Chương trước
Chương sau
Sau khi mua Tam Linh Phiến cho Tần Mộng Ảnh, Lạc Nam còn mua thêm được một thanh Chân Cấp Hạ Phẩm Ảo Ảnh Kiếm cho Mộc Tử Âm sau hơn mười lần làm mới Cửa Hàng…

Theo lời của Kim Nhi nói, Chân Cấp Hạ Phẩm đã đủ cho các nàng sử dụng một thời gian rất dài, muốn điều động và phát huy uy lực của vũ khí Chân Cấp không phải chuyện dễ, hấp tấp sử dụng Pháp Bảo đẳng cấp quá cao có đôi khi hại nhiều hơn lợi…

Lạc Nam cũng đồng ý với thuyết pháp này, điển hình là hắn vẫn dùng Giao Vương Kích và Trọng Kiếm, hai vũ khí này đều là hàng Linh Cấp, đã đủ dùng rồi…

Huống hồ quá mức rêu rao cũng không phải chuyện tốt, làm không khéo dễ dẫn xuất lòng tham của đám lão quái vật, lại phải làm phiền Võ Tam Nương ra mặt giải quyết rất phí thời gian của nàng…

Tần Mộng Ảnh rốt cuộc có được Chân cấp pháp bảo, dương dương đắc ý khiêu khích nhìn Diễm Nguyệt Kỳ, thầm nghĩ đợi ta đúc thành Ngũ Hành Thánh Thể sẽ cho nữ nhân này biết tay…

Mộc Tử Âm thì không cần phải nói, trân trọng Ảo Ảnh Kiếm như bảo bối, nỗi nhớ Tử Mộc Kiếm cũng nhét sâu vào trong lòng…

Đám người một lần nữa rời khỏi Linh Giới Châu, xuất hiện trên Mộng Tiên Chu…

“Lạc Nam ca ca, nhìn quang cảnh này chúng ta sắp rời khỏi phạm vi Hoàng Sa Đại Lục…” Bạch Liên Hoa nhìn ở phương xa đã loáng thoáng thấy xuất hiện một con sông lớn, nhẹ giọng nói ra.

Hoàng Sa Đại Lục với hơn chín phần địa hình là sa mạc, nhiệt độ nóng bức đến cực hạn, có sông lớn xuất hiện nói rõ bọn họ sắp rời khỏi địa phận nơi này…

Trong lúc nhất thời, ánh mắt Bạch Liên Hoa tràn ngập chờ mong, từ nhỏ nàng đã quen sống ở sa mạc, làm chim hoàng yến được nuôi trong lồng, thâm tâm luôn khao khát được rời khỏi lồng giam chật hẹp đó…

Lúc này đây, mơ ước rốt cuộc thành sự thật, tất cả là nhờ có hắn.

So với Bạch Liên Hoa, Hải Linh Lung và Hải U Quỳnh không khá hơn là bao, hai nữ đứng bên mạn thuyền, nhìn bầu trời xanh thẩm và địa hình mênh mông bên dưới, chỉ cảm thấy mọi thứ như một giấc mơ…

Cứ tưởng cả đời phải sống trong bụng cá, các nàng lại có cơ hội chứng kiến ánh mặt trời, chứng kiến vô số cảnh quan chưa từng dám nghĩ đến…

Lạc Nam hiểu các nàng hơn ai hết, ôn hòa nói ra:

“Ta đã hứa sẽ mang các nàng xem hết thế gian phồn hoa, nhất định sẽ làm được!”

Hậu Cung hiện tại đã có lực chấn nhiếp trên Tinh Cầu, lại thêm sư phụ Võ Tam Nương làm hậu thuẫn, Lạc Nam đã không ngần ngại để Linh Lung và U Quỳnh xuất hiện một cách đường đường chính chính trong thân phận thật sự…

Những kẻ nào nổi lòng tham với Nhân Ngư Tộc mà đánh chủ ý lên các nàng, trước hết phải xem thử răng mình có đủ cứng hay không…

Hai nữ thỏa mãn mỉm cười, phân biệt tựa đầu vào lòng hắn…

“Phu quân, dựa theo lộ tuyến, chỉ cần qua Thanh Hồng Giang trước mặt, chúng ta sẽ trở tiến vào Băng Thiên Đại Lục…” Diễm Nguyệt Kỳ lên tiếng nói ra.

