Chương trước
Chương sau
Cả đời Bách Vô Sinh, bố trí ra muôn vàn trận pháp, các thế lực lớn trên Tinh Cầu thường phải bỏ ra một cái giá lớn để mời hắn bố trí hộ tông đại trận, đã từ lâu được công nhận là đệ nhất Chiến Trận Sư tại Tu Chân Giới.

Nhưng mặc dù như vậy, thì đại trận mang quy mô tầm cỡ bao trùm cả một trong tứ đại lục như thế này vẫn chưa một lần bố trí.

Không phải Bách Vô Sinh không đủ khả năng bố trí, mà một khi bố trí đại trận với quy mô lớn đến như vậy cần dùng một cổ năng lượng hết sức khổng lồ, bố trí thành công cũng phải suy yếu cơ thể trong một thời gian dài, rất dễ tạo cơ hội cho kẻ thù tập kích, vì thế Bách Vô Sinh chưa từng nghĩ đến việc bố trí đại trận khủng bố đến như vậy.

Nhưng hôm nay, khi chứng kiến Hoa Ngọc Phượng uy phong vô hạn, thống ngự Tứ Phương Vô Phá Trận, một cổ cảm giác ghen ghét dâng tràn trong lòng Bách Vô Sinh, bởi hắn hiểu rằng…chỉ cần nàng thành công dùng đại trận bảo vệ Tu Chân Giới, danh vọng của Hoa Ngọc Phượng sẽ lên đến đỉnh điểm, trực tiếp vượt qua Bách Vô Sinh hắn.

Thậm chí cái ghế đệ nhất Chiến Trận Sư cũng không ngồi vững.

“Hậu Cung Chi Chủ…thật như thần nhân vậy!” Khảo gia hai vị lão tổ rung giọng hô, ánh mắt nhìn Tứ Phương Vô Phá Trận đem mọi người bảo hộ một cách an toàn, hai đôi mắt già nua đẫm lệ.

“Không sai, chỉ cần toàn thể Tu Chân Giới chúng ta ở bên trong đại trận, như vậy tất cả mọi người đều an toàn, Hậu Cung Chi Chủ quả nhiên nhất ngôn cửu đỉnh!” Thiên Vạn Bảo ánh mắt mang theo khâm phục nhìn Lạc Nam, để bố trí nên đại trận bao trùm cả đại lục là điều mà các vị Chiến Trận Sư ở Đa Bảo Các cũng không thể nào làm được.

“Không ngờ tất cả đã nằm trong tính toán của Hậu Cung Chi Chủ, Hậu Cung đã âm thầm bố trí đại trận trước đó rồi!” Ngưu Thiên Ám cảm thán nói.

“Điều kinh khủng nhất chính là tiến bộ về mặt Trận Pháp của Hoa Ngọc Phượng, chỉ trong một thời gian ngắn đã đột phá Bát Cấp, thật khó thể tưởng tượng!” Thành Bích, Bảo Kiều tứ nữ nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương tia cười khổ.

Các nàng cũng là thiên tài, nhưng so với chúng nữ ở Hậu Cung thật sự quá đáng thương, ngay cả tư cách xách dép cho người ta cũng không đuổi kịp.

“Hừ, còn phải nói sao? Đâu phải tự nhiên mà Dao Dao nhìn trúng Lạc Lạc!” Thiên Diệp Dao ngạo kiều cong đôi môi mọng.

Nàng được Lạc Nam cho vào Linh Giới Châu nhưng đối với các bí mật của hắn vẫn kín miệng như bưng, nếu nam nhân kia đã tin tưởng nàng như vậy, nàng làm sao có thể phản bội hắn, dù là Thiên Vạn Bảo đích thân dò hỏi nàng cũng không nói nửa lời.

Toàn thể mọi người rung động trước trận pháp khủng bố, dù là phe cánh Dạ Lang Tiên Tinh hay Việt Long Tinh Cầu cũng không ngoại lệ.

Đối với Lạc Nam chỉ có thể nói một chữ: “Phục!”

“Chân Cấp Trận Pháp, hơn nữa còn có máu Thần Thú duy trì, uy lực vượt xa Chân Cấp trận pháp thông thường, thật khốn kiếp!” Thủ lĩnh đeo mặt nạ quỷ sắc mặt âm trầm đến mức nhỏ máu, hắn không nghĩ đến Lạc Nam lại có một con bài chưa lật cường đại đến như vậy.

