Lục Thì Thu ném hắn lên trên xe, đạp xuyên bóng đêm, một mình hướng về phía ngoài thôn rời đi.
Lục bà mụ lo lắng tộc trưởng Vu thị gặp chuyện không may nên cũng không ngủ, gọi con dâu trưởng ra ngoài tìm hiểu tin tức.
Một thoáng chốc, Hồng thị đã trở về, "Người đã đã tỉnh lại. Ta thấy hắn tám chín phần là đang giả bộ."
Chỉ cần không xảy ra án mạng, Lục bà mụ nghe xong liền mặc kệ, nhìn bóng đêm đen như mực, "Tam đệ ngươi một mình kéo Mã lão nhị đi thị trấn, không biết bao giờ mới có thể trở về?"
Hồng thị trầm mặc không nói.
Tứ đệ không ở nhà, ngoại trừ Tam đệ, còn ai đưa lão biến thái kia đi được? Xem ra nương trong lòng vẫn thiên vị Tam đệ.
Ngày thứ hai, ánh mặt trời sáng choang.
Toàn thôn đều biết sự tình phát sinh tối qua.
Vu nương tử không muốn bị người khác hỏi tới hỏi lui, bèn để Đại nha đầu ở nhà trông con gái nhỏ, còn nàng thì mang Nhị nha đầu lên núi đốn củi.
Lục bà mụ mang theo hai con dâu ra biển bắt hải sản, lúc trở về bị người chặn lại dồn dập tra hỏi.
Vu thị nghe nói Lục Thì Thu muốn cáo quan, một đám sắc mặt đen như đít nồi, hận không thể mắng chết Vu bà tử.
Lục bà mụ không muốn làm tiêu điểm, lấy cớ về nhà xử lý hàng hải sản, dẫn hai con dâu cùng về.
"Đóng cửa lại đi. Làm ta đau đầu quá." Lục bà mụ tối qua chưa ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-do-nuoi-nu-nhi/2436545/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.