Chương trước
Chương sau
Vệ Kỳ vung tiền như rác cực kỳ sảng khoái.
Tịch Tam lại khóc không ra nước mắt. Hiện tại trên người hắn chỉ có ngân phiếu ba ngàn lượng, nhưng trước đó bảng giá đã được tăng lên tới 1500 lượng, nói cách khác, cần2phải trả tổng cộng là bốn ngàn năm trăm lượng. Cho dù có mang hắn đi bán thì cũng chẳng móc ở đâu ra được một ngàn năm trăm lượng. “… Ta không quan tâm, ngươi tự nhìn mà làm, ta mang người đi trước.”5Nói xong, Vệ Kỳ lấy áo đen quấn kín từ đầu tới chân, chợt phi thân xuống, tìm được vị trí của Nghệ An một cách chuẩn xác, vác người lên vai, trong nháy mắt, hai người liền biến mất tại chỗ.
Hiện trường lập tức6trở nên rối loạn. “Đây là loại võ công gì thế?”
“Hai người sống sờ sờ mà nói biến mất là biến mất luôn sao?”
“Ảo thuật à?” “Đây là… thuật kỳ môn độn giáp đúng không?” Trong phòng, Thú Thành Đế nghe thấy động tĩnh liền5lập tức đẩy cửa sổ ra nhìn, đáng tiếc, chỉ nhìn thấy một đạo tàn ảnh màu đen mà thôi. Chờ đến khi hắn đá văng cửa phòng bên cạnh ra thì bên trong đã chẳng có lấy một bóng người. Chỉ có ba cái3đèn lồng màu đỏ sẫm đang lay động ngoài cửa. “Gia… gia chủ…” Tiểu thái giám nơm nớp lo sợ đi theo phía sau hắn. “Về cung.”
“Vâng.”
Nghệ An bị Vệ Kỳ vác lên vai, trước mắt tối sầm, không nhìn rõ đường đi, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng gió phần phật bên tai. “A Huyền.”
“Câm miệng!” Người đàn ông không dừng bước chân, nhìn thì tưởng lộn xộn nhưng lại rất có trật tự.
“Chàng có thể đổi sang tư thế dịu dàng hơn được không hả?” Thân thể nữ nhân mềm, âm thanh lại càng mềm.
“Sao hả?” Người đàn ông phát ra giọng nói khô khốc, giả bộ hung hăng dữ tợn. “Chàng chọc ta đau bụng quá…” Nàng bị Vệ Kỳ dùng tư thế “vác bao tải” ở trên đầu vai, bụng tì chặt vào đầu vai hắn.
Có thể chịu đựng trong một thời gian ngắn, nhưng nếu quá lâu thì không chỉ đau mà còn buồn nôn nữa. Không biết Vệ Kỳ nghĩ tới cái gì, hai tại đột nhiên đỏ bừng lên, hơi thở cũng nặng nề hơn mấy phần. Nghệ An đấm hắn: “Có nghe thấy không hả?” “Ngươi muốn đổi sang tư thế nào?” “Bề ngang người.”
“… Ù.”
Tầm mắt đột nhiên trở nên rộng mở và sáng ngời, Nghệ An nhận ra mình đã ở bên trong doanh trướng. “Đây là công pháp gì thế?“. Vệ Kỳ cởi áo đen ra, ngồi xuống ghế đầu: “Ngươi có nhiều vấn đề thật.”
Nghi An ghé sát lại, hai tay chống trên bàn, hơi hạ thấp người, bộ ngực sữa no đủ đập thẳng vào mắt người đàn ông.
“Chẳng phải đã nói là không liên quan gì tới nhau sao, tại sao lại còn xuất hiện ở Di Hồng Viện? Lo lắng cho ta sao? Hả?” Ánh mắt của Vệ Kỳ né tránh, cố gắng làm cho tầm mắt của mình không nhìn lung tung, “Trùng hợp thôi.”