Lạc Nam sắc mặt từ đầu đến cuối vẫn luôn bình thản, mọi thứ nằm trong dự kiến của hắn…hơn nữa đây chỉ là vừa mới bắt đầu.

Hắn nói qua, con mồi và thợ săn…cục diện nên hoán đổi.

“Lạc gia, Phàm Ẩn Tự…các ngươi có thể yên tâm đi chết!” Lạc Nam nhếch miệng nói một câu, vô tận Long Lực cấp tốc ngưng tụ, hai cái Chân Long Trảo phô thiên cái địa ầm vang mà ra.

“KHÔNG!” Hai cái thế lực tuyệt vọng gào thét, trong khoảnh khắc sinh tử bọn hắn đột ngột chạy trốn lẫn vào bên trong đám đông, hòa lẫn vào trong các thế lực khác để Lạc Nam cố kỵ không ra tay.

“Haha, chạy đằng trời!” Lạc Nam thấy vậy cười ha hả, thu hồi Chân Long Trảo, nhưng Bạch Nguyệt Đoạt Hồn Nhãn lại cấp tốc lóe lên.

“Tạc Hồn Thuật!”

Hồn Lực cuồn cuộn mà ra, nhắm chuẩn xác từng tên từng tên thành viên của hai thế lực oanh tạc.

“Cộng Hưởng!” Hồn Nguyệt Ánh làm trọn nhiệm vụ của nàng, tiến hành phụ trợ Linh Hồn của Lạc Nam, đem tốc độ công kích Linh Hồn của hắn gia tăng lên vài lần.

ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG…

Trong ánh mắt khiếp đảm của nhiều người, từng cái đầu lâu cấp tốc bị oanh tạc đến nổ tung, hóa thành từng vũng máu thê mỹ trên không trung, cục diện quỷ dị đến cực điểm.

Trong chưa đầy mười lần hô hấp, toàn thể thành viên Phàm Ẩn Tự và Lạc gia có mặt toàn bộ bị oanh tạc linh hồn, chết một cách thê thảm nhất, đau đớn nhất…

“Hồn Tu?” Một đám người sắc mặt lập tức hoảng sợ nhìn Lạc Nam, bộ dạng như nhìn thấy quỷ.

Bởi vì số người tại Tu Chân Giới biết Lạc Nam có Hồn Tu thân phận không nhiều, phần lớn người đều bị những chiến tích huy hoàng sử dụng Linh Tu và Thể Tu của hắn thu hút, đối với thân phận Hồn Tu mặc dù nghe nói nhưng không quá rõ ràng.

Hiện tại rốt cuộc nhìn thấy hắn dùng Hồn Kỹ nhẹ nhõm oanh tạc hai thế lực, bọn hắn rốt cuộc chấp nhận một sự thật.

Lạc Nam là Linh Tu, Thể Tu và cả Hồn Tu.

Tam đại thân phận hợp nhất một thân, thiên phú mang tính chấn nhiếp quá mức dữ dội, vạn cổ chưa từng xuất hiện một lần.

“Không hổ danh là kẻ được xưng Yêu Nghiệt công tử, quả nhiên chỉ có danh hiệu Yêu Nghiệt mới xứng đáng với Hậu Cung Chi Chủ!”

“Ta rốt cuộc hiểu vì cái gì những vị tiên tử ngày thường cao ngạo không xem nam nhân ra gì lại toàn bộ yêu hắn, ánh mắt của các nàng quá tốt, chúng ta không thể sánh bằng!”

“Đa Bảo Các có được hắn làm rể, đó là Đa Bảo Các trèo cao!”

“Đệ nhất cường giả Tu Chân Giới, danh bất hư truyền!”

“Ta phải về thành lập tộc quy mới : ‘Thà chọc diêm vương, chớ chọc Lạc Nam!”’

“Thật hâm mộ các nữ nhân Hậu Cung, được lọt vào mắt xanh của hắn”

Trong lúc nhất thời, vô số âm thanh nghị luận liên tục vang lên, độ sùng bái đối với thanh niên nam tử sắc mặt bình thản kia lên đến đỉnh điểm.

Hắn nói diệt Lạc gia và Phàm Ẩn Tự để toàn thể Tu Chân Giới tâm phục khẩu phục, quả nhiên đã làm được rồi.

