Ải khảo hạch thứ hai kết thúc, chỉ còn chừng 2000 Thí Sinh thành công thông qua, toàn bộ chỉ có thể ở tạm các gian khách sạn, tửu lâu bên trong Thánh Thành…
Chờ Khảo Hạch ải thứ 3 diễn ra…
Từ hơn một vạn người háo hức bừng bừng tiến về Thánh Thành, chỉ mới ở cửa ải thứ hai, lượng người bị đào thải đã vượt qua tám phần, quả thật là khốc liệt đến cực điểm…
Trách không được, toàn thể thiếu niên thiên tài đều lấy việc gia nhập Học Phủ làm vinh hạnh…
Trở thành học sinh của Học Phủ, là một hình thức chứng minh thực lực của bản thân tốt nhất…
Lạc Nam đã thay ra y phục máu me đầm đìa, lần này mặc dù bị thương không nhẹ, nhưng tốc độ khôi phục của Thể Tu rất kinh người, miễn cưỡng có thể đi đứng bình thường…, mặc kệ không ít ánh nhìn soi mói từ người ngoài, hắn lặng lẽ đứng trước cửa một gian khách sạn xa hoa, như chờ đợi một điều gì đó…
Tử Âm, Thi Cầm, Tố Mai cùng Trúc Loan đã tiến vào Linh giới Châu nghỉ ngơi, sau khi leo 69 bậc thang, các nàng cảm thấy đôi chút mỏi mệt…
Đó là các nàng nói thế, nhưng Lạc Nam biết, tứ nữ đây là giành ra khoảng không gian riêng tư cho hắn, bởi lẽ các nàng biết, hắn sắp phải chào đón những người nào…
Quả nhiên không lâu, ba thân ảnh tuyệt đại phong hoa ngự không mà đến, mang theo từng làn hương thơm ngát khác nhau, rơi xuống trước mặt hắn…
Sau hai năm, tại thời điểm đoàn tụ này, Lạc Nam chào đón các nàng bằng một nụ cười và ánh mắt tình cảm, chợt lùi về sau vài bước, dùng toàn bộ thị lực của mình ngắm nhìn các nàng, như muốn khắc sâu từng thân ảnh trước mặt vào tận sâu nơi linh hồn, không thể xóa nhòa…
Yên Nhược Tuyết một thân lam sắc váy dài, so với hai năm trước nàng càng thêm xinh đẹp, bởi lẽ khí chất và vận vị chín mùi của một nữ nhân sau khi phá thân gia tăng nét kiêu sa quý phái của nàng…
Nếu trước đây nàng là một thiếu nữ đôi mươi phong hoa tuyệt đại, thì hiện tại nàng là một vị thiếu phụ cao quý khiến người khác phải ngước nhìn…chỉ là khí chất ôn nhu trang nhã không lẫn đi đâu được…
Diễm Hồng Liên vẫn nét quyến rũ phong tình ấy, thân thể đầy đặn mê người, vẫn như một trái mật đào chín mọng như luôn chờ người đến hái…
Đôi môi đỏ rực như lửa, bộ ngực căn tràn nhựa sống phập phồng lên xuống, bờ mông to tròn sau lớp váy dài, tất cả đều gợi lên lửa tình trong lòng nam nhân…
Diễm Điệp Tình có thay đổi lớn nhất, vốn là một tiểu nữ hài hiện tại đã ra dáng thiếu nữ, độ tuổi đẹp nhất của một nữ nhân, vòng ngực vốn chỉ hơi nhú hiện tại đã tròn trịa sau lớp áo, mái tóc vẫn cắt ngắn ngang vai, ánh mắt to tròn ngập nước lúng liếng, đáng yêu vô cùng…
Đẹp…quá đẹp…
Lạc Nam hận mình không có máy chụp ảnh như đời trước, nếu không bằng mọi giá phải chụp lại khoảng khắc tam mỹ hội tụ này…
Hắn cũng không cảm thấy kỳ lạ vì các nàng nhận thức nhau, với bản tính của tỷ muội Diễm Hồng Liên, không tìm đến Nhược Tuyết mới là chuyện lạ…
