Lạc Nam thẩn thờ thật lâu, trong lúc hắn còn đang chật vật ở những nơi hẻo lánh, hai tiểu công chúa của hắn đã và đang nhảy múa tại sân khấu hàng đầu Nguyên Giới.
Điều này khiến cảm xúc của hắn phức tạp lộn xộn...ngậm ngùi, kiêu ngạo…không biết phải diễn tả như thế nào.
Nhưng ít nhất hắn biết được các nàng vẫn an toàn…như vậy là đủ.
Vô thức nở nụ cười, sự mất mát khi bị Bích Tiêu đoạt lại cái yếm cũng vơi đi phần nào.
“Nàng ta là ai? Ngươi gọi nàng là sư thúc, chẳng lẽ là?” Vân Duyên lúc này mới tiến đến hỏi với vẻ mặt ngưng trọng, khí tràng vừa rồi của Bích Tiêu mang đến thật sự quá lớn.
Lạc Nam gật đầu, cũng không có gì phải che giấu: “Sư phụ của chúng ta tên thật là Quỳnh Tiêu, người vừa rồi quả thật là sư muội của sư phụ, nàng gọi Bích Tiêu Nương Nương.”
Vân Duyên âm thầm giật mình, thì ra là sư muội của sư phụ, chẳng trách thực lực khủng bố.
“Sư thúc cường đại như vậy, tại sao không nhờ nàng báo thù?” Vân Duyên chớp chớp mắt.
“Chuyện của tiền bối phức tạp, ta làm sao biết rõ?” Lạc Nam lắc đầu thở dài.
Vân Duyên như có điều suy nghĩ, lại nhớ đến chuyện vừa rồi, nhất thời phụng phịu:
“Hừ, ngươi ngay cả áo yếm của sư thúc cũng dám trộm, đúng là gan to bằng trời.”
“Ta làm sao đủ thực lực trộm của sư thúc?” Lạc Nam sắc mặt tối sầm:
“Huống hồ sư huynh của ngươi mỹ nhân vây quanh, cần gì phải làm như thế?”
“Biết đâu ngươi có sở thích đặc biệt thì sao?” Vân Duyên nhỏ giọng thì thầm.
“Cẩn thận cái mông.” Lạc Nam nghiến răng nghiến lợi.
Vân Duyên liếc xéo hắn, lại không dám tiếp tục ngỗ nghịch, đành phải xoay người tiến vào bên trong.
Ở phía xa xa, Tiểu Hầu Nhi gãi gãi đầu nhỏ giọng hỏi: “Hồng Ma, ngươi có phát hiện công chúa biểu hiện kỳ quái hay không?”
“Kỳ quái chỗ nào?” Viên Hồng Ma ngờ vực.
“Ngày thường công chúa rất đoan trang cao quý, cực kỳ ít nói chuyện…tại sao khi ở cùng với tên kia thì lại có cảm giác giống một tiểu cô nương.” Tiểu Hầu Nhi thành thật ngây ngô hỏi.
“Ta làm sao biết?” Viên Hồng Ma vò đầu bức tai, hỏi hắn cách đánh lộn thì được, còn hỏi chuyện nam nữ khác nào tra tấn hắn?
Hắc Y Nhân cùng Bạch Y Nhân liếc mắt nhìn nhau, âm thầm biểu lộ nghiêm nghị.
Hai người cũng nhận ra sự thay đổi một cách hết sức tự nhiên của Vân Duyên, chuyện này chẳng biết là tốt hay xấu, quyết định phải mật báo cho hai vị công chúa còn lại.
Mà lúc này, sáu cái lỗ tai của Tiểu Hầu Nhi đột nhiên giật giật, chợt kinh dị hô lên:
“Ta nghe trộm được có kẻ muốn nhắm vào Lạc Nam.”
“Hả?” Lạc Nam lập tức chú ý.
Phải biết rằng Tiểu Hầu Nhi chính là Lục Nhĩ Mỹ Hầu, nó sở hữu sáu cái lỗ tai có thể nghe thông vạn vật.
Mặc dù ở Nguyên Giới thì quy tắc thiên địa cao cấp hơn, không gian kiên cố hơn khiến phạm vi nghe trộm bị ảnh hưởng, thậm chí có khả năng bị cường giả phát hiện và ra tay trừng phạt…nhưng cũng không thể hoài nghi những âm thanh lọt vào tai của nó được.
