Chương trước
Chương sau
“Con được làm cô rồi!”
“Em em em… em làm chú rồi!”
“Ông à, ông được lên chức cụ rồi đấy.”
“Vậy bà cũng được làm cụ rồi.” Rất nhanh, Nhiễm Dao được đưa ra ngoài, người vẫn tỉnh táo, chỉ có tác dính bết trên cổ, sắc mặt hơi tái nhợt.
Tống Tử Văn tiến lên cầm lấy tay cô: “Dao Dao…” “Sao mắt anh đỏ thế?” “… Không có gì.” “Bác sĩ nói, em sinh một cô con gái rất xinh đẹp, anh có thích không?” “Thích. Em sinh thì anh đều thích.” Nhiễm Dao mệt mỏi chớp mắt: “Buồn ngủ quá, em ngủ đây.” “Được.” “Vậy anh chăm sóc cho con nhé.”
“Ừ.”
Tống Tử Văn theo Nhiễm Dao về phòng bệnh, lại ở bên mép giường chờ cô đi vào giấc ngủ, thế mà lại còn chưa nghĩ tới việc đi nhìn con mình xem thế nào.
“Anh, em nói này…” Là Tống Bạch. “Câm miệng.”
“Chị dâu ngủ rồi à?” Lúc này, anh ta mới thức thời nói nhỏ giọng xuống, gần như thì thào. “Ừ.”
Tống Bạch vẫy tay, ý bảo anh ta ra ngoài. Tống Tử Văn không nhúc nhích, vẻ mặt không kiên nhẫn cho lắm. “Anh không muốn nhìn đứa bé một chút à? Có phải ba ruột không thể hả…” Mặt mày người đàn ông khẽ nhúc nhích, dém chăn cho Nhiễm Dao rồi mới đứng dậy đi ra khỏi phòng bệnh.
“Đứa trẻ đâu rồi?”
“Ở đây.” Bà Bàng ôm cháu gái đi tới cạnh con trai, “Bé ngoan nhà chúng ta thật đáng yêu. Đến bác sĩ cũng bảo là lần đầu tiên nhìn thấy một đứa bé mới sinh lại có tóc máu dày rậm như thế này đấy.”
Tống Tử Văn đưa tay ra định bế liền bị bà cụ Tống vỗ vào tay một cái.
Bộp…
Giòn tan.
“Mau đi rửa tay đi đã, rửa sạch rồi mới được bế.”
Vừa lúc Tống Thanh đi rửa tay xong quay ra, “Con rửa sạch rồi, đảm bảo hoàn toàn không còn con vi khuẩn nào nữa. Mẹ, mẹ cho con bị một chút nào, chút nữa anh con mà bể rồi là con chẳng còn cơ hội nữa đâu.”
“Con cẩn thận một chút đấy…” “Ôi trời, sao lại bé thế này chứ? Mềm oặt.” Tống Thanh quan sát mặt mũi cháu gái, dường như phát hiện ra đại lục mới, cả người tràn ngập hưng phấn, “Mẹ! Mẹ nhìn cái mũi của bé ngoan đi, có phải giống con như đúc không?”
Tống Bạch thò mặt sát lại, “Quả thực là giống thật đấy.”
“Thế à?” Bà Bàng bán tín bán nghi, nhìn cháu gái rồi lại nhìn con gái, “Cháu gái giống cô, bình thường.”
Tống Thanh vui mừng phát điên.
Không đến hai phút, Tống Tử Văn đã trở lại, đón lấy con gái từ trong tay em gái mình.
Một khắc đó, anh ta xúc động muốn khóc. Tống Bạch ho khẽ, ghé sát tại anh ta nói: “Anh, vừa rồi ở bên ngoài phòng chờ sinh, em thấy cả rồi.”
“Không ngờ anh cũng biết khóc đấy?”
“Yên tâm, em tuyệt đối sẽ không cười anh đâu.” “Xem ra, em ở tòa án Đông thành phố chưa đã đúng không, vậy ở thêm nửa năm nữa đi.”
Tống Bạch cảm thấy cả người đều không khỏe.
Sau khi ở trong bệnh viện ba ngày, Nhiễm Dao chính thức ra viện.
Trong lúc nằm viện, Đàm Hi và Hàn Sóc thay phiên nhau tới chơi với cô, thuận tiện thăm đứa bé.