Thanh Hồng Giang chính là tên con sông khủng bố trong mắt đám người, nó cũng chính là biên giới giữa Băng Thiên đại lục và Hoàng Sa đại lục…

“Thanh Hồng Giang này thật thú vị!” Chúng nữ chứng kiến hoàn cảnh bên dưới, nhất thời hứng thú cảm thán nói.

Chỉ thấy vì yếu tố khí hậu khác biệt giữa hai đại lục, Thanh Hồng Gian như bị chẻ dọc thành hai phần với đặc điểm khác nhau…

Phần giáp với Băng Thiên Đại Lục, mặt sông xuất hiện không ít tảng băng trôi, bên trên mặt nước kết thành từng mảnh băng, có thể đi bộ trên đó…

Mà phần sông giáp với Hoàng Sa Đại Lục, nước sông lại nóng hổi đến mức bóc khói nghi ngút, chẳng khác suối nước nóng là bao…

Lạc Nam cũng là lần đầu chứng kiến quan cảnh như vậy, âm thầm cảm thán thiên nhiên kỳ diệu…

“Qua khỏi Thanh Hồng Giang vừa vặn chính là địa bàn của Phàm Ẩn Tự!” Tần Mộng Ảnh hừ một tiếng nói, trong mắt có sát khí lưu động.

Bạch Tố Mai nghe vậy, bàn tay tinh xảo nhẹ nhàng vuốt lấy mái tóc trắng như tuyết của mình, ánh mắt nhìn xem Lạc Nam, trưng cầu ý kiến…

“Haha, chúng ta cũng nên đi gặp người quen củ một chuyến!” Lạc Nam nhếch miệng cười gật đầu…

Lạc Nam sẽ không thể quên được cảnh tượng một tên trưởng lão Phàm Ẩn Tự ỷ vào thực lực mà ngang nhiên uy hiếp hắn trong buổi đấu giá…

Hắn sẽ không quên đám hòa thượng này đối với Tố Mai của hắn kêu đánh kêu giết, không quên đám này nhiều lần truy sát hắn…

Trong mắt Lạc Nam, chỉ có thù và bạn…không có ma hay phật, chúng sinh bình đẳng như nhau…

Có ơn báo ơn, có oán báo oán…

Nơi tiếp giáp giữa hai Đại Lục, vô số tu sĩ đi đi về về, thương đội vận chuyển hàng hóa nối liền không dứt…bất quá cả đám đều rất biết điều tránh xa Mộng Tiên Chu.

Qua khỏi Thanh Hồng Giang, Lạc Nam hào khí hét to:

“Băng Thiên Đại Lục, ta Lạc Nam đã về!”

Chúng nữ nhìn bóng lưng nam nhân của mình, nhất thời lâm vào hoảng hốt.

Người thanh niên từng có thân phận thấp hèn thua cả một người hầu tại Bát Cấp thế lực, từng chịu những nhục nhã tột cùng…nay đã lấy một tư thái huy hoàng trở về, các chiến tích của hắn đều là chấn động toàn bộ Tu Chân Giới, nhân vật Yêu Nghiệt lấy tu vi Hóa Thần đăng lâm Hoàng Kim Bảng, không người dám không phục…

“Tiểu Nam…” Liễu Thi Cầm hai mắt đỏ hoe, một cảm giác tự hào xen lẫn chua xót dâng lên trong lòng nàng.

Người khác thấy được mặt huy hoàng của hắn, nhưng đã có ai chứng kiến những gì mà hắn từng chịu đựng? đắng cay ngọt bùi bên trong, ít ai nguyện ý nếm thử.

Vô số tu sĩ phi hàng trên không nghe âm thanh hào hùng mà vang dội, nhất thời toàn thân chấn động nhìn lên…

Khi nhìn thấy hai chữ Hậu Cung tung bay trong gió, ánh mắt cả đám nhất thời trở nên cuồng nhiệt…

Tin tức Lạc Nam và Hậu Cung quay về Băng Thiên Đại Lục lấy tốc độ chóng mặt lan truyền…

“Phu quân, phía trước chính là Phàm Ẩn Tự rồi…chỉ là có chút không đúng!” Cơ Nhã hơi nhíu mi nói ra.

