cấp bậc!”
Thực lực của Đạo Lãng vượt xa đám Ngọc Tiên ở Tiểu Tiên Giới, lúc này ngay cả Vương Cấp Vũ Kỹ cũng xuất hiện rồi.
Thật tình Lạc Nam không biết, Vương Cấp Hạ Phẩm đã là đẳng cấp cao nhất mà Đệ Tử Nội Môn có thể tu luyện, đẳng cấp phân chia ở Đạo Huyền Tông cực kỳ sâm nghiêm.
Đạo Lãng ngoài mặc thì tỏ vẻ xem thường Lạc Nam, nhưng khi ra tay lại trực tiếp dùng đến Chưởng Pháp mạnh nhất mà mình sở hữu.
Bởi hắn biết Đấu Chuyển Tinh Di kia dù có phản được một chưởng này…thì Lạc Nam cũng sẽ bị phản phệ đến trọng thương.
Đạo Lãng không muốn rơi vào vết xe đổ của Lam gia, Lạc Nam muốn dùng lực đả lực đối với hắn…cũng phải trả một cái giá đắt.
“Kiếp Lôi Chưởng!”
Một chưởng kinh thiên động địa đánh ra, sáu tia Lôi Kiếp gầm thét ngang trời, hung hăng bắn thẳng về đầu của Lạc Nam…
Chỉ bất quá…ngoài dự liệu của đám người và Ngọc Lãng.
Trước một chưởng khủng bố này, Lạc Nam không sử dụng đến Đấu Chuyển Tinh Di, thay vào đó là trầm giọng quát:
“Hồn Địa!”
Một lĩnh vực Linh Hồn bao trùm xung quanh, tách biệt với thế giới bên ngoài…
Ở trong Hồn Địa, chỉ có công kích Linh Hồn mới đánh trúng Lạc Nam…
Kiếp Thiên Chưởng đến cũng nhanh và đi cũng nhanh, bởi vì nó là Lôi Đình dữ dội, xuyên thấu mà qua Hồn Địa…ngay cả một cọng tóc của Lạc Nam cũng không làm gì được.
“Cái quỷ gì?”
Đạo Lãng cùng Đạo Trần không dám tin vào mắt mình, Lạc Nam lại hoàn hảo vô hại xuất hiện trước mắt bọn hắn…
“Khụ khụ…kẻ này là Hồn Tu, thủ đoạn quỷ dị…hai vị cẩn thận!” Ngọc Quán trưởng lão của Ngọc Tiên Môn không biết từ bao giờ đã lê lếch đứng dậy sau khi ăn một Hợp Linh Chưởng của Lạc Nam, vừa thổ huyết vừa nhắc nhở.
“Kiếp Thiên Chưởng mạnh đấy, nhưng liệu có mạnh bằng Hợp Linh Chưởng của ta không?”
Lạc Nam cười gằn…Đế Diễm, Lôi Kiếp, Dị Kim, Dị Mộc, Dị Quang, Dị Thổ điên cuồng dung hợp…
Vừa rời khỏi Hồn Địa, một chưởng đã nhắm ngay Đạo Lãng bắn mạnh, thế phải nhất chưởng diệt sát đối phương…
“Ta cũng muốn xem!”
ẦM ẦM ẦM…
Lục Sắc Lôi Kiếp ngập trời, Đạo Lãng một lần nữa thống ngự Kiếp Thiên Chưởng, không lùi mà tiến…toàn lực đối kháng chính diện với Hợp Linh Chưởng của Lạc Nam.
OÀNH…
Thiên địa hoang tàn, vô số người bị chấn đến hộc máu, ngay cả Địa Ngọc Huyền cũng phải thi triển Thiết Thổ bảo vệ toàn thân…mắt đẹp phủ đầy lo lắng nhìn chăm chú chiến trường, sợ mình bỏ sót một giây phút nào đó.
PHỐC…
Lạc Nam như diều đứt dây bay ngược, toàn thân nám đen…đôi tay lộ ra xương cốt dữ tợn…
“Lục Sắc Lôi Kiếp…thật là mạnh!” Lạc Nam hít sâu một hơi, nén đau nhứt trên khắp toàn thân đứng bật dậy.
Mà đối diện hắn, Đạo Lãng cái đầu trọc lóc, y phục rách lả tả, miệng liên tục thổ huyết, sắc mặt tái nhợt đến cực điểm.