Nhất là khi kẻ địch của Lạc Nam càng ngày càng nhiều, bị người khác tìm cách đối phó là lẽ đương nhiên.
“Kẻ nào muốn tính kế ta?” Lạc Nam nghiêm nghị hỏi.
“Ta không biết a.” Tiểu Hầu Nhi lắc đầu thành thật đáp:
“Trong ba kẻ nói chuyện có một tên khá lợi hại, xém chút đã phát giác được nên ta không dám nghe trộm nữa.”
“Ba người sao?” Ánh mắt Lạc Nam lóe lên.
“Không sai, có hai nam một nữ, giọng điệu còn khá trẻ.” Tiểu Hầu Nhi nói rằng.
Lạc Nam nở nụ cười quỷ dị: “Khà khà, có lẽ ta đã đoán được là ai.”
Hắn nhìn Tiểu Hầu Nhi đề nghị: “Bọn hắn ở nơi nào? Ngươi mau dẫn đường.”
“Sắp có chiến đấu sao?” Tiểu Hầu Nhi liền trở nên hưng phấn, ngay cả Viên Hồng Ma cũng nghiêng đầu vểnh tai lắng nghe.
“Nếu đúng là đám mà ta đoán, sẽ có chiến đấu.” Lạc Nam nói:
“Nhưng e rằng Thánh Hoàng chưa xen vào được.”
“Ta nghĩ nên thương lượng với Vân Duyên công chúa rồi quyết định.” Bạch Y Nhân tính tình cẩn thận liền mở miệng khuyên nhũ.
“Không thể, bọn hắn cực kỳ thận trọng, cần phải lập tức xuất kích.”
Lạc Nam quả quyết nói.
…
“Đại ca, có chuyện gì thế?”
Tại một sơn cốc hoang vắng, đôi thiếu niên nam và nữ hỏi một tên nam tử mặc áo bào.
“Làm sao có thể được?” Thiếu niên biểu lộ không tin:
“Có Thám Không Trùng của đệ canh gác phạm vi vạn dặm, làm sao có kẻ nào dám tiếp cận nghe lén?”
“Hắn không ở gần, mà thông qua một thủ đoạn nào đó nghe trộm ở khoảng cách xa.” La Hiên tin tưởng vào phán đoán của mình.
“Nếu vậy thì Không Gian phải phát sinh dao động, vì sao muội không cảm ứng được gì?” Thiếu nữ nhíu mày, nàng là nhân vật nắm giữ Không Gian Linh Căn nha.
“Không cần nói nhiều, mau rời khỏi đây.” La Hiên quyết đoán hạ lệnh.
Thân là sát thủ hàng đầu, trực giác là thứ rất quan trọng và luôn được đề cao, tuy rằng hoài nghi của hắn chưa có căn cứ xác thực nhưng vẫn phải đề phòng.
“Được rồi.” Thiếu niên nam nữ nhún nhún vai, cũng chỉ có thể tuân mệnh.
Thiếu niên và thiếu nữ lúc này cũng đã cảm ứng được động tĩnh khác thường, nhất thời quát lên:
“Chuột nhắt phương nào? Mau cút ra!”
XOẸT XOẸT XOẸT XOẸT…
Hàng loạt thân ảnh hàng lâm mà xuống, mỗi một kẻ đều mang theo thực lực khiến không gian chấn động, bao phủ trên không, mặt đất, chiến ý xung thiên, vây lấy ba người vào trung tâm.
“Những kẻ này…” Đảo mắt nhìn quanh một vòng, không cảm nhận được hơi thở của sự sống, nam tử hừ lạnh:
“Là quân đội đã luyện thành cương thi?”
“Kiến thức không tệ…” Có tiếng cười khẽ vang lên, Lạc Nam ung dung xuất hiện, nở nụ cười thân mật:
“Ba vị Thiên Lệnh Giáo, chúng ta lại gặp mặt.”
“Là ngươi?” Ba người ánh mắt híp lại.
Không sai, bọn hắn chính là Thánh Tử Thiên Lệnh Giáo – La Hiên và đệ đệ La Tuấn cùng muội muội La Ngọc.