“Quá mức hoang vắng!” Cơ Băng cũng thì thào tự nhủ.

Trong tầm mắt của Lạc Nam và chúng nữ, một quần thể kiến trúc cổ kính nguy nga mà trang nghiêm xen lẫn từng ngọn núi lớn, khung cảnh hết sức thanh tịnh…

Bên trên ngọn núi cao chọc trời trong mây, khắc lấy ba chữ Kim Sắc tràn đầy khí phách: “Phàm Ẩn Tự!”

Chỉ là lúc này đây, trong vạn dặm lãnh thổ Phàm Ẩn Tự không có lấy một tên hòa thượng nào, kỳ quái đến cực điểm…

“Chẳng lẽ…” Diễm Nguyệt Kỳ như nghĩ đến điều gì, sắc mặt nhất thời không dễ nhìn.

“Chuyện gì bảo bối?” Lạc Nam và chúng nữ nhìn qua.

“Lạc gia vì sợ chàng trả thù nên đã toàn bộ đã trốn sang đại lục khác, nói không chắc Phàm Ẩn Tự cũng giống như vậy!” Diễm Nguyệt Kỳ cười khổ nói ra.

Nàng có điều tra chút tin tức về Lạc gia sau khi Lạc Thanh Liệt thành công chạy thoát nên biết được chuyện Lạc gia đã toàn bộ trốn đi, bất quá lại không mấy để tâm đến Phàm Ẩn Tự…

“Hừ, thật đáng ghét!”

Tần Mộng Ảnh giận dữ hừ một tiếng, bản thân nàng gần đây tập trung giảng dạy tại Thánh Linh Học Phủ, đối với tin tức bên ngoài không hề tìm hiểu, không ngờ để đám này trốn mất.

Lạc Nam sững sờ, hạ Mộng Tiên Chu thấp xuống dưới một chút…

Hắn phi thân mà ra, lao đến tiếp cận vài tên tu sĩ đang phi hành bên dưới…

Một đám thấy vậy nhao nhao né tránh, không biết vị top 10 Hoàng Kim Bảng này muốn làm gì, chuồn trước cho chắc…bất quá có một tên Nguyên Anh Trung Kỳ bị Lạc Nam thi triển Tốc Biến giữ lại…

“Lạc tiền bối…Lạc Nam tiền bối!”

Người vừa bị giữ là một nam tử trung niên, bất quá hắn ở trước mặt Lạc Nam lại cung cung kính kính, ngay cả chút thở mạnh cũng không dám…

“Vị đạo hữu này, ta có chút chuyện cần hỏi ngươi!” Lạc Nam ôn hòa nói ra, địa vị của hắn đã bất tri bất giác cao như vậy.

“Tiền bối cứ hỏi, chỉ cần tiểu nhân biết sẽ toàn lực phối hợp…” Nam tử trung niên lo âu thấp thởm, hắn cũng là một trưởng lão của Ngũ Cấp Thế Lực, nhưng khi đối diện Lạc Nam, mới biết thế nào là cường giả chân chính.

Thậm chí từ đầu đến cuối không dám liếc mắt nhìn chúng nữ dù chỉ một lần.

“Phàm Ẩn Tự đi đâu hết rồi?” Lạc Nam hỏi thăm.

“Tiểu nhân không biết bọn họ đi đâu, chỉ biết cách đây hơn nửa năm…Phàm Ẩn Tự đột ngột thu gôm lượng tài nguyên khổng lồ từ các thế lực phụ thuộc xung quanh, sau đó trong một đêm biến mất toàn bộ, ngay cả môn phái của tiểu nhân cũng bị bắt chẹt!”

Nam tử trung niên thành thật đáp, nghĩ đến bị đám hòa thượng kia tịch thu lượng lớn tài sản, nhất thời nghiến răng nghiến lợi.