Hiển nhiên Hợp Linh Chưởng và Kiếp Thiên Chưởng không phân thắng bại, chúng nó bạo tạc nổ tung, hai người đều bị thua thiệt…
Trước tình cảnh này, vô số người khiếp sợ nhìn chằm chằm Lạc Nam đang chật vật đứng dậy…
Bọn hắn vốn cho rằng Đạo Lãng ra tay sẽ bắt lấy người này dễ như trở bàn tay, dù sao uy danh của Đạo Huyền Tông thật sự quá to lớn.
Đáng tiếc sau vài trận chiến dài, Lạc Nam vẫn khỏe như trâu cùng Đạo Lãng cầm cự…thậm chí Đạo Lãng có dấu hiệu sắp lật thuyền.
“Tên tà tu…chỉ là Chân Tiên mà thôi!”
Đúng lúc này, có người như nhớ đến gì đó…vội vàng thốt lên.
Vô số người lúc này mới định thần hít một ngụm khí lạnh…
Nhìn thấy Lạc Nam chiến ngang tay với Đạo Lãng, bọn hắn vô thức quên rằng hắn chỉ là một Chân Tiên, đang vượt cấp chiến đấu ngang tay với Ất Tiên Viên Mãn, thiên tài của Đạo Huyền Tông.
“Kẻ này một khi trưởng thành, chỉ sợ là đại họa của Đạo Huyền Tông!” Trong đầu vô số người đột nhiên xuất hiện ý nghĩ mà ngay cả bọn hắn cũng cảm thấy hoang đường.
Một Chân Tiên có thể uy hiếp đến địa vị của Đạo Huyền Tông sao? nói ra người khác sẽ cười rụng răng.
Nhưng lúc này đây, khi chứng kiến tiềm lực và thiên phú của “tà tu”, không ai cho rằng ý nghĩa kia là hoang đường cả.
Nếu để tên này đạt đến Ngọc Tiên, nói không chừng Tiên Vương cũng không làm gì được hắn…
“Đạo Lãng! Chơi đùa đủ rồi, đừng để ảnh hưởng đến uy danh của Đạo Huyền Tông!”
Đúng lúc này, Đạo Trần không nhịn được nghiêm nghị nhắc nhở, mà thân ảnh của hắn cũng xuất hiện bên cạnh Đạo Lãng.
Hiển nhiên Đạo Lãng cũng đã nhìn ra nguy cơ tiềm ẩn đến từ Lạc Nam, quyết tâm ra tay…lấy hai chiến một, để loại bỏ kẻ có khả năng uy hiếp đến Đạo Huyền Tông từ trong trứng nước.
“Kẻ nào dám tiến vào thêm một bước, chết!” Đạo Trần lên tiếng uy hiếp gằn giọng nói.
Đám người xung quanh đã sớm bị dư ba đại chiến bức ra xa chiến trường, lúc này muốn lén lút trộm lấy Nhẫn Trữ Vật của ba vị Tiên Vương vẫn nằm im tại chỗ dưới mắt của hắn không hề dễ…
“Là ta có chút sơ suất, thật sự xem thường kẻ này!” Đạo Lãng lau nhẹ vết máu trên miệng, ánh mắt sát khí đầy rẫy khóa chặt Lạc Nam.
Hắn không từ chối trợ giúp của Đạo Trần…bởi vì đối kháng với yêu nghiệt như thế này, phải toàn lực giết chết…không để cho đối phương có chút cơ hội trở mình nào.
Có thể trở thành thiên tài Vương Cấp Thế Lực, cả Đạo Lãng và Đạo Trần đều không phải kẻ ngu, chỉ vì một chút sỉ diện mà để lọt mất đại địch không phải chuyện mà bọn hắn có thể làm ra.
Lấy hai đánh một thì đã sao? dùng tu vi cường đại chèn ép thì đã sao?
Chỉ cần chiến thắng, lịch sử sẽ do bọn hắn quyết định…
“Rốt cuộc toàn lên rồi sao?” Lạc Nam thản nhiên nhìn hai người, trong lòng lại không dám thả lỏng.
Dựa vào lời nói vừa rồi của hai người, chẳng lẽ Ngọc Lãng vẫn còn bài tẩy?
“Có thể chết trong tay chúng ta, đối với ngươi sẽ là một loại vinh hạnh!”
Không đợi Lạc Nam chờ lâu, theo tiếng Kiếm ngâm vang vọng trường không, hai luồng Khí thế bàng bàng lan tỏa khắp vòm trời, trực tiếp đem Lạc Nam nhấn chìm vào trong đó…
Lạc Nam nghiêm nghị cảm giác thân thể mình như chiếc lá nhỏ trôi dạt giữa lòng sông tùy thời sẽ bị nhấn chìm, lạnh lùng thốt ra hai chữ:
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]