Mà lúc này, gần 300 thân ảnh bao vây bốn phương tám hướng chính là Tử Long Quân của Lạc Nam.
Sau khi hy sinh một số Tử Long Quân trong thời gian qua, số lượng còn lại không được tròn vẹn 300 nhưng cũng chẳng thiếu hụt là bao.
Tử Long Quân khi còn sống chinh chiến sa trường, hoành hành bốn phía, tuy rằng đã chết nhưng uy thế của tất cả bọn hắn khi xuất hiện vẫn đủ mang đến cảm giác áp bách nặng nề.
Nhất là khi thời gian qua bọn chúng được Lạc Nam cho ngâm mình bên trong Chí Tôn tài nguyên Cường Thi Trì, điều này khiến nhục thân tất cả được cường hóa, mạnh hơn ban đầu rất nhiều, đồng loạt đều là Thể Thánh Đế Hậu Kỳ cho đến Viên Mãn.
“Chẳng trách con chuột như ngươi dám tìm đến bọn ta, thì ra là ỷ vào đám cương thi này sao?” La Ngọc khinh bỉ quát lớn.
“Haha, có những kẻ không dám công khai giết ta, ngược lại âm thầm ở phía sau lưng thi thuật nguyền rủa một cách lén lén lút lút.” Lạc Nam nhàn nhạt cười:
“Vậy ai mới là chuột chuyên cắn trộm đây?”
“Ngươi…” Sắc mặt La Ngọc trở nên cực kỳ khó coi, hiển nhiên việc Nguyền Rủa không giết được Lạc Nam, ngược lại còn tổn hại một thành viên của Thiên Lệnh Giáo khiến ả cực kỳ mất mặt.
La Tuấn từ đầu đến cuối im lặng, trong mắt hiện lên sự hả hê, không chút giấu vết phẩy nhẹ óng tay áo rộng thùng thình.
Từ trong óng tay áo của hắn, hàng loạt con côn trùng nhỏ đến mức thần thức không thể quét thấy bắt đầu thẩm thấu mà ra, vô thanh vô tức tiếp cận đến chỗ của Lạc Nam.
Hiển nhiên La Tuấn muốn thừa cơ đánh lén, bởi lẽ hắn là một Trùng Sư cường đại và quỷ dị.
Đáng tiếc, La Tuấn đụng lầm người.
Lạc Nam nhếch miệng, Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn vẫn luôn mở nên động tác của La Tuấn khó mà qua được mắt hắn.
Ý niệm vừa động, từ bên trên mái tóc của Lạc Nam đã có một đám côn trùng lít nha lít nhít chờ sẳn bay lên, biểu tình của chúng cực độ hưng phấn như phát hiện con mồi.
Nếu như tập trung nhìn kỹ, sẽ thấy đây là một bầy ong có màu vàng rực như những đóm kim lấp lánh, chúng nó được bao bọc vảy giáp rất nhỏ khắp toàn thân, trước thân có một đôi kìm đầy rẫy gai nhọn khiến người khác phải rùng mình.
Quan trọng nhất là cánh của chúng sắc bén như đao, lại nhanh như phản lực, di động với tốc độ cực cao, vô cùng hiếu chiến.
Khi cổ trùng của La Tuấn còn chưa kịp đến gần, bầy ong này đã khóa chặt lấy sự tồn tại của chúng nó, sau đó điên cuồng lao vào tàn sát.
Xoẹt…phốc…xuy…
Nghe như không khí bị chém nát với tốc độ cao, từng con cổ trùng bị nhừ thành thịt vụn.
“AAAAAAAAAA” La Tuấn lên tiếng hét thảm thiết:
“Không được, Phệ Nhục Trùng của ta...”
Hiển nhiên hắn đã cảm nhận được cổ trùng thân yêu của mình bị tiêu diệt, hơn nữa còn là một phương nghiền ép.
Hai mắt La Tuấn long lên sòng sọc, đỏ rực như máu, nhìn Lạc Nam vừa oán hận vừa đố kỵ rít gào:
“Là Ong Sát Thủ, ngươi vì sao có được chúng nó? Ngươi cũng là Trùng Sư sao?”
“Không thèm nói cho ngươi.” Lạc Nam cười khà khà, cực kỳ hài lòng.