“Chàng không có lời gì muốn nói sao?” Yên Nhược Tuyết trừng mắt nhìn hắn, giọng điệu dù chất vấn nhưng lại diệu dàng như nước, giống tiểu nữ nhân làm nủng thì đúng hơn…
Diễm Hồng Liên cắn lấy đôi môi đỏ mọng, gương mặt nàng ngày đêm nhớ mong đang gần ngay trước mắt, đang định bước lại gần hắn…
Vụt…
Một làn gió nhanh chóng xẹt qua, Diễm Điệp Tình đã như con mèo nhỏ lao đến trước nàng, toàn bộ thân thể leo lên người Lạc Nam, đôi tay trắng như phấn ôm chặt cổ hắn không muốn buông ra…
“Bại hoại, rốt cuộc cũng gặp được chàng…” Tình nhi cái đầu nhỏ cạ cạ vào lòng ngực hắn, ép mặt vào lắng nghe nhịp tim đập, mắt tròn nhắm lại hưởng thụ…nàng nhớ lòng ngực này đến phát điên rồi…
Lạc Nam sủng ái vỗ về tấm lưng trơn bóng của nàng, hít thở mùi hương thơm ngác của thiếu nữ, giọng điệu hơi nghẹn ngào, khàn khàn mỉm cười thủ thỉ:
“Ta nhớ Nhược Tuyết, nhớ Hồng Liên, nhớ Tình nhi… rất nhớ các nàng, rất nhớ…rất nhớ…!”
“Hừ! Bên cạnh chàng không phải luôn có mỹ nhân bầu bạn sao? còn thời gian nhớ đến chúng ta?” Diễm Hồng Liên ngoài miệng trách cứ, thân thể đã sớm nhào vào lòng nam nhân, cạnh tranh vị trí với muội muội…
Lạc Nam lại một lần nữa có cơ hội ôm lấy đôi tỷ muội hoa này, cảm nhận hai thân thể mềm mại như chăn bông nằm trong lòng ngực, hắn cười xấu xa truyền âm cho hai nữ:
“Ta rất hoài niệm thời gian bên trong Động Phủ…”
Hai nữ gương mặt đỏ bừng, trái tim đập thình thịch…
Diễm Hồng Liên ngoài mặc tỏ vẻ thành thục trãi đời, nhưng bản chất vẫn là thiếu nữ chỉ mới nếm vị tình đầu mà thôi, sao có thể không xấu hổ trước trêu chọc của hắn…
“Ôm đủ chưa?” Yên Nhược Tuyết trừng to mắt nhìn, với bản tính ôn nhu của nàng cũng không nhịn được ghen tuông cảnh tượng trước mặt…
“Thê tử ngoan! Đêm nay vi phu bù đắp cho nàng!” Lạc Nam hướng nàng truyền âm, nháy mắt…
“Hứ, ai mà thèm!” Yên Nhược Tuyết gắt một tiếng, gò má ửng hồng, nàng thấy xung quanh đã có không ít đôi mắt trợn tròn cùng những cái miệng mở lớn, đang khó tin nhìn cảnh tượng gia đình đoàn tụ giữa thanh thiên bạch nhật…
“Vào trong rồi nói!” Yên Nhược Tuyết bất chấp hai nữ dính chặt trong lòng hắn, tiến đến khoác lấy cánh tay Lạc Nam, lôi cả đám đi vào Khách Sạn…
Lạc Nam đã sớm thuê một phòng khá rộng lớn xa hoa, thấy tam nữ vừa tiến vào phòng, bất ngờ đột kích ôm chầm cả ba thân thể vào lòng ngực khiến các nàng la oai oái…
Trong khoảng khắc đó, ba mùi hương thơm ngát tràn vào trong mũi, Lạc Nam say mê hít sâu…
“Muốn làm gì? Thiếp còn chưa xử tội chàng trăng hoa đâu, còn dám chiếm tiện nghi?” Yên Nhược Tuyết sẳn giọng…
“Hề hề, nhớ quá cho ôm một chút!” Lạc Nam cười xấu xa, ngồi xuống giường nệm…
Diễm Hồng Liên tròng mắt hấp háy, nhìn Yên Nhược Tuyết khiêu khích nói:
“Cô không muốn chàng ôm thì ra ngoài, nhường lại cho tỷ muội chúng ta!”