“Thiên Đạo Chi Tử…không thể nghịch, Cơ Thiếu Hoàng ngươi tự mình cầu phúc đi!” Thiên Cơ Điện Chủ trong lòng thở dài một tiếng.

Cơ Thiếu Hoàng chèn ép Cơ Nhã ngay thời điểm hắn bế quan, sau khi xuất quan biết chuyện thì mọi thứ đã rồi, Cơ Nhã và Cơ Băng cũng thành công chạy trốn nên Thiên Cơ Điện Chủ hắn cũng không rảnh quan tâm đến chuyện này, dù sao thì hắn còn vô số chính sự cần phải làm.

Nhưng không ai ngờ được là, Cơ Nhã và Cơ Băng lại trở thành nữ nhân của Thiên Đạo Chi Tử Lạc Nam, Cơ Thiếu Hoàng sau khi biết chuyện đã bỏ trốn mất dạng, hiện tại vẫn không rõ sống chết, ít nhất hắn không hề theo chân Thiên Cơ Điện tiến về Băng Thiên Đại Lục, cũng xem như khôn lanh.

BỤP BỤP BỤP BỤP...

Trong ánh mắt khinh bỉ của đám người, Hải Cung Chủ Hải Ứng Thiên, Hỏa Minh Giáo Chủ Hỏa Vô Nhai đám người bất chợt quỳ xuống, sắc mặt ảm đạm như tro tàn, hãi hùng khiếp vía nhìn Lạc Nam mở miệng cầu xin:

“Là chúng ta có mắt như mù không nhìn thấy thái sơn, mong Hậu Cung Chi Chủ bỏ qua một mạng!”

Lạc Nam cười nhạt, không thèm để ý đến bọn hắn, ánh mắt lại nhìn về phía kẻ chủ mưu duy nhất còn sống sót là Lạc Phá Lôi, một tia sát khí lóe lên trong tầm mắt nhàn nhạt nói:

“Ta đáp ứng qua Lạc Huyên và Lạc Ly sẽ không giết ngươi, bất quá phần đời còn lại ngươi phải sống cuộc đời của một phế vật!”

Vô tận Nghịch Long Lực được điều động, Lạc Nam không có ý định giết Lạc Phá Lôi, cũng sẽ không nghe theo lời của mẫu thân Liễu Ngọc Thanh dùng thủ đoạn bí mật giết chết hắn…ngược lại hắn muốn Lạc Phá Lôi phải sống, sống một cuộc sống không có linh lực, bị tất cả mọi người chà đạp ức hiếp, để tên này trải qua những gì mà “Lạc Nam” trước đây từng gánh chịu.

Nghịch Long Trảo hung hăng tiến ra, nhắm đến đan điền Lạc Phá Lôi, muốn đem hắn phế bỏ.

Lạc Phá Lôi đã sớm bị thủ đoạn quyết tuyệt của Lạc Nam làm cho hãi hùng khiếp vía, hai chân nhũn ra xém chút tè ra quần, mặc dù hắn tiến bộ rất lớn trong thời gian qua, nhưng ở trước mặt Lạc Nam làm sao có thể chịu được một kích?

Nhìn thấy Nghịch Long Trảo ngày càng phóng đại, Lạc Phá Lôi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hướng về bên ngoài gào thét:

“Vũ nhi mau cứu phụ thân!”

Tiếng nói vừa dứt, chỉ thấy thống lĩnh đeo mặt nạ quỷ bên phía Dạ Lang Tiên Tinh hai tay bất chợt kết ấn…

“Vương Anh Hiệu Triệu!”

Trong khoảnh khắc đó, sợi chuỗi gồm vô số cái đầu lâu trên cổ hắn cấp tốc phá không mà lên, ở trên không trung hóa thành một cái lỗ hổng đen kịch.

Tương tự, sợi chuỗi trên cổ Lạc Phá Lôi cũng hóa thành một cái lỗ đen đem thân thể hắn hút vào nhanh chóng…

ĐÙNG…

Nghịch Long Trảo vồ đến nhưng chậm hơn một nhịp, đem không gian rạn nứt thành vô số cái mạn nhện…

“Quả nhiên là con chuột nhắt này!”

