Hai người đứng đối mặt với nhau, lặng im một hồi.
Cô đang suy xét, châm chước, phán đoán.
Mà anh thì đang bị sự chờ đợi giày vò.
Gió đêm nhè nhẹ mang theo cái lạnh lẽo của mùa thu.
Sau một lúc lâu, anh nghe cô đáp…
“Được.”
Tống Tử Văn vui mừng như điên, cánh tay dài vòng qua, kéo mạnh và ôm chặt cô gái vào lòng. Nhiễm Dao kêu lên một tiếng, để mặc anh ôm lấy. Rất nhanh, Tống Tử Văn liền phát hiện ra sự bất thường, bởi vì cô gái trong lồng ngực anh đang run rẩy, “Dao Dao…” Buông cô ra, Tống Tử Văn đảo mắt thật nhanh, ngay sau đó, sắc mặt lập tức biến đổi.
“Làm sao thế này? Em thấy không thoải mái ở đâu?”
Nhiễm Dao chớp mắt yếu ớt, mồ hôi to như những hạt đậu chảy từ trên trán xuống thái dương, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, môi dưới đã bị cô cắn rách từ lúc nào. Thì ra, cô vẫn luôn cố chịu đựng… Trái tim Tống Tử Văn như bị dao cắt, “Đừng sợ, anh đưa em tới bệnh viện.”
“Viêm dạ dày cấp tính.” Bác sĩ viết đơn thuốc rất nhanh rồi đưa cho y tá ở bên cạnh, “Tạm thời truyền nước trước đã.”
“Vâng.”
Cơn đau dạ dày của Nhiễm Dao đã ngừng những sắc mặt vẫn cực kỳ tái nhợt. Tống Tử Văn nhẹ nhàng ôm cô, để cô tựa vào vai mình.
Bác sĩ thở dài, ánh mắt đảo qua đôi tình nhân nhỏ trước mặt này, ồ không, nhìn người đàn ông có vẻ khá già dặn, dùng từ “tình nhân nhỏ” có vẻ không thỏa đáng cho lắm.
“Tối nay đã ăn gì?” Bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-dau-troi-phu/1668607/chuong-1437.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.