“Đúng nha, Nhược Tuyết tỷ tỷ có thể gặp hắn sau mà, tên này cũng sẽ không chạy mất!” Diễm Điệp Tình vội vàng phụ họa, đầu nhỏ gật lia lịa…
“Các người…cả hai tỷ muội chung chồng còn không biết xấu hổ?” Yên Nhược Tuyết tức giận đến bộ ngực phập phồng, quát một tiếng…
“Khanh khách, chúng ta chẳng những tỷ muội chung chồng, còn cùng ngươi chung chồng, khanh khách!” Diễm Điệp Tình cười đến bộ ngực sửa rung rẩy, tạo thành từng làn sóng lăn tăn…
Yên Nhược Tuyết mím môi, ủy khuất nhìn Lạc Nam…
Lạc Nam đầu to như cái đấu, biết hậu cung sớm muộn cũng gặp chuyện, vội vàng đánh lạc hướng nói:
“Kể cho ta nghe thời gian qua của các nàng xem nào!? Phu quân rất muốn biết hai năm qua các bảo bối của ta đã làm những gì?”
“Chàng kể trước! những nữ nhân kia từ đâu ra?” Ba âm giọng ăn ý vang lên, tam nữ hiếm thấy đồng lòng như vậy, các nàng bất ngờ nhìn nhau, không nhịn được mỉm cười…
Lạc Nam nhẹ nhỏm thở phào một hơi, chỉ cần các nàng không gây gỗ xích mít muốn hắn làm gì cũng được, vừa ôm ba vòng eo nhỏ của các nàng, vừa mở miệng tâm tình kể chuyện:
“Bắt đầu từ lúc ta và Nhược Tuyết chia tay vậy…sau khi bóp nát Tiểu Na Di Phù ta…”
Lạc Nam từ tốn kể, tam nữ nhắm mắt lắng nghe, đầu tựa vào người hắn…
Hắn kể cho các nàng tất tần tật mọi việc, từ khi đến Linh Vũ Thành gặp mặt Tần Mộng Ảnh, cho đến khi Tố Mai nở ra, rồi lần lượt là các nữ nhân khác của hắn, Cơ Băng, Cơ Nhã, Lý Trúc Loan, Mộc Tử Âm, cuối cùng đến dì nhỏ Liễu Thi Cầm và Băng Huyền Đế Quốc công chúa Băng Lam Tịch…
Hậu Cung ra đời như thế nào…
Đương nhiên cả những trận chiến lớn nhỏ khác nhau, quá trình tu luyện của hắn, ngay cả việc sử dụng lệnh bài chữ Diễm để cầu cứu Diễm Nguyệt Kỳ, chỉ là tên này khôn khéo lượt bỏ quan hệ giữa nàng và hắn, có đánh chết Lạc Nam cũng không dám nói ra mình và mẹ vợ lên giường ngay thời điểm này…
Tam nữ nghe như si như say, so với vô vàn chuyện nam nhân này trải qua, các nàng sống quả thật quá mức an nhàn rồi…
Nghe đến tên này vậy mà còn nhiều nữ nhân như vậy, thậm chí ngay cả vài nữ nhân Luyện Hư Kỳ cũng bị hắn thu vào Hậu Cung, tam nữ hai mắt trợn tròn, trong lòng không sao bình tĩnh được…
Nam nhân nhà mình là tai tinh của phái nữ hay sao?
Nghe đến Hậu Cung thành lập, Yên Nhược Tuyết phì cười nói khẽ:
“Trách không được nhị tỷ Hoa Ngọc Phượng nói Hậu Cung có liên quan đến thiếp, thì ra là như vậy!”