Lạc Nam cười nói, ánh mắt hứng thú nhìn chằm chằm thống lĩnh đeo mặt nạ và Lạc Phá Lôi đã xuất hiện bên cạnh hắn, sợi chuỗi kia vậy mà có thể kết nối hư không, quả thật có ý tứ…

Mà chứng kiến cảnh tượng này, vô số người bên phía Tu Chân Giới bất chợt rùng mình, dựa theo lời kêu gọi của Lạc Phá Lôi trước đó và biểu hiện của Lạc Nam, tên thống lĩnh đeo mặt nạ kia chẳng lẽ là?

Không đợi bọn hắn chờ lâu, nam tử thống lĩnh thản nhiên tháo xuống mặt nạ quỷ, để lộ một khuôn mặt giống Lạc Nam đến tận vài phần khiến đám người ồ lên.

Chính là Lạc Vũ.

Bất quá lúc này đã không còn nét anh tuấn trẻ tuổi như quá khứ, Lạc Vũ gương mặt nhìn qua già hơn Lạc Nam không dưới mười tuổi, da thịt âm trầm, ánh mắt lạnh lẽo đầy tà khí, bờ môi tím tái nhợt như xác chết, mái tóc bạc trắng như lão già, khiến người khác phải rùng mình khi nhìn thẳng.

“Ma đầu!” Thiên Vạn Bảo đám người lạnh lùng nói, bọn họ từ người Lạc Vũ cảm thấy được khí tức tà ác đến cực điểm, thậm chí vượt xa đám Huyết Hoàng Địa trước đó.

Hiển nhiên rồi, trong thời gian qua…Lạc Vũ nhờ vào thủ đoạn và kiến thức cao minh đến từ Tiên giới của mình, hắn thoát ẩn thoát hiện bên trong các chiến trường hấp thụ thi thể qua các trận đại chiến, lại bí mật cướp đoạt sinh mệnh sau đó đổ tội lên đầu Huyết Hoàng Địa và Dạ Lang Tiên Tinh.

Tu vi tăng lên vùn vụt, thậm chí bằng vào thủ đoạn che giấu cao siêu của mình, bí mật đột phá Độ Kiếp Kỳ không một người phát hiện, có thể nói là thuận lợi như cá gặp nước.

“Đệ đệ của ta, nhìn bộ dạng của ngươi có vẻ không được khỏe?” Lạc Nam hai tay chắp sau, thản nhiên chế giễu cười nói.

Vốn hắn nghĩ khi gặp lại Lạc Vũ, bản thân mình sẽ rất giận dữ hay thậm chí là phẫn nộ, bởi vì thù oán đôi bên đã đạt đến mức không đội trời chung.

Nhưng hiện tại nhìn bộ dạng tồi tàn của Lạc Vũ, Lạc Nam lại cảm thấy thời gian qua mình mặc dù ăn không ít đau khổ, nhưng bên người có một đám thê tử xinh đẹp tuyệt trần ngày nhớ đêm mong, làm việc gì cũng quang minh chính đại, danh vọng đạt đến đỉnh cao.

Còn Lạc Vũ lại như một con chuột chui rút trong cống rãnh dơ bẩn, đem thân thể biến thành người không ra người, quỷ không ra quỷ.

Hai bên vừa so, Lạc Nam cảm thấy mình sướng hơn không biết bao nhiêu lần, hiện tại hắn muốn giết Lạc Vũ chỉ vì chấm dứt một đoạn ân oán, để đòi lại công bằng cho “Lạc Nam” đã chết đi mà thôi, hận ý không quá mức mãnh liệt nữa.

“Tâm cảnh của công tử đã lên một tầng cao mới, cách thức nhìn nhận sự việc cũng trở nên khác biệt, hận ý chỉ làm ngươi mất đi tâm trí, ảnh hưởng đến phong độ mà thôi…chi bằng dùng tư thái thản nhiên đối mặt kẻ thù cũ, dùng máu của đối phương ghi tạc kết quả của một đoạn ân oán!” Kim Nhi cười cười nói.

Lạc Nam gật đầu tán thành lý giải của nàng, hắn đồ sát Hầu Tộc, Lang Tộc, Biên Bước Tộc, Lạc Gia và Phàm Ẩn Tự các loại chỉ vì muốn dứt điểm ân oán một cách rõ ràng rành mạch, với thân phận và địa vị hiện tại…đám kia thật sự không đủ tư cách để hắn ghi hận.