Tổ Ong Sát Thủ là một trong những thứ hắn giao dịch được với lão già thần bí lôi thôi lếch thếch ở Kiếm Tây Thành, cũng là người bán cho hắn hai loại Cổ Ngữ Định và Đoạt.
Sau khi Liễu Tú Quyên nhận chủ cả tổ ong, nàng đã phân cho Lạc Nam một đám Ong Sát Thủ để hắn mang theo bên người, công dụng là giúp nàng săn tìm Cổ Trùng hoang dã và bảo vệ hắn khỏi những Trùng Sư khác.
Tuy rằng Lạc Nam từng bất cẩn làm chết đám Ong Sát Thủ một lần trong lúc chiến đấu…nhưng sau đó hắn lại gặp Liễu Tú Quyên để nhận thêm một bầy.
Hiện tại quả nhiên hiệu quả, đám Phệ Nhục Trùng từng quỷ dị lấy mạng 12 vị Thánh Đế trong nháy mắt của La Tuấn lại bị Ong Sát Thủ khắc chế hoàn toàn, tiêu diệt triệt để.
Đúng như Lạc Nam đã từng nói với Liễu Tú Quyên, nếu gặp phải địch nhân là Trùng Sư, hắn sẽ dùng Ong Sát Thủ dạy đối phương một bài học.
Nhìn vẻ mặt bất lực, biệt khuất nhưng không kém phần đố kỵ của La Tuấn lúc này là hiểu, tên này vừa thèm nhỏ dãi Ong Sát Thủ, vừa hận Lạc Nam dám giết đám cổ trùng của mình.
“Ngươi lui ra đi!” La Ngọc ra hiệu cho La Tuấn tránh ra phía sau.
Đối phương đã có Ong Sát Thủ chuyên khắc chế cổ trùng, vậy một Trùng Sư như La Tuấn đã trở nên vô dụng.
“Giúp đệ giết sạch đám Ong của hắn.” La Tuấn nghiến răng ken két.
“Yên tâm.” La Ngọc nâng bàn tay bóp chặt.
RĂNG RẮC.
Không gian hình thành vòng xoáy, bắt đầu xoắn lấy đám Ong Sát Thủ của Lạc Nam, hiển nhiên muốn nghiền chết chúng nó.
Nhưng Lạc Nam làm sao dễ dàng để chuyện đó xảy ra?
Chỉ nghe hắn hừ lạnh một tiếng:
“Thi Quân Chiến Điển – Tụ Quân Thế!”
RỐNG.
Tất cả Tử Long Quân ngửa đầu rít gào, mỗi một tên đều thông qua sự liên kết với Lạc Nam bạo phát vài chục tầng Quân Vực.
Toàn bộ Quân Vực dung hợp thành Quân Thế khủng bố, chấn động vang trời, vạn dặm sơn cốc run rẩy khiếp sợ trước uy áp dữ dội của Tử Long Quân.
Quân Thế bá đạo hình vòng cung quét ra, đánh tan Không Gian Lực của La Ngọc, để nàng ở trong phạm vi Quân Thế hoàn toàn chẳng làm nên trò trống gì.
Chưa dừng lại ở đó, theo mệnh lệnh của Lạc Nam hạ xuống, Tử Long Quân đã cùng nhau tập hợp, điên cuồng lao đến tấn công La Ngọc và La Tuấn.
La Ngọc biến sắc, nắm lấy bả vai của La Tuấn thi triển Dịch Không đào thoát khỏi tầm ảnh hưởng của Quân Thế.
Tốc độ của La Ngọc cực nhanh, thoát ẩn thoát hiện trong không gian, đám Tử Long Quân không có mưu trí rất khó tiếp cận.
“Thi Quân Chiến Điển – Ngưng Quân Hồn!”
Lạc Nam lại ngửa đầu thét dài, Hồn Đỉnh lao ra khỏi cơ thể, cung cấp Hồn Lực như đại hồng thủy cho toàn bộ Tử Long Quân.
Trong nháy mắt, mỗi Tử Long Quân như được sống lại, bọn hắn như có được linh hồn và ý chí chiến đấu của riêng mình, không còn là khôi lỗi vô tri vô giác, biết cách truy sát La Ngọc và La Tuấn.