Lạc Nam mỉm cười, chuyện tam nữ Tử Âm giải cứu Hoa Ngọc Phượng khỏi tay Huyết Linh Tông hắn có biết, đối với cách làm của các nàng rất hài lòng và tự hào…
“Mẫu thân bọn thiếp có nói gì không?” Diễm gia hai cô công chúa nghe đến Diễm Nguyệt Kỳ gặp mặt Lạc Nam, nhảy dựng rời khỏi lòng hắn, hấp tấp luyên thuyên hỏi…
Hiển nhiên trong lòng hai nàng, vị mẫu thân đại nhân bá đạo ngạo kiều kia không dễ đối phó…
“Nàng ấy bảo ta anh tuấn bất phàm, người gặp người thích hoa gặp hoa nở, hai nàng có thể gặp ta là phúc phận của hai nàng!” Lạc Nam nhếch miệng cười xấu xa, trong lòng lại đang chột dạ…
“Chàng mơ hay lắm!” Hai nữ lườm hắn, tên này khoác lác quá mức rồi, bất quá nhìn vẻ mặt không sao cả của hắn, chắc hẳn mẫu thân cũng không làm gì quá đáng…thoáng thở phào an lòng…
“Ngay cả nhân vật trên Hoàng Kim Bảng và công chúa Cửu Cấp thế lực cũng bị chàng thu vào Hậu Cung, thật giỏi a!” Yên Nhược Tuyết thật lòng tự hào khen ngợi…
Nàng biết hắn có kẻ thù là Lạc gia, bên cạnh càng nhiều nữ nhân lợi hại càng tốt, đây không phải thời điểm ghen tuông vô vị…
Ghen tuông là một loại tình thú nhỏ trong tình yêu nam nữ để hâm nóng tình cảm mà thôi, các nàng cũng không phải nữ nhân hồ đồ không biết lý lẽ, bị ghen tuông làm mờ lý trí…
Huống hồ gì có thể chung chồng với các nữ nhân lợi hại như vậy, cũng là một loại động lực không nhỏ thúc đẩy các nàng…
Lạc Nam trong lòng cảm động, chân thành nói:
“Có các nàng quả thật là phúc phận của ta!”
“Bớt xu nịnh đi! mau đưa chúng thiếp vào Linh giới Châu xem thử nào! Đã không kịp chờ đợi rồi đấy!” Diễm Điệp Tình hai mắt lấp lánh ánh sáng, chỉ nghe Lạc Nam kể nàng đã rất tò mò về nơi đó rồi…
“Đúng vậy! Cung Đình Thụ cũng phải có chỗ cho chúng thiếp!” Hai nữ còn lại gật mạnh đầu…
“Tuân lệnh các vị phu nhân!” Lạc Nam mừng rỡ còn không kịp, vội vàng điều động ý niệm…
Thoắt một cái, trong phòng chẳng còn ai…
…
Linh Giới Châu, Cực Lạc Suối…
Trong làn nước ấm chứa nồng đậm linh khí…
Bốn thân thể trơn bóng đang thoải mái ngâm mình, toàn thân các nàng trần truồng như nhộng, tận tình thư giãn sau khoảng thời gian mệt mỏi…
Cách các nàng không xa, Tiểu Sư trong hình dáng tiểu sủng vật bơi lội tung tăng, thích thú vô cùng…
Vì nước trong suốt nên dễ dàng nhìn thấy thân thể đối phương, ngay cả các khe thịt thần bí giữa hai chân cũng không ngoại lệ…
Lý Trúc Loan nhìn bộ ngực bạo mãn của Mộc Tử Âm, bàn tay nhỏ bé xoa nắn hai bánh bao của mình, ghen tỵ nói:
“Ngực sư phụ tỷ tỷ thật to thật đẹp, trách không được phu quân mê luyến như thế!”
“Phi!” Liễu Thi Cầm là hoàng hoa khê nữ, phi một tiếng, xấu hổ lặn xuống mặt nước…
“Xú nha đầu, từ sau này gọi tỷ tỷ!” Mộc Tử Âm trừng mắt, nha đầu này được Lạc Nam sủng ái nên hư rồi, ăn nói không ra thể thống gì cả, khác biệt hoàn toàn vẻ lễ phép trước đây khi ở tông môn…
“Ngực chúng ta cũng không tệ đâu, chủ nhân chỉ cần chăm chỉ săn sóc, rồi sẽ không thua Tử Âm tỷ tỷ!” Bạch Tố Mai nhìn bộ ngực căn tròn của nàng, mặc dù không to bằng Mộc Tử Âm, nhưng vẫn rất có quy mô…
“Muốn to tròn thì chăm chỉ xoa bóp vào!” Mộc Tử Âm cũng không khách sáo chia sẽ bí quyết…là người một nhà, nàng cũng là phụ nữ thành thục, chẳng có gì phải xấu hổ che giấu…
Liễu Thi Cầm lặn dưới mặt nước, lỗ tai nhỏ vểnh lênh, trong lòng thầm nghĩ:
“Hắn thích ngực to sao?”