“Muốn làm ca ca ta? haha, một kẻ định cả đời làm rùa đen rút đầu xứng sao? muốn trốn trong lớp mai rùa kia đến bao giờ?” Lạc Vũ ánh mắt mang theo khiêu khích nhìn Lạc Nam, hiển nhiên cho rằng hắn trốn trong Tứ Phương Vô Phá Trận không chịu ra ngoài.

Nhìn bầu không khí giương cung bạc kiếm giữa hai huynh đệ, vô số tu sĩ âm thầm nuốt nước bọt, Lạc gia rốt cuộc ăn phải vận cức chó gì, vậy mà cùng lúc sản sinh ra hai vị thiên tài tuyệt thế? Một người là đệ nhất cường giả tu chân giới, một người khác lại trở thành thủ lĩnh của toàn thể thiên tài Dạ Lang Tiên Tinh.

Đáng tiếc Lạc Phá Lôi ngu xuẩn mất khôn, đối xử với Lạc Nam quá mức tệ hại từ nhỏ đến lớn…bằng không thiên hạ này còn ai là đối thủ của Lạc gia?

Đó là suy nghĩ trong lòng của đa số mọi người, nhưng bọn hắn nào đâu biết rằng…nếu Lạc Phá Lôi đối xử tốt với phế vật “Lạc Nam” trước đây, thì một Lạc Nam khác sẽ không từ trái đất xuyên không qua, mọi thứ hiện tại cũng sẽ đi theo một chiều hướng khác.

Suy cho cùng, tất cả chỉ gói gọn trong hai chữ “vận mệnh”!

Lạc Phá Lôi thấy mình đã an toàn, Lạc gia cũng bị diệt sạch, muốn gầy dựng lại gia tộc phải trong chờ vào hắn và Lạc Vũ, nhất thời hận ý đối với Lạc Nam đã lên đến đỉnh điểm, mở miệng khiêu khích nói:

“Lạc Nam ngươi không phải đã nói sẽ trở thành thợ săn hay sao? hiện tại sao lại giống như con mồi đang trốn trong hang vậy?”

Nghe đến đây đám người một lần nữa bừng tĩnh, đúng vậy nha…Mặc dù hiện tại Hậu Cung đã bảo vệ được toàn bộ Tu Chân Giới như lời đã hứa của Lạc Nam, nhưng hắn còn mạnh miệng nói sẽ làm thợ săn truy sát thiên tài Dạ Lang Tiên Tinh…

“Hậu Cung Chi Chủ, mặc kệ bọn hắn khích tướng...chúng ta cứ ở trong trận pháp, để bọn hắn tức chết đi!” Thiên Vạn Bảo sợ Lạc Nam trúng kế của Lạc Phá Lôi, tiến lên mở miệng nói.

“Các chủ nói không sai, chúng ta chỉ cần ở trong Đại Trận nỗ lực tu luyện, tin chắc sẽ có ngày vượt qua đám bọn chúng, đến khi đó giết ra cũng không muộn!” Huyền Sa Lão Nhân cùng Thái Linh Lão Nhân cũng khuyên nhũ.

Hiển nhiên bọn hắn không cho rằng Lạc Nam có thể lấy sức một người đồ sát hàng nghìn tên thiên tài Tiên giới, trái lại rất có thể bị vây công mà ăn quả đắng. Đó là lý do vì sao Lạc Phá Lôi và Lạc Vũ muốn khích Lạc Nam rời khỏi Tứ Phương Vô Phá Trận cùng bọn hắn chiến đấu.

Duy chỉ có Thiên Cơ Điện Chủ Khảo Minh là im lặng không nói gì, hắn biết Thiên Đạo Chi Tử sẽ tự khắc có tính toán, không cần thiết xen vào.

Quả nhiên chỉ nghe Lạc Nam cười nhạt nói: “Ta đã nói được thì sẽ làm được, bất quá trước hết giải quyết hậu hoạn bên trong trước đã!”

Nói xong, trong ánh mắt kinh hãi của vô số người, Nghịch Long Tung Hoành ngang dọc, một chiêu Không Long Chưởng bất chợt tập kích mà ra.

Mục tiêu là Bách Linh Hiệu Trưởng – Bách Vô Sinh…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.