“Phàm Ẩn Tự còn giữ lại phân đà hay chi nhánh nào không?” Tần Mộng Ảnh lên tiếng…

“Không hề, bọn hắn toàn bộ di chuyển…chẳng qua tiểu nhân biết được một điều, các đệ tử có tu vi Trúc Cơ trở xuống toàn bộ được Phàm Ẩn Tự giải tán, chỉ có đệ tử đạt Kim Đan trở lên mới di dời mà thôi!” Nam tử trung niên ánh mắt nhớ lại nói.

“Ồ? Sao ngươi biết chuyện này?” Mộc Tử Âm nhẹ giọng.

“Rất nhiều đệ tử tu vi chưa đến Kim Đan tại Phàm Ẩn Tự đều được trả về nhà, chuyện này người xung quanh đều biết!” Nam tử trung niên khẳng định.

“Phàm Ẩn Tự đã quyết tâm bỏ trốn, mang theo lượng lớn đệ tử Trúc Cơ chỉ là vướn víu mà thôi! Bọn hắn giải tán cũng là hợp lý…” Lạc Nam tán thành lời nói của nam tử trung niên.

“Phu quân, nếu vậy chúng ta hỏi thăm đám đệ tử bị trả về kia, biết đâu sẽ có manh mối!” Hải Linh Lung ngây thơ nói.

“Đám đệ tử đó không đủ thân phận để biết đâu…Phàm Ẩn Tự không ngu ngốc như vậy!” Hải U Quỳnh buồn cười vuốt ve mái tóc của Linh Lung, cưng chiều giải thích.

Hải Linh Lung nghịch ngợm lè lưỡi, nàng quả thật có chút ngây thơ.

Lạc Nam cũng bị mấy nữ làm cho vui vẻ, mặc kệ Phàm Ẩn Tự và Lạc gia trốn đi đâu, sớm muộn cũng phải lòi mặt, hắn không gấp…

“Đa tạ vị đạo hữu này, ta có chút quà cho ngươi xem như hồi báo!” Lạc Nam vỗ vỗ bả vai nam tử trung niên cười nói.

“Quà? tiểu nhân không dám nhận đâu! Có thể giúp Lạc công tử đã là vinh hạnh của tiểu nhân rồi” Nam tử trung niên cuống cuồng khoác tay, một mặt thành thật.

“Được rồi, không cần khách sáo, thứ này ta cũng không dùng!” Lạc Nam cười nhạt, một đôi giày đỏ thẩm như máu xuất hiện trên tay, khí thế bức người, cứng cáp vô cùng.

Huyết Sắt Chiến Ngoa…

Pháp bảo này đã lâu hắn không động vào, từ khi Huyết Sắt Chiến Giáp bị đánh vỡ…

“Đây…đây là…” Nam tử trung niên nuốt nước bọt cái ực, hắn thề, cả đời chưa từng gần gũi pháp bảo có khí thế mạnh mẽ như vậy.

“Một kiện Thiên Cấp pháp bảo, nếu ngươi không dùng có thể mang đến Đa Bảo Các bán với cái giá hợp lý!” Lạc Nam gật đầu, giải trừ quan hệ với Huyết Sắt Chiến Ngoa, đặt vào tay nam tử trung niên.

Không đợi hắn kịp phản ứng, Lạc Nam đã cùng chúng nữ tiến vào Mộng Tiên Chu…

“Đa tạ Lạc tiền bối, đa tạ Lạc tiền bối!” Nam tử trung niên nhanh chóng thu hồi pháp bảo, quỳ rạp xuống mặt đất cảm động khóc rống.

Chỉ với vài câu trả lời đơn giản, biết gì nói đó… hắn lại được báo đáp một kiện Thiên Cấp Pháp Bảo?

Chuyện này như một giấc mộng mà cả đời nam tử trung niên chưa dám mơ đến vậy.

Huống hồ từ đầu đến cuối, Lạc Nam đều khách khí lễ độ với hắn, chưa từng xem thường hay có hành động như bố thí…Điều đó khiến nam tử trung niên cảm nhận được sự tôn trọng.

Trong lúc nhất thời, hắn quyết tâm trở thành người hâm mộ trung thành của Lạc Nam, ngày sau ai dám nói xấu Lạc công tử chính là kẻ thù của hắn.