Nàng thoáng đánh giá vòng ngực của mình, trắng nõn như tuyết, ngạo nghễ vểnh cao, bên trên tô điểm hai hạt anh đào đỏ hồng rạng rỡ, nhưng kích cỡ còn kém Mộc Tử Âm…
“Xem ra ta cũng cần chăm chỉ xoa bóp a” Liễu Thi Cầm âm thầm quyết định…
Hai tỷ muội Cơ Băng và Cơ Nhã vẫn đang bế quan trong Cung Điện của các nàng, Luyện Hư Kỳ có thời gian tu luyện và khôi phục rất lâu…
Từ lần trước, Cơ Nhã đã chọn một cung điện trên tầng 2 Cung Đình Thụ, nằm sát nhánh cây chứa Băng Cơ Cung của Cơ Băng…
Lạc Nam đặt tên cung điện của nàng là Nhã Cơ Cung…
Chỉ cần hai nữ khôi phục, Hậu Cung sẽ có thêm hai vị cường giả…
Tứ nữ tắm rửa thoải mái, tự nhiên đứng lên, bước chân lên bờ…
Đang định thay y phục…
Không gian thoáng rung động, Lạc Nam và tam nữ hiện ra…
Tứ nữ Liễu Thi Cầm vẫn đang trong hiện trạng trần truồng…
Thời gian như đứng im ở khoảng khắc này…
Đám người ngơ ngác nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ…
Lạc Nam nuốt nước bọt cái ực…
Đối với thân thể của Mộc Tử Âm, Lý Trúc Loan và Bạch Tố Mai, hắn đã quen thuộc đến từng ngõ ngách…
Khiến hắn chú ý nhất lúc này không thể nghi ngờ là dì nhỏ của mình…
Chỉ thấy nàng có đôi chân dài thon thả uyển chuyển trắng như tuyết bạch, bờ mông vểnh cao, giữa hai bắp đùi mịn màng chính là đóa hoa hồng thắm thần bí đang đóng chặt…
Một lớp lông đen tuyền trang trí bên trên, lúc này còn động lại từng giọt nước ấm…
Làn da trắng như sương mai, gương mặt ngơ ngác đỏ bừng, đôi môi hé ra để lộ hàm răng trắng đều như bắp, cùng cái lưỡi nhỏ ẩm ướt lẩn trốn bên trong…
Mê người đến cực điểm…
AAAAAAAAAA
Theo một tiếng hét kinh hãi, Liễu Thi Cầm đã hóa thành một làn gió đen, tan biến trước mắt mọi người…
Hiển nhiên chạy trốn về Thi Cầm Cung…
Sau một thoáng kinh ngạc, Mộc Tử Âm trước hết lấy lại tinh thần, đè nén cảm giác xấu hổ trong lòng, lấy ra áo choàng nhanh chóng che kín thân thể thành thục…
Lý Trúc Loan và Bạch Tố Mai nhìn Lạc Nam cười cười ẩn ý, chẳng hề ngại ngùng mặc lấy quần áo, hai đôi mắt to tròn đảo qua đảo lại quan sát ba vị tỷ muội “mới” của mình…
Mà đối diện, Yên Nhược Tuyết và tỷ muội Diễm gia cũng âm thầm đánh giá, qua lời kể của Lạc Nam, các nàng biết mấy nữ nhân này đã cùng hắn vào sinh ra tử, vì lẽ đó đối với các nàng rất có hảo cảm, thậm chí một tia “biết ơn”…
Lạc Nam thấy bầu không khí có phần lúng túng, đang định mở miệng giải vây thì âm thanh cơ giới đã lạnh lùng vang lên bên tai:
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]