“Thật sao?”
“Thật.”
Nghệ An bĩu môi, thu tay về, đứng thẳng, giây tiếp theo, người bị một thứ gì đó bọc kín lại. Là trường bào màu đen trên người Vệ Kỳ. Nàng kéo xuống lại bị hắn cản lại, “Để người lộ liễu như thế còn ra thể thống gì?” Nghi An không từ chối nữa. Nếu không phải vì muốn làm cho hắn cắn câu, còn lâu nàng mới mặc cái loại váy múa lộ chân lộ tay trước mặt bao nhiêu người như thế. Tuy rằng không quá quen nhưng ở thời hiện đại đã từng nhìn thấy những trang phục hở bạo hơn nhiều, thế nên vẫn có thể cắn răng cố gắng thuyết phục bản thân mình, nhịn tới lúc này đã là cực hạn rồi. Thấy nàng túm chặt vạt áo trước, trong đáy mắt người đàn ông xuất hiện vẻ hài lòng, trầm giọng nói: “Sau này không cho phép mặc kiểu quần áo này nữa, có nghe hay không?” “Sao hả, chàng muốn quản ta cơ à?”
“Bản tướng quân còn không quản được ngươi sao?”
“Dựa vào cái gì chứ?” Nghi An tới gần, “Chàng là gì của ta?” Ánh mắt Vệ Kỳ chợt lóe: “Ngươi đã hao tâm tổn sức để làm người của ta, vậy thì không được phép tùy tiện đi dụ dỗ người đàn ông khác!”
Đừng cho là hắn không biết ai ở phòng bên cạnh, ngay cả Bệ hạ cũng muốn treo đèn ra giá, nữ nhân này thật sự biết trêu hoa ghẹo nguyệt!
Hừ!
Nghi An nhoẻn miệng cười: “Nói như vậy là chàng đồng ý cưới ta rồi sao?” “…” Mắt người đàn ông lộ ra vẻ rối rắm.
“Không cưới sao? Được thôi, ta lại quay về Di Hồng Viện bán một lần nữa, chàng không muốn nhưng luôn có người sẵn lòng!”
“Nàng dám?!” Vệ Kỳ tức giận quát.
Nghi An nhìn hắn một cái thật sâu, sau đó xoay người định đi. Vệ Kỳ túm chặt đầu vai nàng, kéo người về sau. Nghi An thuận thế rơi vào trong vòng tay hắn. Hương thơm quen thuộc xộc vào mũi, dường như buổi tối ngày hôm đó lại quay trở về, say đắm triền miên…
“Vệ Thanh Huyền, có bản lĩnh thì chàng cứ thử xem, xem rốt cuộc ta có dám hay không.” “Nàng! Nàng…” Nghiến răng nghiến lợi, thế nhưng ý vị lại vừa nặng nề, vừa sâu xa. Nghi An thoát khỏi vòng tay hắn, ánh mắt sáng quắc, gằn từng chữ một: “Bây giờ ta nhất định phải nghe được đáp án của chàng…” Cưới, hay không cưới.
“Nhưng ta đã có hôn ước trong người rồi…”
“Từ hôn.”
“Thân phận của nàng không rõ ràng…”
“Chỉ cần chàng bằng lòng, cho dù trước đây ta là ai thì từ nay về sau, ta chỉ là thê tử của một mình Vệ Thanh Huyền chàng mà thôi.”
Cả người Vệ Kỳ chấn động.
Nghi An chìn chằm chặp vào mặt hắn. Lúc này, Vệ Kỳ còn chưa phải người đàn ông yêu say đắm An An trong kiếp trước. Hắn có băn khoăn, có kiêng kỵ, cần phải suy nghĩ thật kỹ.
Có lẽ Nghệ An không muốn một kết quả dựa vào sự bức bách, nhưng nàng lại không nhịn được mà làm như thế.
Chính là ép buộc hắn phải đưa ra lựa chọn!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.