Bác sĩ nói sức khỏe của cô bé con rất tốt, các chỉ tiêu đều hoàn toàn bình thường. Kế tiếp chính là thời gian ở cữ dài đằng đẵng. Vì suy nghĩ cho sức khỏe của Nhiễm Dao, bà Bàng kiên quyết bắt cổ nằm suốt hai tháng. Còn tự tay làm thực đơn dinh dưỡng riêng cho cô, vừa lợi sữa lại không làm người béo lên.
Vô cùng tiến bộ và khoa học.
Nhiễm Dao cực kỳ phục và cảm kích bà mẹ chồng này của mình, sau đó còn hỏi bà làm thế nào để khôi phục lại vóc dáng, nghiễm nhiên coi Bàng Bội San như cố vấn của riêng mình. Những mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu trong phim truyền hình gần như không tồn tại ở Tổng gia. Tống Bạch: “Mẹ mình muốn thành tinh rồi.” Tống Tử Văn: “Rất tốt.”
Tống Thanh: “Nhân tài đó.” Ngày cô bé con đầy tháng thì tên chính thức mới được quyết định… Tống Tử Khâm. Ông cụ Tống đặt, Thanh Thanh Tử Khâm, tỏ vẻ Tổng gia có hai cô con gái.
Bà cô Tống Thanh là vui vẻ nhất. Cô cháu gái không chỉ giống cô mà tên cũng có liên quan với nhau.
Tống Bạch: “Thể lỡ như sau này nhà chúng ta lại có bé gái nữa thì sẽ lấy tên là gì đây?” Ông cụ Tổng liếc nhìn anh ta: “Chẳng phải sau đó còn có câu… Du Du Ngã Tâm* hay sao?” *Thanh Thanh Tử Khâm Du Du Ngã Tâm. Dịch nghĩa: cổ áo chàng xanh xanh Làm lòng thiếp vấn vương. (Hai câu trong bài thơ của Khổng Tử.)
Tống Du Du…
Nghe cũng rất hay.
Hàn Sóc mang thai được bảy tháng thì bị truyền thông chụp được ảnh lộ bụng. Ngày đó, cô và Chu Dịch ra ngoài đi dạo, bởi vì trời quá nóng nên chỉ mặc một cái áo thun nam, nhìn rõ cái bụng đã lớn lên.
Paparazzi chụp được bức ảnh độc nhất vô nhị này xong liền cất bước chạy. Chu Dịch đang định đuổi theo thì bị Hàn Sóc gọi lại…
“Bỏ đi, chụp thì chụp thôi, lười quan tâm.” “Chúng ta công khai sao?” Chu Dịch thử hỏi, tỏ vẻ “dù có thể nào thì anh cũng chấp nhận“. “Anh gọi điện nói rõ ràng với Triệu Thu, để bên chị ấy chuẩn bị một chút.” “He he, anh gọi ngay đây.” Hàn Sóc nhìn hắn đầy khó hiểu, “Anh vui cái nỗi gì chứ?”
“Có… có hả?”
“Ha ha…”
Chu Dịch sờ bụng cô, hơi tỏ vẻ thẹn thùng, “Thì… ai có bảo bối mà chẳng muốn khoe ra, anh cũng đâu phải ngoại lệ.”
Hàn Sóc nhìn dáng vẻ hạnh phúc mỹ mãn của hắn thì đột nhiên thấy sống mũi cay cay.
Từ khi phát hiện ra mình mang thai, cô đã hành hạ Chu Dịch không ít. Nửa đêm nhiệt huyết dâng trào nói muốn ăn gì đó, hắn liền lập tức bò dậy khỏi giường, mặc quần áo ra ngoài mua về cho cô.
Chờ đến khi hắn về thì cô đã ngủ từ lâu, hôm sau lại đột nhiên nói muốn ăn thứ khác.
Hàn Sóc đột nhiên thấy hơi áy náy trong lòng. Tình hình của bọn họ khác với Nhiễm Dao. Nhiễm Dao mang thai không chỉ được nhà mẹ đẻ quan tâm mà Tống gia cũng hầu hạ cô như tổ tông.
Mà Chu gia thì đã lụn bại từ lâu, mẹ của Chu Dịch gần như không qua lại với bọn họ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.