La Ngọc và La Tuấn tuy cũng là thiên tài hàng đầu, nhưng đối mặt gần 300 cường giả đồng cấp bậc Thánh Đế, sắc mặt trắng bệch, đầu đầy mồ hôi, trốn đông trốn tây cực kỳ khổ sở.
Nếu không nhờ La Ngọc tinh thông Không Gian, sợ rằng hai người đã sớm bị Cương Thi Quân nghiền nát.
“ĐỦ RỒI!”
La Hiên ngửa đầu rống giận, hắn không cho phép đệ đệ và muội muội của mình bị Lạc Nam ức hiếp, nghiêm nghị gằn giọng:
“Lạc Nam, ngươi biết mình đang dây vào ai không hả?”
Chỉ là hắn vừa dứt lời, đã thấy Lạc Nam bỗng nhiên tụ lực, có cả Bỉ Ngạn Hoa nở rộ trong lòng bàn tay, hung hăng tung ra một chưởng.
La Hiên biến sắc, vội vàng triệu hoán U Linh Sát Thương cầm trong tay mình, Thương Thế kích hoạt, làm ra tư thế phòng thủ.
PHỐC!
Máu tươi cuồng phún, một thân ảnh như diều đứt dây thổ huyết bay ngược.
“La Ngọc!” La Tuấn hai mắt muốn nứt nhìn sau lưng La Ngọc xuất hiện một cái lỗ máu, Bá Lực Chưởng đang tàn phá cơ thể nàng.
“KHÔNG.” La Hiên nghe tiếng quay người nhìn lại, phẫn nộ gầm lên:
“Ngươi tấn công muội muội ta khi nào?”
Hắn vạn phần cũng không thể nào hiểu được, vừa rồi Lạc Nam quả thật có đánh ra một chưởng, nhưng rõ ràng chẳng thể nhìn thấy được gì, cũng chẳng phát hiện quỷ đạo công kích.
La Hiên cứ tưởng Lạc Nam nhắm vào mình nên cố gắng phòng ngự, nào ngờ đối tượng mà hắn tấn công là La Ngọc đang chật vật đào tẩu?
Mặc kệ La Hiên có phản ứng gì, Lạc Nam nở nụ cười quỷ dị, Hoa Tàn Thế Vẫn được ném ra.
“Cẩn thận!” La Hiên nghiêm nghị hướng La Ngọc và La Tuấn căn dặn.
ĐÙNG!
Nào ngờ lần này Hoa Tàn Thế Vẫn nổ tung ngay trước mặt La Hiên, sức mạnh hủy diệt nhấn chìm toàn thân hắn.
PHỐC!
La Hiên phun máu liên tục lùi bước, nếu không phải trên thân hắn khoác Pháp Bảo cấp cao, cộng thêm tu vi vượt xa Lạc Nam, có lẽ đã bị nổ chết rồi.
“Rốt cuộc ngươi đã làm thế nào?” La Hiên hận ý xung thiên, lau đi vết máu nơi khóe miệng.
Lạc Nam âm thầm cảm thán, sức mạnh của Lôi Nữ quả thật đáng kinh ngạc, quỷ thần khó lường a.
Vô Ảnh Thiên Lôi dung hợp vào công kích, bất kể là Bá Lực Chưởng hay Hoa Tàn Thế Vẫn đánh ra đều không thể nắm bắt.
Mà một khi không nắm bắt được đòn đánh của đối phương, đồng nghĩa ngươi rất khó phòng ngự hay phản kích.
Lạc Nam chấp chưởng Vô Ảnh Thiên Lôi chiếm lấy tiên cơ, La Hiên lần đầu đối mặt loại thủ đoạn này đã lâm vào mất bình tĩnh.
Cục diện đã thay đổi hoàn toàn so với lần chạm trán trước, La Hiên nằm mơ cũng không tin nổi Lạc Nam sẽ mạnh lên nhanh đến mức độ này.
Cảm thấy cơ hội loại bỏ kẻ thù đã đến, ánh mắt Lạc Nam lóe lên nồng đậm sát cơ, quyết tuyệt mở miệng:
“Tử Giới!”
…
Chúc cả nhà tối vui vẻ <3
///
Ai có lòng ủng hộ e thì thông tin đây ạ:
- Số TK: 1809205083252 - Agribank (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]