Nghĩ đến đây, nam tử trung niên nhanh chóng rời đi, tránh kẻ gian dòm ngó.

Nam tử trung niên không biết rằng, trong lúc hỏi đáp, Diễm Nguyệt Kỳ đã đem không gian phong tỏa trên diện rộng, trừ khi nam tử trung niên cố tình mang ra khoe khoang, bằng không sẽ chẳng ai biết hắn vừa nhận được thiên cấp pháp bảo cả.

Đứng trên Mộng Tiên Chu, thân ảnh Bạch Tố Mai đột ngột xuất hiện giữa trời, sau đó cấp tốc hóa thành bản thể khổng lồ che thiên phệ nhật…

“Phàm Ẩn Tự, không cần thiết tồn tại!”

Lực lượng Thất Cấp bá đạo vận chuyển, đuôi rắn khổng lồ hướng quần thể sơn phong bá đạo nện xuống…

ẦM ẦM ẦM ẦM…

Toàn bộ kiến trúc Phàm Ẩn Tự triệt để hủy diệt, ngay cả một khối đá cũng không lưu lại.

Làm xong tất cả, xem như trút được chút oán khí, Bạch Tố Mai trở về mạng thuyền…

Chúng nữ dùng ánh mắt quái dị xem nàng, đây là Tố Mai ôn nhu các nàng nhận biết sao?

Lạc Nam cười haha ôm vòng eo mềm mại của Tố Mai, hôn nhẹ mái tóc nàng xem như an ủi…

“Thái Bạch Thôn Tinh Xà không phải chủng tộc thiện nam tín nữ gì, chẳng qua nàng ấy chỉ hiền thục diệu dàng trước mặt người nhà mà thôi!” Kim Nhi cười hì hì nói.

Để Bạch Tố Mai phẫn nộ, cái giá phải trả lớn lắm.

ĐÙNG…

Đúng lúc này, trên bầu trời Thanh Hồng Giang đột ngột vang lên tiếng nổ lớn, khiến Lạc Nam cùng chúng nữ kinh nghi quay đầu nhìn lại…

Mộng Tiên Chu tạm dừng trên không trung.

Chỉ thấy không gian tầng tầng sụp đổ, từ bên trong xuất hiện hai thân ảnh đang điên cuồng đập nhau, từng chiêu từng thức đều là lấy mạng đổi mạng, hung tàn đến cực điểm…

Chiến đấu của bọn hắn dấy lên hỏa diễm ngập trời, thiêu đốt vạn lý, ngay cả Thanh Hồng Giang khổng lồ cũng có dấu hiệu khô cạn trước sức nóng của hai người họ…

Chỉ thấy đó là chiến đấu giữa một lão già với làn da thô ráp, mái tóc hoa râm cùng tấm lưng còng qua thời gian và một nam tử trung niên diện mạo oai hùng sắt bén, mái tóc cùng y phục đỏ rực như có thể thiêu cháy thế gian vạn vật…

Nhìn qua trận chiến, đây rõ ràng là hai vị tu sĩ tinh thông Hỏa Diễm đến mức tuyệt hảo, hỏa đối hỏa khiến bầu trời cuồn cuộn trong ánh lửa hồng, cảnh tượng như ngày tận thế…

Khí tức trên thân hai người khiến vô số sinh linh bên dưới phải rung rẩy vì sợ hãi…

“Hợp Thể Hậu Kỳ đại chiến!” Bạch Tố Mai và Lạc Nam hai mặt nhìn nhau, hít sâu một hơi cùng lúc nói ra.

Chúng nữ giật mình, không nghĩ đến mình vừa rời khỏi Thanh Hồng Giang chưa lâu đã thấy hai vị Hợp Thể Hậu Kỳ chiến đấu, đặc sắc tuyệt luân.

Bất quá khi tập trung nhìn rõ hơn một chút, phát hiện diện mạo của lão già kia, ánh mắt Lạc Nam bất giác co rụt lại, buộc miệng bật thốt lên:

“Đại Trưởng Lão Minh Hỏa Giáo – Hỏa Sơn?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.